Tu Chân Tứ Vạn Niên

Chương 35: Thời khắc quyết chiến


Ngày 12 tháng 4, mưa nhỏ, gió nhẹ.

Cách kỳ thi đại học còn 61 ngày 13 tiếng 22 phút 45 giây!

Hôm nay là “thời khắc quyết chiến” mỗi năm một lần của trường cấp ba Xích Tiêu. Toàn bộ khối 10 và 11 được nghỉ. Toàn bộ khuôn viên trường đều trở thành chiến trường của học sinh khối 12, những học sinh sẽ chiến đấu tới cùng vì tranh giành 10 phiếu tham gia dự thi cuộc thi thách thức cực hạn của thiếu niên toàn Liên Bang!

Quy tắc rất đơn giản. Thứ nhất là dùng phương pháp bốc thăm để chọn ra ngẫu nhiên 10 “tuyển thủ hạt giống”. Mỗi một tuyển thủ hạt giống sẽ mang theo một phiếu tham gia dự thi rồi phân tán ở các nơi trong khuôn viên trường. Họ có thể mặc sức mà trốn đi hoặc kết đội với người khác, chỉ cần không rời khỏi phạm vi khuôn viên trường là được.

Còn những học sinh khác thì có thể dùng bất kỳ phương pháp, thủ đoạn nào, cũng có thể dùng bất kỳ công cụ nào mà họ tìm thấy trong khuôn viên trường để công kích mười “tuyển thủ hạt giống”, cướp lấy phiếu tham gia dự thi.

Mỗi một phiếu tham gia dự thi đều được bỏ trong một hộp pháp bảo đặc biệt. Cứ cách 30 giây, cái hộp này sẽ phát linh sóng đến tinh não di động của toàn bộ học sinh khối 12 để xác định vị trí của chiếc hộp. Cho nên cũng không cần phải lo lắng sẽ có người cướp được phiếu dự thi rồi thật hèn hạ mà trốn trong một góc nào đó chờ thời gian kết thúc.

Cuộc chiến khốc liệt sẽ bắt đầu lúc 10 giờ sáng, kết thúc lúc 3 giờ chiều. Tổng cộng 5 tiếng, học sinh nào giữ phiếu dự thi lúc đồng hồ báo hết giờ thì học sinh đó sẽ đạt được tư cách tham gia cuộc thi thách thức cực hạn của thiếu niên toàn Liên Bang!

8 giờ 45 phút sáng.

Một đống con vật tròn quay lông xù đủ mọi màu sắc, có đôi mắt to tròn xoe, trông vô cùng xinh đẹp gắng sức vỗ đôi cánh thịt mum múp tạo ra tiếng “hị hị” rồi bay tản ra mọi nơi trong khuôn viên trường.

Đây là một loài động vật nhân tạo, tên khoa học là “phi đồn nhãn”. Được các cao thủ của Ngự Thú tông kết hợp huyết mạch của heo hương con, con thỏ và các loại chim bay, trải qua mấy chục đời lai giống tạo ra giống loài mới.

Trong cơ thể của phi đồn nhãn có trang bị miếng theo dõi đặc biệt, có thể truyền hết tất cả những gì con phi đồn nhãn nhìn thấy vào tinh não ở gần đấy.

Ban đầu, người ta chế tạo ra giống loài này để làm webcam ghi hình trên không.

Nhưng vì ngoại hình mũm mĩm, lông xù, mà khi bay còn phát ra tiếng “hị hị” nghe như tiếng cười đê tiện nên nó bỗng trở nên thịnh hành trong ngàn vạn hộ gia đình. Chỉ trong một thời gian ngắn đã trở thành một loại thú cưng vô cùng thời thượng, bị người dân bình thường gọi là “con hị hị”.

Một ngàn con hị hị có thân hình tròn xoe bay đến mỗi một góc truyền tải hơn một ngàn hình ảnh theo dõi đến ba cái quang màn cỡ cực lớn trong ba khu vực tiếp khách quý.

Khu vực tiếp khách quý đầu tiên được bố trí ở trong sân vận động số 1, không gian lớn vô cùng. Đây là khu vực chuyên dành cho quý phụ huynh quan sát tình hình chiến đấu của con em mình cũng như những học sinh khác. Hiện đã có hơn một ngàn quý phụ huynh tụ tập, tiếng cười nói, cãi cọ ầm ĩ, rôm rả.

Khu vực tiếp khách quý thứ hai được bố trí ở trong phòng họp hội nghị, dành cho giáo viên và các học sinh tinh anh của những trường cấp ba khác trong khu vực Phù Qua thành đến theo dõi trận đấu... Đây là một loại giao lưu dạy học vô cùng phổ biến. Khi các trường khác tổ chức cuộc tranh đoạt phiếu tham gia dự thi, trường Xích Tiêu cũng sẽ cử các giáo viên và học sinh tinh anh đến giao lưu học tập.

