Tuyệt Lộ Sinh Ma

Chương 6: Sơ chiến “liệp giả”​


- A Thạch, chúng ta đang ở đâu thế. – Tiểu Lạc đã tỉnh lại, hắn được trí linh truyền tống ra khỏi không gian truyền thừa. Trên tay hắn bây giờ có một chỉ hoàn cổ xưa, đó là bản thể của trí linh A Thạch.

Nơi hắn đang đứng bây giờ không phải là khoảng đất có nữa vòng tròn đá trong lãnh địa của Ngọc Tố Tố.

- Ta không biết, nhờ tên khốn kiếp nào đó nổi điên mà không gian tiếp điểm của truyền tống trận sai lệch hoàn toàn rồi. – Giọng của trí linh bực bội vang lên trong đầu tiểu Lạc, để bảo vệ sinh mạng hắn buộc phải nhận tiểu Lạc làm chủ nhân. Bị ép buộc thì chả ai thích cả, hắn lại dính thêm vết nhơ tham sống sợ chết, khó chịu là chuyện đương nhiên.

Linh lực truyền thừa và công pháp mạnh nhất đều truyền hết cho một mình tiểu Lạc, chiến kỹ và công pháp khác thì hắn đang “giữ hộ”. Từ bây giờ truyền thừa chi địa đã tạo nên kha khá cường giả của Di La tinh đã biến mất hoàn toàn.

- Ngươi hình như đang giận nha, hay ta hủy giao ước để ngươi trở lại không gian truyền thừa. – Tiểu Lạc trêu chọc.

- Hừ… - Biết tiểu Lạc ghẹo nên trí linh cũng không thèm chấp. Bây giờ không có truyền thừa trở lại không gian tù túng đó để làm gì chứ.

- Đây có vẻ là vòng ngoài của lâm hải, ta vẫn cảm nhận được lôi nguyên nồng đậm. – Tiểu Lạc quan sát xung quanh.

Quanh đây cũng là rừng nhưng cây cối thưa thớt hơn trung tâm lâm hải nhiều. Đại thụ cũng không cổ xưa và to lớn bằng.

- Đang buổi sáng, chúng ta ở bìa rừng phía Nam của lâm hải. - Leo lên ngọn cây cao gần đó, tiểu Lạc xác định thời gian cùng phương hướng đại khái. Nhìn về phía bắc xa xa có thể thấy đại lâm bạt ngàn cùng lôi nguyên tố lập lòe. Trên không cũng có và hung cầm dị thú có cánh đang bay lượn.

Xuống khỏi ngọn cây, tiểu Lạc tiến thẳng về hướng Bắc. Mười hai năm qua, hắn cũng có nhiều lần về trễ nhưng chưa bao giờ qua đêm bên ngoài. Hắn đang lo khi về sẽ bị tỷ tỷ nổi giận cấm cửa một thời gian.

- A Thạch, ngươi rõ ràng là tiên khí sao lại đánh thua tiểu kiếm của ta vậy, thật vô dụng a. – Tiểu Lạc vừa dùng bách thú bộ chạy băng băng trong rừng vừa nói chuyện. Dù không quen đường nhưng với sự quen thuộc với lâm hải, tiểu Lạc vẫn có thể di chuyển tốc độ cao hết sức dễ dàng.

Lại nói, sau khi được hai loại truyền thừa tẩy rửa, thân thể hắn mạnh hơn trước đây không chỉ gấp đôi. Sức lực của hắn bây giờ có thể so với tu luyện giả ở cấp bậc cuối cùng của luyện thể là tứ cấp Ngưng tâm cảnh, xung huyệt kỳ.

Nếu chỉ lao vào vật lộn, bất kỳ sinh vật nào dưới tứ cấp chỉ bị hắn đè đánh mà thôi. Còn dùng đến linh lực thì nhờ vào lợi thế thân thể cùng linh lực hắc bạch kỳ quái của mình, hắn sẽ không thua những tu luyện giả trung kỳ trùng thân cảnh.

- Ngươi đánh rắm, rõ ràng ma kiếm của ngươi đang bùng phát truyền thừa nào đó, nếu không ta sao có thể thua. – Trí linh không phục, tên vô dụng không thể kiểm soát được binh khí của mình không ngờ dám trách ngược lại hắn.

