Tu Chân Tứ Vạn Niên

Chương 76: Không chịu nổi một chiêu


Trên con đường giữa hai hàng cây xanh trong khuôn viên trường, Lý Diệu cắm hai tay vào túi quần, thong thả bước đi.

Hắn không hề cảm thấy tiếc nuối khi rời khỏi trường Xích Tiêu… Nơi này là trường tư, mọi thứ đều là nói chuyện bằng tiền. Học ở đây ba năm, hắn đã trả một khoản học phí vô cùng lớn nhưng chỉ có thể học trong cái lớp tồi tàn nhất. Ngoại trừ cái tháng cuối cùng được thầy Tôn Bưu xem trọng thì chẳng còn giáo viên nào để mắt đến hắn. Lần duy nhất hắn đại diện cho trường đi tham gia thi đấu thì lúc về lại bị đá văng khỏi trường một cách vô tình.

Tuy rằng trong việc này có tác động của phía Hách Liên Liệt, nhưng phía trường cũng không hề có ý định giúp đỡ hắn.

Với một ngôi trường như vậy, rời khỏi thì có gì đáng tiếc chứ?

“Bây giờ mình đang được hưởng thụ đãi ngộ của “thương binh cấp 1”, được giảm giá ở rất nhiều phòng tu luyện tư nhân. Cùng lắm thì trong vòng một tháng cuối cùng này, mình tìm một phòng tu luyện cao cấp nào đó rồi tự tu luyện. Sau đó dùng thân phận thí sinh tự do để đăng ký thi đại học. Mình không tin mình lại không thi đậu vào Thâm Hải viện!”

Lý Diệu đưa ra quyết định rồi thở ra một hơi thật dài. Hắn dang đôi tay ra, cảm nhận trời cao mây trắng, trong lòng bắt đầu tuôn ra sự hăng hái vô bờ bến.

“Biến mẹ mày đi! Trường Xích Tiêu!”

Đúng lúc này, cơ thể hắn lại bị bóng tối bao trùm. Hách Liên Liệt lại xuất hiện trước mặt hắn.

Lý Diệu sửng sốt, rồi sau đó liền nở nụ cười vô cùng chân thành.

Hắn cười vô cùng tàn bạo, như thể một con khủng long đang đói quặn bụng phát hiện một con sói đói. Tuy con sói gầy teo chả có mấy lạng thịt nhưng dùng để nhai cho đỡ buồn miệng cũng được nha!

“Đây đúng là kiểu thiên đường có đường mày không đi, địa ngục không cửa lại cố xông vào! Hách Liên Liệt, là tự mày đến đây tìm đường chết, đừng trách tao!” Lý Diệu cười khẩy trong lòng.

“Nghe nói bạn vừa nổi trận lôi đình ở trong phòng giáo dục hả? Còn trực tiếp thôi học nữa, bạn Lý Diệu!” Hách Liên Liệt mỉm cười nói. Hắn cố ý nói lớn tiếng để cho các học sinh ở xung quanh nghe thấy.

“Cái gì? Lý Diệu thôi học?”

“Bình thường mà! Một phế vật chỉ có độ khai phá linh căn là 7%, không nghỉ học thì biết làm gì nữa giờ. Chẳng lẽ còn có thể đi đậu vào “Cửu Đại” à?”

“Thật đáng tiếc! Tôi nhớ rõ trong cuộc thi khiêu chiến cực hạn trên Ma Giao đảo tháng trước ấy, hắn vẫn rất nổi bật!”

“Có mạnh hơn nữa thì cũng có ích lợi gì chứ! Trong ngôi trường Xích Tiêu này, đã đắc tội với Hách Liên Liệt thì đều sẽ không có kết cục tốt!”

Không ít học sinh đều phát hiện ra Lý Diệu và Hách Liên Liệt đang giằng co, thi nhau chạy đến gần đó cẩn thận xem trò vui. Mọi người bàn tán sôi nổi và tất cả người ở đây đều không để Lý Diệu vào mắt.

“Hách Liên Liệt, ý kiến khiến tao tạm nghỉ học là do mày đưa ra đúng không?” Lý Diệu cười cười như thể chẳng sao cả.

Nếu nơi đây là pháp bảo mộ địa, mấy kẻ tàn nhẫn như “Phì Long”, “Dã Lang” nhìn thấy nụ cười này của hắn thì khẳng định sẽ lập tức co giò lên chạy thật xa thật xa.

Không ai tình nguyện bị con “Kền Kền” đang mỉm cười này theo dõi cả.

Nhưng trong ngôi trường này, chẳng ai biết ý nghĩa của nụ cười này là gì.

