Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư

Chương 41: Linh căn tạo lửa


Nếu thần tài không kén ăn, Tô Thiếu Bạch quyết định phải biết lắng nghe, chọn món mình thích mà làm.

Bên trong mớ nguyên liệu nấu ăn đã được rửa sạch có một con giông giống heo con, sau khi mổ dọc phần bụng, thấy lượng mỡ cũng khá giống với thịt heo, bèn đem toàn bộ đi nướng. Còn tên cụ thể của nguyên liệu nấu ăn, cậu cũng không mong ai kia đến giải thích. Chọn cách giảm bớt một tí, Tô Thiếu Bạch bèn dựa theo bản thân mà xác định thực đơn giữa mớ nguyên liệu nấu ăn, dự định là heo sữa quay thái lát, thịt thỏ kho tàu, cà tím om dầu, cá hấp, tôm rim, gà kho vàng và một món súp, sáu mặn một canh. Cả ngày ăn canh luộc nước quả ở Bích xá, cậu thèm đồ ăn ngon muốn chết luôn. Hôm nay phải ăn một bữa thật ngon mới được!

Đầu bếp nhỏ dùng tảng đá bên bờ bắc vài cái bếp nấu lên đó, rồi bày một cái nồi, ý chí chiến đấu sục sôi quay sang xuống tay với đống nguyên liệu nấu ăn. Dùng hương liệu ướp lợn sữa, sau đó dùng lá cây và bùn đất bọc lấy Liệt Điểu rồi vùi vào dưới bếp làm món gà ăn mày, đến lúc đó thì cho thần tài đóng gói mang đi. Nhanh chóng cho thịt thỏ cắt khối vào nồi nước chần sơ cho ra máu, sau đó thì bắc chảo dầu lên, cho hương liệu rồi xào, đợi đến khi lớp da thấm nước tương và rượu gia vị thành một màu đều đặn thì mới thêm nước và đường vào trong nồi đất đặt lửa nhỏ nấu cách thủy. Nguyên liệu làm gà kho vàng chính là Liệt Điểu, sau khi lật trở xào rồi thì cho nấm vào kho.

Mây bay trên cao, gió mát khẽ thổi, đầm nước tĩnh lặng soi rõ mây mờ trên núi. Đầu bếp nhỏ bận rộn luôn tay giữ bếp lò và mớ nguyên liệu nấu ăn, rảnh rỗi còn nói vài câu kỳ lạ, mặt mày hớn hở khen ngợi Bạch Chuẩn đậu bên vai vài câu khi vươn móng lấy dụng cụ làm bếp, ngay cả bóng lưng cũng tỏa ra sự vui vẻ. Nam Cung Hạo hơi híp mắt dựa trên tàng cây, đôi mắt trầm lắng nhìn chằm chằm bọn họ, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Hai món ăn vừa đặt lên bếp lửa, Bạch Chuẩn đậu bên vai ai đó thèm ăn đến mức đứng không vững, chộn rộn rục rịch. Nam Cung Hạo dứt khoát quay đầu đi nhắm mắt dưỡng thần, không nhìn bên đó nữa.

Sau khi cho toàn bộ nguyên liệu nấu ăn canh vào trong nồi lớn, Tô Thiếu Bạch lấy nước sôi tưới qua con heo sữa đã được ướp thỏa đáng, sau đó lại phết một lớp đường lên trong ngoài con heo, rồi đặt ngang lên giá đỡ bắc trên lò lửa, tách lửa ra làm hai bên nướng đầu và bụng. Đợi đến khi nướng đến khi bụng chuyển sang màu đỏ tươi mới hợp lửa lại làm một, nướng cả con. Trên thân lợn sữa đã đâm tốt vài lỗ hổng để thoát khí, Tô Thiếu Bạch thở dài ra một hơi, xoa mồ hôi trên trán một chút, đắc ý nhếch môi, hôm nay món quan trọng nhất là món này, giờ xem ra đã được hơn nửa rồi.

Ba món tôm rim, cà tím om dầu và cá hấp khá dễ, nên sau đó làm rất nhanh.

