Vô Danh Giới

Chương 54: Cuộc chiến của hai đại cao thủ


Tử Tộc, Ám Tháp… Gia tộc này cũng có họ Tử trùng với Tử Tộc hoàng gia đế quốc, nhưng khác với chữ "Tử" có nghĩa là màu tím của Đế Quốc. Mà chữ “Tử” này của họ có nghĩa là cái chết. Người thuộc Tử Tộc Ám Tháp luôn luôn mang một loại tư tưởng sẵn sàng chịu chết bất kì lúc nào!

...

Ma pháp đầy trời, tiếng vũ khí va chạm đinh tai nhức óc. Hàng trục triệu con người lao vào nhau. Chiến trường hiện tại giống như một cối xay thịt vậy, khắp nơi là máu, mảnh vụn cơ thể, pháp bảo và vết tích chiến đấu.

Nhưng cối say này chỉ lựa chọn thịt tu sĩ bên Đế Quốc mà xay, hầu như phe Học Viện không hề thương tổn quá nhiều. Có tổn thương cũng là chiến trường phía Ám Tháp, nơi mà Băng Phách Tướng quân dẫn theo tùy tùng phá vỡ vòng vây.

Chiến trường tại đây tuy vô cùng khốc liệt, nhưng nó lại mang một bầu không khí u ám và lạnh lẽo lạ thường. Khắp nơi chỉ có tiếng nổ của ma pháp và tiếng vũ khí va chạm với nhau, tiếng đao kiếm chém vào da thịt, chứ không hề xuất hiện một tiếng la hét nào vang lên cả.

Không một ai nói chuyện, không một ai gào thét trong khi chiến đấu. Tất cả tu sĩ phe Đế Quốc đang phá vây kia đều đang chịu một áp lực nặng nề từ những kẻ cản đường quái dị.

Đúng, những kẻ mặc đồ đen này đang reo rắc một nỗi sợ hãi bất tận cho đội quân đế quốc. Những kẻ này dù chiến đấu, dù bị thương hay thậm chí bị xé nát cơ thể. Thì họ vẫn im lặng, im lặng một cách rợn người. Trên mặt họ chỉ xuất hiện một biểu cảm, biểu cảm của sự bình thản, cái chết đối với họ dường như không đáng nhắc tới vậy...

Bình thản đối mặt, bình thản để chết, bình thản mà chém giết… đôi mắt của họ vẫn thiết huyết hiếu chiến, nhưng sâu trong đó là một tinh thần chấp nhận, chấp nhận chết để lôi theo kẻ thù cùng đồng quy vu tận. Có một câu nói áp dụng cực kì chuẩn xác với tình huống này: “Không sợ kẻ mạnh, chỉ sợ kẻ liều…”

Dù có bị thương nặng tới mức nào đi chăng nữa, thì họ vẫn sẽ lại đứng lên, im lặng cầm vũ khí của mình xông tới chém giết cho tới khi hơi thở cuối cùng tắt đi. Chết không nói một lời, sống cũng không nói một lời, dù là nam hay nữ, tất cả đều im lặng tự mình gieo vào vòng xoáy chém giết bất tận.

- Bọn chó này là bọn nào, sao chúng có thể mạnh đến như vậy.

- Thưa tướng quân, là bọn chúng, “Tử Tộc ngoại lai”…

- Khốn kiếp, sao chúng ta lại đụng phải bọn điên rồ này chứ.

Băng Phách tướng quân cầm đại đao vung lên liên tục, người này đã lĩnh ngộ một tia đao ý, mỗi đao hắn vung lên là không ít sinh mạng liền ngã xuống. Tốc độ gặt hái sinh mạng nhanh vô cùng nhưng vẫn chưa thể phá vỡ vòng vây của những tử sĩ Tử Tộc này. Thấy tình thế dần trở nên bất ổn, rất nhanh Đại đội một và ba phía học viện sẽ đánh tới, lúc đó khó lòng mà thoát thân, Băng Phách ngửa cổ lên trời gào lớn.

