Tu Chân Tứ Vạn Niên

Chương 94: Việc lớn không xong rồi!


Thầy chủ nhiệm Hắc Diện Thần nghiêng ngả lảo đảo xông vào, cả cửa cũng không kịp gõ, xông thẳng vào.

“Khốn kiếp!”

Triệu Thụ Đức nhịn một giờ rốt cục cũng bộc phát, gân xanh trên mu bàn tay lộ ra, dùng sức vỗ, bàn làm việc lớn được làm từ gỗ lim ầm ầm vỡ vụn.

Triệu Thụ Đức nhảy dựng lên, nắm cổ áo Hắc Diện Thần gầm lên:

“Đến lúc này rồi, còn có “việc lớn không xong” gì nữa hay sao? Tình huống xấu nhất đã xảy ra rồi, còn loạn cái gì nữa!”

Triệu Thụ Đức tuy rằng không phải tu chân giả chiến đấu, lúc tuổi trẻ lại từng bị trọng thương, cuối cùng trở thành nhân vật Luyện Khí kỳ đỉnh cao, trừng mắt một cái, nhiệt độ trong phòng làm việc giảm xuống hơn mười độ.

Tất cả mọi người xanh cả mặt, lạnh run, quanh người giống như kết thành một lớp sương lạnh trăng trắng.

Hắc Diện Thần bị hắn kéo áo lại càng sợ tới mức muốn khóc lên, run rẩy một lúc lâu, vẻ mặt như đưa đám nói:

“Hiệu trưởng, thật sự có chuyện lớn xảy ra, ngài, ngài mau đi xem một chút đi, có người bao vây trường học chúng ta!”

“Cái gì? Ai to gan như vậy, lại dám bao vây trường trung học Xích Tiêu chúng ta? Không biết chúng ta là trường học dưới trướng Xích Tiêu phái sao!”

Triệu Thụ Đức tức giận đến sôi máu, lông mi sắp bay lên, giống như hơi thở thật sự từ 36.000 lỗ chân lông phun ra ngoài, điên cuồng lượn lờ quanh người!

Hắc Diện Thần lắp bắp nói:

“Là, là một đám quân nhân...”

“Quân đội?”

Triệu Thụ Đức giận quá hóa cười:

“Chẳng qua là đuổi một học sinh, quân đội đã vội nhúng tay vào? Trường trung học Xích Tiêu của chúng ta là trường tư, xử lý học sinh như thế nào là chuyện riêng của chúng ta, quân đội dựa vào gì mà can thiệp? Đây còn có thiên lý sao, còn pháp luật sao? Thật sự nghĩ Xích Tiêu phái chúng ta trong quân đội không có người à?”

Hắc Diện Thần khó khăn nuốt nước miếng một cái, nói:

“Hiệu trưởng, tôi chưa nói xong, không phải quân nhân đang tại ngũ, đều là lính giải ngũ, đều là thành viên hội thương binh!”

“Cái gì!”

Triệu Thụ Đức sợ tới mức hồn phi phách tán, một cước đạp Hắc Diện Thần đến một góc, nghiêng ngả lảo đảo đến phía trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra nhìn, chỉ thấy cửa lớn trường trung học Xích Tiêu đứng hơn một ngàn quân nhân mặc quân phục màu đen, không khí xơ xác tới cực điểm.

Nhìn kỹ lại, những quân nhân này...

Trên quân phục không có quân hàm, hơn nữa giặt đến trắng bệch, có vài kiểu dáng là của mấy chục năm trước, bị giặt tới thủng mấy lỗ, lại chắp vá lên, rách rưới tả tơi.

Mà người quân nhân mặc những kiểu quân phục cũ rách nát, cũng giống như quân phục, đa số đều đã có tuổi, mặt mũi nhăn nheo, tóc hoa râm, ngẫu nhiên mới có một vài thanh niên trai tráng.

Bất kể là ông lão tóc hoa râm hay là thanh niên trai tráng, toàn bộ quân nhân đều có một đặc điểm hoặc bị gảy tay, hoặc là thiếu chân, hoặc mắt bị mù, tất cả mọi người gắn tay giả chân giả, chống gậy, ngồi lên xe lăn, không ít người đi một bước muốn ho khan nửa ngày, giống như chỉ cần hắt hơi là có thể thổi ngã.