Năm món mặn một món canh được bày lên trên bàn màu nâu đen có khắc hoa văn hình sen, hương vị thơm đến nỗi cũng khiến cho cả Tô Thiếu Bạch nóng ruột. Đặt món heo sữa quay cuối cùng lên bàn, cậu cầm dao cắt một phần da, bên trong lớp da giòn rụm lập tức tuôn ra không ít mỡ, mùi hương thơm phức xông vào mũi. Bạch Chuẩn đậu bên vai nghiêng đầu sang trái vuốt cào bên phải rồi lại vỗ cả hai cánh, hận không thể tha hết đi.

Đầu bếp nhỏ đem đĩa thịt ngon nhất cứ như giành công lao mà đặt ngay trước mặt Nam Cung Hạo, phần còn lại thì nằm hết trong cái mâm lớn.

Thịt được xếp trên đĩa ngọc lưu ly có lớp da đỏ đậm, thịt bên dưới vàng óng ánh, mà ở giữa là lớp mỡ trắng như tuyết, Nam Cung Hạo nếm thử, lớp da nướng vàng giòn phát ra âm thanh vỡ vụn trong trẻo, nước mỡ tuôn ra khắp nơi, đến khi cho vào trong miệng, phần mỡ thấm tương vừa chạm đến răng thì lập tức tan ra. Tay cầm thức ăn của thiên tài Kiếm tu không khỏi ngừng lại, may là y xuất thân thế gia đại tộc, từ nhỏ đã nếm biết bao tay nghề của những Thực tu đương thời, nhưng mùi vị khuếch tán trong miệng lúc này cũng không khỏi làm y kinh diễm, tựa như cả đời chưa từng thưởng thức qua mỹ vị nào như thế này. Mùi vị này, cho dù không chứa linh khí cũng là một món ăn tuyệt hảo, huống chi lần này linh khí còn ngào ngạt hơn lần trước. Thiên phú của Tô Thiếu Bạch về mặt Thực tu đúng là hiếm có, đợi một thời gian nữa, e là mấy vị danh gia nổi tiếng hiện tại đều phải cởi áo nhường chỗ.

"Ăn ngon không?" Từ lúc Nam Cung Hạo động đũa, Tô Thiếu Bạch căng thẳng theo dõi y, cố gắng muốn nhìn thấy một chút thay đổi trên gương mặt bất động trước gió kia, mong đợi không biết thần tài có thích món ăn chính hôm nay hay không.

Tiếc là, Nam Cung Hạo chỉ ngừng đũa một chút, sau đó liếc mắt nhìn cậu, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, nhàn nhạt buông hai chữ, "Cũng được."

Cái gì? Chỉ là "cũng được"? Tô Thiếu Bạch trong lòng tràn đầy chờ mong thất bại ngồi lại vị trí của mình, cô đơn gắp miếng heo sữa quay cho vào miệng, hương thịt đậm đà, gia vị thấm đượm, rõ ràng là ngon lắm mà! Nếu thế này mà còn không lọt vào mắt, vậy thì tiêu chuẩn của ngươi đúng là đặt trên đỉnh núi Phù Lô hả! Cao đến mức người thường cũng nhìn không thấy luôn! Đầu bếp nhỏ phồng má ai oán liếc mắt nhìn thần tài, hay là, lần sau dùng món ngọt thử xem... Mà Bạch Chuẩn bên cạnh lại vui sướng kêu to, nói rõ mình ăn rất là hạnh phúc.

Tuy miệng nói là "Cũng được", nhưng tốc độ dùng đũa của Kiếm tu đại nhân cũng không chậm hơn Tô Thiếu Bạch là bao. Giữa mỹ cảnh gió mát mây trắng, hai người một cắt vui vẻ xử lý sạch sẽ sáu món mặn một món canh trên bàn.

Tô Thiếu Bạch hài lòng ăn, rồi lại giúp thần tài nướng mấy con thỏ và cá, sau đó còn moi luôn món gà ăn mày cho hết vào vòng trữ vật của thần tài, nguyên liệu nấu ăn còn dư cũng cất đi luôn, để lại lần sau làm tiếp. Hai người tiện thể bàn bạc thời gian cho "cuộc hẹn" ăn uống, cứ như cũ là năm ngày sau. Đương nhiên, nói là bàn bạc, nhưng lại là Tô Thiếu Bạch chủ động đề nghĩ, còn Kiếm tu đại nhân chỉ là tự hạ thấp địa vị của mình rồi gật đầu mà thôi.

