Viêm Thần

Chương 1: 1: Bước Ra Từ Núi Lửa


Tại một thế giới huyền ảo, ly kỳ ở phiến vũ trụ nào đó, nơi đây bắt đầu cuộc hành trình của chàng thanh niên báo thù cho tộc mình...Ngoài khơi, giữa biển lớn mênh mông, từng con sóng cao tới ba mươi phân đập vào bãi cát trắng của một hòn đảo to lớn, hùng vĩ.

Hòn đảo này ước chừng bằng tổng diện tích nước Nhật Bản và Châu Đại Dương (Châu Úc) cộng lại, đủ thấy rộng tới cỡ nào.

Tuy vậy, khi nhìn vào còn khá hoang sơ với từng rừng cây cao ngất gần trăm mét đủ loại, từng dãy núi trùng trùng điệp điệp nối tiếp nhau không dứt, núi lửa phun trào bắn cao vài trăm trượng.

Gần sát bờ biển, cách mấy trăm mét thôi cũng có một quả núi lửa không tính là lớn lắm.

Quả núi rung rung, từng tiếng kêu ùng ục phát ra, hiển nhiên núi lửa sắp phun trào, một hiện tượng vô cùng bình thường tại hòn đảo này.

Mấy con thú sinh sống quanh chân núi cảm nhận được nguy hiểm chạy toán loạn tránh đi thật xa thật xa.

Bùm! Bùm!Vài chục phút sau, dung nham từ miệng núi lửa phun lên, đỏ rực lỏng quánh, khói đen bốc nghi ngút nghi ngút.

Dung nham tràn ra chảy xuống sườn núi tạo ra âm thanh xèo xèo rợn người.

Hơi nóng bốc lên khiến nhiệt độ tăng cao tới vài trăm, sấp xỉ nghìn độ.Cùng lúc đó, từ bầu trời trong xanh với những cơn gió mát lành thổi tới, từ từ quét đi đám khói đen xì cùng vật chất đất đá.

Bộp!Tiếng động kì lạ đột ngột vang lên, một cái bàn chân màu đỏ pha đen bằng chân người bước trên miệng núi lửa.

Có lẽ là một sinh vật nào đó! Nhưng sinh vật có thể sống trong núi lửa thì chắc chắn chẳng phải tầm thường gì.Dần dần, khói đen biến mất, lộ ra toàn diện sinh vật kia.

Nó cao cỡ một mét tám thôi, thân hình săn chắc với từng múi cơ khỏe khoắn mạnh mẽ được bọc trong một lớp lân giáp màu đỏ đen khá kì dị và kích thích thị giác, cái đầu giống đầu rồng nhưng không có bờm như rồng phương tây, bên trên còn có ba cái sừng màu đỏ to tướng (không phải bị cắm sừng đâu nha), cái ở giữa trán là to nhất dài khoảng ba mươi phân, hai bên chỉ khoảng mười xăng ti thôi.

Đằng sau là chiếc đuôi cực lớn dài cỡ mét rưỡi, trông rất lực lưỡng, diện mục oai phong lẫm liệt.Sinh vật thở ra một hơi đỏ nhạt cực kì nóng bỏng, đôi mắt màu huyết sắc rất đậm khiến người nhìn kinh hãi, ở giữa là đồng tử màu đen vừa đối lập lại vừa bổ trợ cho nhau.

Nếu có người ở đây sẽ nhìn ra rằng trong đôi mắt kia tràn ngập phẫn nộ và hận ý thao thiên.

"Đã vạn năm rồi sao? Chắc chẳng còn ai nhớ tới chúng ta nữa."Không ngờ sinh vật phun tiếng người, tiếng nói ồm ồm như của một người đàn ông vậy lại hơi non nớt một tí.

"Thiếu chủ!"Thanh âm đồng đều từ phía sau truyền đến, bốn sinh vật khác tương tự sinh vật vừa rồi đi ra từ núi nửa, chỉ khác rằng giọng ồm ồm nhưng mang theo chút nữ tính, đầu có hai cái sừng mười phân, phần ngực nhô nên hai quả đồi, cơ bắp có nhưng nhỏ hơn.

Hiển nhiên là giống cái.

Tuy vậy vẫn không mất đi vẻ hùng dũng.Bốn sinh vật đồng thời quỳ một chân phía sau lưng sinh vật ba sừng, đầu cúi xuống như thể chờ đợi mệnh lệnh gì đó vậy.

"Đứng lên đi! Gọi ta là Minh Tuấn!"Sinh vật ba sừng mở miệng rồng đầy răng cưa sắc nhọn."Vâng!"Bốn sinh vật đằng sau ngoan ngoãn đứng dậy.

Minh Tuấn đưa tầm mắt ra biển khơi xa xăm, ảo não nói:"Cuối cùng cả bộ tộc chỉ còn có năm người chúng ta.