- Toàn quân, theo ta…

Hắn lại hét lớn một tiếng cổ vũ sĩ khí cho đám lính đang rơi vào tuyệt vọng của mình. Tay cầm đại đao chống xuống đất, đôi giày hắn đang đi bỗng áp súc một dòng linh khí màu hoàng kim bao bọc lấy xung quanh. Dòng linh khí đó càng ngày càng dày đặc, cho tới khi bao phủ hoàn toàn từ đầu gối trở xuống.

Băng Phách tướng quân nhún mình, nhảy thẳng lên cao. Khi lên tới đỉnh điểm độ cao của cú nhảy, hắn liền ưỡn ngực ngửa đầu mở miệng gào lên một tiếng quái dị.

"Gràoooooo…" Tiếng hổ gầm vang vọng đất trời, sau đó là một dòng linh khí hoàng kim tỏa ra xung qanh với tốc độ vô cùng nhanh chóng. Dường như hắn vừa giải khai một thứ sức mạnh gì đó đặc biệt. Khí thể của Băng Phách tăng lên gấp đôi bình thường.

Từ không trung, Băng Phách tướng quân cầm đại đao bổ thẳng xuống trung tâm của đội quân áo đen Ám Tháp kia. Cả cây đao phát ra một loại ánh sáng màu vàng kim vô cùng đẹp mắt, lưỡi đao nhàn nhạn sắc vàng ánh lên một tia uy áp hủy thiên diệt địa. Cao thủ Đấu Thần hậu kỳ cảnh giới không chỉ để làm cảnh thôi đâu.

Những tử sĩ tử tộc thấy cảnh này, họ giương mắt lên nhìn thanh đại đao bổ xuống, đôi mắt kia không hề toát lên một sự sợ hãi nào. Vũ khí họ đưa ngang trước mặt, dù biết là thực lực hắn vượt xa, đòn này là không thể đón đỡ, nhưng họ vẫn quyết định đưa vũ khí lên ngang mặt, làm chuẩn bị chống đỡ tới hơi thở cuối cùng, không hề buông lỏng một phút giây nào cả…

- Tất cả giữ chặt phòng thủ…

Từ đâu đó trong đoàn quân, một giọng nói u ám lạnh lẽo bỗng cất lên. Đó là câu nói đầu tiên phát ra từ hơn hai triệu tử sĩ tử tộc này… Giọng nói bình thản mà thâm trầm đó vang vọng trên khắp toàn chiến trường giải tỏa một nỗi áp lực vô hình cho cả hai phe đang chiến đấu.

Kenggg… Uỳnhhhh… cây đại đao kia va chạm với một thanh phi kiếm nhỏ màu tím giữa không trung. Ngay sau đó là một vụ nổ đinh tai nhức óc... áp lực gió từ vụ nổ thổi bay tất cả tu sĩ đứng gần đó, không phân biệt phe nào.

Sau vụ nổ, chiến trường bỗng rộng ra một khu vực có hình tròn. Đứng giữa tâm hình tròn là một kẻ áo đen che kín mặt, trên đầu hắn là một thanh phi kiếm nhỏ nhắn tỏa ra Tử Quang nhàn nhạt. Thấy uy áp từ thanh kiếm kia, Băng Phách ngạc nhiên thu đao lại hỏi lớn.

- Công pháp tử tộc… Ngươi là ai?

Người áo đen nhìn chằm chằm vào Băng Phách đang phi hành trên không trung kia, hắn không hề nói lời nào. Chiếc phi kiếm liền tách ra từ một thanh biến thành ba mươi sáu thanh khác mỏng như cánh ve vậy. Ba mươi sáu thanh phi kiếm lơ lửng trên không trung tạo thành một kiếm trận Tử Quang vô cùng đặc sắc. mơ hồ đằng sau kiếm trận lờ mờ hình ảnh một con mãng xà đang nhe hai chiếc nanh độc của mình ra đe dọa kẻ thù.

