Vĩnh Sinh

Chương 88: Tinh chủ phu nhân


Bốn gã nội môn đệ tử cứng miệng, a a nhìn dấu thủ ấn, giống như bị một con gà bị bóp vào yết hầu, không nói ra được tiếng nào. Vốn đối với tu vi của đệ tử Vũ Hóa Môn, căn bản không có khả năng bị sốc đến như vậy, nhưng mà chuyện này thật sự quá kinh ngạc.

"Thần…… Thông…… Bí……Cảnh……"

Một ngươi tu vi tương đối cao, thân thể cũng khá cường hãn trấn định lại được tâm thần trước tiên, phát thanh âm đứt quãng, nhìn nhìn Phương Hàn, sau đó lại nhìn nhìn thủ ấn trên nền đất.

Đây là rõ ràng là sự thực, mà cũng không phải tùy tiện mà có, cũng không phải do pháp khí tạo thành, càng không phải do linh khí mà chính là do pháp lực của bản thân, thật sự là do pháp lực.

Nội môn đệ tử của Vũ Hóa Môn đều có ánh mắt sắc bén, không phải là loại quê mùa không biết nhìn hàng, huống chi bọn họ cả đời truy cầu Thần Thông Bí Cảnh, làm sao mà không biết được? Hàng năm cũng có không ít chân truyền đệ tử diễn luyện thần thông, pháp lực trước mặt họ, họ đều luôn cẩn thận quan sát.

"Không có khả năng! Không có khả năng! Thần Thông Bí Cảnh khó vô cùng! Ngươi sao có thể đột phá được? Một bước lên trời… chính là một bước lên trời a……"

Bốn nội môn đệ tử ồn ào cả lên, rối tinh rồi mù, không phải vì bọn họ vốn như vậy, nhưng mà một kẻ đối địch lại có thể đạt được mục tiêu mà bọn họ bỏ cả đời để theo đuổi, thần kinh của bọn họ có chút không tiếp thụ nổi.

"Hừ! Không có nội tình, ta sao dám khiêu chiến với Hoa Thiên Đô?"

Phương Hàn lấy tay hung hăng vỗ mạnh xuống tay vịn, cũng không có sử dụng pháp lực nhưng với lực lượng cường đại của thân thể hắn, tạo ra âm thanh vang dội, làm cho bốn tên đệ tử hoảng sợ, giật nảy cả mình.

Bốn nội môn đệ tử lập tức nhớ lại, ngày đó Phương Hàn khiêu chiến với Hoa Thiên Đô, mọi người đều nghĩ chuyện đó là hết sức buồn cười, cho rằng hắn không biết tự lượng sức mình, nhưng mà giờ đây hắn đã đột phá Thần Thông Bí Cảnh, chỉ sợ không cho là như vậy nữa.

Mặ dù nói Phương Hàn sau khi tu luyện tới Thần Thông Bí Cảnh thì vẫn còn thua kém Hoa Thiên Đô một trời một vực. Nhưng dù sao đạp phá được cách biệt giữa tiên nhân và phàm nhân, một bước lên trời, trở thành tồn tại được vô số người hâm mộ, địa vị tăng lên rất nhiều.

Hơn nữa hắn tựa hồ còn có những mối quan hệ khác.

Bốn tên nội môn đệ tử quay đầu nhìn về phía Tinh Vân Bảo Bảo, đây là con của tinh chủ Quần Tinh Môn, lại có quan hệ mật thiết với Phương Hàn, xem ra đối phương có chỗ dựa phía sau nên mới dám khiêu chiến Hoa Thiên Đô, cũng không phải là ngông cuồng tự đại.

Lần đầu tiên, bốn tên nội môn đệ tử cảm thấy sợ hãi cực độ. Cao thủ Thần Thông Bí Cảnh, cao cao tại thượng, bọn hắn chỉ có thể đứng duới mà nhìn lên, tuyệt không dám đắc tội. Cho dù là Diệp Nam Thiên thì khi biết Phương Hàn đã bước vào Thần Thông Bí Cảnh thì cũng sẽ vì hành động khiêu khích trước kia mà hối hận không thôi.

