Vãn Thiền

Chương 29: ☽


Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa

➻➻➻

Tuân Chu và cả Phó Nhiên đều từng nhắc nhở Yến Hạ về thân phận không tầm thường của Tô Khuynh, tuy nàng cũng đoán ra đôi chút nhưng hiện thực vẫn khiến nàng khó tin.

Mặc dù đã tận mắt chứng kiến những người rất đỗi bình thường như cha mẹ nuôi bỗng nhiên biến thành cao thủ khiến cả Quỷ Môn phải khiếp sợ nhưng trên đời làm gì có nhiều cao thủ xuất hiện bên cạnh nàng như vậy. Nàng đoán Tô Khuynh có lẽ là người tu luyện được mấy năm, thực lực hơn Tuân Chu một tí. Theo nàng thấy, đối mặt với kẻ địch nhiều vô số trước mắt thì chẳng ai có thể an toàn rút lui, trong trận ở Nam Hà trấn ngày ấy, cha mẹ nuôi cũng phải tốn rất nhiều sức lực mới mở được trận, cùng biến mất với Quỷ Môn.

Hiện tại, các nàng cũng đối mặt với sát trận hơn trăm người như vậy mà Yến Hạ chẳng biết đám người này là ai, thực lực mạnh cỡ nào. Dường như bọn chúng còn kém xa những sát thủ tinh nhuệ của Quỷ Môn nhưng không phải là kẻ địch dễ đối phó.

Nói không lo thì không phải, nhưng Tô Khuynh không cho Yến Hạ thời gian lo lắng.

Vừa dứt lời, Tô Khuynh nắm chặt tay Yến Hạ, xông qua đám người.

Đây là lần đầu tiên Yến Hạ thấy Tô Khuynh ra tay. Trước đây nàng đã chứng kiến khá nhiều trận đấu. Tiếng đàn của cha nhỏ, thân thủ của nhị nương, thanh kiếm của cha ba và trận pháp có khả năng thay đổi cục diện của cha lớn. Sát chiêu vô thanh vô tức của Quỷ Môn, quyền cước liều lĩnh tùy hứng của Tuân Chu, tất cả xoẹt qua trong đầu nàng mấy giây ngắn ngủi.

Nhưng Tô Khuynh ra tay không giống bất cứ ai.

Phía trước là lầu gác âm u bị mây đen che phủ, trong ngoài đều có người canh gác, nhiều bóng đen hướng về phía họ, hàn quang tỏa ra từ binh đao trên tay như đã sẵn sàng tiến công. Tô Khuynh dẫn Yến Hạ bước vào trong sân viện, khí thế che trời lấp đất lập tức ập tới.

Tiếng đao kiếm đan xen, vô số bóng người hiện thân vây kín mít căn viện, bọn chúng ra tay không chút lưu tình nhắm thẳng vào chỗ yếu hại trên người các nàng. Tô Khuynh vẫn nắm chặt tay Yến Hạ, nàng trông thấy một thanh kiếm sắp đâm vào lồng ngực hắn, trái tim như đang treo trên vách núi cao vạn trượng, nàng sắp không kiềm được mà kinh hô thành tiếng.

Nhưng vào lúc thanh kiếm đâm đến gần, thần thái Tô Khuynh thản nhiên, chuyển bước, trong lúc Yến Hạ còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra thì hắn đã kéo nàng tránh khỏi mũi kiếm lạnh lẽo.

Vô số đao kiếm tấn công từ phía sau, Tô Khuynh dẫn theo Yến Hạ né khỏi tất cả, động tác không hề hoảng loạn, binh đao đồng loạt lướt qua gò má hai người nhưng chẳng hề trúng đao nào. Tô Khuynh bước thong thả như đi tản bộ trong dân vườn, trăm kẻ địch trước mắt, Tô Khuynh dẫn nàng tiến về phía trước, mắt vẫn nhìn thẳng, bước chân chưa từng dừng lại một khắc nào.

Tất cả đao kiếm tấn công vào hai người ở trung tâm nhưng kỳ lạ thay không có kẻ nào thương tổn được hai người. Tô Khuynh không hề xuất thủ nhưng lại như đã xuất thủ rồi, Yến Hạ không tài nào đoán được, nàng đi theo sau hắn, cảm nhận độ ấm từ lòng bàn tay, phút chốc không còn thấy lo âu.

Cuồng phong chợt nổi lên trong đình viện, mũi tên bắn xuống từ sau đám mây đen, đao kiếm bốn bề vẫn không chỉ lướt qua tà áo hai người. Yến Hạ nhìn thế tấn công quanh mình, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác bình yên đến kỳ lạ.

Mưa gió kéo tới, đao kiếm lạnh lẽo thì đã sao, nàng và Tô Khuynh nắm tay nhau xuyên qua cuồng phong bão táp, cảm thấy tất cả vừa xa vời vừa bình lặng, mưa gió không thể đến gần.

Yến Hạ nhìn gương mặt nghiêng của Tô Khuynh, tâm trạng nặng nề dần lắng xuống, không kiếm được khẽ cong khóe môi, đột nhiên có cảm giác thoải mái khi đi qua màn mưa đao kiếm.