Cha mẹ ta và cha mẹ cái người đều đã hy sinh cả."Lời nói vừa ra, bốn sinh vật hai sừng cũng tràn ngập giận dữ.

Một sinh vật nghiến răng nghiến lợi:"Chúng ta nhất định phải báo thù."Minh Tuấn trầm thấp:"Điều này là tất nhiên! Nhưng hiện tại chưa đủ năng lực, cần phải mạnh nên nữa."Hắn xoay người nhảy thẳng vào dung nham trong lòng núi nửa:"Minh Như, Minh Tú, Minh Hương, Minh Nguyệt theo ta vào dung nham."Tủm!Năm sinh vật nhảy tùm vào lòng dung nham nóng chảy như vào nước bình thường, không hề tỏ vẻ đau đớn hay bỏng rát gì cả.

Minh Như, Minh Tú, Minh Hương, Minh Nguyệt thả lòng người, ngày càng chìm sâu vào lòng núi lửa, nhắm lại đôi mắt huyết sắc với đồng tử đen.

Ngay lập tức, từng dòng năng lượng màu cam đậm từ dung nham như nước lũ ào ạt chảy vào người bốn nàng.

Kinh mạch trong cơ thể điên cuồng hấp thu.

Minh Tuấn theo kiểu khác, miệng rồng há rộng, một lực hút phát ra từ cái mồm kia, dung nham liên tục tuôn vào, cực kì trực tiếp.

Dung nham đi thẳng vào mạch năng lượng liên tục cải tạo và làm mạch phồng lên, một phút sau liền vỡ ra, một mạch năng lượng hoàn toàn mới hình thành.

Minh Tuấn chưa dừng lại, tiếp tục hút dung nham vào người.

Mức dung nham từ từ hạ xuống.

Minh Như bốn nàng thì không được như Minh Tuấn, mấy nàng chỉ hấp thụ được tinh hoa trong nham thạch mà thôi.

Dù bằng cách nào đi nữa, thực lực của năm sinh vật đang tăng lên, một luồng khí mới đang dần tuần hoàn theo dòng chảy của máu.

Một tiếng sau, uy áp của năm sinh vật tỏa ra đáng sợ hơn trước rất nhiều.

Nham thạch trong núi lửa gần như bị cạn hết rồi.

Kinh khủng cực kì!Họ nhảy ra ngoài miệng núi, cảm giác cực kì thỏa mái.Hít sâu một hơi, Minh Tuấn hưng phấn nói:"Cuối cùng cũng có Nguyên khí rồi!"Ở thế giới này, có hai dòng khí chính lưu chuyển, một là Nguyên khí và hai là Đấu khí.

Nguyên khí chảy trong người Nguyên Thú hoặc một số dị tộc, Đấu khí có ở nhân loại.

Minh Tuấn và các nàng là Nguyên Thú lên hình thành ra Nguyên khí.

Xuất hiện Nguyên khí mới có thể bắt đầu tu luyện được.Những con thú không có Nguyên khí không được coi là Nguyên Thú, thuộc dạng thấp kém nhất, tầng lớp Nô Bộc.

Nguyên Thú chia làm nhiều cấp bậc: Nguyên Sĩ, Nguyên Sư, Đại Nguyên Sư, Nguyên Linh,....Nhân loại tương tự, dựa vào Đấu khí cũng có các cảnh giới tương đương bao gồm: Đấu Sĩ, Đấu Sư, Đại Đấu Sư, Đấu Linh,....Tất nhiên đây chưa phải là hết, còn nhiều cấp bậc và cảnh giới cao hơn nữa, đáng sợ hơn nữa ở bên trên mà chúng ta sẽ từ từ tìm hiểu.

Mỗi đại cảnh giới lại có bốn tiểu cảnh giới nhỏ hơn là Sơ tinh, Trung tinh, Đại tinh và Cực tinh.

Bốn nàng đang ở mức Nguyên Sĩ Sơ tinh, còn Minh Tuấn thì Nguyên Sĩ Trung tinh, mạnh hơn một bậc.Trong tộc của hắn, Minh Tuấn thuộc dòng dõi Hoàng gia, là con trai một tộc trưởng đương nhiệm, tương lai kế vị cha, thiên phú kinh người.

Chiếc sừng thứ ba, giữa trán hắn thể hiện rằng trong người chảy xuôi dòng máu chính thuần.

Cực kì mạnh mẽ.

Chỉ tiếc rằng, tộc hắn bị diệt cách đây vạn năm trước, may mắn thay còn năm người sống sót.Minh Nguyệt tứ nữ không phải dòng chính đương nhiên cũng được tuyển trọn từ những người có thiên phú tốt nhất, thực lực mạnh nhất bảo vệ Thiếu chủ.Năm người hơi vận sức một chút, từng lớp lân giáp đen đỏ dần biến mất, lóe một cái, thân hình nhân loại hiện ra.

