Vạn Cổ Ma Thần

Chương 33: Nếu không thì chiến a


Thiên Địa lúc này run rẫy dưới mỗi bước đi của Bạch Hổ, có thể nói mỗi lần Bạch Hổ lướt đến, không gian đều ầm ầm bị đụng sập, toàn bộ đại địa cứ như đang bị ngàn vạn đại sơn đụng lên một dạng.

Dù sao Bạch Hổ thân hình vẫn là to lớn không khác nào đại sơn cự nhạc, đại địa run lên cũng là sự tình bình thường. Bất quá, tại dưới Bạch Hổ to lớn cực nhanh lướt đi, những gốc đại thụ chọc trời vẫn như là đang lơ lững trên đỉnh đầu Bạch Hổ, hoặc nói là Bạch Hổ trực tiếp xuyên thủng đi ra, không có đụng vào đại thụ, đây là sự tình cỡ nào kì quái, Bạch Hổ thân hình to lớn như vậy mà di chuyển lại không đụng trúng đại thụ.

Những người đứng ở cổ viện bên ngoài khi nhìn thấy Bạch Hổ như vậy cũng không khỏi kinh sợ, bọn hắn đây là lần đầu tiên nhìn thấy một Bạch Hổ, lại còn là đang trước mắt bọn hắn, thiên chân vạn xác không sai được. Hơn nữa còn là nhìn thấy nó trực tiếp vượt không lướt đi, cứ như nhìn thấy con mồi, không đợi được mà phóng ra.

Đến cả những kẻ như Trần Cổ Phong, hay bọn người đi theo hắn bên cạnh cũng không tránh được ngẩn ra, đây đúng là hiếm thấy, Bạch Hổ thế nào cũng là Thần Thú, mặc dù không biết là ảo giác hay chân thật, nhưng có thể nhìn thấy Bạch Hổ cũng là sự tình ngoài ý liệu.

Song, bọn hắn lại nhìn qua cổ viện càng khao khát hơn, cái cổ viện này chắc chắn có bảo vật tuyệt thế gì đó, chỉ cần nhìn đầu Bạch Hổ kia, bọn hắn càng thêm tin tưởng ý nghĩ đó hơn. Độc chiếm ý định càng là mãnh liệt hơn.

Tại thời điểm bọn hắn đang suy nghĩ, Dạ Ảnh lúc này cũng đứng cạnh một gốc đại thụ, nhìn tới phía trước xa xa mà cười nhạt một tiếng:

- Thiên Huyền Bạch Hổ, đến a.

Thiên Huyền Bạch Hổ, cái danh này nếu là để những tiên đế đời trước nghe được chắc chắn liền hoảng sợ run rẫy, đây chính là Thiên Huyền Bạch Hổ một cái truyền thuyết.

Trước đây rất xa, có thể nói là ngược dòng thời gian mà tính thời đại, Thiên Huyền Bạch Hổ liền là một tôn hung vật khát máu, thời đại đó, Chư Đế Chúng Thần đều bị nó đồ diệt qua, lúc đó chư đế chúng thần nhưng là bị nó ăn tươi nuốt sống nhiều vô cùng. Thời điểm đó, thiên địa nhuộm huyết, toàn bộ Đại Thiên Vũ Trụ run rẫy, trăm vạn ức tộc vì nó mà tuyệt diệt.

Nhưng cuối cùng có Chúa Tể ra tay, mới bắt sống được nó, chỉ là không cách nào giết chết nó được, thậm chí kém chút nữa để nó thoát đi. Chúa tể, đây chính là dơ tay nhấc chân hủy diệt vạn giới, thế mà Chúa Tể ra tay mà vẫn kém chút để nó đào thoát, có thể thấy có kinh khủng cỡ nào.

“Rầm” lúc này, một tiếng vang lên thật lớn, bầu trời chợt tối sầm lại, mây đen che phủ lấy đại thiên.

Dưới “rầm” một tiếng, không khí bị nén lại đến cực hạn, cuối cùng không chịu được mà “ầm” một tiếng thật lớn, vang vọng trời đất.