Nam Cung Hạo đưa Tô Thiếu Bạch đến sơn môn như cũ rồi dẫn Bạch Chuẩn nhanh chóng đi. Lúc Tô Thiếu Bạch đứng trong trận pháp mới nhớ ra, thần tài có cho mình một vật mảnh nhỏ như lá vàng nhưng vẫn chưa dùng, quên trả lại cho y rồi. Mà nghe ý tứ của thần tài lúc đó thì hẳn cái phòng khí này là một tín phù nhỉ?

Cứ thế, thời gian Tô Thiếu Bạch ở Bích xá cứ theo quy luật ấy mà tiến hành. Nội dung chủ yếu mỗi ngày đều xoay quanh việc đang tu luyện, huấn luyện Pudding, quét tước khí phòng, hẹn nhau ăn uống, chép điển tịch, hai cái trước nhất định phải làm, mà ba cái sau thì có thể chọn. Đáng nhắc tới nhất là chẳng những lúc quét dọn ở khí phòng Tô Thiếu Bạch học được rất nhiều thứ, mà cái vị Vương sư huynh ban đầu có chút âm u, hiện tại vẻ mặt cũng ngày càng ôn hoà hơn.

Bởi vì chênh lệch thời gian làm nhiệm vụ môn phái với Triệu Lôi và Lâm Bái, nên thời gian cậu ngồi ăn với bọn họ ít đi nhiều, Thẩm Phi Hồng thì ngược lại, thi thoảng sẽ ngồi ăn chung rồi ôn hòa nói chuyện vài câu với cậu. Lý Ức Niên, Thẩm Phi Hồng, Thượng Quan Linh những người này, có sức mạnh của gia tộc chống lưng, nên mỗi ngày đều ở đây toàn tâm toàn ý tu luyện, hằng ngày hoàn toàn không cần lo lắng.

Hai tháng sau, Lý Ức Niên là người đầu tiên truyền ra tin tức thành công dùng linh căn tạo lửa, các thiếu niên bận bịu tu luyện mỗi ngày đều bị tin tức này kích thích tinh thần, trở nên phấn chấn hơn, càng tu luyện được đến mất ăn mất ngủ. Lại qua vài ngày nữa, Thẩm Phi Hồng cũng thành công biến hóa ra Khí hỏa thuộc tính kim. Ánh mắt mọi người nhìn về phía Tô Thiếu Bạch càng trở nên tế nhị hơn, cậu lại không hề hay biết, vẫn không đổi vô cùng bận rộn. Tin tức những thiếu niên liên tục tu luyện thành Khí hỏa truyền ra, cũng vừa lúc đến kỳ hạn kiểm tra Khí hỏa ba tháng.

Buổi tối vài hôm trước ngày cử hành kiểm tra Khí hỏa, Tư Đồ Phong tìm được Tô Thiếu Bạch ở Bách Vọng Pha, hỏi thăm tiến độ tu luyện của cậu. Nếu có thể, hắn lại mong Thiếu Bạch có thể bái sư phụ mình là Hách Liên trưởng lão làm môn hạ*, sau này gần gũi hơn, hắn cũng thuận tiện chăm sóc đứa trẻ này.

*môn hạ: tương đương với đệ tử

Tô Thiếu Bạch đã nhiều ngày phát sầu làm sao để giấu chuyện Pudding tại buổi kiểm tra Khí hỏa, giờ cũng nhân cơ hội bàn bạc với Tư Đồ Phong. Có Pudding, cậu không cần lãng phí thời gian dùng linh căn tạo lửa, mà tập trung vào việc luyện linh nguyên lực của mình, hiện tại cậu đã có thể điều khiển linh nguyên lực cực kỳ thuần thục, nhiều nhất có thể chia thành tám sợi, việc phối hợp với Pudding cũng ngày càng ăn ý. Về chuyện mạch môn, chỉ còn lại chưa đến năm mạch cuối cùng là có thể đả thông toàn bộ kinh mạch rồi.

Tư Đồ Phong gật đầu tán thán, rồi lại lắc đầu thở dài, nhớ lại khi đó sau khi mình biến hóa ra Khí hỏa, mỗi ngày khổ tu, ước chừng phải hơn nửa năm mới đả thông mạch môn toàn thân. Tô Thiếu Bạch ba ngày đánh cá hai ngày phơi nắng, còn lược bớt thời gian tu luyện, mà cũng chỉ cần ba tháng. May mắn thế này, quả thật là khiến người khác ghen tỵ mà. Tư Đồ Phong mạnh mẽ kiềm chế ham muốn muốn kéo ai kia lại nhéo nhéo một hồi, tiếp tục nghe Tô Thiếu Bạch nói.

