Vạn Vật Quy Nhất, Tu Đạo Thành Thần

Chương 9: Thương Long Đại Lục


Ở một thứ nguyên khác, Thương Long Đại Lục đã loạn thành một nồi cháo thập cẩm, đã hơn một tháng kể từ ngày Hắc Ám Ma Vương Tiêu Quân bỏ mạng, thiên hạ chưa kịp vui mừng khi biết tin thì một đã đón nhận một mối họa còn ghê gớm hơn gấp mấy lần, sự ra đời của Hắc Ám Nữ Chúa- Lâm Tuyết Nhi.

Kế thừa di nguyện của Tiêu Quân, Lâm Tuyết Nhi cũng kế thừa luôn cả mối thù của chàng, đến lúc này thì thiên hạ mới biết, cô gái tưởng chừng vô hại luôn đi theo Hắc Ám Ma Vương có thân phận tôn quý nhường nào.

Từ việc bản thân Tiêu Quân chỉ thu thập được hai loại nguyên huyết thần thú còn nàng có thể thu thập đến bốn loại phần nào đã nói lên được thân phận của nàng, thế nhưng điều này chỉ có Tiêu Quân lờ mờ đoán định được còn thiên hạ nào có hay biết, để rồi khi đại họa xảy ra mới kinh ngạc không thôi.

Lâm Tuyết Nhi, tên thật là Hiên Viên Tuyết Nhi, Thánh Nữ của Vô Cực Giáo, nói về Vô Cực Giáo, đó có thể xem như giáo phái lớn nhất Thương Long Đại Lục, một trong bốn thế lực lớn nhất Thương Long Đại Lục.

Kẻ thù của Tiêu Quân cũng đến từ một trong bốn thế lực đó, gọi Thánh Kiếm Môn.

Sau khi Tiêu Quân chết, Hiên Viên Tuyết Nhi huy động toàn lực của Vô Cực Giáo tấn công Thánh Kiếm Môn khiến thiên hạ đại loạn, máu chảy thành sông.

Trong khi hai đại thế lực khác tự thủ bàng quan, thậm chí còn có tư thái xem trò vui, thì rất nhiều những thế lực, môn phái khác bị cuốn vào cuộc chiến, hiện tại mới qua hơn một tháng, đã có mấy trăm thế lực biến mất khỏi thế giới, căn nguyên của Vô Cực Giáo và Thánh Kiếm Môn cũng suy giảm bảy, tám phần, khỏi cần nói cũng biết Hiên Viên Tuyết Nhi điên cuồng đến mức độ nào.

Từ Thánh Nữ Vô Cực Giáo, Hiên Viên Tuyết Nhi bị người đời đổi cách gọi thành Hắc Ám Nữ Chúa, người nghe người sợ, ma nghe ma run.

“Giáo chủ, chẳng lẽ người cứ để Thánh Nữ đại nhân tùy hứng như vậy sao? Nếu cứ tiếp tục thế này, dù thắng hay thua thì Vô Cực Giáo và Thánh Kiếm Môn đều còn chỉ tồn tại trên danh nghĩa, thậm chí trực tiếp hủy diệt.”

Người nói là Tả Hộ Pháp của Vô Cực Môn, Hiên Viên Lăng, cùng với Hữu Hộ Pháp Hiên Viên Hoàn, chính là hai người lớn nhất Vô Cực Môn ngoài giáo chủ và Thánh Nữ.

Thấy giáo chủ không trả lời, Hiên Viên Hoàn liền bước lên một bước, nói: “Hữu Hộ Pháp nói đúng, chúng ta không thể cứ tiếp tục thế này được, mặc dù nguyên khí của chúng ta đã tổn hao tám phần, nhưng chỉ cần bây giờ dừng lại thì với hai phần lực lượng còn lại, chúng ta vẫn có thể giữ được vị trí tứ đại thế lực.”

Giáo chủ đứng lên, chắp hai tay sau lưng, đây là một nam tử trung niên thân thể cao lớn, mặt không lộ vui buồn, toàn thân một cây đồ đen, thêm một chiếc áo choàng đen dài đến bắp chân, ở trên ngực áo là biểu tượng của Vô Cực Giáo, một hình lục giác màu đỏ, ông tên gọi Hiên Viên Chấn.