Hách Liên Liệt cười gằn vài tiếng, đôi mắt như sắp dựng thẳng lên, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Không sai! Chính tao đã lợi dụng thế lực của gia tộc để ép mày tạm nghỉ học đấy! Mày làm gì được tao nào? Nói thật cho mày biết, cho dù mày không tự động nghỉ học thì tao cũng sẽ dùng mọi biện pháp khiến mày vĩnh viễn không thể bước chân vào cái cổng trưởng Xích Tiêu này được nữa! Tao muốn ép mày đến đường cùng đấy! Mày làm gì được tao hả?”

“Còn nữa, ba tao đã thăm hỏi gần như tất cả các trường cấp ba nổi tiếng có chất lượng tốt rồi. Sẽ không có một ngôi trường đàng hoàng nào chấp nhận một phế vật như mày đâu!”

“Còn ông già Tôn Bưu rất coi trọng mày ấy hả. Thật ngại quá, sau khi lão ta nghe nói linh căn của mày bị xé rách thì di chứng của những vết thương lâu năm trên người lão bùng phát khiến tim lão tan vỡ. Lão ta đã nằm viện hai tuần nay rồi, giờ đã chính thức nghỉ làm ở trường này, về nhà dưỡng lão rồi!”

Hách Liên Liệt càng nói âm lượng càng lớn. Hắn nhìn từ trên xuống, duỗi một ngón tay ra chọc mạnh vào ngực Lý Diệu, vô cùng sung sướng gầm lên:

“Sao hả? Chẳng phải lúc trên Ma Giao đảo mày lợi hại lắm sao? Chẳng phải mày có thể dùng sức mạnh một người để giết chết mấy chục người bọn tao sao? Khi đó mày khí phách cỡ nào, uy phong cỡ nào, kiêu ngạo cỡ nào cơ mà! Nhưng giờ thì nhìn đi, nhìn lại bản thân mày lúc này đi! Độ khai phá linh căn còn có 7%! Gầy đến mức da bọc xương, tao chỉ cần dùng một ngón tay là có thể đẩy ngã mày!”

“Cái này nói lên điều gì hả? Nói lên rằng rác rưởi sẽ vĩnh viễn là rác rưởi! Cho dù có một ngọn gió ngẫu nhiên thổi mày bay lên đến trời cao thì cũng sẽ nhanh chóng rơi xuống đất lại thôi! Kiểu gì thì cũng sẽ trở về là một đống rác rưởi! Rác rưởi!”

Lý Diệu ngoáy ngoáy lỗ tai, mặt mày bình thản, hờ hững nói:

“Trên đời này có 324 điều mà tao ghét nhất. Điều thứ 138 là có đứa gọi tao là rác rưởi. Điều thứ 275 là có đứa dùng ngón tay chọc vào người tao… Mày có thể dừng tay lại không hả?”

“Tao thích chọc đấy! Mày làm gì được tao nào!”

Hách Liên Liệt hưng phấn đến mức cả khuôn mặt đều nhăn nhó, nhìn không ra một chút dáng vẻ anh tuấn nào cả. Hắn nói sung sướng:

“Trong vòng một tháng này, tao đã điên cuồng tu luyện, độ khai phá linh căn đã tăng lên đến 78% nha!”

“Tao nhất định có thể thi đậu vào Cửu Đại. Biết đâu còn có thể giành lấy danh hiệu trạng nguyên của Phù Qua thành trong kỳ thi đại học này! Rồi tao sẽ bước chân vào giới tu chân, trở thành một tu chân giả quyền thế! Còn mày! Mày vĩnh viễn là một đống rác rưởi! Rác rưởi! Rác rưởi! Không phục à? Cứ việc tìm tao báo thù! Mười năm, 20 năm, 30 năm tao vẫn sẽ kiên nhẫn chờ đợi mày, thứ - phế - vật!”

“Không cần. Tao chẳng phải là dạng người thù dai.” Lý Diệu nói nhẹ bẫng:

“Thường thì có thù là tao trả liền.”

Chữ cuối cùng còn chưa rời khỏi miệng hắn đã giơ tay lên nhanh như chớp giật, chộp lấy ngón tay của Hách Liên Liệt đang chọc trên ngực mình.

Hách Liên Liệt còn chưa kịp phản ứng lại thì đã cảm thấy ngón tay của mình nóng cháy như thể đang chọc vào dung nham. Hắn rụt tay lại theo phản xạ nhưng lại lại không rút tay ra được.

Lý Diệu gồng sức bóp chặt ngón tay của Hách Liên Liệt. Bỗng có vài tiếng “răng rắc” vang lên, xương ngón tay của Hách Liên Liệt đã bị bóp nát thành từng mảnh nhỏ. Chỉ vài đốt xương ngắn ngủn mà bị bóp nát thành 70 - 80 miếng, ngón tay liền mềm oặt xuống!