Liên tiếp nghe được “ầm, ầm, ầm” vài tiếng, chỉ gặp đại địa bỗng chấn động, chợt thấy từ xa xa truyền đến một cái đạo lưu quang lóe lên trong chớp mắt.

Khi đạo lưu quang lướt qua, Dạ Ảnh hai mắt bỗng chớp nhanh một cái, lập tức thời gian lúc đó liền chớp mắt ngừng lại, thiên địa đang chấn động cũng dừng lại.

Toàn bộ mọi thứ ngừng lại trong chớp mắt, nhưng đạo lưu quang vẫn như cũ nhanh như chớp lóe qua, chỉ là ngay khi đạo lưu quang lướt đến, nó dừng tại phía trước Dạ Ảnh.

Thiên Huyền Bạch Hổ tản ra sát phạt chi khí như thôn thiên phệ địa, thân thể to lớn đứng ở đó nhìn lấy Dạ Ảnh. Nếu là một kẻ nào đó nhìn cảnh này, chắc chắn sẽ sợ hãi không thôi.

Bỗng nhiên lúc đó, Thiên Huyền Bạch Hổ đột ngột lên tiếng, âm thanh nặng nề vang lên:

- Tiểu tử, tại sao ngươi lại có thứ đó.

Dạ Ảnh hai mắt đen tuyền, như chứa lấy thiên địa bên trong, nghe được Thiên Huyền Bạch Hổ nói chuyện, hắn cũng không có ngạc nhiên, mà chỉ cười cười nói:

- Thứ đó, thứ gì a, ta thế nhưng là có rất nhiều thứ, không biết ngươi nói thứ gì?

“Oanh” không gian chấn động, cứ như có vạn đạo lôi điện đồng loạt đánh xuống. Thiên Huyền Bạch Hổ âm thanh vang lên:

- Đế Thần khí tức! Ngươi tại sao có nó!

Dạ Ảnh đưa hai tay ra, tỏ vẻ vô tội nói:

- Đó là của ta nha, tuy ngươi là Thiên Huyền Bạch Hổ nhưng cũng không thể đổ oan cho ta a.

- Ngươi! Là! Ai!

Thiên Huyền Bạch Hổ giật mình, chợt toát ra một cỗ hủy diệt chi khí, sát phạt chi khí càng mãnh liệt trào ra, hai mắt như hai lồng đen mang theo vô tận sát khí nhìn chằm chằm vào Dạ Ảnh, âm thanh trùng trùng nặng nề vang lên.

- Ta đương nhiên là ta rồi, chẳng lẽ Toàn Chân tiểu tử không có nói cho ngươi biết.

Dạ Ảnh phất phất tay, cứ như là không có gì nói ra.

“Oanh” trời đất đột nhiên run lên, Thiên Huyền Bạch Hổ đột nhiên lùi lại một bước, ánh mắt không thể tin nhìn Dạ Ảnh:

- Ngươi, ngươi là, là kẻ đó?

Dạ Ảnh lạnh nhạt không nói, toàn thân bỗng tỏa ra từng tia nhàn nhạt khí tức cổ lão.

Khi khí tức cổ lão nhàn nhạt tỏa ra, Thiên Huyền Bạch Hổ toàn thân bỗng nhưng chấn động một tiếng.

- Đại, đại nhân!

Dạ Ảnh lắc đầu, cười một tiếng nói ra:

- Tốt rồi, đừng gọi ta là đại nhân, cứ gọi ta là công tử được rồi. Bất quá, ngươi cuối cùng vẫn là cô tịch ở đây quá lâu đi, ta chưa tới nhưng ngươi đã không chịu nổi mà ra rồi.

“Grào” một tiếng vang lên, chợt thấy Bạch Hổ thế nhưng là mở miệng, nói một lèo:

- Con bà nó, công tử người cuối cùng cũng đến, những lão bất tử bên trong kia đợi không được nữa, bởi thế ta mới phải gấp gáp thế này đánh mở ra Vạn Ma Động, vốn định đi ra ngoài tìm một chuyến, không ngờ lại gặp được công tử nởi này.