- Nhưng ngươi cũng có chúng tiên truyền thừa mà. Khi ta nhận hai truyền thừa cùng lúc thì chúng có vẻ ngang nhau. – Tiểu Lạc không dễ buông tha như vậy, tất cả hung thú xung quanh trung tâm lâm hải đều ăn khổ trước cái tính cách rắn mắc, cắn mãi không buông này của hắn. Giờ thì đến bạn mới A Thạch phải chịu đựng.

- Ta yếu kém được chưa, thanh kiếm khốn kiếp của ngươi mạnh, còn ta thì chỉ là một cái chỉ hoàn cùi bắp không ra gì. – Trí linh dỗi, hắn không biết có nên trở lại không gian trước kia sống cuộc sống thanh thản của mình không. Ra ngoài không bao lâu, chưa thấy tự do, tươi đẹp gì toàn phải chịu ấm ức.

- Đừng giận mà, nếu lúc đó ngươi thả mấy con ma thú dùng để thí luyện thực chiến ra có khi ta bị dư chấn của chiến đấu giết chết rồi. – Tiểu Lạc chuyển đề tài.

- Muốn thả cũng không được, lúc đó ma lực truyền thừa của ngươi bộc phát làm rối loạn đại trận trong không gian. Ma kiếm lại có thể điều khiển một phần truyền thừa, còn ta thì giống như cái chìa khóa mở cửa thôi. Cố lắm chỉ mượn được một ít linh lực làm cái hộ tráo. Đều là linh khí giữ truyền thừa sao người làm ra lại phân biệt đối xử như vậy. – Trí linh làu bàu, giờ hắn quay qua trách chúng tiên hạn chế mình quá nhiều. Từ khi bộc phát cảm xúc, tính cách trí linh ngày càng giống nhân loại.

- Mấy cái truyền thừa khủng bố, bây giờ ta vẫn không hiểu tại sao mình vẫn còn sống đây. – Tiểu Lạc rùng mình, nhớ lại lúc đó làm hắn cảm thấy sợ hãi. Cơn đau thấu tim không biết kéo dài bao lâu, cơ thể liên tục vỡ vụn rồi tái tạo, linh hồn hắn cũng đau đớn không kém.

- Thể chất ngươi rất khác biệt, vừa dẻo dai vừa có sức tại tạo vượt xa thường nhân. Hơn nữa, ngươi rất may mắn khi hai truyền thừa là linh và ma. Linh lực thiên về dương, ma lực lại tính âm, cả hai quấn loạn trong cơ thể lại tạo thành sinh diệt tuần hoàn kỳ lạ. Nếu chỉ một truyền thừa mạnh mẽ như vậy bùng phát, chắc chắn ngươi nhắm mắt xuôi tay rồi. Khó mà tin được trước khi bị phong ấn, ma tộc lại có thể để lại truyền thừa sánh ngang với chúng tiên ở lại vũ trụ này. – Tạo nên từ tri thức của rất nhiều tiên nhân, ánh mắt của trí linh thật sự rất cao. Hắn có thể hiểu một cách cơ bản gần hết những gì tiểu Lạc trãi qua.

- Xoẹt… phập, phập, phập.

Tiểu Lạc vừa định hỏi một chút về tiên ma đại chiến thì một cảm giác như bị tập trung làm hắn giật mình, cơ thể theo bản năng né tránh sang một bên. Ngay lập tức ba mùi tên từ trên một cây đại thụ cách đó không xa bắn ra, cắm phập vào nơi hắn vừa đứng.

Đánh lén thất bại, một thân ảnh từ trên cây lao vút đi, tốc độ rất nhanh, có lẽ là sử dụng một loại bộ pháp khá cao minh.

- “Là liệp giả, cắn lén xong muốn chạy, đừng hòng. Đúng lúc ta mới lên cấp đang muốn luyện tay.” – Não bộ nhanh chóng suy nghĩ, chân tiểu Lạc đã lập tức vút theo.

Với tốc độ vượt trội cùng sự quen thuộc khi di hành trong rừng không bao lâu hắn đã đuổi kịp kẻ bắn lén.

- Sơn tặc khốn kiếp, nạp mạng. – Tiểu Lạc hét to rồi nhảy lên tung chưởng vào lưng thân ảnh phía trước. Hắn dùng luôn cái câu mà các thợ săn trước đây hay nói khi bị hắn kiếm chuyện.

- Sơn tặc cái con khỉ, đồ khùng. – Thân ảnh phía trước cũng chú ý đến tiểu Lạc đang bám theo. Thấy hắn ra chiêu lập tức dụng bộ pháp tránh ra, suýt soát né được thủ chưởng của tiểu Lạc.

Thân ảnh phía trước xoay người lại đề phòng. Đó là một thiếu nữ trạc tuổi tiểu Lạc, thân hình thon gọn, gương mặt xinh xắn, anh khí bừng bừng, mái tóc màu hạt dẻ cột đuôi ngựa lúc lắc sau đầu. Nàng đang mặc một bộ trang phục linh động gọn nhẹ, trang bị gồm có nỏ tiễn, trường kiếm và một cái túi nhỏ bên hông. Lúc này, nàng vừa thủ thế đề phòng vừa đánh giá tiểu Lạc với anh mắt kỳ lạ. – “Người này có bệnh không, người ta ngụy trang cho giống cây cối trong rừng, còn hắn lại bắt chước dã nhân.”

- Oa, một tiểu mỹ nữ rất dễ thương nha, tỷ tỷ nói phải dịu dàng với nữ hài tử. Ân… được rồi, chấp ngươi đánh trước ba chiêu. – Tiểu Lạc cũng xem xét nữ tử đối diện, nàng có tu vi cũng giống hắn, sơ kỳ uẩn mạch.

- Ngu ngốc, vừa rách rưới không có trang bị, lại còn ngông cuồng. – Thấy khí tức đối phương không chênh lệch mình bao nhiêu lại ra vẻ như vậy, nữ tử lập tức xuất kiếm.

Phong nguyên tố nổi lên, thân ảnh uyển chuyển của thiếu nữ xuất hiện trước mặt tiểu Lạc. Lưỡi kiếm nhắm vào vai, có lẽ nàng cũng không muốn dồn hắn vào chỗ chết.

- Kịch.

Lưỡi kiếm chưa kịp chạm vào người đã bị hai ngón tay tiểu Lạc kẹp lấy. Trong mắt hắn thì tốc độ và đường kiếm của nữ tử vừa chậm vừa đơn giản, thật không hề có tính khiêu chiến.

- Còn hai chiêu. – Tiểu Lạc búng vào làm thân kiếm rung lên không dứt. Nhận thấy sự chênh lệch của đôi bên, tiểu Lạc cảm thấy mất hứng muốn tiếp tục về nhà. Nhưng lỡ hứa rồi thì đành tiếp tục, hắn sẽ né hai chiêu còn lại rồi đi luôn cho nhanh.

- Ngươi … - Thiếu nữ ngỡ ngàng, không ngờ một kẻ đồng cấp lại có thể dễ dàng bắt kiếm của mình như vậy. Lực rung của kiếm khi hắn khẽ búng tay nói rõ sức mạnh của đối thủ cũng vượt xa nàng.

- “Gặp cao thủ.” – Nhận thấy nguy hiểm, nàng đã định dứt ra rút lui chiến thuật. Nhưng vừa thấy vẻ mặt thất vọng của hắn, nộ khí lại dâng lên. Linh lực trong cơ thể nàng ngưng tụ lại thân kiếm, nàng quyết định tung hết sức cho tên khốn kiêu ngạo phía trước sáng mắt ra.

- Cuồng phong trảm. – Nàng hét lớn chiêu thức rồi xông tới lần nữa.

Vừa chạy được ba bước bỗng nhiên bộ pháp biến đổi, thân ảnh lung linh nhòe đi sau đó xuất hiện ngay phía sau lưng đối thủ. Tinh cương kiếm của nàng bọc trong phong nguyên tố lóng lánh thanh sắc đâm thẳng về cái lưng trần không phòng bị.

- Chơi chiêu hả, vô dụng thôi. – Tiểu Lạc né nhẹ sang trái, tránh thoát cú đâm của thiếu nữ rồi xoay người lại đối diện nàng một lần nữa.

- Ngươi đánh lén, ta không giữ lời nữa. – Tiểu Lạc vừa nói, mặt vừa ra vẻ hầm hầm, tay phải thì đưa về phía sau như chuẩn bị một cú khai sơn quyền.

Thiếu nữ giật mình, tập trung vào nắm tay phía trước định tránh né thì.

- Rầm.

