Văn Lang Đại Lục

Chương 18: Trở về


Trở về

Ngày hôm sau, vừa sáng sớm hai Người Thiên cùng đại trưởng lão đã phải chia tay với Tố Uyên để trở về làng cho kịp buổi khảo hạch định kỳ của thôn. Lần này vì đảm bảo an toàn nên Thiên cũng không có sử dụng chiếc ô tô do mình tự chế mà cùng đại trưởng lão lên Linh thuyền mà hắn đã lấy ra lúc trước. Hai người tận lực phi hành và áp chế linh lực quanh thân xuống để nhanh chóng trở về thôn.

Nửa ngày sau tại đầu thôn một chiếc Thuyền lộng lẫy cao 3 tầng lụa là tung bay đang lơ lửng trên không trung khiến mọi người chú ý. Không cần nói cũng biết, lúc này trong thôn ai nấy cũng nghĩ là có một nhân vật nào đó quan trọng lắm đang dừng ở đầu thôn. Mấy tên trưởng lão cũng ăn mặt hết sức sang trọng ra đầu thôn chắp tay cung kính “không biết vị đại nhân nào đại giá quang lâm qua thôn nhỏ, kính mời đại nhân qua tệ xá để thôn ta được vinh dự tiếp đãi”.

Trái ngược với vẻ náo nhiệt bên dưới thì bên trên chiếc Thuyền lại hoàn toàn im lặng, mãi một hồi lâu sau chiếc thuyền mới từ từ hạ độ cao, một tấm ván dài từ trên thân thuyền từ từ trượt xuống tạo thành một lối đi xuống đất. Lúc này một thanh âm già nua vang lên “gọi người có tên Dương Hạo ra tiếp đón ta”. Mọi người được một phen xôn xao, Dương hạo từ khi nào lại có đươc mối quan hệ với một đại nhân vật như vậy chứ, tên phế vật Dương Hạo ốm yếu quanh năm bây giờ sao lại có người thế này tới tìm hắn, chắc là cừu địch thôi. Rất nhiều tiếng xôn xao vang lên nhưng ai nấy cũng không dám không nghe lời.

Sau một lúc một tráng hán vạm vỡ bước ra từ đám đông, người này từ trên xuống dưới đều lấm bùn, trên da mặt còn hiện chút xanh xao và một vài đường gân màu đen mờ mờ ẩn hiện. Tráng hán đó không ai khác chính là Dương Hạo, Dương Hạo dựng cái quốc trên tay xuống rồi từ từ chắp tay cung kính hướng về chiếc thuyền trước mặt “Không biết vị đại nhân nào đại giá quang lâm lại còn ngỏ ý muốn Dương Hạo này diện kiến”.

Đám đông lúc này cũng hồi hộp chờ diễn biết tiếp theo, không ít người lúc này nghĩ tới cục diện từ Linh thuyền một đại quan nhân nào đó phất tay một cái phóng ra một cỗ kình lực đánh cho Dương Hạo thành một đống thịt nát bấy. Một vài khuôn mặt thương cảm trông thấy còn đỏ hoe như trực chờ cảnh tưởng kia xảy ra rồi rơi lệ. Thế nhưng kết quả lại không như đám người kia nghĩ ra. Từ Linh Thuyền một vật thể phi lên rồi theo ván gỗ lao xuống. Thanh âm của nó làm cho mọi người kinh ngạc, không biết là pháp bảo gì mà lại có tiếng động mãnh liệt như vậy. Vật thể lao nhanh xuống trước mặt Dương Hạo rồi dừng hẳn lại. một cậu thanh niên chừng 12 tuổi bước xuống thân mặc một bộ trang phục hết sức kì lạ nhưng lại vô cùng thuận mắt. Mọi người lúc này mới trầm trồ kinh ngạc, thiếu niên đó không ai khác chính là Thiên con trai Dương Hạo. Thiên bước xuống chắp tay kính lễ với Dương Hạo một cái rồi cao dọng nói “Vị đại nhân trên Linh Thuyền kia con đã gặp tại Túc Tinh trấn, người thấy con thuận mắt nên đối đãi với con rất tốt, người còn nói sẽ tìm cách chữa khỏi độc xà cho cha nên muốn trực tiếp nhìn thấy cha để tìm phương thuốc chữa trị”. Lời Thiên vừa dứt thì tại linh thuyền một tiếng cười vang lên rồi một thanh âm già nua lúc nãy cùng vang theo “ Độc Bích dạ hoa xà 300 năm thế gian hiếm gặp a, may mắn là ngươi lúc trước đã đạt tới cảnh giới Kết Kinh hậu kỳ nên mới có thể miễn cưỡng khống chế được kịch độc. Haha nhưng may mắn ta cũng vừa lúc tại đấu giá hội thu được đan phương không chỉ giúp người có thể khu trừ xà độc mà ngược lại giúp ngươi thận lợi đột phá Nguyên Linh kỳ”.

Nguyên Linh kỳ, tiếng xôn xao lại vang lên lần nữa rồi không ai không dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cha con Dương Hạo. Trong thôn này ai lại không biết Dương Hạo trước kia là một mãnh hổ của thôn, phải nói là nếu hắn không bị Bích Dạ hoa xà phóng độc thì có lẽ tương lai của hắn chính là trưởng thôn cũng không chừng. Nhưng từ sau khi hắn phế đi linh lực thì những ánh mắt ngưỡng mộ dần chuyển thành coi thường và chế nhạo. Ở cái thế giới người mạnh ngươi làm vua này thì chẳng ai lại đi tôn trọng một kẻ không có thực lực. Tuy thân hình vạm vỡ nhưng sức khỏe Dương Hạo càng ngày càng yếu đi ngay cả nhưng nông phu chưa từng đặt chân vào con đường tu luyện cũng cảm thấy chán ghét hắn. Vậy mà nghe tin hắn có cơ hội đột phá vào nguyên linh thì đối với mọi người thực sự là một cú sốc tinh thần. Tại sao Dương Hạo lại được ông trời ưu ái đến thế, Bích dạ hoa xà tấn công không chết, nhặt được đứa con lại là thiên tài tu luyện đỉnh cấp, bây giờ lại được quý nhân giúp đỡ phá giải độc xà mà còn đột phá Nguyên Linh.Thật khiến người ta ghen tị đi mà.

Trên Linh thuyền thanh âm già nua lại vang lên “ Thôi cũng đã muộn rồi ta có việc phải lên đừng trước. nghe nói thôn ngươi cũng sắp tổ chức khảo hạch thì phải. Nếu lần này thằng nhóc này mà không đạt được khảo hạch thì ta cho cái thôn này không một ngày yên ổn nghe chưa.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Văn Lang Đại Lục