Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp

Chương 59: Biết được


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Vì sao?” Thanh âm Tiết Mật sâu kín vang lên.

Lận Thương Lan gãi gãi đầu, “Ta cũng không biết, Vô Thương nói với ta như vậy, có thể hắn thấy ngươi đã có phu quân, hài tử, nên không muốn ngươi dùng phương thức này giúp hắn giải độc đi?”

“Ta cần hắn làm việc thừa sao?” Thanh âm Tiết Mật băng hàn, “Ta nói giúp hắn giải độc chính là giúp hắn giải độc, còn lại có quan hệ gì với hắn chứ? Hắn quản nhiều chuyện như vậy làm gì? Ta cần hắn quản chắc?”

“Tiết sư muội, ngươi…..” Lận Thương Lan có chút khó hiểu, rõ ràng Vô Thương muốn tốt cho nàng, vì sao nàng còn tức giận chứ?

“Trở về nói với hắn, ta không cần hắn giả hảo tâm, ngoan ngoãn chờ giải độc thì tốt rồi, chuyện khác không cần hắn quản!” Tiết Mật lớn tiếng nói.

“Ngươi xem, Vô Thương như vậy quyết tâm……” Lận Thương Lan khó xử nói, đây là chuyện gì xảy ra a?

“…… Vì sao, vì sao phải bức ta, vì sao không muốn giải độc? Hắn rốt cuộc muốn làm gì……” Tâm tình Tiết Mật đột nhiên kích động.

“Mật nhi……”Tiết Linh vội vàng ôm nàng, quay đầu nhìn Lận Thương Lan, “Trở về nói với Thích Vô Thương, theo ta được biết, độc trên người hắn thập phần mãnh liệt, cứ kéo dài như vậy, cũng không còn nhiều khả năng sống, hy vọng hắn có thể hiểu rõ……”

“Được, ta trở về nói!” Lận Thương Lan vội vàng chạy ra ngoài, đây là chuyện gì a, ai~

Quân Ngọc Hàn đứng ở ngoài cửa cùng hài đứa nhỏ nghe được tin, cùng Lận Thương Lan nhìn thoáng qua, bọn nhỏ vừa thấy Tiết Mật bộ dáng như vậy liền lập tức chạy tới, “Nương!”

Nghe vậy, Tiết Mật bỗng mở mắt ra, đem hai hài tử ôm vào lòng, Thịnh nhi, Hành nhi, nương sẽ không để cho các con gặp chuyện không may, tuyệt dối sẽ không! Các con nhất định phải mạnh mạnh khỏe khỏe lớn lên……

“Nương, người sao vậy?” Quân Diệc Hành tò mò hỏi han.

“Không có việc gì, chính là tự dưng nhớ tới các con, xem ra a, nương rời các con một hồi là không chịu được nga!” Tiết Mật trong lúc bọn nhỏ nhìn không thấy đem nước mắt lau đi, sau đó cười cười nói.

“Chúng con sẽ không rời khỏi nương!” Hai bánh bao nhỏ cười hì hì nói.

Nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của hai đứa nhỏ kia, Tiết Mật bật cười, tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn.

Quân Ngọc Hàn nhìn một nhà ba người hòa thuận vui vẻ, cũng mỉm cười theo, chính là ưu sầu trong mắt thủy chung không có nhạt.

“Nàng thật sự nói như vậy?” Cảnh Trung Lưu kỳ quái hỏi lại.

“Đúng vậy, hơn nữa Tiết sư muội rất kích động…….” Lận Thương Lan có chút lo lắng nói.

“Tại sao có thể như vậy chứ? Ta còn tưởng nàng mong còn chẳng được, chẳng lẽ có chuyện gì chúng ta không biết sao?” Cảnh Trung Lưu nhíu mày suy tư nói.

