Tu Chân Tứ Vạn Niên

Chương 97: Chuyện cười và kỳ tích


“...”

Nụ cười của Tạ Thính Huyền cứng đờ ra, bộ râu rung rung, một hồi lâu không nói lên lời.

Đôi mắt Đinh Linh Đang trợn tròn, trợn tròn, trợn tròn, cái miệng há ra, cực kỳ kinh ngạc.

Tất cả nhân viên chiêu sinh, tất cả phóng viên, tất cả học sinh và phụ huynh vây xtôi đều như bị sét đánh, rất lâu không thể nói năng gì.

Sau hơn nửa phút, dường như một quả bom linh năng nổ tung trong đoàn người, mọi người bắt đầu ồn ào!

“Khoa Luyện khí Đại Hoang chiến viện? Có phải điền nhầm rồi không? Đại Hoang chiến viện cũng có khoa Luyện khí? Đó không phải là đại học chuyên sản sinh ra tu chân giả loại chiến đấu sao?”

“Có, có, danh xưng của khoa Luyện khí Đại Hoang chiến viện là một trong bốn chuyên ngành nát nhất Cửu Đại, quy mô rất nhỏ, trình độ rất thấp, căn bản không ai báo danh, học sinh trước kia đều là bị loại khỏi những khoa hot, bị điều tới!”

“Không phải hắn điên rồi chứ? Bỏ không chọn khoa luyện khí đại học Thâm Hải, chọn khoa Luyện khí Đại Hoang chiến viện?”

“Cho dù muốn chọn Đại Hoang chiến viện, cũng phải chọn khoa võ thuật chiến đấu chứ, sao lại đi chọn khoa Luyện khí? Quả thật là đầu óc choáng váng!”

“Trong đầu hắn rốt cuộc nghĩ cái gì!”

Không ít người dùng sức giật tóc mình, nghĩ muốn vỡ đầu cũng không hiểu tại sao Lý Diệu lại đưa ra lựa chọn quỷ quái như vậy, quả thật quá bất thường!

Tạ Thính Huyền như một bức tượng, im lặng đến hơn một phút, nếp nhăn cuối cùng cũng giãn ra, cười khổ nói:

“Bạn học Lý Diệu, cậu luôn làm ra những chuyện khiến người ta không lường trước được, khiến tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm.”

Lý Diệu thật lòng xin lỗi:

“Thật xin lỗi, giáo sư Tạ, tôi thật không ngờ thầy lại không ngại xa xôi nghìn dặm tới đây, đại học Thâm Hải là một trường tốt, tôi cũng tin chắc ngài và viện trưởng Sở có khả năng bồi dưỡng tôi thành siêu sao mới thứ hai.”

“Nhưng cái tôi muốn thành không phải là siêu sao mới thứ hai, mà là “yêu tinh” đầu tiên, cho nên tôi lựa chọn Đại Hoang chiến viện.”

Tạ Thính Huyền thở dài thật dài:

“Cậu từng nói, giấc mơ của cậu là tiến vào “thánh địa của luyện khí sư”, không ngờ cậu vì bồng bột nhất thời mà bỏ qua giấc mơ này, rất không đáng, bạn học Lý Diệu!”

Lý Diệu cười:

“Giáo sư Tạ, ngài sai rồi, tôi không phải bồng bột nhất thời, cũng chưa từng có một giây bỏ qua giấc mơ, hiện giờ khoa luyện khí đại học Thâm Hải là thánh địa luyện khí sư, nhưng một ngày trong tương lai, có lẽ vinh quang này sẽ thuộc về khoa luyện khí Đại Hoang chiến viện cũng chưa biết chừng.

“Cái gì?

Tạ Thính Huyền kinh ngạc, Đinh Linh Đang kinh ngạc, tất cả nhân viên chiêu sinh Cửu Đại đều kinh ngạc.

Lý Diệu bình tĩnh nói:

“Đây là nguyên nhân tôi luôn nói xin lỗi với ngài - tôi muốn làm không chỉ đơn giản là gia nhập khoa luyện khí Đại Hoang chiến viện.”

“Trong tương lai không xa, tôi sẽ dẫn dắt khoa luyện khí Đại Hoang chiến viện, khiêu chiến với khoa luyện khí Thâm Hải chiến viện, giành lấy vinh dự chí cao vô thượng “thánh địa luyện khí sư” này!”

“Tôi muốn để cả liên bang, cả Thiên Nguyên giới đều biết, Đại Hoang chiến viện không chỉ có khoa vũ đấu chuyên khoa siêu nhất lưu này, khoa luyện khí Đại Hoang chiến viện càng là thánh địa luyện khí mạnh nhất liên bang!”