Tô Khuynh dẫn Yến Hạ đi vào sâu trong tranh viên mà không gặp chút trở ngại nào. Ở nơi bố trí trận pháp, Yến Hạ nhìn trận pháp đã rách nát loang lổ, cảm thấy mọi thứ dễ dàng hơn nàng tưởng quá nhiều.

Nhưng rất nhanh sau đó, Tô Khuynh nói: "Không đơn giản như vậy."

Yến Hạ ngẩn người, nhìn về phía trận pháp.

Trung tâm trận pháp là một lầu gác nhỏ bé nằm giữa tòa sơn trang rộng lớn, tường cao bao quanh, trên tường có khắc phù văn, Yến Hạ lướt nhìn bức tường một lượt, đồ án trên tường là hình vẽ rất quen thuộc với nàng.

Bất kể là một bức họa đơn thuần hay một trận pháp, người vẽ khác nhau thì hình dáng cho ra cũng khác, bởi vì nét bút của mỗi người là mỗi dạng, thần vận cũng không giống nhau. Thế nên mới có chuyện dùng tranh nhận người.

Thoáng chốc, Yến Hạ đã nhận ra ký hiệu và hình vẽ cổ xưa trên đồ án là nét bút của cha lớn.

Đáng lẽ đó là một trận đồ hoàn chỉnh nhưng hiện tại trận pháp xuất hiện rất nhiều lỗ hổng. Trong mắt người bình thường, một vài bộ phận trên trận đồ bị phai nhạt theo thời gian nhưng với Yến Hạ, tất cả trận pháp sau khi mở đều có một lớp kim quang nhưng kim quang trên trận pháp này rất nhạt nhòa, nhấp nháy như có thể tắt vụt bất cứ lúc nào.

Trận pháp đã bị tổn hại quá nhiều, nếu không sửa chữa kịp thời, e là… khó càng thêm khó.

"Yến Hạ cô nương." Tô Khuynh lên tiếng gọi, Yến Hạ dời tầm mắt quay sang nhìn hắn. Tô Khuynh mỉm cười gật đầu, trịnh trọng nói: "Nơi này nhờ cả vào cô nương rồi."

Thầm biết chuyện này quan trọng nhường nào, Yến Hạ nhìn Tô Khuynh một cái rồi nhìn ra phía Tuân Chu đang giao đấu kịch liệt với bọn hắc y nhân, tạo cơ hội cho các nàng. Yến Hạ cũng trịnh trọng đáp lại Tô Khuynh: "Ta nhất định cố hết sức mình."

Tô Khuynh dường như cảm thấy hơi có lỗi khi kéo Yến Hạ vào chuyện rắc rối này nhưng Yến Hạ không biết sao hắn phải thấy có lỗi. Là nàng đồng ý đến giúp đỡ Tuân Chu, đáng lý ra người thật sự không liên can gì là Tô Khuynh mới đúng. Tại sao Tô Khuynh không ngại ngần đến đây tương trợ Tuân Chu? Yến Hạ thực sự không hiểu.

Ngay lúc ấy, trên bầu trời sơn trang phát ra tiếng sấm rền vang, vô số tia sét bổ xuống chọc thủng mặt đất, lớp đá xanh dưới đất trong sơn trang chịu không nổi tia sét mạnh mẽ nứt toác, một khối đá lớn bay ra cuốn theo vô số hòn đá vụn nát. Yến Hạ không kịp lùi lại, chỉ kịp giơ tay chắn trước mặt nhưng cảm giác đau đớn do đá đập trúng không hề đến như đã nghĩ.

Nàng bỏ tay xuống. Tô Khuynh đã chắn trước người nàng.

Tô Khuynh vẫn giữ im lặng, xiêm y không nhiễm bụi trần, dáng người bất động, một thanh kiếm bất thình lình xuất hiện trong tay hắn.

Thân kiếm thon dài, toàn thân lấp lánh ánh bạc, sợi dài hoa văn kỳ lạ chạy dài từ thân kiếm đến mũi kiếm, hoa văn đó rất nhạt, nếu không phải Yến Hạ đứng gần Tô Khuynh thì cũng không nhìn ra. Lúc trước nàng trông thấy rất nhiều phù văn và trận đồ của cha lớn, dù không hiểu môn đạo nhưng cũng có cảm giác quen thuộc. Riêng hoa văn trên thanh kiếm này nàng chưa từng nhìn thấy.

Trong khoảnh khắc Yến Hạ ngơ ngác nhìn thanh kiếm, Tô Khuynh nói: "Yến Hạ cô nương, bắt đầu thôi."

Trận pháp không thể tiếp tục kéo dài, hình như đối phương đã phát hiện mục đích muốn tu bổ trận pháp của các nàng nên thế tấn công cũng bắt đầu ác liệt hơn. Chuyện đánh nhau thì Yến Hạ không giúp được gì, nàng chỉ có thể tận tâm giải quyết trận pháp trước mắt. Tiếng sấm từng hồi từng hồi mãnh liệt vang lên bên tai, mặt đất hơi rung lắc, tấn công vẫn cứ tiến tới bên này, ngày càng nhiều hắc y nhân kéo đến. Chỗ hai người đang đứng là trung tâm của mọi sóng gió, mây đen trên đỉnh đầu như muốn nuốt chửng nơi này.