Khu vực tiếp khách quý thứ ba được bố trí ngay trong phòng hiệu trưởng. Những người ngồi trong đây đều là tầng lớp quản lý của trường và thành viên của hội đồng quản trị.

Nhưng mà vào giờ phút này, hiệu trưởng, thầy quản sinh, tổ trưởng của các khối, thậm chí bao gồm các thành viên quản lý có địa vị cao đều đang nghiêm túc, cung kính mà đứng xung quanh một người đàn ông trung niên vô cùng nho nhã, mái tóc hoa râm.

Người đàn ông trung niên nho nhã này tên là Chu Ẩn, là tu chân giả cấp trúc cơ kỳ. Đây là trưởng lão phụ trách bồi dưỡng đệ tử mới của Xích Tiêu phái, cũng là người lãnh đạo trực tiếp của trường cấp ba Xích Tiêu!

Chu Ẩn có phong độ nhẹ nhàng chứ không phải khí thế bức người, nở nụ cười vô cùng hiền hòa, nói: “Lần này, chất lượng dạy học của trường cấp ba chúng ta có tăng lên, tạo ra một ít hạt giống không tệ. Tôi nghe nói có một học sinh tên Hách Liên Liệt, còn có một học sinh nữ tên Tư Giai Tuyết đều là những tân nhân không tồi chút nào. Đúng rồi, tôi nhỡ rõ Hách Liên Liệt là con trai một của quản lý Hách Liên nhỉ?”

“Dạ đúng rồi. Không ngờ Chu trưởng lão cũng biết đến thằng con trai không nên thân của tôi!” Vẻ mặt Hách Liên Bá hồng hào, tươi cười sáng lạn.

“Chỉ cần là nhân tài thì đương nhiên tôi đều có thể nhớ rõ. Tương lai của Xích Tiêu phái chính là dựa vào những nhân tài này mà! Được rồi, 9 giờ đúng rồi, bắt đầu đi!”

Chu Ẩn phất tay, vẻ mặt lập tức nghiêm túc, toát ra khí thế “người sống chớ lại gần”. Vừa tiến vào trạng thái làm việc, ông ấy liền như biến thành một người khác.

Thời khắc quyết chiến – chính thức bắt đầu!

Trong toàn bộ khuôn viên trường vang lên tiếng chuông trong trẻo, dễ nghe. Hơn một ngàn học sinh hai mắt đỏ ngầu, nhảy ra từ các góc của khu phòng học. Mỗi một học sinh đều đang cắm cúi nhìn vào cái tinh não mini.

Rất nhanh, bọn họ đều đã phát hiện ra mười “mục tiêu” đang có phiếu tham gia dự thi trong người.

“Tìm được rồi! Ở chỗ đó! Mau xử lý nó!”

Mười “tuyển thủ hạt giống” được chọn ngẫu nhiên nên thực lực cũng không quá mạnh mẽ. Họ đã bị đám đông cắn nuốt hoàn toàn trong những tiếng kêu thảm thiết!

Trên bầu trời, mấy chục cái xe cứu thương đang bay qua bay lại không ngừng, luôn trong trạng thái có thể phục vụ mọi lúc. Trên tàu con thoi là những bác sĩ và y tá mà trường mời về từ những bệnh viện lân cận, ngoài ra còn có cả những tu chân giả tinh thông y thuật. Trường đã bố trí kỹ càng để ngăn chặn tất cả các việc ngoài ý muốn có thể phát sinh.

Bởi vì chiến đấu tới 3 giờ chiều mới phân thắng bại nên những học sinh lao ra đầu tiên không phải là những người có thực lực mạnh nhất. Điển hình là học sinh trong lớp chọn chưa hề có ai nhúc nhích, họ đều đang nhắm mắt dưỡng thần trong phòng học xa hoa tột bậc của mình.

Những học sinh đang tham gia chiến đấu lúc này đã định trước không hề có cơ hội giữ được phiếu dự thi đến giây phút cuối cùng.

Nhưng chuyện này cũng không hề gì. Vì khiến cho học sinh tích cực hơn, trường đã đặc biệt thiết lập nên một cơ chế khen thưởng. Chỉ cần học sinh tham gia có thể giữ được phiếu tham gia dự thi trong một đoạn thời gian, cho dù chỉ có 5 phút, 10 phút thì cũng sẽ đạt được đủ loại khen thưởng khác nhau.

