Vạn Cổ Ma Thần

Chương 43: Thánh và Ma


Chợt nghe “Oanh” một tiếng, chỉ thấy nơi hắc hà, một cái đầu lâu không lồ điên cuồng dung hợp ma khí mà hình thành, tại sau đầu lâu này hình thành, cũng liền cơ thể như đánh nát đại địa mà lên.

Đây là một thân ảnh to lớn, trên đầu một cái sừng dài chọc thủng thiên địa, bên dưới là hai mắt tràn ngập ma diễm, khi ma nhãn quét qua, liền thấy ma khí ùng ùng khiến không gian nơi đó đóng băng lại.

Ma nhân đáng sợ!

Ma nhân này trước đây là một tôn ma đế bị phong ấn ở nơi đây!

Vạn Ma Động chính là nơi ở của Ma Tộc, ở đây ma khí dày đặc, càng vào sâu bên trong ma khí càng đậm, chính vì nguyên nhân ma khí này mà trước đó không thể trực tiếp giết chết ma nhân, chỉ có thể phong ấn.

Trải qua vô số tuế nguyệt, ma khí cũng bị càn quét hết sạch, cũng là lúc diệt đi ma nhân, chính vì hắn đã nghỉ đến ngày hôm nay nên lúc trước mới để thuộc hạ càn quét hết ma khí ở đây.

Nhìn ma nhân này, nếu là khi lúc nó thời kì đỉnh phong, dù tiên đế nhìn nó cũng phải tìm đường vòng mà đi.

Dạ Ảnh lúc này thực lực cực yếu, không biết khi ma nhân biết được Dạ Ảnh tìm nó để khởi động thì không biết nên vui hay nên buồn vì bị xem thường đây.

Bạch Hổ đang nằm cũng đứng dậy từ lúc hắc hà có dị động, khi nhìn thấy ma nhân, nó lập tức nghĩ đến một thứ bị phong ấn ở đây, không khỏi bực mình tại sao lại tới sớm như vậy.

Mặc dù không sợ kẻ này, nhưng nó biết Dạ Ảnh lúc này mới tỉnh lại, thực lực lại chưa còn đến một thành, thậm chí không bằng một vạn lần lúc đỉnh phong, nếu thế thì làm sao để đối phó với kẻ này.

Hoặc là nó cởi bỏ phong ấn, nhưng khi nó cởi bỏ phong ấn, chắc chắn thiên địa pháp tắc nơi này không cho phép, như vậy sẽ bị thiên phạt đánh xuống. Phải biết nơi này là Vạn Ma Động, là Hồng Hoàng cổ địa, nếu như thiên phạt đánh xuống liền đáng sợ không phải bình thường thiên phạt có thể so được.

Đương nhiên, thứ nó sợ không phải là cái này, mà là khi thiên phạt này đánh xuống chắc chắn sẽ kinh động những Chúa Tể khác, đến lúc đó Dạ Ảnh xem như gặp phiền toái lớn.

Hoặc để tự Dạ Ảnh giải quyết, nhưng như vậy thì không chắc sẽ thành công, vì Dạ Ảnh lúc này là thời kì suy yếu nhất, hắn cùng lắm là chỉ còn thực lực Thánh Đế, nếu thêm những thủ đoạn nữa thì chỉ mới đủ để đánh với Đạo Quân mà thôi, nhưng kẻ này ít nhất cũng có thực lực là Tiên Nhân Nhật Nguyệt cảnh a.

Hơn nữa, đây cũng là một kẻ mạnh mẽ, không phải a miêu a cẩu muốn giết là giết, thủ đoạn của kẻ này có thể người khác không biết nhưng nó thì không thể không biết a.

Nhìn bàn tay này, dù là cường đại tới đâu cũng không khỏi tâm thần chấn động, ý chí chiến đấu lập tức bị dẹp bỏ, chỉ muốn xoay người rơi đi.

Bạch Hổ dang không biết làm thế nào, chợt một âm thanh bình tĩnh mà thong dong vang lên:

- Ngươi cứ để phong ấn vậy đi, lâu như vậy không có khởi động, hôm nay liền xem như để khởi động đi.

Dạ Ảnh chẳng biết lúc nào đã lên tiếng ngăn lại Bạch Hổ, hắn có thể nhìn ra suy nghĩ của nó.

Hắn lúc này không phải cậy mạnh, mà vì vạn năm qua ở trong luân hồi, cơ thể cũng trong tình trạng ngủ say, nay cuối cùng cũng tìm được kẻ có chút thực lực, khởi động một chút.

Ngay khi hắn vừa nói xong, đột nhiên nghe “oanh, oanh, oanh” từng tiếng vang lên, trời đất đã tối còn tối hơn, cứ như hắc ám buông xuống, giam lại vô cùng vô tận pháp tắc vào trong.

- Kẻ quấy rối ta ngủ, đáng chết!