Dạ Ảnh nghe nói thế, cũng là cười nhạt, hai mắt dần băng lãnh đi xuống, sát khí khủng khiếp từ đó đi ra. Hắn cười lạnh một tiếng nói ra:

- Bọn hắn nha, thế nhưng là chịu không nổi được, muốn đánh cược một lần đây. Nhưng, tại một thế này, bọn hắn cũng là đừng mong ra được.

Huyền Thiên Bạch Hổ chỉ thấy một cỗ lạnh lẽo bao trùm người nó, sát khí khủng khiếp kia làm nó nhớ đến một đoạn kí ức xa xôi kia, không khỏi chấn động một cái.

Dạ Ảnh trở lại bình thường, thu hồi sát khí. Trầm ngâm một lúc lâu, hắn mới nói ra:

- Không tiếp tục nói nhảm, đi thôi.

Thiên Huyền Bạch Hổ toàn thân bỗng nhưng chấn động một tiếng, thân hình to lớn bỗng thu nhỏ lại, trở thành một đầu Bạch Hổ bình thường, cho dù là tiên nhân cũng sợ không nhận ra được nó là một đầu eV37v Hung Thần Viễn Cổ a.

Dạ Ảnh lạnh nhạt ngồi lên Bạch Hổ, cưỡi lấy nó đi đến phía trước.

Trên đường đi, mọi thứ đã trở lại bình thường, thiên địa, thời không đã tiếp tục chuyện động. Dạ Ảnh ngồi ở Bạch Hổ nhìn bầu trời một cái rồi thở dài, không khỏi cảm khái năm đó ở đây sự tình.

Một thế này, ta nên để các ngươi lần nữa chinh chiến đến đó a. Trăm ngàn vạn năm Vạn Cổ Bí Mật cũng nên bắt đầu từ đây khai mở đi.

- Cổ viện này thế nhưng là có rất nhiều tiểu tử mò đến a, càng lúc càng nhiều.

Bạch Hổ lúc này nên tiếng nói.

- Thời điểm mở ra cổ điện cũng tới rồi, có vài thứ ta cũng nên lấy lại.

Dạ Ảnh nhàn nhạt nói một tiếng.

“Ông” ngay khi Dạ Ảnh vừa dứt lời, Bạch Hổ bỗng nhiên thở mạnh một cái, hơi thở hóa thành kim quang xuyên tới cổ viện.

‘Két, két, két” âm thanh nặng nề vang lên, chỉ gặp cổ viện chấn động vài cái, rồi từ cổ viện truyền ra một hồi âm thanh dài.

Nhất thời khi cổ viện mở ra, tất cả tu sĩ lúc này trở nên nhiệt huyết sôi trào, quản chi là trước kia Trần Cổ Phong uy hiếp, bọn hắn vẫn là điên cuồng tranh nhau mà vào.

Khi Trần Cổ Phong nhìn lại một nơi, thấy một thiếu niên cưỡi lấy Bạch Hổ từ phương hướng đó đi tới, giọng hắn không khỏi âm trầm quát một tiếng nhỏ:

- Đại Sư Môn con mẹ nó chứ, để làm một chút việc cũng không xong.

Trần Cổ Phong lúc này cũng chỉ có thể quát một tiếng giận mà thôi, mọi chuyện chỉ có thể đợi vào bên trong rồi tính a, nếu không nhanh chân chỉ sợ bảo vật tất cả đều bị cướp hết.

Đại Sư Môn đệ tử chặn lúc trước, chính là được Trần Cổ Phong muốn chặn lại những tu sĩ đi đến, nhưng không ngờ là lại gặp Dạ Ảnh, loại sát tinh khủng bố này.

Theo hai vị trưởng bối bên cạnh gật đầu, hắn nhanh chóng đi vào bên trong.

...

Tại một nơi trong phiến Hồng Hoang này.

Trời đất tối đen, không thấy được gì. Tại đây không khí như bị đè nén lại, cảm giác khó chịu vô cùng.

Tại địa phương u ám, một giọng nói mang theo vô tận cừu hận khẽ vang lên:

- Thiên địa này sắp rơi vào tay Tộc chúng ta rồi, các ngươi cứ đợi đi, đến lúc đó, ta sẽ cho các ngươi thấy thế nào là tuyệt vọng, khặc khăc.

