Việt Thiên Quyết (Bách Việt Tranh Mệnh)

Chương 45: Man Hoang


Châu Chân Đăng cùng Châu Lạng là hai châu lớn của Đại Việt, phía bắc tiếp giáp Thiên Quốc, phía tây chính là Tây Lâm, nơi này núi non trùng điệp, thú dữ độc vật hoành hành, dân chúng thưa thớt chủ yếu là các thiểu tộc nhỏ lẻ ít người, vùng đất này được các thế lực gọi chung là Man Hoang. Truyền thuyết đồn rằng còn cổ thú hoành hành nơi đây, yêu hồn đoạt mạng, đầm lầy chướng khí nồng nặc, sa chân vào ắt không sống nổi, vì vậy không thế lực nào nguyện ý kiểm soát.

Từ vùng này Ải Chi Lăng là đường bộ duy nhất dẫn sâu vào Việt thổ, binh lính tử trận vô số ở đây, hằng đên u hồn khóc lóc rên rỉ, vì vậy mới có tên gọi là Quỷ Môn Quan. Man Hoang thực tế thuộc quyền kiểm soát của Việt tộc, nhưng chẳng mấy khi quân lính rời khỏi quan ải, tương truyền rằng Man Hoang khi xưa vốn dĩ huy hoàng cực thịnh, tu chân môn phái vô số, nhưng sau này bị Thần Giới phong cấm, trở thành vùng đất chết từ thượng cổ tới nay.

Hoàng Liên Sơn Mạch là dãy núi lớn nhất Man Hoang, mưa gió sấm chớp quanh năm, cỏ cây tươi tốt, nhưng sơ sẩy một chút liền trở thành mồi cho Thảo Yêu, cây cối ở đây phần lớn đã có chút linh trí, thường vồ giết thôn phệ vật sống. Thảo Yêu đã vậy, Thú Yêu lại càng bá đạo hơn, tràn ra khỏi cả Man Hoang tấn công nhân tộc, nơi này kẻ mạnh làm vua, mỗi con hùng cứ lãnh địa riêng mình, nhiều con tu luyện cả vạn năm, Tây Lâm Cung cũng vô pháp kiểm soát, thậm chí lo sợ Man Hoang Yêu Thú kéo qua san bằng Tây Lâm. Nhưng không hiểu vì lý do gì, Yêu Thú trí tuệ cũng rất mơ hồ, tương tự bọn Thảo Yêu, vậy mới gọi là vùng đất bị thần linh gét bỏ.

Tuy khắc nghiệt là vậy nhưng vẫn tồn tại nhân tộc sinh sống tại đây, đông đảo nhất là Moan tộc, kém một chút là Miêu tộc, Tày tộc, bọn họ vu pháp quỷ dị, khống chế âm hồn lực lượng khó hiểu, khống chế độc vật quỷ dị vô cùng, tồn tại giữa Man Hoang nguy hiểm trùng trùng, thần thần bí bí khiến vạn tộc cực kỳ kiêng kị, các tộc cho rằng bọn họ chính bị thần linh ghét bỏ đày vào Man Hoang, vạn kiếp không được phép bước chân ra khỏi vùng đất này.

Đâu đó trên dãy Hoàng Liên, bên trong một tế đàn lớn dựng bẳng hắc thạch từng viên vuông vức, một vị mo sư già đầu chít khăn đen đang làm lễ cúng bái, tế đàn dựng một đôi chim lớn bằng đá, hình dáng tựa phượng hoàng đang cõng một tòa cổ tháp trên lưng, tòa cổ tháp chín tầng đen kịt khắc đầy thần bí hoa văn, tỏa ra lực lượng vô hình bảo vệ một vùng rộng lớn xung quanh tế đàn khiến thông linh yêu thảo yêu thú không dám tới gần.

"Thầy mo, liệu chúng ta có nên chuyển đi nơi khác?" - Một vị trung niên lo lắng hỏi lão mo sư, gần đây Man Hoang dị động, cường đại yêu thú xuất hiện, mấy bản xung quanh đã gặp tại ương, người chết nhiều vô số, Man Hoang nhân tộc ùn ùn kéo về nơi ở bọn hắn, nơi đây xem như phòng tuyến cuối cùng, hắn thân là tộc trưởng không thể không lo.

"Tổ tiên căn dặn, chúng ta phải đời đời thờ cúng tế đàn!”- Vị thuật sư già trâm ngâm nói, ánh lửa bập bùng soi sáng khuôn mặt nhăn nheo của lão.