Đại sảnh to lớn lại chỉ có ba người, đây cũng không phải đại bản doanh của Vô Cực Giáo mà chỉ là một địa bàn của môn phái phụ thuộc, cách nơi này không xa chính là chiến trường của Vô Cực Giáo và Thánh Kiếm Môn.

Cả Vô Cực Giáo và Thánh Kiếm Môn đều đã gần như sử dụng toàn lực, toàn bộ trưởng lão hai phe đã ra trận, người chết bảy phần, bị thương ba phần, không một ai lành lặn, phía Vô Cực Giáo chỉ còn ba người, cũng chính là ba người đang ngồi ở đại sảnh này chưa ra trận, ngược lại môn chủ Thánh Kiếm Môn và hai Kiếm Đế mạnh nhất cũng chưa xuất trận.

Nếu hai phe sáu người này đều ra trận thì đã không còn gì có thể cứu vãn được nữa, đó chính là lý do dù trận chiến đã đến hồi chung kết nhưng ba người mạnh nhất mỗi phe vẫn án binh bất động.

Nếu trận chiến này hạ màn, rất có thể Vô Cực Giáo sẽ toàn diệt, dù sao thì Thánh Kiếm Môn cũng có lợi thế sân nhà, khi thực lực hai bên cân bằng sẽ có chút lợi thế.

Tất nhiên cái giá phải trả của Thánh Kiếm Môn cũng không nhẹ nhàng, nếu không ba người kia đã sớm xuất trận rồi, dù không diệt môn, ít nhất nhóm Kiếm Vương, Kiếm Đế cũng phải chết chín phần, phần còn lại một nửa bị phế, một nửa e rằng cũng mất đi phần lớn thực lực, ngay cả Kiếm Thần, cũng chính là môn chủ Thánh Kiếm Môn cũng có nguy cơ chết trận.

Chính vì thế nên dù thù hận đã sâu như biển, đến mức không đội trời chung, nhưng chỉ cần có thể đình chiến, cả hai phe nhất định sẽ rất vui vẻ đồng ý.

Chỉ có điều…

Thánh Nữ chắc chắn không đồng ý thu quân, mà dù Vô Cực Giáo có thu quân, nàng chắc chắn cũng sẽ ở lại chiến đấu tới cùng, đây chính là điều làm Hiên Viên Chấn đau đầu và do dự.

“Giáo chủ, Thánh Kiếm Môn đã gửi thư cầu hòa, dù bản thân chúng đang nắm giữ lợi thế nhất định, trong thư cầu hòa thậm chí còn nói đến việc đền bù một phần tổn thất cho chúng ta, đây đã tỏ rõ thành ý đến mức nào rồi.” Hiên Viên Hoàn khom lưng, giọng nói đã có mấy phần gấp gáp.

Hiên Viên Chấn chậm rãi chắp tay sau lưng, đi đi lại lại trong đại sảnh, cuối cùng thở dài một tiếng, nói: “Nhưng Tuyết Nhi chắc chắn sẽ không đồng ý, nếu chúng ta miễn cưỡng lui quân, nó chắc chắn sẽ ở lại tử chiến.”

Hiên Viên Lăng cũng không đành lòng, giọng nói mang thêm vài phần đau khổ: “Giáo chủ, nếu như trận chiến này có một cơ hội thắng thì thuộc hạ cũng sẽ theo hầu Thánh Nữ đại nhân đến cùng, nhưng thực lực của hai bên đã bắt đầu xuất hiện chênh lệch, dù chúng ta có ra trận thì kết quả cũng không thể cứu được Thánh Nữ đại nhân, mà chỉ làm toàn giáo bị diệt mà thôi.”

Hiên Viên Hoàn một bên cũng thở dài tiếp lời: “Thánh Nữ đại nhân đâu chỉ là Thánh Nữ Vô Cực Giáo chúng ta, Tuyết Nhi còn là con gái của giáo chủ, là cháu gái của hai người chúng ta, chúng ta cũng thật không đành lòng mà, nhưng mà…”

Nói đến đây, ông lắc lắc đầu không nói tiếp.

Nếu thắng, dù thắng chật vật, thắng khó coi đến đâu, nhưng ít ra cũng lưu giữ được một chút gì đó, ít nhất có thể khiến Vô Cực Giáo tồn tại trên danh nghĩa.

