Tử Dương

Chương 11: Trên đường gặp bọn cướp


Dịch giả: argetlam7420

Lúc này là sáng sớm giờ Mão, Mạc Vấn không nghĩ tới ban ngày ban mặt lại bị bọn cướp cản đường, nhất thời bị năm tên cướp mặt mũi hung thần ác sát doạ sợ ngây người. Lão Ngũ cũng chưa từng gặp phải tình huống này, nhưng hắn theo bản năng đứng lên chắn trước người Mạc Vấn.

"Mau giao ra tiền bạc, nếu không đừng trách cương đao trong tay lão tử vô tình." Tên đứng đầu bọn cướp giơ thanh đao trong tay chỉ thẳng mặt hai người, hét lớn.

Mạc Vấn nghe vậy lại sợ run bắn cả người, nhưng rất nhanh hắn đã chú ý tới năm người này lối ăn mặc đều là của nông dân, chỉ có tên dẫn đầu cầm trong tay thanh đao, bốn người khác đều cầm xiên, xẻng các loại nông cụ, chắc là nông dân ở gần đây, vì miếng cơm manh áo mới phải đi làm trộm cướp.

"Chư vị anh hùng, huynh đệ ta hai người đều là chạy nạn đến đây, đào đâu ra ngân lượng chứ, nếu ngươi không tin cứ thử lục soát mà xem." Mạc Vấn đưa tay kéo lão Ngũ, mở miệng nói với gã đầu lĩnh đám cướp.

Bọn cướp nghe xong cả đám đều cau mày, tên đầu lĩnh dẫn đầu liền cầm đao tiến lên phía trước. Mạc Vấn vội vàng cầm lấy bọc quần áo đưa cho hắn, tên cướp nhận lấy đưa tay gỡ bung ra, thấy bên toàn bánh ngô nhất thời sắc mặt vui vẻ liền cầm lên ăn, bốn người khác hò nhau tiến đến chia nhau nhai ngấu nghiến. Mạc Vấn nhân cơ hội không ai chú ý, kéo lão Ngũ xoay người chạy.

Bọn cướp thấy hai người chạy trốn lập tức đứng dậy đuổi theo, hai người mặc dù chạy thục mạng cuối cùng vẫn dần bị bọn cướp đuổi kịp.

"Lão Ngũ, ngươi mau chạy thoát thân đi." Mạc Vấn buông tay lão Ngũ ra, lão Ngũ mà chạy bọn cướp chắc chắn không đuổi kịp, là hắn chạy theo làm vướng chân lão Ngũ.

"Thiếu gia, để ta ngăn cản bọn họ, người nhanh chạy mau." Lão Ngũ nghe vậy lòng cảm thấy ấm áp, xoay người xông đến bọn cướp đang đuổi tới, nhào lên xô tên cướp đang dẫn đầu ngã nhào xuống đất.

Những tên cướp khác sau đó đuổi kịp, kéo lão Ngũ ra, vây lại đánh túi bụi.

Mắt thấy lão Ngũ chịu khổ, Mạc Vấn không chạy trốn nữa mà xoay người xông về phía một tên cướp đưa tay kéo gã ra. Một gã khác thấy thế trở tay tung một đấm đánh trúng mặt Mạc Vấn, Mạc Vấn chỉ cảm thấy trước mắt sao bay đầy trời, lập tức tê liệt ngã xuống đất. Hai tên cướp vây quanh hắn, tay đấm chân đá, lớn tiếng chửi rủa.

Mạc Vấn vốn là thiếu gia con nhà có học, từ nhỏ đến lớn chưa từng đánh nhau với ai, lúc này không có tí lực phản kháng nào, chỉ có thể cuộn tròn dưới đất chịu bị đánh.

"Đại gia tha mạng, chúng ta thật sự không có tiền bạc, các ngươi lục soát một chút thì biết, chúng ta thật không có tiền mà." Lão Ngũ gào lên cầu xin tha thứ.

Tên cướp cũng cảm giác đánh đủ rồi liền ngừng lại, nắm lấy cánh tay hai người lục soát. Làm Mạc Vấn không nghĩ tới là những tên cướp này lại lục soát giày ủng của bọn họ đầu tiên, hai người lúc này giống như cá nằm trên thớt, vô lực chống cự, chỉ có thể trơ mắt nhìn tên cướp ở dưới đáy giày tìm được vàng.