Nhưng mà, trong tích tắc khi bọn họ không ho khan, lại lập tức đứng nghiêm, giống như một nhóm cây thông mọc trên vách núi cheo leo!

Hơn một ngàn thương binh giải ngũ im lặng, giống như hơn một ngàn u hồn, vừa giống như hơn một ngàn ngôi mộ, đứng bình tĩnh ở cửa trường trung học Xích Tiêu, tỏa ra mùi máu tươi nồng đậm.

Sân trường rộng lớn bị sát khí bao phủ, không ít học sinh cùng phụ huynh đều sợ tới mức lạnh run, người nhát gan thiếu chút nữa khóc rống lên!

Số lượng thương binh vẫn đang không ngừng gia tăng, sau khi nhận được thông báo từ hội thương binh, mấy ngàn người trung niên và người già cơ thể không trọn vẹn, hình dáng không gì đặc biệt, chìa ra đôi tay run rẩy, lục tung từ nơi cất giấu sâu nhất trong đáy gương tìm ra quân phục màu đen năm đó chinh chiến sa trường, run rẩy mặc vào.

Vừa mặc quân phục vào, bọn họ liền không run rẩy nữa, ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt hung hãn, đi nhanh ra khỏi nhà, bước đều bước, thẳng tiến tới trung học Xích Tiêu, giống như lần nữa trở lại chiến trường, tiến quân hướng về bãi đất bị yêu thú chiếm cứ!

Không có bất cứ thứ gì, có thể ngăn cản bước đi của bọn họ.

Trong vòng nửa giờ, trước cửa trường trung học Xích Tiêu tụ tập hơn ba nghìn thương binh giải ngũ, còn có hơn một ngàn thương binh giải ngũ đang kiên định đi trên đường lớn, giống như từng dòng suối màu đen cuối cùng hội tụ thành biển lớn mênh mông, nuốt trọn cả trường trung học Xích Tiêu.

Người dân thành Phù Qua rất nhanh liền phát hiện sự khác thường.

Công dân Liên Bang tôn kính thương binh giải ngũ là phát ra từ nội tâm, rất nhanh có người đi đường bước ra hỏi:

“Ông ơi, mọi người đang muốn đi đâu ạ?”

Thương binh giải ngũ bị hỏi đã hơn một trăm ba mươi tuổi, tóc trắng phơ, nếp nhăn chồng lên nếp nhăn, sắp thấy không rõ ngũ quan.

Ông mặc một bộ quân phục kiểu dáng rất cũ, mảnh vá chồng lên mảnh vá, ngực đeo ba chiếc huân chương nhấp nháy tỏa sáng, bên cánh tay áo trái trống không.

Ông lão thính lực cũng có chút vấn đề, nghiêng lỗ tai nghe kỹ càng, người đi đường lại lớn tiếng nói hai lần ông mới nghe được.

Ông lão mỉm cười, răng đều rụng sạch, nói chuyện hở gió nhưng vẫn đầy sát khí.

“Ta muốn giúp tiểu huynh đệ trong hội đi đòi lại công đạo.” Ông lão phủi phủi quân phục màu đen, thản nhiên nói.

“Cái gì?” Toàn bộ người vây xem đều vô cùng khiếp sợ.

Thương binh giải ngũ là nhóm người được tôn kính nhất Liên Bang, hội thương binh cũng là một tổ chức đoàn kết nhất, khó trêu chọc nhất Liên Bang, trong hội có một nhóm lớn lão quái vật lập được công, chảy máu, bị thương vì Liên Bang, cho dù trong quân đội hay dân gian thậm chí trong mỗi tông phái đều có quan hệ rất sâu, các mối quan hệ rắc rối khó gỡ, nối thẳng lên chín tầng mây.

Lại có người dám ăn gan hùm mật gấu, trêu chọc hội thương binh?

“Người nào to gan như vậy, lại dám trêu chọc hội thương binh?”

“Đúng vậy, quân nhân Liên Bang trên tiền tuyến liều sống liều chết với yêu thú, đổ máu hy sinh, trả giá thê thảm, mới đổi lấy được cuộc sống an ninh và bình yên cho hậu phương chúng ta, ai không có mắt như vậy, dám khi dễ thương binh?"