Nếu thua, chính là toàn diệt, Vô Cực Giáo chính thức biến mất trên đời, Hiên Viên Tuyết Nhi cũng vẫn bỏ mạng.

Điều đau đớn là Vô Cực Giáo và Thánh Kiếm Môn đã xuất ra gần như tất cả ngoài ba người mạnh nhất, thế trận đã định, trận này Vô Cực Giáo tất thua.

Dù ba người Hiên Viên chưa xuất trận, nhưng nếu đã quyết định thu quân thì chậm một chút chính là tổn thương thêm một phần nguyên khí, nên Tả Hữu Hộ Pháp thật sự rất khẩn trương.

Về góc độ tình cảm, Hiên Viên Chấn dù chết cũng muốn theo bồi con gái, nhưng dù sao ông cũng là giáo chủ Vô Cực Giáo, cơ nghiệp tổ tiên mấy vạn năm, chẳng lẽ lại hủy trong tay ông?

Quyết định chủ ý, ông lớn tiếng: “Hiên Viên Hoàn nghe lệnh, đây sẽ là mệnh lệnh cuối cùng của ta, từ hôm nay ngươi chính là giáo chủ thứ sáu mươi hai của Vô Cực Giáo đồng thời lệnh cho toàn giáo lập tức thu quân.”

Hiên Viên Hoàn giật mình kinh hãi, giọng nói mang theo chút lắp bắp: “Giáo… giáo chủ, người đây là định làm gì?”

Hiên Viên Lăng cũng gấp gáp lên tiếng: “Giáo chủ, người không thể làm thế, toàn giáo trên dưới còn phải chờ người dẫn dắt.”

Hiên Viên Chấn phất tay: “Ý ta đã quyết, các ngươi không cần nhiều lời nữa, lập tức ra lệnh thu quân.”

“Nhưng… nhưng mà... Mời giáo chủ nghĩ lại, ngàn vạn lần không thể như thế!“ Hiên Viên Hoàn run rẩy.

“Chẳng lẽ ngươi muốn kháng lệnh?” Hiên Viên Chấn quát lớn, giọng nói không cho một cơ hội thương lượng.

“Thuộc hạ không dám, cẩn tuân mệnh lệnh giáo chủ.” Hiên Viên Hoàn nước mắt lưng tròng, quỳ xuống thật sâu, vái lạy Hiên Viên Chấn.

Theo lệnh rút quân, chiến địa Vô Cực Giáo chỉ còn duy nhất một người, chính là Hiên Viên Tuyết Nhi, mặc cho bao lời khuyên can của giáo chúng, nàng vẫn quyết ý liều chết đến cùng.

Nàng không đau lòng, không buồn bã, chỉ duy nhất có không cam lòng, không cam lòng vì cuối cùng đã thất bại trong việc trả thù cho chàng.

Nàng không hề trách phụ thân vì hạ lệnh rút quân, phụ thân có thể vì nàng đến mức độ này cũng đã vượt quá mong đợi của nàng rồi, dù sao chênh lệch đã rõ, Vô Cực Giáo dù liều chết cũng đã không còn khả năng chiến thắng.

“Hắc Ám Nữ Chúa, Hiên Viên Tuyết Nhi, nể tình cha ngươi, ta cho ngươi một cơ hội chạy trốn cuối cùng, nếu ngươi vẫn chấp mê bất ngộ thì đừng trách ta vô tình.”

Một giọng nói uy nghi như sấm, vang động không gian từ cách đó hơn mười trượng, cũng chính là từ chiến địa của Thánh Kiếm Môn vang lên.

Hiên Viên Tuyết Nhi cười lạnh, Tinh Cực Kiếm trong tay nàng run lên, phát ra một những tiếng “lạch cạch” vang vọng toàn chiến trường. Nàng là Thánh Nữ Vô Cực Giáo, thực lực nào có thể tầm thường, không, phải nói ngược lại, nàng chính là một tuyệt thế cường giả mới đúng.

Kế thừa vị trí Thánh Nữ, thực lực của nàng đại khái chỉ dưới giáo chủ và hai vị hộ pháp mà thôi, một phần cũng do nàng còn trẻ, nếu cùng phát triển thêm mười năm, nàng thậm chí có thể vượt mặt hai vị hộ pháp không biết chừng.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vạn Vật Quy Nhất, Tu Đạo Thành Thần