Đột nhiên, ma nhân khẽ lên tiếng, âm thanh khàn khàn chứa ma khí khủng bố như đánh lên bầu trời, khiến bầu trời vang lên từng tiếng nổ tung.

Khi một tiếng vừa ra, ngay lập tức thấy trên bầu trời bị một bàn tay đen thui xé rách, một bàn tay đen che lấy trời đất, khi bàn tay hiện ra, trong chớp mắt thấy đại đạo bị chấn nát, pháp tắc kêu leng keng vỡ vụn.

Đáng sợ hơn là ma nhân vẫn còn không có xuất thủ, chỉ một tiếng của hắn vừa ra, như hóa thành thiên địa pháp tắc, nếu như nó mà ra tay, không phải thiên địa nơi này bị diệt đi?

Phanh!

Thiên địa gợn sóng, không gian vỡ nát, khi bàn tay vỗ xuống liền thấy mọi thứ đều bị tuyệt diệt.

Dạ Ảnh nhìn bàn tay đánh xuống, lập tức trở nên nghiêm túc, thân ảnh hắn trong nháy mắt hiện lên một đoàn lửa đen nhảy nhót xung quanh.

Khẽ lắc tay, bỗng nghe được oanh một tiếng, không khí xung quanh chợt như đông kết lại, hóa thành một thanh kiếm vô hình đâm thẳng lên trời.

Thanh kiếm này mặc dù vô hình, nhưng lại không thật sự vô hình, bởi uy áp của nó mang đến đều là chân thật vô cùng.

Một kiếm đối một thủ, vô hình đối hữu hình!

Đối với bàn tay đen bá đạo đánh xuống, thanh kiếm chợt run lên “leng keng, leng keng” thanh âm vang đều lên từ không gian, chợt thấy thanh kiếm xé không chém đến, từ dưới đâm lên một kiếm cực kì kinh khủng.

Một kiếm này chém ra, vượt qua thời không, mặc ngươi cách bao nhiêu thời gian, bao nhiêu không gian, hay phòng ngự cái gì, dưới một kiếm này toàn bộ đều là giấy mỏng, không đỡ nổi một kiếm.

Oanh oanh!

Từng tiếng nổ vang lớn, không gian cũng nổi lên từng tia sét lửa, đất đá xung quanh cũng bị năng lượng phong bạo phá hủy, khiến khói bụi che phủ thiên địa, mờ mịt không rõ.

Dù khói bụi không thấy gì, nhưng trong mắt Dạ Ảnh thì mọi thứ đều rõ, chỉ gặp khi thanh kiếm vô hình chém đến bàn tay đen, nơi đó sinh ra phong bạo kịch liệt, quét ngang bốn phía.

“Rắng rắc” từng tiếng nhỏ vang lên, vào lúc này, chợt thấy thanh kiếm vô hình bỗng nhiên nứt ra, từng vết nứt kéo dài trên thanh kiếm, lại như không gian bị nứt ra.

“Oanh —“ một tiếng, thanh kiếm bỗng vỡ tan, bàn tay đen lập tức đánh nổ thanh kiếm, vọt tới hướng Dạ Ảnh ép xuống, như muốn đem hắn ép thành thịt vụn.

“Phanh — —“ một tiếng vang lên, chỉ gặp bàn tay đen đánh trúng thân thể Dạ Ảnh, quản chi Dạ Ảnh trước đây từng là Chúa Tể khủng bố, hôm nay liền không như trước, trong nháy mắt bị đánh trúng, Dạ Ảnh lập tức bị đánh lún sâu vào trong đại địa, hơi thở suy yếu cực độ.

Cảnh giới có chênh lệch thì dù trước đó mạnh mẽ cỡ nào vẫn không thể vượt cấp khiêu chiến một cách trần trụi như vậy được, giống như một con sâu muốn đem một con cự long quấn chết, không phải chuyện nực cười?

Dạ Ảnh đúng là Chúa Tể, là kẻ huyết tảy thiên địa, nhưng lúc này thực lực chỉ ngang cấp Đạo Quân, cách Tiên Nhân một đoạn xa xa, không cách nào tưởng được.

Lúc này, Dạ Ảnh hơi thở gấp gáp, hắn bị một thủ này đánh trọng thương, sắc mặt trắng bệch.

Bạch Hổ rất muốn ra tay, nhưng hắn tin tưởng Dạ Ảnh, tin tưởng công tử của mình, một người từng đứng ở đỉnh cao của thiên địa, chẳng lẽ lại bị giết đơn giản như vậy?

Ma nhân nhìn Dạ Ảnh không chết, không có một chút cảm xúc mà đơn giản đánh ra một quyền.

“Oanh —“ quản là một quyền tùy ý, thế nhưng khi ma quyền vừa ra, trời đất đã bị vỡ nát càng thêm vỡ nát, tốc độ vỡ nát này nhanh hơn rất nhiều so với tốc độ hồi phục lại của không gian.