Vẻ mặt vô cùng chân thành và tuyên ngôn vô cùng điên cuồng của Lý Diệu trộn lẫn với nhau, khiến tất cả mọi người tại đây đều hoài nghi tai mình có vấn đề không, cũng khiến Tạ Thính Huyền thất thần trong khoảnh khắc.

“Hắn, hắn đang nói gì? Hắn có biết mình đang nói gì không?”

“Người trẻ tuổi có chút thành tích liền không biết trời cao đất dày, quá kiêu ngạo, quá không tự lượng sức, còn phải mài giũa tâm tính nhiều!”

“Dẫn dắt khoa luyện khí Đại Hoang chiến viện khiêu chiến khoa luyện khí đại học Thâm Hải, há không phải bằng với dẫn một đám chuột đi khiêu chiến một con voi?”

“Há chỉ là chuột với voi? Quả thật là dẫn một bầy kiến đi khiêu chiến một con khủng long!”

Đông đảo nhân viên chiêu sinh cửu đại đều bị chọc giận.

Thạch Huyên Hiên im lặng mất mười giây, bật cười:

“Bạn học Lý Diệu, người trẻ tuổi phải có giấc mơ, nhưng càng cần làm rõ khác biệt giữa giấc mơ và mơ hão… Cậu quá cuồng vọng rồi.”

Đôi mắt Lý Diệu trong như nước, lắc đầu nói:

“Giáo sư Tạ, tôi không cuồng vọng, chỉ là sợ, vô cùng sợ.”

“Sợ?”

Tạ Thính Huyền hồ đồ mất rồi.

“Đúng, sợ, vì tôi nhận thức vô cùng rõ ràng sự mạnh mẽ của khoa Luyện khí đại học Thâm Hải, giống như một thần ma đỉnh thiên lập địa, đừng nói khiêu chiến nó, cho dù chỉ là nảy sinh tâm tư khiêu chiến nó, cũng là một chuyện vô cùng khó khăn.”

“Nếu một giây này không nói ra, tôi sợ đến ngày mai, không, không cần đến ngày mợi, đợi một tiếng sau, một phút sau, một giây sau, tôi sẽ hoàn toàn mất đi dũng khí khiêu chiến vị thần ma này!”

“Nhưng hiện giờ, tôi đã nói ra rồi, tại trước mặt nhiều thầy cô của Cửu Đại như vậy, công bố với mọi người suy nghĩ cực kỳ điên cuồng này thì sẽ không còn cần lo lắng mình sẽ do dự, sẽ mâu thuẫn, sẽ rối rắm, sẽ lùi bước, sẽ từ bỏ.”

“Hoặc là trở thành chuyện cười lớn, hoặc là không cẩn thận sáng tạo ra kỳ tích, phía trước không còn con đường thứ ba có thể đi, tôi chỉ có thể dốc hết khả năng, cắn chặt răng, đi thẳng tới thôi!”

Tạ Thính Huyền rung động:

“Tôi hiểu rồi, xtôi ra cậu quả thật không phải cuồng vọng, chỉ là quá trẻ tuổi, quá xúc động, quá ấu trĩ! Kỳ tích sở dĩ gọi là kỳ tích, là vì tỷ lệ xảy ra quá quá nhỏ, có lẽ chỉ có một phần nghìn, một phần vạn!”

Lý Diệu mỉm cười, sâu trong đôi mắt dường như lấp lánh ánh sao:

“Một phần nghìn cũng được, một phần vạn cũng thế, cho dù là một phần nghìn tỷ, vậy cũng không bằng không, đúng không?”

Tạ Thính Huyền im lặng không nói, thở dài một hơi, mang theo sự tiếc nuối sâu đậm lên xe bay.

Tạ Thính Huyền đi rồi.

“Tiểu Linh tỷ!”

Lý Diệu thở phào nhẹ nhõm, cười cực kỳ rạng rỡ, quay lại phía Đinh Linh Đang:

“Lựa chọn của tôi, không khiến chị quá thất vọng chứ? Chị yên tâm, chỉ cần có thời gian, tôi cũng sẽ đi khoa Võ thuật chiến đấu…”

Nửa câu sau còn chưa nói xong, Đinh Linh Đang đã nhào tới, túm cổ áo hắn dùng sức lắc, như báo mẹ nổi trận lôi đình:

“Nhãi ranh, cậu sớm đã định muốn thi vào Đại Hoang chiến viện phải không? Vậy cậu còn giả bộ sinh ly tử biệt cái rắm gì chứ! Hại lão nương phiền muộn cả nửa ngày, còn con mẹ nó thở ngắn than dài nữa! Sao không nói sớm!”

“Tôi muốn cho chị bất ngờ…”

“Bất trái dưa hấu ấy! Tình cảm của lão nương bị cậu đùa giỡn rồi, có tin tôi đánh vỡ đầu cậu không hả?”

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tu Chân Tứ Vạn Niên