Văn Lang Đại Lục

Chương 23: Bảo lưu


Thiên ngừng vận chuyển công pháp thu lại phần linh khí còn xót lại trong cơ thể lập tức liền lấy ra một khỏa hồi khí đan để bổ xung linh khí. Một màn biểu diễn vừa rồi tưởng chừng như đơn giản nhưng lại ngốn hết 9 phần linh khí trong cơ thể hắn. Bỏ khỏa đan dược vào miệng lập tức hồi nguyên đan liền ta ra thành một giọt linh dịch thẩm thấu qua lớp mô biểu bì chảy dọc xuống đan điền. Linh dịch đi tới đâu mang theo một làn hơi ấm bổ xung lại lính khí đang dần cạn kiệt trong cơ thể Thiên.

Mở mắt thở ra một ngụm trọc khí Thiên đứng dậy quay trở lại vị trí ban đầu hắn đứng. Hắn là người cuối cùng tham gia vòng khảo hạch này cho nên sau vòng khảo hạch người chủ trì sẽ lên tiếng phát biểu đánh giá. Nói là phát biểu đánh giá chứ thực chất ra thì cũng chẳng có gì, ai cũng biết được kết quả của mình rồi, những người thi đỗ thì vẫn còn thời giant u luyện tiếp, những người thi không đạt thì khăn gói theo gia đình đi làm ăn hoặc trở thành những nông phu bình thường. Nam nay có Đại Nam học viện về tuyển sinh cũng chỉ có được 9 xuất nên những người không được tuyển cũng chỉ còn nước đi theo các học viện không có tên tuổi hoặc là gia nhập một tông môn nào đó.

“Năm nay Đại Nam học viện rất vinh dự được làm chủ khảo của buổi khảo hạch tư chất của thôn chúng ta. Trong đợt khảo hạch năm nay cũng như mọi năm chúng ta chỉ chọn 9 người có tư chất tốt nhất để tuyển sinh vào học viện, sau đây là danh sách 9 người được đích thân ta tuyển trọn” Linh Anh đạo sư tiến về giữa khán đài, trên tay cầm một trang giấy trịnh trọng nói. À quên mất, ở đại lục này người ta cũng có sử dụng sách nhưng sách chỉ có những thứ phàm tục cần ghi chép mới dùng đến, ngoài ra sử dụng chính nhất vẫn là quyển trục, những quyển trục này cũng không phải những quyển trục được ghép từ những mảnh trúc như thời trung cổ, chúng được làm từ một loại gỗ đặc biệt có tên Bạch Mục Đàn. Đây là loại gỗ có thân to tròn cao thẳng nên hấp thụ được khá nhiều linh khí của trời đất. Chúng mọc tràn làn ở rất nhiều nơi nên người dân những khu vực có Bạch Mục đàn thường lấy việc đi khai thách Bạch Mục đàn làm nghề kiếm cơm.

Thân của Bạch mục đàn sau khi đốn hạ phải dược ngâm trong Tam dương ngọc thủy thì mới giữ được linh khí tinh thuần của nó. Loại giấy được làm từ Bách Hạc đàn sẽ được chế tác thành quyển trục, các nội dung sẽ dùng linh hồn lực khảm vào trong đó nên nó lưu giữ được rất nhiều nội dung mà sách vở bình thường không thể làm được.

Linh Anh lúc này nhìn qua mọi người một lượt rồi nàng ta lại hắng giọng lên nói tiếp “ Những ai sau đây có tên thì bước lên phía trước: Sùng Thiên, Hàn Tuyết, Văn Hào, Mạc Tố Như, Hồ Thúy, Đặng Ngọc Trâm, Đỗ Văn Đạt, Trịnh Kim Anh. 9 người các ngươi đã được tuyển trọn vào học tại đại nam học viện, mau chóng về thu xếp hành lý từ biệt người thân ngay chiều nay sẽ lên đường”

Đám trẻ được gọi tên đều tỏ ra kiêu hãnh trước những lời khen ngợi của những người xung quanh và cả nhưỡng người kém may mắn hơn. Tuy nhiên lẫn trong đám trẻ vẫn có một khuôn mặt tỏ ra sầu não không vui, khuôn mặt ấy từ trong đám 9 người được chọn bước ra. Khuôn mặt ấy không ai khác chính là Thiên, lúc này hắn cũng đã suy ngĩ đi rất nhiều, cha hắn dang lâm trọng bệnh hắn muôn cứu cha trước rồi mới lo việc học hành sau. Với hắn việc nhỏ chưa lo xong thì việc lớn cũng ắt không thể làm được, vậy nên điều hắn quan tâm lúc này là sớm ngày luyện thành Khu Xà Đan để chữa lành cho Dương Hạo thì hắn mới chuyên tâm tu luyện được.

Nhìn Thiên đi ra khỏi hàng khuôn mặt của Linh Anh đạo sư cũng nhăn lại ra chiều khó hiểu, nhưng nàng ta là người có kinh ngiệm lịch duyệt bao nhiêu năm thì có gì mà nàng chưa từng gặp phải nên rất nhaanh thu hồi ánh mắt “ Sùng Thiên ngươi như vậy là có ý gì?”

Thiên ngước lên nhìn Linh Anh đạo sư trong lòng đã quyết định “ thưa đạo sư ta hiện tại chỉ e không thể về học viện để tiếp nhận việc tu luyện, không biết đạo sư có thể thành toàn cho ta bảo lưu 3 năm. Sau 3 năm ta sẽ về học viện”.

Lời Thiên vừa dứt nhất thời một trận huyên náo cả đám đông, cái tên này đầu bị kẹp vào cửa hay sao. Một cơ hội tốt thế này hắn lại muốn bảo lưu lại, không sợ cơ hội vụt qua tay hay sao chứ. Linh Anh cũng thoáng đỏ bừng khuôn mặt, nàng cũng không nghĩ đến tên nhóc trước mặt một lần xin nghỉ mà lại tới tận 3 năm. Đến lúc hoàn hồn nàng ta mới lắp lắp “ điều này hình như chưa từng có trong lịch sử a, hơn nữa nếu ngươi có chuyện gì thì có thể nói với ta, ta tin một thiên tài như ngươi thì học viện sẽ ra sức giúp đỡ a”.

“ Xin lỗi đạo sư, điều này ta đã quyết không thể thay đổi được nếu không thì ta đành từ bỏ vậy đợi 3 năm sau ta lại tham gia thi tuyển”. Nói xong Thiên cũng không chú ý đến ánh mắt của mọi người mà trực tiếp quay người bước đi. Linh Anh nhìn bóng dáng cậu thiếu niên trong long thầm tính toán, một lúc sau nàng ta mới ngửa mặt lên trời cười lạnh một tiếng “ Được rất có khí phách a. nếu ngươi chưa thể đi học viện thì ta cũng không ép. ở đây ta có một miếng Lệnh học đồ cấp cho các học viên của học viện, ngươi cầm lấy Lệnh học đồ này khi xong việc có thể đến báo danh bất cứ lúc nào.”

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Văn Lang Đại Lục