Thấy nhiều vàng như vậy, bọn cướp nhất thời mừng rỡ như điên, tay cầm mấy miếng vàng cười to hô hố. Lát sau ngưng cười chúng lại tới gỡ tung búi tóc trên đầu hai người, từ trong búi tóc lục soát tìm vàng bạc. Đến đây Mạc Vấn mới hiểu được hoá ra biện pháp hắn và lão Ngũ nghĩ ra trước đó chẳng khó đoán tí nào, trước bọn hắn hẳn đã có người từng xài qua rồi, bọn cướp đã sớm quen thuộc những chỗ người đi đường hay giấu vàng rồi.

"Các ngươi lấy tiền bạc thì thôi, nếu làm hại đến tính mạng huynh đệ ta, quan phủ truy xét xuống thì các ngươi khó thoát tội chết." lúc này Mạc Vấn máu mũi chảy dài, vừa nói vừa không ngừng ho khan.

"Yên tâm, chúng ta không giết các ngươi đâu." Gã cầm đầu bọn cướp cười lớn nói, lại nói với bốn gã kia "Quần áo của bọn hắn có thể mặc được, lột xuống."

Mạc Vấn không nghĩ tới bọn cướp ngay cả quần áo bọn họ mặc cũng không tha, lúc này là trời đông giá rét, nếu như không có quần áo chắc chắn sẽ chết cóng ngoài đường, ngoài ra cón có trâm cài tóc của Lâm Nhược Trần ở trong ngực, đây là thứ nàng trước khi đi lưu lại, không thể để bị cướp mất.

Bọn cướp thấy Mạc Vấn ôm chặt ngực áo, tưởng rằng trong ngực hắn còn có vàng bạc liền thay nhau xuất thủ túm xé áo hắn.

"A Di Đà Phật, mau mau dừng tay." Đúng vào lúc này từ xa truyền đến tiếng Phật hiệu. Mạc Vấn nằm quay lưng về phía người tới nên không thấy được khuôn mặt, thế nhưng câu A Di Đà Phật đã cho thấy người đến là một tăng nhân, tuổi cũng không lớn lắm.

"Con lừa trọc kia, bớt xen vào chuyện người khác, mau mau cút ra." Tên cướp cầm đầu hét lớn xông đến.

"Ban ngày ban mặt lại dám cản đường cướp của, bần tăng làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn!" Thanh âm phía xa nhanh chóng truyền tới.

Tên cướp cầm đầu thấy thế buông tha Mạc Vấn, tay cầm cương đao phóng tới hướng nam, lát sau vang lên một tiếng kêu đau đớn, chắc là thảm bại dưới tay tăng nhân kia rồi.

"Đi, đi mau." Tên cướp cầm đầu hô lớn với đồng bọn, mấy tên còn lại nghe tiếng liền lao vào trong rừng chạy trốn mất tăm.

Bọn cướp bỏ chạy rồi lão Ngũ mới bò dậy tới đỡ Mạc Vấn, Mạc Vấn lúc này mặt mũi sưng vù, máu me đầy mặt, cố nén đau đớn gượng dậy đi đến trước mặt tăng nhân trẻ tuổi chắp tay nói "Đa tạ đại sư cứu giúp, hành lý huynh đệ chúng ta mang theo đã bị lũ cướp đoạt đi, khẩn cầu đại sư đoạt về giúp nếu không huynh đệ ta sau này thực không biết sống sao đây."

"A Di Đà Phật, bọn chúng đã chạy xa không thể tìm thấy được nữa rồi." tăng nhân trẻ tuổi đảo mắt nhìn quanh một lúc lâu, lắc đầu nói.

Mạc Vấn nghe vậy mặt như đưa đám, nhưng vị tăng nhân trẻ tuổi vừa mới cứu hai người, nếu lại cầu xin giúp đỡ thêm nữa chính là được voi đòi tiên, trái với lễ nghi.

"Cảm ơn đại sư, mong đại sư cho biết tính danh, ngày sau Mạc mỗ nhất định sớm tối dâng hương, trông xa mà bái tạ." Mạc Vấn lại chắp tay lần nữa.

"Người xuất gia đương nhiên mang họ Thích, tăng nhân lúc xuất gia đã không còn tên rồi." Tăng nhân đáp lại.

"Dám hỏi đại sư là tăng nhân ở nơi nào, muốn đi đến đâu?" Mạc Vấn vội vàng lên tiếng hỏi, ân cứu mạng là đại ân, hắn hy vọng ngày sau có cơ hội có thể đền đáp.