“Ai nha, Tam ca, ngươi không cần phải suy nghĩ, kỳ thực đây là chuyện của Vô Thương cùng Tiết sư muội bọn họ, ngươi không cần phải chen vào, để cho bọn họ tự giải quyết đi, chúng ta đều là người ngoài, thật sự không biết, cũng không có biện pháp biết được cảm tình của người khác!” Lận Thương Lan đột nhiên có chút cáu kỉnh nói, trước kia hắn không rõ, sau gặp người đó mới biết tình yêu căn bản là chuyện của hai người, người ngoài thực sự không nên tham dự vào nhiều, ai, kỳ thật hắn cũng biết Tam ca là muốn tốt cho bọn họ, nhưng mà cứ như vậy, người thống khổ chính là Thích Vô Thương!

Đột nhiên nghe Lận Thương Lan nói vậy, Cảnh Trung Lưu nhất thời sửng sốt, môi khép mở vài lần cũng không nói được gì, tình yêu…… Chẳng lẽ so với sinh mệnh bản thân còn trọng yếu hơn sao? Không phải thường nói trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê sao? Hắn chỉ là không muốn Vô Thương về sau sẽ hối hận…… Tình yêu, rốt cuộc là gì……

Thấy Cảnh Trung Lưu nửa ngày không nói gì, Lận Thương Lan cảm thấy hắn lúc này có chút quá đáng, vì thế vội vàng nói, “Tam ca, kỳ thật……”

“Không cần nhiều lời, chúng ta chỉ cần đợi hai ngày nữa, hai ngày sau gia gia sẽ đến Ngọc Linh sơn, đến lúc đó sự tình có thể giải quyết!” Nói xong, nam tử xoay người rời đi.

Hai ngày sau, ánh mặt trời sáng lạn, thời tiết sáng sủa.

Tiết Mật cùng hài tử chời đùa trong sân, còn đem ba con trong không gian phóng ra, hiện tại không ở trong thôn, tùy thời có thể đem chúng nói phóng ra ngoài.

Vừa thấy ba con vật kia, hai tiểu bảo bảo vội vàng nhào tới, Quân Diệc Hành ôm ly chu hỏa phượng, còn Quân Diệc Thịnh ôm ngũ trảo kim long.

“Chu Chu, ta rất nhớ ngươi! Mấy ngày rồi chúng ta cũng chưa được gặp các ngươi!” Tiểu cô nương khoa trương nói.

Bên kia, tiểu nam hài tuy không nói gì, nhưng nhìn biểu cảm trên mặt có thể thấy được, đối với “Con rắn nhỏ” trong ngực cũng rất tưởng niệm cùng yêu thích.

Cũng không biết vì sao, đối với linh thú sinh cùng ngày với bọn nhỏ, hai hài tử kia có sự yêu thích không nói nên lời, chẳng lẽ là duyên phận? Nhớ thời điểm còn ở trong thôn, bốn tiểu quỷ đem thôn quậy tung lên, còn không cho người khác phát hiện được trò đùa dai của bọn hắn, lúc cùng người ta gặp mặt còn làm cho họ khen rất ngoan, là hài tử tốt! Hai tiểu tử kia mỗi lần nghe khích lệ đều là vẻ mặt ngại ngùng, cười nhu thuận, cái này càng làm cho người ta đau lòng luyến tiếc, yêu thích. Tiết Mật ở bên cạnh không biết nói gì cho phải.

Nhìn chăm chú vào hai tiểu tử kia cùng hai quả trứng chơi thập phần vui vẻ, Tiết Mật cũng không khỏi vui vẻ theo, tay vuốt vuốt lông hắc báo nằm dưới chân, ánh mắt vẫn không rời khỏi hài tử.

Quân Ngọc Hàn cũng không biết đi chỗ nào, vừa tới Ngọc Linh sơn hắn đã bắt đầu xuất quỷ nhập thần, không biết hắn bận chuyện gì, ai, nàng thật sự thiếu nợ hắn rất nhiều….. Không biết báo đáp thế nào mới tốt đây……

Nghĩ như vậy, bỗng một bóng đen xuất hiện trong sân, tập trung nhìn kỹ, thì ra là một lão giả đang cười tủm tỉm, hơn nữa nhìn có điểm quen mắt, nhưng không nhớ nổi gặp qua ở đâu!

Hắc báo vừa thấy, lập tức đứng dậy, cong lưng, xem ra người cho nó uy hiếp không nhỏ.