Nên những học sinh trong lớp bình dân và cả lớp bình hành cũng đều đánh cược mạng sống. Tuy thực lực chẳng ra gì, nhưng bộ dáng tức sùi bọt mép, nhiệt huyết tràn đầy của họ cũng làm cho tình hình chiến đấu trở nên rất là náo nhiệt.

“A!”

Một học sinh đang cầm phiếu dự thi vừa nhảy xuống bậc thang đã bị một học sinh khác đang trốn trong góc khuất hành lang giơ một chân ra đá trúng, cướp mất phiếu dự thi.

Mà khi học trò vừa cướp được phiếu dự thi ban nãy thấy bốn bề vắng lặng, lấm lét nhìn ngó xung quanh rồi chui vào nhà vệ sinh nữ thì liền bị một cậu học sinh đã trốn sẵn trong một buồng vệ sinh nữ đánh lén. Phiếu tham gia dự thi lại đổi chủ!

Những tình huống như vậy không ngừng diễn ra ở mọi nơi trong khuôn viên trường. Thỉnh thoảng lại có học sinh bị đổ máu, đứt gân, gãy xương được nâng lên xe cứu thương.

Trong ba khu vực tiếp đón khách quý, các khách quý đang vô cùng sôi nổi bình luận về những gì mà họ thấy được qua quang màn.

“Học sinh này có tốc độ nhanh thật đấy, phản ứng cũng vô cùng nhanh nhẹn, nhưng mà quyền lực (1) lại hơi yếu chứ không thì đã có thể vào học trong lớp chọn rồi!”

“Nghe nói mấy năm nay, trường Xích Tiêu có tuyển nhận được vài bậc thầy võ thuật là binh lính xuất ngũ. Cậu xem, trong từng chiêu thức chiến đấu của bọn họ đều toát ra một chút vẻ của cách thức giết người trong quân đội. Xem ra dã tâm của trường Xích Tiêu không nhỏ nha, không chừng sẽ bùng nổ trong đợt thi đại học năm nay đấy!”

Trong khu vực dành cho khách quý thứ hai.

Đằng sau cái tấm bảng ghi “trường cấp ba Phượng Sơn”, dưới một cái áo khoác đồng phục đầy mùi rượu là một người đang ngủ say sưa, say đến mức phát ra tiếng ngáy.

Ngồi bên cạnh cái người đang say ngủ ấy là một giáo viên nữ trẻ trung của trường Phượng Sơn, vẻ mặt lạnh lùng chọc chọc vào cái người đang ngủ ấy, nói: “Đại Đông! Em lì lợm đòi đến đây xem đấu cho bằng được. Vậy sao tới đây rồi lại chỉ lo ngủ thế hả?”

Dưới cái áo khoác đồng phục truyền ra một tiếng lầu bầu khó chịu. Thật lâu sau, một khuôn mặt béo có mí mắt sưng to, mệt mỏi, rõ ràng là túng dục quá độ hiện ra. Hắn nheo đôi mắt như mắt mèo của mình lại, liếc mắt nhanh một cái qua cái quang màn, ngáp một cái rồi lại chui vào cái áo khoác.

Giọng nói lười biếng của Trịnh Đông Minh truyền ra từ dưới cái áo khoác: “Đừng ồn ào. Người mà tôi muốn xem còn chưa lên sân khấu.”

“Em đang đợi Tư Giai Tuyết hay là Hách Liên Hiệt hả?” Nữ giáo viên trẻ trung hỏi.

Phía dưới cái áo khoác đồng phục phát ra tiếng cười khẽ, nói: “Sao mà tôi có thể bò dậy từ cái giường có bảy mỹ nữ đang nằm để đến cái nơi quái quỷ này chỉ vì xem hai người đó cơ chứ?”

Nữ giáo viên khó hiểu, nói: “Tư Giai Tuyết và Hách Liên Liệt được công nhận là hai người mạnh nhất trường Xích Tiêu. Nếu ngay cả hai người này cũng không đủ tư cách khiến em tới, thì em tới đây để xem ai thế?”

Phía dưới cái áo khoác đồng phục im lặng trong chốc lát rồi một bàn tay bụ bẫm đột nhiên vươn ra sờ soạng tận sâu trong váy của nữ giáo viên, khiến cơ thể yêu kiều của nữ giáo viên run khẽ. Nữ giáo viên cắn chặt khớp hàm nhưng lại không phản kháng.

Trịnh Đông Minh vừa vuốt ve vừa nói với giọng điệu lười biếng: “Tôi chờ không phải là mạnh nhất, mà là tàn nhẫn nhất!”

-----------------------------------

(1) Quyền lực: sức mạnh của nắm đấm

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tu Chân Tứ Vạn Niên