Khí tức của bốn tên đệ tử mềm nhũn hẳn đi, cho dù bọn họ có tố cáo thì các trưởng lão cũng không để ý tới chuyện này, một cao thủ Thần Thông Bí Cảnh, chân truyền đệ tử thì tất nhiên là chuyện trọng yêu hơn nhiều? Những chuyện khác đều có thể cho qua được.

Tuy rằng bọn họ cũng là cao thủ Thần Biến, đạt tới tầng thứ mười của Thân Thể Cảnh, chỉ còn cách Thần Thông Bí Cảnh một bước nữa thôi. Nhưng ai cũng biết rõ rằng khoảng cách một bước này cơ hồ không cách nào có thể vượt qua.

"Phương Hàn sư huynh, chúng ta xin tùy sư huynh xử trí."

Bốn người cuối đầu, ủ rủ nói.

"Tự nhiên là ta có tính toán của mình, các ngươi đi tìm hiểu tin tức của Diệp Nam Thiên, nghe nói Diệp Nam Thiên được Vạn La Phong Vạn La sư huynh chống lưng phải không. Các ngươi biết được những tin tức gì thì bẩm báo cho ta. Hiểu không? Là gián điệp hai mang, biểu hiện thường ngày thì là người của Diệp Nam Thiên, nhưng trên thực tế thì là người của ta."

Phương Hàn chỉ cho bốn người một con đường sáng.

Trung Thiên Đô, Đông Linh Tiêu, Tây Già Lam, Bắc Dao Quang, Nam Vạn La. Đây là năm người chân truyền đệ tử mạnh nhất, thế lực phân chia chiếm lấy một phương, tạo thành mối quan hệ rất rắc rối giữa các đệ tử trong Vũ Hóa Môn, thành một mạng lưới cực kỳ phức tạp. Phương Hàn cũng là từ Hồng Di Quận Chúa mà biết được Diệp Nam Thiên là người của Nam Vạn La.

"Nhưng……"

"Không có nhưng nhị gì hết." Phương Hàn nói nhanh, "Chỉ có một con đường có thể đi, đương nhiên sẽ không thiếu chỗ tốt của các ngươi. Đây là bốn thanh Tật Phong Ma Đao ta đoạt được khi chém giết Bạch Mao Phi Cương, là phần thưởng trước cho các ngươi. Hiểu không? Hả!"

"Hiểu, chúng ta sẽ không làm trái ý của sư huynh."

Bốn người tiếp nhận bốn thanh ma đao, rồi liếc mắt nhìn nhau, cũng không biết là trao đổi điều gì.

"Đương nhiên ta cũng sẽ không hoàn toàn tín nhiệm các ngươi, ta sẽ sử dụng một chút thủ đoạn khống chế các ngươi." Phương Hàn búng ngón tay, búng ra bốn đạo ánh sáng màu vàng, bay tới Thiên Môn của bốn người: "Đây là một thần thông âm độc, chỉ cần các ngươi có ý đồ xấu, muốn bán đứng ta thì ta liền biết, chỉ cần ta phát động thì liền có thể biến các ngươi thành người ngu ngốc. Nếu như các ngươi không tin lời ta thì có thể thử một lần. Với cái này, các trưởng lão cũng không thể truy tra ra là ta làm được.

Cái đó chính là Vong Tình Phù.

Nhập vào trong não của mấy người.

"Không dám bán đứng sư huynh!" Bốn người lạnh rung, biết là không tốt rồi, trong lòng cũng không dám có suy nghĩ gì khác nữa.

"Tốt lắm! Các ngươi lui ra, ở các phòng khác mà tự tiến hành tu luyện. Chờ đến lúc ta sẽ mang các ngươi trở lại mặt đất, quay về Vũ Hóa Môn. Tiểu Lâm, an bài phòng ốc cho bọn họ nghỉ ngơi."

"Vâng!"

Ánh mắt ma nữ lấp lánh, hiện Phương Hàn đã tu thành thần thông, nàng càng không dám có dị tâm nữa.

Hết thảy đều theo lời hắn mà làm.

Thời gian tiếp đó, Phương Hàn ở cổ bảo trong lòng đất, luyện tập cho quen với việc sử dụng thần thông, pháp lực, đồng thời tế luyện lại Âm Sát Ma Đao, uy lực càng lớn hơn, càng không dễ bị đoạt mất.