Nhưng là, ngay khi ma quyền đánh xuống nơi Dạ Ảnh, bỗng nghe được “keng, keng, keng” từng đợt thanh thúy vang lên, chỉ gặp một cỗ ánh sáng thần thánh từ Dạ Ảnh phát ra.

Cỗ ánh sáng thần thánh bùng phát ra, trong nháy mắt tại người hắn trở thành một cái thần thánh chiến giáp. Thần thánh chiến giáp như gánh lấy thiên địa thần thánh nhất rót vào, vô cùng vô tận, tại thần thánh chiến giáp này, ma khí che trời lập tức bị đẩy lùi.

Khi Ma Nhân thấy thần thánh khí tức truyền ra từ Dạ Ảnh, liền không khỏi lẩm bẩm, âm thanh khàn khàn vang lên khiến không gian run nhẹ:

- Quang Minh Thánh Thể...

Quang Minh Thánh Thể!

Đây chính là Thần Thể bài danh thứ 13 trên Vạn Cổ Thần Thể Bảng!

Quang Minh Thánh Thể chính là một vị thánh nhân sáng tạo mà thành, trong lúc trời đất còn đen tối, vị thánh nhân này chính vì tất cả chúng sinh, lấy sinh mệnh đốt cháy mà tạo thành quang minh.

Bạch Hổ cũng ngẩn người ra, chợt nó mới nhớ Dạ Ảnh còn có một lá bài tảy khủng bố.

Hỗn Độn Sơ Khai Thể!

Thời điểm này Dạ Ảnh một lần nữa đứng dậy, vẫn là một thân hắc y phiêu dật, thần thái vẫn một dạng như vậy, nhưng dưới quang minh thánh thể, từng cái bình thường trở nên vô cùng mê mẫn người.

Thời khắc này, Dạ Ảnh lại ngẩng đầu nghênh đón lấy hắc thủ, cười nhạt đưa tay, xuất ra một quyền.

Chỉ gặp hắc thủ rơi xuống, hắn một quyền vừa ra, chấn nát tam thiên, phá vỡ vạn đạo, siêu việt lực lượng trước đó.

Oanh oanh!

Lại một lần nữa trời đất nổ vang, mọi thứ lại trở băng diệt.

Dạ Ảnh lạnh nhạt phá diệt hắc thủ, lăng không đứng nhìn Ma Nhân, đối diện với nhau.

- Tới, hôm nay tất diệt ngươi.

Có lẽ Ma Nhân biết kẻ này không đơn giản, nhưng hắn cũng không sợ, ma âm vang lên:

- Quang Minh Thánh Thể, hèn gì dám quấy rối ta ngủ, đúng là không thể xem thường, nhưng ngươi chỉ có một cái này mà muốn diệt ta?

- Được hay không liền tới, mặc dù nói ta hôm nay không bằng trước đó, diệt ngươi xong, tất diệt kẻ dưới kia.

Dạ Ảnh lãnh đạm nói.

Ma Nhân nghe vậy, không khỏi trầm tư, hắn cũng không phải kẻ bình thường, đây chính là một tôn ma tướng kinh khủng từng khiêu chiến thiên địa. Nhưng chính vì không đơn giản, nên nó mới lâm vào trầm tư khi nghe Dạ Ảnh nói.

Kẻ này biết được dưới kia còn có ma nhân khác? Thực lực của kẻ này không bằng lúc trước? Nói vậy thì hắn ít nhất cũng là Vĩnh Hằng Tiên Đế, luân hồi trở lại a...

Ma Nhân nhìn Dạ Ảnh, không suy nghĩ nữa, dù sao kẻ trước mắt này mới chỉ là luân hồi lại mà thôi, nếu như đổi lại là Vĩnh Hằng Tiên Đế đến hắn còn chút kiêng kỵ.

- Ma Thiên!

Ma Nhân hét lớn, nó không còn giữ lại sức mạnh nữa, lập tức xuất ra thực lực chân chính của mình.

“Tư, tư, tư” âm thanh trầm thấp vang lên, ma khí điên cuồng khiến thiên địa biến sắc, tại một khắc này, ma khí kinh khủng bao trùm lấy thiên địa, đem toàn bộ nơi này hóa thành ma địa, toàn bộ thời không lâm vào hắc ám.

Trong hắc ám này, đưa tay không thấy năm ngón, tại trong ma khí khủng bố, tất cả bị ma khí thôn phệ, dưới cực hạn ma khí này, đại địa ở đây liền như một cái địa phương hẻo lánh nhỏ bé mà thôi.

...

Ps: Vote 5*, cmt góp ý, hay buff np ủng hộ tác nhaa!!

Thanks! Thanks! Thanks!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vạn Cổ Ma Thần