Trong hai mươi phối thạch, Pudding đã có thể khống chế được xác suất của mười bảy cái xuống còn một phần, tiến bộ rõ rệt. Tô Thiếu Bạch mang theo Pudding xuống hầm mỏ ba lần cho nó ăn viêm thạch Cam phẩm, nhưng hiện tại vẫn không có dấu hiệu lên cấp, tiếc là quy định của Bác Sơn phái một đệ tử mỗi tháng chỉ có thể xuống mỏ một lần, không thể để cho Pudding ăn thỏa thích.

Tư Đồ Phong tròn đôi mắt hạnh nhìn cầu, "Đệ nói, thần hỏa chủ động ăn viêm thạch?"

"Đúng vậy, nếu không có hầm mỏ, ta thực cũng chẳng biết phải nuôi nó thế nào nữa." Người nào đó trưng cái vẻ mặt bó tay.

Tư Đồ Phong ôn nhu vẫy tay gọi cậu, "Thiếu Bạch, qua đây!"

"?" Tô Thiếu Bạch khó hiểu đi đến.

"Ối!"

"Sư huynh!"

"Ui da! Đau quá!"

"Buông tay, sư huynh van huynh, mau buông tay!"

Vất vả lắm mới thoát khỏi móng vuốt của ai kia, Tô Thiếu Bạch che gương mặt và lỗ tai bị nhéo đỏ, rưng rưng nước mắt nhìn Tư Đồ Phong, không hiểu tại sao đối phương lại nhéo mình.

"Tiểu tử chết tiệt, ta nói cho đệ biết, mỗi ngày sư huynh ta toàn tâm toàn ý tu luyện sáu canh giờ, dùng linh nguyên lực điều khiển khí hỏa nuốt viêm thạch mà mỗi ngày ngay cả một cân nó còn không nuốt hết! Cái này còn tính là nhanh đó. Đệ có biết tiến độ của những sư huynh khác như thế nào không hả? Khí hỏa của bọn họ, phải hai ngày mới có thể nuốt hết một cân viêm thạch Bạch phẩm đó! Rồi còn có thể có thể hấp thụ được bao nhiêu linh lực trong đó còn là chuyện khác nữa. Đệ vừa rồi còn oán trách cái gì hả? Thần hỏa ăn quá nhiều nuôi không nổi? Đệ nói xem đệ có đáng ăn đòn không hả!" Tư Đồ Phong cả giận nói, sau khi nhéo xong, quả nhiên là sảng khoái quá đi.

Tô Thiếu Bạch chớp chớp mắt, nói vậy, người ta đều phát lo vì con nhà mình không ăn cơm, sợ không đủ dinh dưỡng, còn cậu thì lại ai oán con mình chủ động ăn nhiều quá? Quả thật là....đáng ăn đòn.

Khí hỏa Cam phẩm, gần đả thông hết kinh mạch, này giống như là giữ lại một nét sau cùng là có thể nối thông với pháp trận thiên nhiên bốn phương, chốc lát vẽ xong, thì sẽ là thiên lôi địa hỏa cực kỳ mạnh mẽ, gió nổi mây rờn long trời lở đất. Tư Đồ Phong chợt kịp phản ứng, "Nói vậy, Thiếu Bạch, không lâu nữa là đệ có thể luyện tập chú khí à?"

"Dạ." Tô Thiếu Bạch gật đầu, dù sao Bích xá lắm người nhiều mắt, cậu ép mình không không có đả thông toàn bộ mạch môn, cũng là muốn đợi sau khi bái sư, đến núi của sư phụ thì lại lén tiến hành.

"......" Tư Đồ Phong yên lặng không nói gì nhìn người trước mắt, quả nhiên vẫn ngứa tay phải tìm cách nhéo nó một trận nữa mới được. "Đệ có nghĩ qua muốn bái làm môn hạ của ai chưa?" Sau khi kiểm tra Khí hỏa, lại kết hợp với linh nguyên lực trời sinh của bọn họ, các vị trưởng lão sẽ có mặt để tự chọn cho mình đệ tử, nếu như có một đệ tử đồng thời được nhiều vị trưởng lão chọn trúng thì phải xem ý của đệ tử đó.