"Diêm, hiện giờ ta nên tu luyện loại thần thông nào? Hoàng Tuyền Môn có thần thông nào lợi hại có thể so sánh với Thuấn Sát Đại Pháp không?" Phương Hàn vẫn nhớ mãi không quên Thuấn Sát Đại Pháp, nó đã để lại ấn tượng rất sâu trong lòng hắn. Loại thần thông này truy cầu tốc độ, một kích là phải giết chết đối phương, không hoa lệ, không xảo trá, rất phù hợp với tính cách của hắn.

"Ngươi hiện tại không thích hợp tu luyện loại thần thông nào cả, chỉ nên tập trung tu luyện pháp lực của bản thân mà thôi. Bởi vì trước khi đạt đến tầng thứ năm, Thiên Nhân Cảnh, thì chỉ có thể tu luyện một loại thần thông mà thôi, nếu không các loại chân khí khác nhau xung đột cũng đủ đem ngươi nổ tan xác. Mà ngươi sau này trở thành chân truyền đệ tử của Vũ Hóa Môn thì phải học thần thông của Vũ Hóa Môn, nếu không sẽ bị người ta hoài nghi. Chờ sau khi ngươi đạt tới Thiên Nhân Cảnh, ta sẽ truyền thần thông của Hoàng Tuyền Môn đồng thời hướng dẫn ngươi, giúp ngươi kết được kim đan, là hạt giống thần thông, thần kỳ nhất trong thiên địa! Đến lúc đó ngươi có thể đem Hoàng Tuyền Hà hòa nhập vào chân khí, tăng cường pháp lực của bản thân, hung uy ngập trời. Hoa Thiên Đô cũng không thể đối đầu với ngươi!"

"Nguyên lai là như vậy, ta học thần thông của Hoàng Tuyền Môn thì không thể học thần thông của Vũ Hóa Môn, khiến cho chân khí xung đột. Ta chỉ có thể tận lự tăng cường pháp lực, chờ sau khi trở thành chân truyền đệ tử rồi tính tiếp."

Phương Hàn cũng hiểu rõ những chuyện này.

"Phương Tiểu Lâm, tới đây."

Ma nữ nghe Phương Hàn gọi thì vội vàng đi tới.

"Gần đây có mạch khoáng nào? Có cao thủ nào trấn thủ?"

"Ngài muốn đánh nhau với chủ của các mạch khoáng? Tuyệt đối không được. Như vậy rất có thể sẽ kinh động đến Nguyên Lão Viện, Đại A Tu La trong Nguyên Lão Viện pháp lực sâu dày, so với ta cao thâm gấp trăm lần!" Ma nữ tựa hồ biết được ý niệm trong đầu Phương Hàn, lập tức hoảng sợ nói.

"Tính toán cẩn thận có thể giữ thuyền được vạn năm. Hiện tại cũng không cần phải mạo hiểm." Ánh mắt Phương Hàn lóe lên tia lạnh lùng, bỏ đi ý định tập sát các mạch khoáng khác, "Chúng ta giờ trở về Vũ Hóa Môn thôi, chuẩn bị cho thi đấu Sơn Hà Bảng. Bảo khí của người đứng hạng nhất, sẽ thuộc về ta, không ai có thể vượt qua ta."

"Nên làm gì với Tinh Vân Bảo Bảo đây?" Hồng Di Quận Chúa hỏi, "Nó nếu cứ ở đây chơi đùa thì vạn nhất có chuyện gì không hay xảy ra thì cũng không tốt."

"Chúng ta đưa nó về Quần Tinh Môn?" Phương Hàn suy nghĩ, cũng không biết nên quyết định như thế nào.

"Ta không về! Ta không về!" Tinh Vân Bảo Bảo gào to, nhưng liền ngay sau đó, Nhật Nguyệt Ngũ Tinh Trạc trên tay hắn liền phát ra tinh quan, lấp lánh tỏa sáng không ngừng, còn phát ra âm thanh tích tích.

"Không tốt, mẹ ta tới tìm ta!"

Tinh Vân Bảo Bảo bị dọa nhảy dựng cả lên.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vĩnh Sinh