Bản thân lão cũng lo lắng, nhưng Man Hoang rộng lớn biết đi đâu, hơn nữa không thể làm trái lời tiên tổ. Lão chưa dứt lời, phía ngọn núi đối diện xuất hiện tiếng gầm lớn inh tai nhức óc, bản dân gào khóc, trai tráng cầm cung tên giáo mác chạy đi, một lát sau bọn hắn mang về một chút quần áo rách nát vương máu, mấy chục người trên nương chết chẳng còn xác, vị tộc trưởng lo lắng không ngủ cả đêm, bố trí trai tráng phòng vệ, ánh lửa cháy bừng bừng.

Trong tế đàn vị thuật sư già đang cầm trên tay mấy hình nhân nộm lầm rầm khấn vái, một lát sau tế đàn xuất hiện hư ảnh, một đầu hổ lớn đang vồ giết mấy chục nhân mạng, xa xa một đám yêu thú lớn cùng một tên nam nhân đứng nhìn, lão thấy rõ sự việc ngày hôm nay.

Đầu hổ này chỉ là thú vật bình thường, quan trọng hơn là đám yêu thú đứng sau dòm ngó dường như đã có linh trí, đây là chuyện chưa từng có xưa nay, thông linh yêu thú chưa khi nào xâm phạm lãnh địa, nhưng gần một tháng nay thường xuyên dòm ngó, xua thú vật tấn công khiến không ít nhân mạng phải chết.

Giữa đêm, một loạt tiếng gầm lớn lại vang lên, lần này rung chuyển cả núi rừng, đất đai rung động, cây cối đổ rạp, lão mo sư cùng mười mấy vị thầy mo khác xuất hiện trên tế đàn, tay mỗi người cầm một chiếc hộp gỗ, trong đó là vô số hình nộm thú vật, lần lượt từng người khấn vái làm phép, vô hình lực lượng từ Cửu U vọng về nhập vào từng hình nộm khiến chúng hóa lớn, nào mãnh thú, mãnh long, tiên phượng, quân binh từ những chiến hộp biến lớn lao về đàn yêu thú bên kia núi đang tràn vào bản.

Huyết chiến lập tức xảy ra, các thầy mo làm phép liên tục, nhưng số hình nộm đã hết mà đàn yêu thú vẫn không ngừng nghỉ lao lên. Yêu thú hàng ngàn con gào thét vang vọng Man Hoang, chúng lao lên phòng tuyến cuối cùng của vị tộc trưởng, hắn đang lăm lăm một cây rựa trong tay, lạnh lùng chặt từng đầu yêu thú một, cả người hắn thân hình cường tráng mặc độc một chiếc khố, máu nhuộn đỏ khiến hắn trông như một ma thần. Trai tráng trong bản cũng hung mãnh không kém, tồn tại được ở Man Hoang chẳng kẻ nào yếu, nhưng số lượng yêu thú hơn bọn hắn cả trăm lần, từng người một lần lượt ngã xuống, yêu thú đã ập tới phòng tuyến sau cùng, vượt qua bãi chông trước bản, phía trong tộc nhân kêu khóc chạy lên tế đàn, người già cùng vác dao rựa ra góp mạng cùng bọn tráng đinh.

Xa xa phía sau ngọn núi, có năm đầu thông linh yêu thú, bọn hắn bị một người bịt mặt điều khiển dẫn những thông linh yêu thú khác khác đạp gió nhảy qua ngọn núi tiến về thôn, thông linh yêu thú có thể tu hành, lực lượng khác biệt hoàn toàn phổ thông yêu thú, đã có thể điều khiển thiên địa lực lượng, từng con phóng hỏa, phun nước ầm ầm lao lên phía bản, từng vị thầy mo ngự gió xông lên đối đầu, pháp thuật quỷ dị thi triển liên tục, u hồn gào thét chém về phía yêu thú, nhưng bọn yêu thú mỗi con đều đeo một chiếc vòng kỳ dị ở cổ, giúp chúng tránh giảm thương vong từ u linh thuật, yêu thú lần lượt đập chết từng vị thầy mo.

Lão thuật sư lắc đầu liên tục, tiến vào bên trong, tay lấy ra một cổ thư viết đầy cổ ngữ, lão đọc theo khấn lầm rầm, thiên địa lực lượng đột nhiên bạo động, linh khí đổ về tòa tế đàn, cổ tháp đen kịt bay lên hấp thu toàn bộ linh lực, từng lớp đen bên ngoài bong ra để lộ ra thân tháp đỏ rực, huyết quan rọi khắp tế đàn, cổ tháp xuyên thủng vách tế đàn vọt lên thiên không, huyết sắc chiếu sáng cả Man Hoang, bầu trời đêm trở nên đỏ rực, yêu thú toàn bộ bị trấn sát trong nháy mắt, nam nhân bịt mặt vội vàng vọt đi nhưng vẫn bị một đạo huyết sắc đánh trúng, lăn xuống chân núi.