"Bần tăng ở Bồ Đề Tự, muốn tới Vô Lượng Sơn ở Mẫn Châu." Tăng nhân trẻ tuổi lên tiếng trả lời.

"Dám hỏi đại sư tại sao lại đến Vô Lượng Sơn?" Mạc Vấn cảm thấy hơi nghi ngờ, Vô Lượng Sơn là nơi đặt pháp tràng của Thượng Thanh Tông, mà tăng nhân trước mắt lại thuộc Phật giáo, tăng nhân tại sao phải tới pháp tràng của Đạo gia?

"Sắp tới là Song giáp (120 năm) thịnh hội, Thượng Thanh sẽ đích thân tới, bần tăng đến đó để nghe giảng kinh." tăng nhân trẻ tuổi chắp tay nói.

"Ngài là đệ tử Phật môn, làm sao lại đi nghe Thượng Thanh giảng kinh?" Mạc Vấn chân không đi giày, cả người lạnh run.

“Thượng Thanh Tổ Sư là Tam Thanh thượng tiên, được Trời Phật kính nể, vạn tiên hướng về, giáo lý Phật Môn chúng ta mặc dù truyền từ Phật Tổ, nhưng những pháp môn huyền diệu và nghi thức làm tiếu**, làm phép đều lấy từ Đạo gia, bần tăng đến đó nghe kinh là để tham khảo sau này tu luyện được đại thành." Tăng nhân trẻ tuổi nói xong xoay người rời đi.

** Làm tiếu: lễ tế bái trời đất, lập đàn cầu trời

Mạc Vấn nghe vậy rất là kinh ngạc, trước đó hắn cũng không biết những thứ này, bất quá nghĩ lại cũng thấy bình thường. Lý do thứ nhất là vị tăng nhân này sẽ không làm chuyện vấy bẩn danh tiếng giáo phái của mình, thứ hai lúc này làm phép chủ yếu là do đạo nhân tiến hành, tăng nhân rất ít khi làm phép. Ngoài ra đạo nhân cùng tăng nhân cũng có lúc cùng nhau làm tiếu, cho nên tăng nhân đi Vô Lượng Sơn nghe kinh cũng không có gì lạ.

"Lão gia, người mau ngồi xuống đi." Lão Ngũ thấy tăng nhân rời đi liền vội vàng đỡ Mạc Vấn ngồi xuống, cởi áo gai của mình ra quấn chân cho Mạc Vấn, giầy của hai người đều bị bọn cướp đoạt mất, lúc này chủ tớ đều đi chân không.

"Dùng áo choàng của ta." Mạc Vấn bắt đầu cởi áo khoác.

"Dùng của ta." Lão Ngũ vội ngăn cản Mạc Vấn.

"Y phục của ngươi không dài, lấy hai cái ống tay áo của ta." Mạc Vấn cởi áo choàng của mình ra, dùng sức xé hai ống tay áo, hai cái ống tay áo lại xé làm đôi bọc chân cho hai người.

"Lão gia, làm sao bây giờ?" Lão Ngũ nhặt cái túi vải lên, bên trong quần áo đã bị cướp đi hết, chỉ còn lại mấy cái bánh ngô.

"Ta vốn tưởng rằng chỉ có người Hồ bạo ngược hiếu sát, không ngờ người Hán cũng hung tàn như vậy." Mạc Vấn vừa nói vừa lau đi giọt máu mũi đang chảy ra.

"Không còn tiền nữa, chúng ta quay về thôi." Lão Ngũ khóc nức nở, lấy tay áo lau máu cho Mạc Vấn.

"Nghiệp Thành ngay phía trước rồi, đến lúc này mà quay đầu ta không cam lòng." Mạc Vấn nhìn lão Ngũ mặt mũi cũng đang sưng vù như hắn.

"Lão gia, trên người của người còn bao nhiêu tiền?" Lão Ngũ hỏi.

Mạc Vấn nghe vậy đưa tay vào ngực, phát hiện trừ mảnh quần đỏ đã rách cùng trâm cài ra, chỉ còn lại có hai đồng cùng ba lượng bạc. Lúc này lão Ngũ cũng móc túi áo ngực ra, trừ đồ nhóm lửa cũng chỉ có tám đồng cùng tấm bảng gỗ.

"Chúng ta nếu xài tiết kiệm, hẳn có thể đủ trở về." Lão Ngũ nói.