Tô Thiếu Bạch lắc đầu, tuy Cố Kỳ có giới thiệu qua cho bọn họ trước mắt nội môn có mười hai vị trưởng lão, nhưng cũng không giới thiệu chi tiết cũng như công việc các vị trưởng lão được phân công quản lý, giá trị tham khảo không lớn. Theo lý thuyết mà nói thì tốt nhất phải bái nhập làm môn hạ của vị trưởng lão có thực lực cực mạnh hoặc nắm trong tay nhiều tài nguyên nhất, nhưng tình trạng của cậu, bái một vị sư phụ ít được chú ý cũng chưa hẳn là chuyện xấu. Từ trước đến nay cậu ở Bích xá đều rất khiêm tốn, cố gắng thả chậm cảm giác tồn tại của mình, chỉ sợ bị người khác phát hiện dị trạng.

"Sư phụ ta Hách Liên trưởng lão được phân công quản lý chuyện đào quặng trong nội môn, ta và người sẽ đến gặp mọi người tại buổi kiểm tra Khí hỏa, nếu có thể, ta mong đệ cũng bái người làm thầy."

Đào quặng? Hai mắt Tô Thiếu Bạch sáng lên, vậy thì vấn đề về sau thường xuyên đến động mỏ, cho Pudding ăn viêm thạch cũng không cần lo nữa. "Được! Mong là Hách Liên trưởng lão sẽ nhận ta. Có điều, ta có hơi lo lắng kết quả kiểm tra Khí hỏa....." Tiếc là tìm không được cách nào giấu phẩm cấp của Pudding.

"Yên tâm, hôm nay ta tới tìm đệ là vì chuyện này, ta cố ý tìm sư huynh hỏi, đá kiểm tra Khí hỏa ở Bích xá, chỉ có thể kiểm tra Khí hỏa đến Xích phẩm mà thôi. Cho nên, ta mong lúc đó kết quả kiểm tra của đệ là Xích phẩm." Tuy nói nhập môn ba tháng mà thì đạt đến Xích phẩm là cũng đủ kinh thế hãi tục, nhưng dù sao cũng bình thường hơn Cam phẩm một chút. Tư Đồ Phong vừa nói vừa trưng vẻ mặt 囧, tới giơ chưa từng nghe nói có người sợ kết quả kiểm tra của mình quá tốt, chuyện kỳ quái thế này mà mình còn gặp phải.

"Chỉ có thể kiểm tra đến Xích phẩm?" Tô Thiếu Bạch ngẩn người, cũng đúng, trong vòng ba tháng, có người đến cả Khí hỏa cũng biến không ra, có thể lên cấp quả thực là vô căn cứ rồi.

"Đúng, cho nên không cần quá căng thẳng."

Hôm kiểm tra, từ mới sáng sớm, bầu không khí toàn bộ Bích xá đã ngập tràn sự hoảng loạn, tựa hồ dưỡng khí ít đi nhiều, chỗ nào cũng có mấy thiếu niên tái xanh mặt mày, thậm chí có người căng thẳng đến độ mặt bị rút gân. Hôm nay là ngày các trưởng lão chọn đồ đệ, cũng là lúc chính thức quyết định bọn họ sẽ trở thành đệ tử động tu hay là đệ tử linh tu. Thành bại một lần chỉ trông chờ vào lúc này. Cho đến bây giờ, vẫn có gần mười đệ tử không thể biến hóa ra Khí hỏa.

Chưởng môn và Bác Sơn phái và mười hai vị Nhâm trưởng lão đương nhiệm đều có mặt, ngoài ra còn có tám vị đại trưởng lão, các vị trưởng lão áo vàng cổ bạc vây quanh bên người Chưởng môn, ngồi thẳng tắp như cây tùng, tay áo lay động, sắc mặt cẩn trọng. Việc chọn đồ đệ luôn là một trong những chuyện quan trọng nhất trong Bác Sơn phái. Bọn họ chỉ có thể quyết định hiện tại của Bác Sơn phái, mà đệ tử mới có tư chất lại quyết định tương lai của Bác Sơn phái. Tư Đồ Phong đứng trong đám người lặng lẽ nháy mắt với Tô Thiếu Bạch, ý nói cậu cố gắng lên. Tô Thiếu Bạch không khỏi lộ ra nét cười.