Từ Quỷ Môn Quan, binh sĩ ngước nhìn trời đêm, toàn bộ Man Hoang dường như bị đạo huyết quang soi rõ, phía Tây Lâm và Thiên Quốc cũng không ngoại lệ, bảo vật xuất thế, dị động kinh thiên, thế lực các bên lập tức hành động, cắt cử nhân mã tiến vào thăm dò Man Hoang, vùng đất cổ xưa bắt đầu nổi lên mưa gió máu tanh.

Liêm thôn như mọi khi vẫn bình yên trước thế sự, sương mù buổi sáng từ Tản Viên tràn xuống phủ kín cả thôn, người người đứng cách nhau vài bước chân liền không trông thấy, trước sân miếu lão Đinh đang dạy Hoàng Nam cùng Từ Thức Âm Dương Bộ Pháp, mặc kệ bọn hắn chạy trong vòng bát quái sương mù dày đặc, lão chỉ việc đừng bên ngoài cầm sỏi ném vào trong, một lát sau hai tên bước ra đầu sưng như cái đấu, mắt mũi thâm đen. Hắc Quy đang ở sân sau tu luyện, hắn vừa được lão Đinh chỉ dạy một bộ yêu tộc công pháp tên gọi Yêu Thiên Thánh Thể, chuyên dùng cho phòng ngự, hắn say mê đắm chìm đã nửa tháng nay.

Phần Lý Minh hắn đang ở lò rèn lão Nguyễn, lão đích thân giúp hắn rèn Thiên Ảnh Huyền Thiết dung nhập vào Âm Dương Côn, Lý Minh chính xác là đổi công pháp cho bọn Hắc Quy lấy huyền thiết, hôm nay là ngày cuối cùng, Lý Minh nửa tháng mất ăn mất ngủ thổi lửa canh lò, lão Nguyễn kẹp cây trường côn từ lò ra ngâm vào bồn nước, hơi nước tỏa ra mù mịt, Lý Minh ánh mắt sáng rực xách cây trường côn trầm trọng trong tay, thân côn hiện lên nhật nguyệt vân vũ tinh thần, hắn cảm giác như nắm bắt được một tia hư không, trường côn tăng vọt về chất khiến hắn không thể không hài lòng, hắn cảm tạ lão Nguyễn Khiên trở về miếu, lão Nguyễn ánh mắt hiền dịu nhìn hắn toát ra vẻ hài lòng, cũng lâu lắm rồi lão mới đúc một cây Địa Binh.

Về tới miếu, Lý Minh đã thấy quan binh đứng đầy trước cổng, vào trong đã thấy Hoàng Nam cùng Từ Thức mũ giáp chỉnh tề, một tên tướng quân thấy Lý Minh lập tức quỳ một gối, ồm quyền chào: "Lý Tướng Quân, Hoàng Thượng có lệnh, phía bắc Nùng Trí Cao cùng Lý Tiến dấy binh làm phản, ba vị lập tức tiến về Xương Giang Thành, Thái tử đang đợi.".

Lý Minh nhíu mày nhìn về phía lão Đinh, hắn về chưa được bao lâu đã phải đi, hắn còn muốn mua sắm chút đồ vật cho lão, còn phải tìm tung tích lão Tả. Lão Đinh thấy vậy cười phất tay, ý nói hắn không nên lo nghĩ nhiều. Từ biệt lão Đinh, bọn Lý Minh phi ngựa về Đại La, tiến tới quân phủ nhận lệnh bài, ba người bọn hắn chính là phó tướng dưới quyền Nhật Tôn.

Sau khi từ Hoan Thành lập đại công trở về, Đức Chính Đế lập tức phong thưởng cực hậu, Lý Minh một bước tiến tới ngũ phẩm tướng, nắm một nhánh cấm quân của Lê Thọ, Hoàng Nam cùng Từ Thức được phong lục phẩm đi theo Lý Minh, phần Hắc Quy mấy vị sắc quan chẳng biết phong gì, bèn thưởng cho hắn một đống đan dược lớn khiến hắn lớn ra trông thấy. Bốn tên ríu rít cãi nhau, cưỡi mấy đầu hắc mã yêu thú phi về phía bắc.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Việt Thiên Quyết (Bách Việt Tranh Mệnh)