Yến Hạ không có thời gian đắn đo, nàng liếc nhìn bọn chúng một cái rồi thu hồi tầm mắt, gật đầu: "Ta biết rồi."

Nói xong, Yến Hạ đến bên cạnh bức tường cao.

Bóng dáng bọn hắc y nhân lao tới nhưng khoảnh khắc đến gần Yến Hạ thì bị một thanh kiếm chặn lại, thế kiếm không thể cản, nhanh chóng bức lui đám người. Tô Khuynh cầm kiếm, dấu vết bị kiếm khí quẹt qua trước mặt rất rõ ràng, hắn khẽ trừng mắt với đám người, sự dịu dàng mà Yến Hạ quen thuộc bay biến không còn tăm hơi, chỉ còn lạnh nhạt.

Không hề nhiều lời và cũng không cần nhiều lời.

Vết kiếm vạch ra kết giới, không ai bén mảng tới nửa bước.

·

Yến Hạ không hề biết những chuyện xảy ra sau lưng mình. Nàng đang ở trung tâm trận pháp, nhìn ánh kim quang ảm đạm trên trận, nóng lòng vô cùng.

Nàng từng học kha khá môn đạo về trận pháp từ chỗ cha lớn nhưng thi triển thật sự thì chỉ có hai lần, một lần cùng mở Xích Phượng Thần Ẩn trận với cha lớn ở Nam Hà trấn, một lần là ở khách điếm mở trận đưa mọi người đến sơn trang này.

Nên giờ phút này bảo nàng phải tu bổ trận pháp, nàng quả thật không quen cho lắm. Nàng chỉ đành học theo cách lúc trước, giơ tay chạm vào trận pháp, chẳng biết liệu có thấy được hình dáng của trận pháp hay không.

Sau khi bàn tay chạm vào trận đồ trên tường, thần thức Yến Hạ tiến vào bầu trời đầy sao, nàng quay đầu nhìn xung quanh, bức họa trên tường vốn là một bức sơn thủy lộng lẫy nhưng bấy giờ núi chẳng có núi, nước chẳng có nước, trận pháp đã bị hủy hoại đến mức không còn nhìn ra hình dạng ban đầu, nhiều chỗ kim quang ảm đạm như sắp tan biến.

Dù trận pháp đã rất xưa cũ nhưng Yến Hạ vẫn cảm nhận được khí tức quen thuộc của cha lớn. Nàng im lặng quan sát, ý niệm động đậy, bắt đầu điều khiển chiếc bút của thiên địa vẽ thêm vào những khe hở ảm đạm.

Trong hai lần trước Yến Hạ mở trận rất thuận lợi nhưng lần này không giống trước nữa.

Yến Hạ lập tức nhận ra điều không đúng.

Dù nàng có làm cách nào ngòi bút vẫn không thể vẽ thêm bất cứ nét nào lên trận pháp, giống như có thứ gì đó tách biệt nàng và trận pháp, rõ ràng ở trước mắt, có thể chạm vào nhưng không thể nào tu sửa.

Không nên như vậy và cũng không thể như vậy được, nàng tất nhiên có thể tu bổ trận pháp của cha lớn, có thể mất thời gian lâu hơn, gặp chút rắc rối, nhưng nàng không thể nào không chạm vào nó được. Trừ phi…

Yến Hạ nghĩ ra điều gì, biểu cảm thay đổi trừng to mắt, quay đầu nhìn Tô Khuynh.

Tô Khuynh vẫn đang giao thủ với đám hắc y nhân, không ai tiếp cận được hắn, xem ra không có nguy hiểm gì.

Nhưng phút chốc trái tim nàng đập loạn xạ, vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu, mặt nàng trắng bệch, chỉ kịp hét lên với bóng người ấy: "Trận pháp bị phá rồi, Tô Khuynh! Cẩn thận!"

Gần như cùng lúc đó, ở trung tâm trận pháp, lầu gác cao cao bị mây đen che phủ bỗng nhiên tỏa ra khí tức âm trầm mạnh mẽ. Khí tức lan tràn, xông thẳng lên trời, trong khoảnh khắc hắc khí chui vào tầng mây, tiếng gió bốn bề im bặt, tiếng sét ngừng lại, tất thảy trên đời như đứng im, chỉ có một bóng người hiện thân trên không trung, nhìn xuống chúng sinh, nhìn Tô Khuynh trong đám người.

Yến Hạ nhớ Tuân Chu nói với nàng rằng rất nhiều năm qua hắn giúp ân nhân trông coi một nơi, nơi đó có giam giữ một người.

Hay nói cách khác là ma.

Trận pháp trong viện phong ấn một tên ma loại. Hiện nay trận pháp bị phá, thứ bị nhốt bên trong cũng bước ra ngoài.

- Hết chương 29 -

Lảm nhảm:

Chương sau có biến! Có biến! Có biến!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vãn Thiền