Để cho công bằng, trình tự kiểm tra Khí hỏa, là do Du trưởng lão rút ngẫu nhiên số thứ tự ban đầu của bọn họ.

Người đầu tiên được Du trưởng lão rút ngẫu nhiên chính là số một nhóm Bính, Vương Niên, cũng chính là người kiểm tra đầu tiên tại đại hội kiểm tra linh nguyên. Tô Thiếu Bạch âm thầm tặc lưỡi, vận khí này, thật vô địch!

Đá kiểm tra Khí hỏa là một quả cầu thủy tinh trong suốt lớn chừng quả bóng rổ, Vương Niên sớm đã không còn nhát gan như trước đây, chợt thấy hắn nở nụ cười, nhanh nhẹn nhẹ nhàng đặt tay lên đá Khí hỏa, một ngọn lửa màu trắng lớn cỡ một đồng tệ từ tay hắn tuôn xuống, lặng lẽ bay giữa quả cầu thủy tinh, xung quanh còn tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Thẩm trưởng lão phụ trách núi Dược Thảo gật đầu, đi dầu biểu thi muốn nhận hắn. Các trưởng lão khác cũng chưa nói thêm gì nữa.

Du trưởng lão chọn người thứ hai, là Triệu Lôi. Hắn đứng trước đá Khí hỏa thở sâu, lấy tay che lên đá Khí hỏa. Tô Thiếu Bạch phát hiện cả bàn tay hắn đều đang khẽ run. Sức lửa hiện lên trong đá Khí hỏa nhỏ hơn nhiều so với Vương Niên, chỉ cỡ hạt đậu, lập lòe như đang đạp trong nước. Tập thể trưởng lão xung quanh trầm mặc, Triệu Lôi nhất thời xám mặt. Tô Thiếu Bạch không khỏi thay hắn đổ một tầng mồ hôi lạnh. Cuối cùng, Triệu Lôi lặng lẽ buông tay khỏi đá Khí hỏa, tuyệt vọng lấy hai tay ôm đầu cúi thấp trở lại ngồi giữa đám đệ tử.

Người thứ ba lên sàn là Thẩm Phi Hồng, cũng không có bất kỳ ai phát ra thanh âm gì. Thẩm Phi Hồng bình thản ung dung đưa tay đặt lên đá Khí hỏa, ngọn lửa màu trắng to cỡ quả bóng bàn nhảy nhót bên trong, tràn đầy sức sống. Triệu trưởng lão phụ trách hình phạt và Minh trưởng lão phụ trách núi Linh Sủng đồng thời tỏ thái độ, Hạ trưởng lão phụ trách chiêu nạp người mới hơi chậm nửa nhịp, sau khi trưởng lão tranh nhau, cuối cùng Thẩm Phi Hồng đầu nhập làm môn hạ của Triệu trưởng lão.

Tiếp đó có vài đệ tử mới biến hóa ra Khí hỏa cũng giống như Triệu Lôi, không được các trưởng lão chọn trúng.

Khí hỏa của Tôn Khởi Linh và Thượng Quan Linh gần như đều to cỡ đồng tệ, lần lượt được Lý trưởng lão phụ trách Nhã Sơn Đường và Tôn trưởng lão phụ trách Tri Hỏa Đường chọn trúng.

Lý Ức Niên cuối cùng cũng xuất hiện. Du trưởng lão vừa mới nói số một nhóm Giáp, toàn bộ đệ tử và các trưởng lão đều yên tĩnh lại. Vừa rồi cảnh tượng của Thẩm Phi Hồng đã đủ lớn, nghe nói là Lý Ức Niên nghe nói là người biến hóa Khí hỏa sớm nhất trong đám đệ tử mới này, biểu hiện đương nhiên sẽ tốt hơn so với Thẩm Phi Hồng nhiều rồi.

Lý Ức Niên đương nhiên thoải mái đến trước đá Khí hỏa, đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng đường nhìn tựa như vô tình chạm đến Tô Thiếu Bạch, sau đó, hắn thản nhiên đặt tay trái lên đá Khí hỏa. Bên trong đá Khí hỏa trong suốt chợt dần hiện ra một ngọn lửa màu trắng ngọn lửa màu trắng lớn cỡ một nụ hoa Phú Cẩm, xem chừng còn lớn hơn cái của Thẩm Phi Hồng hai lần. Không ít đệ tử đều hít một ngụm khí lạnh, kinh ngạc nói không nên lời.