"Dù là ăn một ngày hai bữa cũng không đủ." Mạc Vấn chậm rãi lắc đầu, một đồng chỉ có thể mua được một bát cháo, hai người bởi vì lúc trước hỏi đường cùng đi nhầm ngã ba nên đi mất xấp xỉ hai tháng, đường về cho dù đi ngày đêm không nghỉ cũng phải mất mười ngày.

"Ta một ngày ăn một bữa là được." Lão Ngũ nói.

"Vậy sao được. Lão Ngũ, ta không muốn trở về, huyện Tây Dương đã không thể sinh sống được nữa rồi." Mạc Vấn lại lắc đầu, hai người đã không còn nhà để về, giờ trở về biết về nơi đâu.

"Vậy ta đi đâu bây giờ?" Lão Ngũ hỏi.

"Nơi này cách Nghiệp Thành rất gần, ta nghĩ nên đi Nghiệp Thành." Mạc Vấn nói.

"Chúng ta bây giờ đã không còn tiền, coi như tìm được phu nhân cũng không chuộc được nàng đâu." Lão Ngũ nhắc nhở.

"Trong từ đường Mạc gia còn có một bánh vàng, chân ngươi nhanh nhẹn có thể chạy về một chuyến được không?" Mạc Vấn đề nghị, hắn rất mừng là lúc trước đã để lại bánh vàng kia, nếu không có nó hai người chắc chỉ còn nước lưu lạc làm ăn mày.

"Người sai ta làm gì ta liền làm cái đó, khi ta trở lại người chờ ta ở chỗ nào?" Lão Ngũ hỏi.

"Phía trước có cái miếu sơn thần, ta sẽ ở đó chờ ngươi trở lại." Mạc Vấn đứng dậy đi về hướng nam, lúc tới hai người đã trông thấy miếu sơn thần ở bên đường, còn từng nghỉ chân ở nơi đó.

Miếu sơn thần chỉ có một gian, cửa sổ đều không có, trông hết sức cũ nát, bức tượng sơn thần bằng gỗ ở phía bắc đã không còn đầu, không nhìn ra là vị thần phương nào.

"Lão gia, những thứ này người giữ lại đi." Lão Ngũ đem đồ nhóm lửa cùng với lương khô tiền đồng để lại cho Mạc Vấn.

"Lương khô ta giữ lại, những thứ này ngươi cầm làm lộ phí đi đường." Mạc Vấn cầm lấy đồ nhóm lửa cùng ba cái bánh ngô, đem số tiền còn lại kín đáo đưa cho lão Ngũ.

"Lão gia, người ở nơi rừng núi hoang vu này nhất định phải cẩn thận một chút, chung quanh đây có chó sói, đến tối nhất định phải đốt lửa lên." Lão Ngũ giữ lại tiền đồng, đem ba lượng bạc vụn trả lại cho Mạc Vấn.

"Ngươi trên đường cũng phải cẩn thận, đến chỗ cửa ải phía Tây nhớ phải đi vòng qua, đi sớm về sớm." Mạc Vấn lên tiếng dặn dò, nếu nghĩ thêm được bất cứ biện pháp nào hắn cũng sẽ không để cho lão Ngũ phải vất vả như vậy, nhưng mà hắn cũng chẳng có cách nào, đi ra khỏi nhà mà không có tiền ngay cả nửa bước cũng khó đi.

Lão Ngũ gật đầu Mạc Vấn rồi xoay người chạy về hướng nam, Mạc Vấn đứng ở cửa ngôi miếu cũ nát đưa mắt nhìn lão Ngũ rời đi. Lão Ngũ trời sinh sức lực tốt, nếu như giữa đường không gặp chuyện ngoài ý muốn, chừng mười ngày là có thể trở lại.

Lão Ngũ đi rồi, Mạc Vấn bắt đầu đi khắp nơi thu nhặt cành cây cùng củi, đem bó lại để chặn cửa sổ, còn dư lại củi đốt thì chất đống trong miếu, thẳng đến trưa hắn mới dừng lại. Hắn lại lấy mảnh vại vỡ ngày trước người ta vứt bỏ trong miếu đem đun nóng tuyết thành nước, rửa ráy khuôn mặt toàn vết máu.

Màn đêm buông xuống, Mạc Vấn một thân một mình cuộn tròn ngủ trong ngôi miếu đổ nát, bên ngoài là tiếng gió rít, xa xa có tiếng sói tru...

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tử Dương