Thân ảnh áo đen kia bỗng chỉ tay về phía Băng Phách. Đoàn kiếm trận phi tới với tốc độ không tưởng… Keng keng keng… Băng phách liên tục múa đao đón đỡ kiếm trận, bộ dáng vô cùng chật vật. Hắn đột nhiên bóp nát ngọc bội bên hông, một vòng tròn ma pháp vàng kim bao bọc xung quanh hắn ngăn cảnh những chiếc phi kiếm kia tấn công.

- Trò mèo, chết cho ta.

Băng Phách lại nhảy bổ xuống, lần này không áp súc lực lượng như cú bổ đầu tiên, nhưng khí thế tạo ra cũng không thể coi thường.

Người áo đen kia vẫn đứng đó, hắn nhìn thẳng vào mắt của Băng Phách đang lao xuống kia, thái độ ung dung không hề sợ hãi. Tay phải chắp sau lưng hắn dần dơ lên, ngón trỏ chỉ thẳng về phía Băng Phách.

Chíu… Một tia sáng tím hắc với tốc dộ không tưởng từ ngón tay bắn ra, mục tiêu của nó thì khỏi phải nói nhiều… Băng Pháchphản ứng vô cùng nhanh, hắn liền đổi tư thế, thay phải cầm đại đao chĩa mũi đao về hướng địch nhân, tay trái buông cán đao nghiêng mình sang phải né tránh, động tác liền mạch dứt khoát không một kẽ hở.

Tia sáng kia phá vỡ vòng bảo hộ năng lượng hoàng kim kia, nhưng nó chỉ sượt qua ngực của Băng Phách mà thôi.

Thế bổ đao đã mất, Băng Phách liền chĩa mũi đao lên trước chuyển từ bổ qua đâm. Hai chân phía sau liên tục đạp vào không khí. Mỗi lần đạp là vang lên những tiếng ‘bộp bộp bộp’ thân ảnh của hắn lờ mờ biến mất.

Hắn đang lấy điểm tựa chính tại ‘Không khí’ để thay đổi hướng di chuyển của hình trên không trung, một bí kĩ vô cùng quỷ dị! Nếu cùng cảnh giới có thể nhìn thấy hắn đang di chuyển theo hình zic zac trên không, tốc độ nhanh tới mức mắt thường không nhìn thấy nổi…

Còn về phía nhân vật áo đen bí ẩn, hắn vẫn đứng tại đó đợi chờ Băng Phách lao tới. Nói thì dài dòng nhưng từ lúc hắn xuất một chỉ tử sắc kia tới lúc Băng Phách chạm phải vòng bảo hộ của hắn thì chỉ có trong tích tắc.

Cao thủ so chiêu hơn nhau ở bí và độc. Bí là bí hiểm bất ngờ, còn độc là mới lạ, hiểm độc, chỉ một sai lầm nho nhỏ cũng có thể dẫn tới mất mạng ngay tức khắc. Điều này không hề bị phụ thuộc bởi tu vi, mà phụ thuộc và kinh nhiệm chiến đấu cũng như phong cách chiến đấu của từng người.

Băng Phách Tướng quân đúng là tu sĩ hệ cận chiến chính hiệu, còn nhân vật bí ẩn áo đen kia lại tỏ ra là một người theo trường phái đánh xa, Tu Khí và Tu Thần. Liệu hắn có thể ung dung mà đón đỡ thế công mãnh liệt của Băng Phách, như thái độ ung dung của hắn đang thể hiện ra bây giờ hay không…?

Toàn bộ chiến trường đã trở nên lắng đọng im ắng lạ thường. Mọi ánh mắt đều đã đổ dồn về cuộc chiến vừa mới bắt đầu bùng nổ giữa hai đại cao thủ này. Thậm chí Tháp chủ Luyện Cốt và Luyện Thần Tháp cũng chỉ có thể đứng xa cảnh giới, không thể xen vào cuộc đấu này một cách tùy tiện...

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vô Danh Giới