Trong khoảnh khắc các vị trưởng lão bên kia an tĩnh, sau đó đồng thời mấy vị trưởng lão mở miệng, thậm chí ngay cả Chưởng môn cũng gật đầu. Đối mặt với sáu vị trưởng lão và Chưởng môn, Lý Ức Niên cùng Tôn Khởi Linh bên cạnh đều liến nhìn Lý trưởng lão, khẽ khom người tạ lỗi với các vị trưởng lão khác và Chưởng môn, đến bên cạnh Lý trưởng lão. Chưởng môn vuốt râu mép, sắc mặt cũng không có vẻ gì là không vui. Mà hành động bỏ qua Chưởng môn mà chọn Lý trưởng lão của Lý Ức Niên, ai nấy đều ồ lên. Tô Thiếu Bạch cũng rất kinh ngạc, dựa theo tính cách thích nổi tiếng của Lý Ức Niên, sao lại có thể buông tha chuyện bái nhập làm môn hạ Chưởng môn chứ?

Khí hỏa của Lâm Bái cũng to cỡ đồng tệ, được Hách Liên trưởng lão chọn làm vào môn hạ. Tư Đồ Phong hơi có chút lo lắng, liên tục nhìn sang phía Tô Thiếu Bạch.

Đến phiên Tô Thiếu Bạch, thì đã là người thứ ba từ cuối đếm lên. Hai người nhóm Giáp đều sáng rực đôi mắt, trong đợt kiểm tra đầu, Tô Thiếu Bạch có tư chất linh nguyên trời sinh tốt nhất, lúc cậu đứng lên, mọi người nhịn không được nín lặng chờ đợi. Trái lại Tô Thiếu Bạch lại rất thả lỏng, khóe miệng cậu khẽ giương, đến bên đá Khí hỏa, thả lỏng tay trái đặt lên.

Thế nhưng bên trong đá Khí hỏa lại không có bất cứ thứ gì!

Mọi người vây xem đều có chút kinh hãi, Tô Thiếu Bạch nghi ngờ chớp mắt mấy cái, chẳng lẽ món đồ chơi này bị hư rồi? Lại đợi thêm hai giây, đá Khí hỏa vẫn không xuất hiện thân ảnh của Pudding. Chuyện này, không riêng gì các đệ tử vây xem, ngay cả sắc mặt các trưởng lão đều có chút thay đổi. Một người có tư chất bẩm sinh tốt nhất, thậm chí ngay cả Khí hỏa cũng không có biến hóa được ư!

Các đệ tử bắt đầu xì xào bàn tán, mấy ngày qua, bọn họ quả thực không có nghe Tô Thiếu Bạch nói qua chuyện thành công biến hóa Khí hỏa, còn tưởng rằng chuyện này với cậu là chẳng đáng nói, thì ra căn bản là căn bản không thành công, cái này là bẩm sinh tốt nhất chứ, còn không bằng đệ tử nhóm Bính sao?

Mà người kinh ngạc nhất, đương nhiên chính là bản thân Tô Thiếu Bạch, Pudding là Cam phẩm, chuyện này không thể nghi ngờ, vì sao bên trong đá Khí hỏa lại trống rỗng? Chờ đã, từ Xích phẩm trở xuống đều có thể kiểm tra, chắc không phải, trên Xích phẩm đều không kiểm tra được đó chứ, cho nên mới không xuất hiện?

Lừa người quá rồi đó! Tựa như bị một chậu nước đá đổ ập lên đầu, đáy lòng Tô Thiếu Bạch không khỏi lạnh đi, cậu mở miệng, mắt to trừng mắt nhỏ đối diện với các vị trưởng lão, nhưng cũng không nói ra được câu nào.

Nếu trước mặt mọi người mà tuyên bố Khí hỏa của mình là Cam phẩm, chuyện thần hỏa nhất định sẽ bị phơi bày! Làm sao bây giờ? Cậu đứng thẳng bất động bên cạnh đá Khí hỏa.

Trên đài dưới đài, tập thể rơi vào bầu không khí trầm mặc quỷ dị, dường như cũng khó có thể tiếp thu được kết quả kiểm tra này.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư