Tương Tư Tán

Chương 79: 79: Những Kẻ Ngốc Vĩ Đại


Chẳng mấy chốc hàng người đứng chờ cũng hoàn thành xong thủ tục nhập thành, họ đứng ở một góc chờ đợi những người còn lại.

Giờ chỉ còn hai người, gã đầu trọc và Duệ Tuân, tiếng gọi vừa nãy là gọi gã nam tử đầu trọc.

Vừa nghe thấy tiếng gọi gã liền hớt hải chạy tới bàn, nhanh chóng đưa ra lệnh bài rồi làm thủ tục.

Duệ Tuân tiến lên phía sau gã nam tử, hắn đang chờ đến lượt mình.

Từ lúc nhập thành, Duệ Tuân luôn cảm thấy mình bị những người xung quanh dò xét dù ít hay nhiều, đến khi vào đến trong tháp vẫn là như vậy.

Nếu việc mọi người đến đây giống như lời gã nam tử đầu trọc nói thì quả thật Duệ Tuân đủ bắt mắt, bởi vì hắn còn quá trẻ.

Duệ Tuân cố để bản thân không bị ảnh hưởng bởi những ánh mắt đấy.

Con người thường tò mò với những điều vượt qua thường thức của bản thân, Duệ Tuân hắn cảm thấy giới hạn về thường thức của hắn không thấp tới vậy.

Duệ Tuân đã từng nghe sư phụ kể về những đời môn chủ trước của Kiếm Thủy Môn, ai cũng đến đây lịch duyệt khi tuổi còn chưa đến hai mươi, thậm chí là nhỏ hơn cả hắn.

Chưa nói đến kiếm pháp nông sâu ra sao, cảnh giới của hắn còn chưa đến Địa cảnh.

Nên là Duệ Tuân biết bản thân vẫn thua kém nhiều lắm.

Gã nam tử trước mặt cuối cùng cũng hoàn thành xong thủ tục.

Tiếng nói dõng dạc lại vang lên:

-Người tiếp theo!

Duệ Tuân theo đó mà tiến tới.

Hắn giờ mới để ý kỹ người quản sự này, hoá ra là một người phụ nữ, tiếng nói dõng dạc lúc nãy lại khiến Duệ Tuân lầm tưởng là đàn ông.

Người kia biết Duệ Tuân đến nhưng vẫn chăm chú ghi ghi chép chép vào hồ sơ trên bàn.

Vừa viết vừa nói:

-Đưa lệnh bài ra!

Duệ Tuân lấy lệnh bài trong ngực ra đặt lên bàn, người phụ nữ lật sang một trang khác.

Thị vẫn không nhìn lệnh bài mà hỏi:

-Đến từ cứ điểm nào?

-Chưa từng đến cứ điểm nào cả!

Duệ Tuân nhẹ giọng nói.

Vừa nói xong cả đám người đang đứng ở một góc cùng người phụ nữ đều hướng ánh mắt về phía Duệ Tuân.

Người phụ nữ nheo mắt, thị cũng không bất ngờ, trước đây cũng có rất nhiều thiên tài trẻ tuổi từ các môn phái trực tiếp được điều tới đây gia nhập Vệ Thành.

Người phụ nữ đánh giá Duệ Tuân một lúc rồi hỏi tiếp:

-Cậu đến từ tông môn nào!

-Tán tu!

Duệ Tuân lại bình tĩnh nói.

Hắn sở dĩ không nói ra Kiếm Thủy Môn đơn giản bởi vì môn phái của hắn là môn phái lánh đời, cũng chẳng muốn mọi người chú ý đến, vì vậy từ trước đến nay hành tẩu bên ngoài vẫn chỉ nói mình là tán tu.

Khuôn mặt người phụ nữ trở nên kinh nghi bất định, đám người kia cũng theo đó mà thấp giọng bàn tán.

Duệ Tuân vẫn lặng im đứng đấy, khuôn mặt vẫn như cũ.

Người phụ nữ sau một hồi hoài nghi liền cầm lấy tấm lệnh bài, xem xét qua rồi đặt nó lên một khuôn đá vẫn đặt ở trên bàn từ nãy đến giờ.

Duệ Tuân lúc nãy để ý thấy người phụ nữ này cũng làm như vậy với mấy tấm lệnh bài của những người kia nên hắn vẫn chẳng có phản ứng gì.

Tấm lệnh bài vừa đặt lên khuôn đá, một thứ ánh sáng nhu hoà màu xanh lam liền toả ra.

Người phụ nữ sau một thoáng do dự, vẫn đặt tay lên phần nhô ra của khuôn đá, nhắm mắt cảm nhận thứ gì đó.

Thị bỗng mở mắt, khuôn mặt càng thêm hoài nghi, thị nhấc tấm lệnh bài ra rồi truyền âm với Duệ Tuân:

-Ta cần đưa cho trưởng lão xem qua tấm lệnh bài của cậu, nó không thuộc thẩm quyền của ta!

— QUẢNG CÁO —

Duệ Tuân gật đầu chẳng chút do dự.

Hắn vào được Vệ Thành cũng nhờ có nó, hắn cũng chẳng sợ tấm lệnh bài ấy có chuyện gì.

Người phụ nữ kia cũng gật đầu với Duệ Tuân rồi liền cẩn thận mang tấm lệnh bài ấy đi vào bên trong.

Mãi một lúc lâu sau, người phụ nữ ấy mới đi ra.

Mặt giờ đã không chút biểu tình, Duệ Tuân không thấy tấm lệnh bài của mình đâu nhưng vẫn bình tĩnh lặng yên.

Người phụ nữ nhìn vào Duệ Tuân rồi nói:

-Cậu đi theo ta!

Nói xong người phụ nữ ấy lại đi dọc theo dãy tường gỗ ngăn cách, Duệ Tuân liền đi theo, đến gần cuối có một cánh cửa nhỏ, người phụ nữ đẩy nhẹ ra để Duệ Tuân đi vào, sau đó đóng nó lại rồi dẫn Duệ Tuân tiến vào bên trong trước sợ ngỡ ngàng của tất cả mọi người.

Duệ Tuân đi theo sau người phụ nữ trong một hành lang rộng lớn, kiến trúc trong đây cũng cùng một thể với bên ngoài.

Dọc hai bên hành lang, thỉnh thoảng lại có một lính gác hắc giáp đứng.

Duệ Tuân vừa đi vừa cảm nhận cái không khí trang nghiêm mà đầy nặng nề bên trong này.

Hắn được đưa đến một cánh cửa, người phụ nữ kia gõ mấy tiếng rồi đứng sang một bên.

Cửa liền mở ra nhưng không có ai đứng đằng sau cả, chỉ có một giọng nói già nua vang lên:

-Vào đi!

Người phụ nữ thi lễ một cái rồi quay đầu nói với Duệ Tuân:

-Cậu tự vào đi! Ta đã hết nhiệm vụ.

Nói xong người phụ nữ ấy liền xoay người rời đi.

Duệ Tuân nhìn cánh cửa, hắn cảm nhận được sự áp lực lớn lao bên trong đó.

Hắn hít sâu một hơi rồi vẫn quyết định đi vào.

Gian phòng này là một gian phòng đá khá rộng rãi, xung quanh được bố trí rất nhiều giá sách nêm đã chật kín, ở giữa có kê một cái bàn lớn, ngồi ở đó có một ông lão tóc bạc phơ đang nhắm mắt dưỡng thần, da dẻ đã nhăn nhúm thấy rõ nhưng trông vẫn rất khoẻ mạnh hồng hào.

Vừa bước qua cửa, cánh cửa sau lưng liền tự động đóng lại, Duệ Tuân theo bản năng nhẹ quay đầu nhìn.

-Thanh niên! Ngồi xuống đi!

Một cái ghế đang kê ở góc nhà liền bay đến đối diện chỗ ông lão bên chiếc bàn rồi đặt ngay ngắn ở đấy, Duệ Tuân hơi hồi hộp, hắn chầm chậm bước tới, kéo ghế ra ngồi xuống.

Ông lão mở mắt, một đôi mắt sáng như sao liền xuất hiện, Duệ Tuân chợt giật mình, ông lão cũng không để ý đến, cầm lên tấm lệnh bài, đăm chiêu một lúc rồi thấp giọng hỏi:

-Địa Uy đã đi vào màn sương rồi à?

Duệ Tuân mắt mở to ra thêm chút, câu hỏi ấy hơi đột ngột với hắn, sau khi lấy lại được bình tĩnh liền lễ phép:

-Vâng! Tiền bối, người biết sư phụ con ạ!

— QUẢNG CÁO —

Ông lão bỏ tấm lệnh bài xuống, nhìn Duệ Tuân rồi nói:

-Biết rất rõ! Sư phụ của ngươi từng là cấp dưới của ta mà! Còn sư tổ ngươi, từng là đồng đội của ta.

Tiếng ông lão mang theo sự ưu tư phảng phất, ông lão nhẹ thở ra một hơi rồi lại nói tiếp:

-Năm đó sư phụ ngươi tới đây cũng đã gần ba mươi tuổi, không ngờ đồ đệ của hắn mới trẻ như vậy liền đã tới đây lịch duyệt rồi!

Duệ Tuân nghe vậy liền nhẹ giọng đáp:

-Sư phụ nói con học đã đủ nên đi lịch duyệt sớm để tiếp thu kinh nghiệm.

-Vậy cũng tốt! Cậu hiện tại là môn chủ của Kiếm Thủy Môn?

-Dạ không! Sư phụ con vẫn còn tại thế, con vẫn chỉ là môn đồ mà thôi!

Ông lão nghe vậy cũng không bất ngờ, lại cầm lấy tấm lệnh bài rồi não nề nói:

-Cậu sẽ làm môn chủ sớm thôi.