Đúng vậy! Họ hóa hình nhân loại.Minh Tuấn với cơ thể đầy cơ bắp săn chắc, cơ bụng sáu mũi, mái tóc đỏ rực cắt ngắn gọn gàng, dung mạo cực kì anh tuấn, đẹp trai, trẻ trung tràn đầy sức sống, đôi mắt lóng lánh đẹp đẽ sâu đen lại mang đầy hận thù và ngọn lửa cuồng nộ không bao giờ tắt được.

Bốn vị nữ tử trần truồng hiển lộ giữa thanh thiên bạch nhật, ai nấy đều là mỹ nhân xinh đẹp, làn da trắng hồng hào mê người, bầu ngực săn chắc kiêu ngạo trên thân, khe thịt nhỏ nhắn khép lép bên dưới khiến mọi nam nhân nhìn vào đều phải điên cuồng.Trong đó, Minh Nguyệt và Minh Hương bộ dạng như hai vị mỹ phụ chín mộng giống gái ngoài ba mươi, tóc đỏ rực đặc trưng búi cao sau đầu, rất hấp dẫn.

Minh Tú và Minh Như lại là thiếu nữ mới mười tám đôi mươi, thanh thuần hoạt bát, tràn đầy nhựa sống.Minh Tuấn lẩm bẩm, hai tay nắm nắm:"Vạn năm qua ở trong phong ấn, sức mạnh của chúng ta mất hết sạch sẽ."Không sai! Họ không phải tự dưng ở trong núi lửa mà bị phong ấn trong đó.

Hắn ngẩng mặt lên nhìn bốn nàng, các nàng thoáng thất thần và giật mình.

Hắn nghi hoặc hỏi:"Sao vậy?"Minh Tú che miệng, lắp bắp:"Thiếu chủ! Ngài...Ngài...khuôn mặt của Ngài....""Khuôn mặt ta làm sao?", hắn hơi nhíu mày.Minh Như nói ngay:"Trẻ quá! Ngài nhìn như trai mười bảy vậy.""Hả?"Hắn bây giờ nhìn thật sự rất trẻ, tuổi thật sự cũng chỉ có mười bảy thôi.

"Chẳng nhẽ ở trong phong ấn ta trẻ ra.", hắn lẩm bẩm tự nói.Minh Như và Minh Tú bằng tuổi với hắn, từ rất nhỏ đã được tuyển để làm cận vệ cho Thiếu chủ, hầu hạ Thiếu chủ.

Minh Nguyệt và Minh Tú lớn hơn hắn không bao nhiêu, có năm mươi tuổi thôi, về sau cũng làm hộ vệ theo sau Thiếu chủ.

Tuy rằng, tu vi Minh Tuấn rất cao, nhưng để an toàn phụ thân hắn vẫn phái người bảo vệ đề phòng bất trước gì đó.Bốn nàng và hắn có thể nói thân thiết với nhau, song khoảng cách chủ tớ còn tồn tại chưa đến mức như người nhà được.

Hắn nhìn bốn nàng, kinh ngạc:"Bốn người các ngươi cũng trẻ ra còn gì.""Cái gì?", bốn nàng kinh hô, rồi quay sang nhìn nhau.

Quả thật như vậy.

Trước khi phong ấn, tuổi của năm người đã mấy trăm rồi, chỉ có một cái lý giải duy nhất, phong ấn giúp họ trẻ ra, kéo dài tuổi thọ.

Một điều rất tuyệt vời khi sức mạnh bị mất hết như bây giờ.

"Thôi kiếm cái gì mặc vào đã."Tài sản mất hết sạch sẽ, bọn họ phải gây dựng lại tất cả từ đầu, hiện tại trần truồng nhỡ ai thấy thì không hay.Minh Như, Minh Tú, Minh Nguyệt, Minh Hương thoáng rùng mình, tứ nữ tưởng tượng ra cảnh bị một thằng đàn ông nào khác bắt gặp trong khi cơ thể mình không mặc gì mà nổi hết da gà da vịt.

Từ khi làm hộ vệ cho Thiếu chủ bọn họ thầm quyết định thân thể này chỉ dành và chỉ để cho Thiếu chủ chiêm ngưỡng và hưởng thôi.

Một điều khiến tứ nữ ngoài ý muốn là mặc dù Thiếu chủ nhìn các nàng trần truồng rất nhiều lần rồi mà không hề làm cái gì, không hề có phản ứng gì cả.

Minh Tuấn lúc nào cũng cắm đầu vào tu luyện.

Nhiều khi các nàng tự cảm thấy nhan sắc của mình có vấn đề không được xinh đẹp hay thân phận mình chẳng xứng lên hắn chê, dù thế cũng không dám lên tiếng đòi hỏi.Năm người tìm trong rừng vài cái lá to tạm bợ che đi những bộ vị nhạy cảm, trông chẳng khác gì người nguyên thủy cả..

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Viêm Thần