“Mọi người cùng đi theo xem một chút, nói không chừng có tin tức lớn!”

Những đoạn đối thoại tương tự cùng lúc diễn ra khắp phố lớn ngõ nhỏ thành Phù Qua.

Chỉ chốc lát sau, sau mông mỗi thương binh đều nối theo một chuỗi đuôi dài mênh mông, khi bọn họ đến cổng lớn trường trung học Xích Tiêu, sân trường rộng lớn đã bị toàn bộ bao vây lại, tập kết hơn bảy, tám mươi ngàn người.

Triệu Thụ Đức đờ người ra đứng trước cửa sổ, nhìn đám đông màu đen chằng chịt phía dưới.

Cho dù hắn thân là cao thủ Luyện Khí Kỳ đỉnh cao, cũng bị sát khí lạnh thấu xương phát ra từ hơn mười ngàn thương binh làm cho khiếp sợ, 36000 lỗ chân lông đều bị lấp kín, linh năng hoàn toàn đóng băng.

“Tại sao? Đây, rốt cục là tại sao?’

Triệu Thụ Đức nghĩ đến nát óc vẫn không rõ, bản thân đến tột cùng đắc tội hội thương binh ở chỗ nào, khiến đối phương làm ra việc lớn như vậy?

Đúng lúc này, từ trong đám đông màu đen bắn ra một cột sáng vô cùng thô chắc, ở giữa không trung biến thành một hình người cao mười mấy mét, là hình dáng một quân dân trung niên trên mặt mang vết thương đao chém.

Là Triệu Tinh Lang hội trưởng hội thương binh thành Phù Qua, cũng chính là người quân nhân ngày đó Lý Diệu gặp ở Bệnh Viện Đệ Nhất.

Ánh mắt Triệu Tinh Lang lạnh lùng, giống như một khối máy móc chiến đấu hoạt động dựa vào linh năng, lạnh lùng nói:

“Toàn bộ tầng lớp quản lý trường trung học Xích Tiêu nghe đây, chúng ta là hội viên phân hội Phù Qua hội thương binh Liên Bang, chúng ta hôm nay tụ tập ở đây, chính là muốn hỏi quý trường học một vấn đề.”

“Bạn học Lý Diệu là thành viên hội thương binh chúng ta, hưởng đãi ngộ thương binh cấp 1, xin hỏi, quý trường học vì sao phải ép một người thương binh nghỉ học? Các ngươi có phải không để toàn bộ 63 triệu thương binh Liên Bang vào mắt hay không?”

“Vấn đề này, chúng ta sớm đã muốn hỏi, nhưng hội thương binh chúng ta lấy lý phục người, nếu như nói thân thể bạn học Lý Diệu quả thật không thích hợp học tập và tu luyện, khiến các ngươi đưa ra quyết định tạm nghỉ học hoặc thôi học, chúng ta không có gì để nói.”

“Nhưng bạn học Lý Diệu vừa mới đạt được danh hiệu “thủ khoa đại học thành Phù Qua”, điều này cho thấy hắn bị thương không nghiêm trọng đến mức hoàn toàn không thể tu luyện, vậy thì chúng ta phải hỏi rõ, lý do các ngươi ép hắn nghỉ học là đâu, có phải giống như tin tức nói là trong tầng lớp quản lý trường học có người cố ý nhằm vào hắn hay không?”

“13.245 thương binh phân hội Phù Qua chúng ta tất cả đều tập kết ở đây, chờ đợi quý nhà trường trả lời, yên tâm, chúng ta sẽ không xông vào, càng không làm ra chuyện phạm pháp loạn kỷ cương, chúng ta chỉ đứng ở đây, đợi một lời giải thích hợp tình hợp lý!”

Lời vừa nói ra, mọi người đều xôn xao.

Trên đường đi cho dù người qua đường có hỏi như thế nào, lão binh đều im lặng không nói, cho tới lúc này người qua đường mới hiểu, thì ra vẫn là vì chuyện của Lý Diệu.