Âm thanh như u linh, vang vọng mãi không dứt.

...

“Ông” một tiếng vang lên, chỉ gặp Dạ Ảnh lúc này cũng là đi vào trong cổ viện.

Vào bên trong cổ viện, lập tức một mảnh sông suối núi non trùng trùng điệp điệp kéo dài bất tận. Từng tia sảng khoái khí tức truyền đến cơ thể, làm những tu sĩ này thoải mái không thôi, áp lực từ Trần Cổ Phong không biết lúc nào đã biến mất.

Bên trên từng ngọn núi lớn, từng cái động phủ ẩn hiện lên trên.

Mảnh núi non vốn an tĩnh lúc này bỗng trở nên bạo động, tất cả mọi người lập tức hướng từng cái đỉnh núi mà lao đến, vì tranh giành nhau nên thỉnh thoảng vang lên những tiếng kêu thảm thiết, nhưng lại không đủ ngăn cản đoàn người. Chỉ trong vòng mấy phút ngắn ngủi đã có không ít người vọt tới đỉnh núi.

Dạ Ảnh lúc này không có đi nhanh, hắn để Bạch Hổ chậm chạp đi đến phía trước một ngọn núi cao.

Đứng trước ngọn núi lớn, Dạ Ảnh chậm rãi nhảy xuống Bạch Hổ, hai mắt nhìn lấy phong sơn. Ngọn núi lớn này không có động phủ hiện ra như những ngọn núi khác, cho nên không ai đi đến nơi này.

Dạ Ảnh đứng đó một hồi, cũng không biết đợi cái gì, đến khi qua một lúc sau, hắn mới chậm rãi đưa ngón tay, chỉ tới phía trước một cái.

“Uống” một tiếng vang lên, khi hắn chỉ tới, liền thấy một luồng đại đạo pháp tắc xuyên thủng thời không đi tới ngọn núi phía trước.

“Oanh, oanh, oanh” chợt nghe từng tiếng vang lên liên tục, chính tại lúc đó, bỗng thấy ngọn núi lớn như có thứ gì đang từ dưới đất thoát lên, cứ mỗi khắc đều vang lên từng trận chấn động khủng khiếp.

Chợt thấy trên đỉnh ngọn núi lớn, toàn bộ thiên địa như đang bị nó hút vào, cứ như có một lực hút vô cùng cường đại hút lấy thiên địa.

Đột nhiên lúc đó, từ đỉnh ngọn núi, một đạo ánh sáng lóe lên, lập tức như bao phủ thiên địa vào trong.

Bỗng nhiên, từ trên bầu trời, có rất nhiều tia sáng phóng về hướng đỉnh núi, từng tia sáng mang theo tịch diệt khí tức ầm ầm vượt không rơi lên ngọn núi.

“Oanh” một tiếng thật lớn, chỉ gặp đỉnh núi chấn động, liên tục bị tia sáng rơi lên, ngọn núi chấn động càng lúc mãnh liệt hơn.

Tia sáng tịch diệt toàn bộ rơi lên ngọn núi lớn, mỗi lần rơi lên đều khiến cho ngọn núi run rẫy, cả đại địa cũng run lên mạnh mẽ.

“Răng rắc” chợt nghe một âm thanh vang lên, ngọn cứng rắn chống đỡ lấy tia sáng tịch diệt, nhưng cuối cùng cũng không chịu nổi, lập tức bị nứt ra từng vết kéo từ đỉnh đến chân núi.

Từng tiếng “răng rắc, răng rắc” vang lên không ngừng, vết nứt càng to lớn ra, mỗi vết đều to lớn khủng khiếp.

Đột nhiên, một tiếng “oanh” vang lên thật lớn, cứ như trời đất nổ tung, chỉ thấy ngọn núi sau khi bị từng cái tia sáng tịch diệt rơi lên, không chịu nổi mà nổ đi.