Khuôn mặt vốn còn đỏ ửng của Hách Liên Liệt chớp mắt cái đã biến thành trắng bệch. Vẻ mặt sợ hãi muốn chết hiện lên trên mặt hắn nhưng chưa kịp đọng lại đã bị biểu cảm đau đớn khủng khiếp thay thế.

Lý Diệu vừa đá một phát vào bụng dưới của hắn!

Hách Liên Liệt cảm giác như có một đoàn tàu bay siêu tốc đâm sầm vào rốn hắn. Hắn đau đến mức không kiềm chế được nhỏ ra vài giọt nước tiểu! Cả người hắn bay văng ra hơn 10m, đập mạnh vào một thân cây to. Hắn tông vào cái cây mạnh đến mức cành cây rung lên điên cuồng, lá cây rụng rơi tán loạn, xối xả như mưa.

“A…”

Tiếng hét thảm thiết đầu tiên còn chưa kịp phát ra đã bị tiếng hét thảm thứ hai đuổi kịp. Hai tiếng hét đan xen vào nhau, biến thành một âm thanh chói tai, kỳ quái như tiếng heo bị chọc tiết.

“Thủ Phi Phong Loạn chiêu thứ 47 - Thấu tâm chùy!”

Lý Diệu dang rộng hai chân ra như một sợ dây cung bị kéo ra đến cực hạn. Hắn bước một bước dài cả 5m, vừa đi hai bước đã đến trước mặt Hách Liên Liệt. Mười ngón chân của hắn như mười cái móc sắt xé rách đôi giày tu luyện chắc chắn, cắm sâu xuống đất. Gân xanh ở gan bàn chân co giật điên cuồng, mỗi một bó cơ bắp đều rung lên để tạo ra tốc độ siêu nhanh hướng về phía trước. Từ gan bàn chân đến cẳng chân, từ cẳng chân đến đùi, rồi chạy lên đến bụng, cơ ngực, từng bó cơ bắp bắt đầu nhấp nhô như sóng biển, sức mạnh cứ tích góp dần lên rồi cuối cùng hội tụ lại ở cánh tay phải. Hắn tung ra một quyền mang theo bảy tiếng “đùng đùng đùng đùng đùng đùng đùng” nổ vang. Sóng không khí trùng điệp đè lên nhau vươn mình nện thẳng vào người Hách Liên Liệt!

“Rắc!”

Vỏ của cái cây to lớn sau lưng Hách Liên Liệt đột nhiên vỡ vụn, hằn rõ một dấu tay vô cùng rõ ràng!

Tiếng thét chói tai đột nhiên im bặt. Hách Liên Liệt như thể đã bị điểm huyệt, ánh mắt dại ra thật lâu. Sau đó hắn bỗng nhiên “hự” một phát, một búng máu to trào ra khỏi miệng hắn.

Cuối cùng thì hắn đã không thể chịu đựng nổi nữa, đôi tay bóp lấy bụng dưới, từ từ quỳ rạp xuống trước mặt Lý Diệu. Sau đó hắn liền chống tay xuống đất, nôn mửa từng cơn.

Làn da trên cả cánh tay của Lý Diệu cũng nứt toét ra thành từng mảnh, máu tươi nhỏ giọt xuống đất.

Nếu bây giờ có tu chân giả tinh thông y thuật kiểm tra xương cho hắn thì nhất định sẽ phát hiện ra xương cánh tay của hắn đã tràn đầy vết rạn be bé.

Dù gì thì hắn cũng mới vừa tỉnh dậy, cơ thể đang suy yếu quá nghiêm trọng, không thể chịu nổi chiêu công kích mạnh bạo như “thấu tâm chùy”. Một quyền này cũng tạo ra thương tổn rất lớn cho cơ thể hắn, cảm giác đau đớn gào thét liên hồi rồi lan tỏa trong từng sợi thần kinh của hắn.

Nhưng khác với Hách Liên Liệt… Hắn có thể nhịn!

Lý Diệu nhéo mạnh lỗ tai của Hách Liên Liệt khiến cả nửa lỗ tai bị rách ra. Hách Liên Liệt thì đã đau đến mức kêu không thành tiếng, hai chân vùng vẫy, vũng nước tiểu ở đũng quần càng càng lan rộng ra.

Lý Diệu cúi người xuống gần tai của Hách Liên Liệt, gằn rõ từng chữ một:

“Không chịu nổi một chiêu, đồ… phế vật!”

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tu Chân Tứ Vạn Niên