Lý Diệu “Yêu tinh lóe lên một cái rồi biến mất” này, thế mà được hưởng đãi ngộ thương binh cấp một Liên Bang!

“Quá đáng, thức sự quá đáng, vậy mà ép một thương binh cấp một Liên Bang nghỉ học!”

“Đúng vậy, mặc kệ Lý Diệu có phải thiên tài hay không, cho dù thật sự là phế nhân, nhưng hắn hưởng thụ đãi ngộ thương binh cấp 1 Liên Bang, trường trung học Xích Tiêu cũng không nên làm như vậy!”

“Đáng đời, thật sự đáng đời!”

Sự kính trọng sùng bái của công dân Liên Bang đối với hội thương binh người ngoài rất khó hiểu được, trong nháy mắt, tất cả mọi người xuất phát từ nội tâm đứng bên về phía Lý Diệu, mắng mỏ trường trung học Xích Tiêu ầm lên.

Triệu Thụ Đức như bị sét đánh, lung lay hai cái, ngã xuống đất.

Thương binh cấp một? Tên tiểu tạp chủng Lý Diệu này, không ngờ là thương binh cấp một Liên Bang? Sao lại có thể chứ? Sao! Lại! có! Thể! Chứ!

Gương mặt Triệu Thụ Đức hoàn toàn vặn vẹo, quả thực không lời hỏi ông trời!

Trời đất chứng giám mà, nếu sớm biết rằng Lý Diệu hưởng thụ đãi ngộ thương binh cấp một Liên Bang, cho hắn mượn thêm hai lá gan, hắn cũng không dám ép Lý Diệu nghỉ học!

Nhưng tên tiểu tạp chủng này, lúc ấy tại sao không nói? Hơn nữa chuyện lớn như vậy, tại sao mình lại không biết nhỉ?

Triệu Thụ Đức giậm chân đấm ngực, hối hận lúc đầu đã làm sai.

Cũng không trách hắn nông cạn, đãi ngộ thương binh cấp một Liên Bang là quang vinh cao nhất, mỗi khi có thương binh đạt được đãi ngộ này, đều sẽ cử hành nghi thức trọng đại, tuyên truyền rầm rộ sôi nổi, làm cả thành phố đều biết.

Nhưng chuyện của Lý Diệu lại có một số khác biệt.

Lý Diệu sở dĩ bị thương, nói cho cùng cũng là do có người giấu diếm quân đội, lén lút đem thuốc kích thích tới đảo Ma Giao, nói ra cũng xem như là vụ bê bối không lớn không nhỏ của quân đội.

Hơn nữa Lý Diệu cũng không phải quân nhân chính quy, cho hắn đãi ngộ này ít nhiều là có ý bồi thường cho hắn một chút, quân đội đương nhiên sẽ không tuyên truyền khắp nơi, im hơi lặng tiếng làm đủ hết trình tự.

“Đãi ngộ thương binh cấp một” của Lý Diệu, nếu muốn vẫn có thể tra ra được, nhưng Triệu Thụ Đức lại không có bản lĩnh biết trước, sau khi biết Lý Diệu linh căn xé rách biến thành phế nhân, liền xem Lý Diệu thành một túi rác vứt đi, hoàn toàn ném ra sau đầu, quên sạch sành sanh.

Ai ăn no rửng mỡ đặc biệt đi điều tra chuyện này chứ?

Cho tới lúc này, đội quân hơn mười ngàn thương binh áp sát, Triệu Thụ Đức mới biết được cái gì gọi là tự lấy dây buộc mình!

“Hách Liên Bá, Triệu Thụ Đức tôi và ông ngày xưa không oán ngày nay không thù, ông muốn tự tìm đường chết, thì tự mình treo cổ đi, đi nhảy sông, đi nằm tinh quỹ đi, tại sao ông lại đi trêu chọc thành viên hội thương binh? Chính ông muốn chết thì thôi, còn hại Triệu Thụ Đức tôi thật thảm, đồ khốn kiếp!”

Đúng lúc Triệu Thụ Đức hiệu trưởng trường trung học Xích Tiêu khóc không ra nước mắt, chửi ầm lên, tinh não cỡ nhỏ của hắn điên cuồng rung lên.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tu Chân Tứ Vạn Niên