Dưới một tiếng “oanh” nổ tung này, toàn bộ thương khung hay đại địa đều run lên mạnh mẽ, đến cả những ngọn núi xa xa đó cũng không nhịn được mà run lên.

Đúng lúc này, sau khi ngọn núi nổ ra, chợt nghe một tiếng “keng” vang lên, ngay khi nhìn lại thì thấy ở nơi đại sơn đó là một cái Cự Phủ to lớn, Cự Phủ cứ như được Cự Nhân cầm lấy mà Khai Thiên Lập Địa vậy.

Xung quanh Cự Phủ, một cỗ hồng hoang khí tức như hoàng hà trào ra.

Nhìn Cự Phủ này, Dạ Ảnh khẽ cười một cái, nói ra:

- Khai Thiên Phủ a, nhìn ngươi làm ta nhớ đến một câu chuyện xưa.

Bạch Hổ đứng bên cạnh hắn không khỏi lên tiếng nói:

- Câu chuyện xưa?

Nó có chút tò mò muốn biết, dù sao Khai Thiên Phủ này cũng quá xa xưa đi, thậm chí còn xa xưa hơn thời đại của Thiên Huyền Bạch Hổ nó.

Dạ Ảnh cười một tiếng nói:

- Trước khi kể chuyện, cũng nên giải quyết những kẻ này đã.

Khi hắn lời vừa rơi xuống, bỗng nghe một tiếng “oanh” vang lên, thiên địa bỗng nhiên tối lại, mây đen che phủ bầu trời, liên tiếp nghe “oanh, oanh” từng thanh âm vang lên.

Đột nhiên trên bầu trời, ba đạo thân ảnh lướt không đi tới. Vừa đi tới, bọn hắn ánh mắt lập tức rơi lên Dạ Ảnh, chỉ là một lúc sau, khi ánh mắt bọn hắn chạm đến Cự Phủ, ánh mắt không khỏi co rút lại.

Cự Phủ này làm bọn hắn nhận được một nổi sợ hãi vô hình, khi nhìn lên Cự Phủ cứ như có Hồng Hoang Cự Thú đang chằm chằm nhìn lấy bọn hắn. Cảm giác này khiến bọn hắn không khỏi cả kinh, làm Thánh Hoàng bao nhiêu năm, bọn hắn rất ít cảm thấy sợ hãi, huống chi đây còn là từ Cự Phủ này ép lên bọn hắn.

- Tuyệt Thế Bảo Vật!

Kim Cốt lão tổ kinh hãi một tiếng nói ra.

Hai đạo thân ảnh khác cũng là Ngũ Hầu Thánh Tôn cùng bóng đen cường giả kia. Bọn hắn sau khi nghe được tiếng động bên này, liền hướng tới, chỉ là không ngờ gặp được một kiện Tuyệt Thế Bảo Vật ở đây.

- Này, lão bất tử, Cự Phủ này thế nhưng là của ta, các ngươi cũng không thể cướp đoạt a.

Dạ Ảnh lúc này hài hước lên tiếng nói ra.

Kim Cốt lão tổ bị gọi là lão bất tử, sắc mặt lập tức trầm xuống, nhìn tới Dạ Ảnh quát:

- Tiểu tử, nơi này không có chỗ của ngươi, cút đi!

Hai ngươi khác cũng nhìn lấy Dạ Ảnh, muốn xem tiểu tử này làm gì.

- đi thì đi, bất quá nha, Cự Phủ này ta là phải mang đi.

Dạ Ảnh dáng vẻ bất đắc dĩ nói ra.

Kim Cốt lão tổ liền bị chọc giận, sắc mặt không tốt nói:

- Ngươi thật sự muốn chết!

Lão quát một tiếng như trời xanh gào thét, một tiếng quát bao lấy Thánh Hoàng lực lượng đi ra, lập tức khiến hư không rời rạc ra trước tiếng quát này.

- Nếu không thì chiến a, ta thế nhưng rất là dễ dàng thiếu niên, chỉ cần ngươi thắng ta liền muốn sao thì muốn.

Dạ Ảnh không để ý lão ta uy hiếp, vẫn là một mặt tươi cười nói ra.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Vạn Cổ Ma Thần