Ài! Địa Uy hắn vẫn là một tên ngốc luôn muốn đâm đầu vào chỗ chết mà.

Duệ Tuân biết ông lão kia đang thương cảm cho sư phụ hắn.

Hắn hơi khó chịu, bởi sư phụ hắn không cần sự thương hại, hắn bất mãn nói:

-Sư phụ con không phải tên ngốc! Người chỉ muốn cứu vớt thế giới này mà thôi!

Ông lão ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt kiên định của Duệ Tuân, ông lão chợt cười, một nụ cười đầy hiền hậu, rồi lại lắc đầu nói:

-Haha! Không chỉ mình sư phụ của cậu ngốc, mà cả Kiếm Thủy Môn của cậu ngốc.

Những tên ngốc khiến người ta phải thán phục, những tên ngốc khiến người ta phải xấu hổ khi nhìn lại chính bản thân mình.

Gian phòng chợt trở nên im lặng.

Duệ Tuân nhận ra khuôn mặt ông lão kia đã tràn ngập sự ưu tư nhàn nhạt.

Ông lão nhíu nhíu đôi mày vân vê cái lệnh bài như để nhớ lại chút kỉ niệm xa xưa.

Sau một lúc ông lão thu lại ưu phiền, phất tay, tấm lệnh bài trôi nổi bay tới người Duệ Tuân, hắn cẩn thận bắt lấy.

Duệ Tuân vẫn nhìn ông lão ấy, ông lão ngẩng đầu lên rồi nói:

-Cháu cũng muốn độc lập tác chiến phải không?

— QUẢNG CÁO —

Độc lập tác chiến vẫn là cách mà Kiếm Thủy Môn lăn lộn bên trong mà sương đen.

Đó là phong cách hành tẩu đặc biệt mà bao đời nay vẫn không thay đổi.

Tuy là gia nhập Vệ Thành, nhưng môn đồ của Kiếm Thủy Môn chỉ nhận những nhiệm vụ đơn lẻ liên quan đến việc tiến sâu vào màn sương đen.

Chỉ đến khi có ma triều mới chiến đấu cùng với Vệ Thành cùng những chiến sĩ hệ chính quy.

Duệ Tuân lắc đầu trả lời:

-Cháu sẽ gia nhập Vệ Thành một cách chính quy.

Quyết định này của Duệ Tuân không phải ý kiến cá nhân của hắn mà là của sư phụ.

Lúc sư phụ hắn chuẩn bị tiến vào màn sương đã dặn dò rất nhiều điều, trong đó có việc thay đổi phương thức hành sự.

Sư phụ hắn nói cách làm của Kiếm Thủy Môn quá đơn độc mà khi nhìn lại kết quả cũng chẳng có gì là to tát.

Vậy nên sư phụ muốn hắn gia nhập Vệ Thành một cách chính quy để kiếm tìm những đồng bạn cùng hắn thay đổi thế giới cũng như khám phá ra bí mật của màn sương đen.

Ông lão hơi bất ngờ về câu nói ấy của Duệ Tuân, sụ bất ngờ cũng chẳng đọng lâu trên mặt, ông lão vừa cười vừa nói:

-Tốt! Nên là vậy.

Một mình một ngựa cũng chẳng thể tiến xa.

Trước kia sư phụ cùng sư tổ cháu thường nhận những nhiệm vụ tra xét cùng liên lạc để có thể tiến sâu vào màn sương.

Nếu cháu lần này muốn gia nhập chính quy, vậy ta sẽ xếp cháu vào trong một đơn vị thuộc Ưng đoàn, nhiệm vụ chính cũng là như vậy.

-Vậy cháu cảm ơn!

Ông lão gật đầu sau đó lại nói:

-Nhớ giữ kĩ lệnh bài này của cháu, nó là một lệnh bài đặc biệt mà Vệ Thành cấp riêng cho Kiếm Thủy Môn, huân công của bao đời Kiếm Thủy Môn đều được tích lũy bên trong đó, bây giờ số lượng đã là một con số khổng lồ.

Nên là đừng để người khác phát hiện, cũng đừng làm mất bởi không có sổ sách nào ghi lại huân công của Kiếm Thủy Môn cả!

Duệ Tuân gật đầu nói cảm ơn rồi đứng dậy chắp tay chào.

Ông lão cũng gật đầu rồi nói:

-Cháu quay trở lại sảnh, sẽ có người sắp xếp chỗ cho cháu!

-Cháu chào ông!

Duệ Tuân cúi chào rồi chậm rãi rời đi.

Cánh cửa dù đã đóng lại nhưng ông lão vẫn đăm chiêu nhìn nó, miệng thì thào nói:

-Kiếm Thủy Môn rốt cuộc không muốn một mình mà đi nữa rồi! Nhưng màn sương đen ấy sao có thể nhìn ra nó là cái gì.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tương Tư Tán