“Hành nhi, Thịnh nhi lại đây!” Tiết Mật lạnh lùng nói, sau đó quay đầu nhìn lão giả trước mặt, sắc mặt biến hóa không ngừng, “Không biết vị này là……”

“Sao, ngay cả ta cũng không biết?” Lão giả như cũ cười tủm tỉm.

Nghe vậy, Tiết Mật không nói gì, nghe khẩu khí hẳn là người nàng biết, nhìn diện mạo hắn cũng có chút quen thuộc, nhưng mà nghĩ không ra……

“Không phải nói là đồ đệ của ta sao, còn gọi tôn tử của ta là sư huynh nhiều năm nữa chứ, hiện tại mới vài năm không gặp liền không thừa nhận sư phụ là ta sao?” Lão giả cười nói.

Đồ đệ? Sư phụ? Tiết Mật cả kinh…… Thích Hồng Quân! Hắn sao lại ở chỗ này? Hắn sao lại xuất hiện? Trong tiểu thuyết cho tới lúc này cũng chưa từng xuất hiện qua, chẳng lẽ là do nàng?

Nhìn Tiết Mật nửa ngày không nói gì, lão giả đem ánh mắt chuyển hướng hai tiểu oa nhi đang ôm chân nữ tử, vừa nhìn là thấy, loại dao động huyết thống này rõ ràng là……

Lão giả trong mắt hiện ra mạt vui vẻ kích động, vốn muốn nhìn tu vi của bọn chúng, bất luận ngoại giới phát sinh chuyện gì đều không thẻ làm cảm xúc hắn biến hóa, nhưng đây chính là tử huyệt của hắn a.

Chỉ thấy hắn vội vàng ngồi xổm xuống, tay dang rộng hướng về hai hài tử, hiền lành nói, “Hài tử ngoan, nhanh đến bên cố gia gia, để cố gia gia ôm một cái…..”

Vừa nghe hắn nói vậy, Tiết Mật nhất thời cả kinh, lúc này nàng mới nhớ ra lão nhân này bốn năm trước nàng từng gặp mặt một lần, nhưng không ngờ là gia gia của Thích Vô Thương, là sư phụ nàng mạo nhận, hơn nữa bây giờ còn biết Hành nhi cùng Thịnh nhi là….. Nghe nói tới một tu vi nhất định là có thể nhìn thấu, hắn đã nhìn ra, thì Thích Vô Thương bọn họ sẽ biết……

Nghĩ vậy, Tiết Mật trong lòng một trận khủng hoảng, lôi kéo hai hài tử ra phía sau vài bước, “Ngài nói bậy gì đó!”

“Nói bậy?” Lão nhân có chút không rõ Tiết Mật nói gì, nữ oa nhi này giống như hy vọng hài tử cùng bọn họ không nhận thức, sao lại vậy? Có thể nào là vì Vô Thương…..

“Gia gia…… Người nói gì?” Một giọng nam ở phía sau vang lên, thanh âm tràn ngập không thể tin.

Nghe vậy, Tiết Mật vội vàng nhìn sang, chỉ tháy ba người đứng ở trước cổng viện, chính là Thích Vô Thương, Cảnh Trung Lưu và Lận Thương Lan, vẻ mặt ba người đều là không thể tin được.

Lúc này Tiết Mật thực sự luống cuống, nàng nói với bản thân phải mau tránh đi, nhưng dưới chân như dính cái gì, làm thế nào cũng nhúc nhích không được.

Hỏi xong, Thích Vô Thương chậm rãi đi lại chỗ Tiết Mật, trong mắt trừ bỏ khiếp sợ còn có vui sướng.

Chờ hắn đứng trước mặt Tiết Mật, nhẹ giọng hỏi, “Mật nhi, gia gia nói đúng chứ?”

Nữ tử cúi đầu không biết suy nghĩ gì, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt nam tử, “Không đúng, hài tử cùng ngươi một chút quan hệ cũng không có, không cần phải thiếp vàng lên mặt, bọn nó họ Quân! Hành nhi, Thịnh nhi chúng ta đi!”

Nói xong xoay người mang hai hài tử đi vào phòng.

Phía sau bọn họ, Thích Vô Thương chậm rãi giơ tay, đặt trước ngực hắn, mặt không chút huyết sắc, nhìn thấy ba người trước mặt cũng không nhúc nhích.