Một cái đầu cứng như thép tiếp xúc thân mật với cái trán mịn màng, xinh xắn của nàng, nắm tay kia thì vẫn còn vào thế. Thiếu nữ mắt trợn lên trắng dã, vẻ mặt vô cùng giận dữ, rất tiếc là đã muộn. Choáng váng vì bị tấn công bất ngờ, thiếu nữ ngã luôn về phía sau, ngất xỉu.

- Ta cũng biết chơi chiêu a.

Tiểu Lạc đủng đỉnh đi về phía trước, ngồi xuống tay vươn ra sờ soạng… trong cái túi của thiếu nữ. Có tiểu kiếm, hắn không vừa mắt hai cái vũ khí cùi bắp kia. Nhưng vô cớ bị tập kích hắn cũng nên thu một chút lợi tức.

Trong túi cũng không có nhiều thứ, một ít thuốc men cùng vật dụng cá nhân, thứ khác lạ duy nhất là chín cái mộc bài. Cả chín cái đều giống hệt nhau, chúng được sơn màu đen, phía trên có khắc một chữ Ám sống động.

- Lấy mấy cái này về ném thác lác vậy, tạm biệt tiểu mỹ nữ. - Tiểu Lạc đem mỹ nữ đặt lên một cây đại thụ khá to rồi xoay người bỏ đi.

Dù lấy ma kiếm ra chích nhẹ một cái thì có thể hưởng được một ít linh khí trợ giúp tu luyện nhưng tiểu Lạc không làm. Hắn chưa đạt tới cảnh giới hiếu sát như vậy, hơn nữa nữ tử này cũng không mạnh lắm, để nàng lại tu luyện thêm vài năm. Lần sau vô tình gặp mà lại chọc hắn nữa thì chích sau cũng không muộn.

- A Thạch, ta và tiểu nương tử lúc nãy cũng không chênh lệch đẳng cấp, sao nàng lại yếu như vậy. – Tiểu Lạc lại nhất lộ hướng bắc, tiếp tục bắt chuyện với trí linh.

- Ngu ngốc, ngươi đạt được hai truyền thừa kinh khủng như vậy mà không đánh lại một tiểu nữ nho nhỏ thì cắn lưỡi tự sát cho rồi. – Trí linh đáp lại, chiến đấu thường thức của tên này còn thua cả kẻ bị nhốt trăm vạn năm như hắn. Đừng nói sau khi được truyền thừa, trước đó, khi thí luyện hắn cũng đã có sức chiến đấu vượt cấp kinh khủng rồi. Một tiểu nữ tử yếu tay non kinh nghiệm sao có thể là đối thủ.

- Vậy à, lúc nãy nàng ta hình như có bộ pháp với chiến kỹ gì đó a. Một tiểu nữ nho nhỏ cũng có mà truyền thừa siêu cấp như ngươi thì không nha. – Tiểu Lạc khích tướng, cái cách nữ tử lúc nãy biến mất rồi luồng ra phía sau hắn làm hắn có chút mong ước với chiến kỹ của nhân loại.

- Chỉ có chiến kỹ cho tu luyện giả đã ngưng tâm thành công thôi. Truyền thừa chi địa vốn không nhận gà mờ dưới tứ cấp, không ngờ lại chui ra tên quái thai như ngươi. – Trí linh xem thường tiểu Lạc, nhưng nghĩ đi nghĩ lại hắn bây giờ lại phải nhận tên gà mờ này làm chủ, thật bất công.

- Tiểu kiếm a, ngươi có không. – Tiểu Lạc thấy không có cơ hội đành quay lại nhìn ấn ký trên tay của mình. Tiên không có, ma lại có thì sao.

Rất tiếc là ma kiếm trên tay cho hắn ăn bơ, chẳng có tí động tĩnh nào.

- Keng, keng …

Những tiếng động của đao kiếm va chạm lại truyền đến. Phía trước tiểu Lạc là một khoảng đất trống, trong đó có sáu thân ảnh không ngừng đâm chém. Ngươi tới ta lui, không ngừng va chạm rồi rút ra, cân tài cân sức.

- Hôm nay là ngày gì mà gặp nhiều liệp giả thế nhỉ, lại toàn là trẻ tuổi. – Tiểu Lạc lầm bầm rồi nhảy lên một cây đại thụ gần đó, yên lặng quan sát.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tuyệt Lộ Sinh Ma