Thích Hồng Quân vuốt vuốt chòm râu bạc trắng của hắn, xem ra nữ oa nhi này không muốn nhận Vô Thương a, bất quá cũng không thể trách nàng, nhưng mà đã biết thân thể của hai cố tôn tử cũng….. Xem ra cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội a!

Cảnh Trung Lưu cùng Lận Thương Lan lại khiếp sợ không ngậm nổi miệng, liếc nhìn nhau, không ngờ hai tiểu hài tử này là của Vô Thương, bất quá…… Như vậy cũng tốt, Vô Thương sẽ càng muốn sống hơn!

Còn chưa tới gần cửa phòng, hai tiểu gia hỏa này đột nhiên quay đầu nhìn Thích Vô Thương, thì ra cha bọn nó có cái dạng này, bọn họ đã sớm biết cha hiện tại không phải là cha ruột, bởi vì lúc còn ở trong thôn không thấy cha nương ngủ cùng phòng, hơn nữa bọn họ từng vụng trộm sau lưng nương hỏi tiểu hắc, nguyên bản tiểu hắc không nguyện ý nói, nhưng bọn họ làm nũng chơi xấu đủ kiểu mới lộ ra một chút, nhưng cũng đủ để bọn họ hiểu được.

Bất quá nhìn nương, giống như không thích hắn, hơn nữa Quân phụ thân đối với hai người bọn họ rất tốt, bọn họ cũng không cần nhận thức hắn, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn thật sự có chút đáng thương……

Sau đó, Quân Diệc Hành cùng ca ca nhà nàng nhìn nhau một cái, thè lưỡi, đồng thời lắc lắc đầu, mặc kệ thế nào, nương vẫn là quan trọng nhất.

“Gia gia, người nói gì!” Trở lại viện của mình, Thích Vô Thương lập tức hỏi.

“Trên người bọn nhỏ có thất tình đoàn tụ?” Cảnh Trung Lưu trên mặt tràn đầy khiếp sợ.

“Ừ, cây đó ta nghiên cứu đã nhiều năm, chỉ một chút dao động nhỏ ta đều cảm giác được, trên người hai hài tử hẳn là đều có, rất có thể là từ người Tiết Mật truyền sang…..” Thích Hồng Quân trầm ổn nói.

“Vậy….. Bọn nó vài năm này sao chịu được, loại thống khổ này……” Thích Vô Thương không đành lòng nhắm mắt lại, chỉ có hắn biết tư vị thời điểm thất tình đoàn tụ độc phát là như thế nào, loại cảm giác này giống như hy vọng chính mình chưa bao giờ được sinh ra đời, hắn thật sự không biết hai hài tử còn nhỏ như vậy, sống qua như thế nào…..

“Vô Thương cháu đừng vội, xem bộ dáng bọn nhỏ, độc tố hẳn là có người giúp áp chế, không để độc phát, chính là hắn cũng áp chế không được bao lâu, đổi là ta cũng không có biện pháp gì, hiện tại biện pháp tốt nhất là giúp cháu giải độc trước, sau đó mới có thể giúp bọn nhỏ giải độc…..” Thích Hồng Quân an ủi nói.

“Giải thế nào?” Thích Vô Thương vội vàng mở mắt ra hỏi.

“Lấy máu trong tim cháu, sau đó phối hợp với linh dược khác, cộng thêm người có tu vi cao thâm trợ giúp, hẳn là có thể giải được!” Thích Hồng Quân nói.

“Máu trong tim!” Cảnh Trung Lưu cùng Lận Thương Lan đồng thời kêu lên.

“Sao vậy?” Lão giả nghi hoặc nói.

“Lúc trước Tiết Mật đáp ứng giúp Vô Thương giải độc, nhưng có một điều kiện là sau khi Vô Thương khỏi sẽ lấy máu trong tim hắn, lúc ấy còn không rõ vì sao, hiện tại rốt cuộc hiểu được!” Cảnh Trung Lưu giải thích.

“Ân, Tiết sư muội hẳn là không muốn chúng ta biết sự tồn tại của hai hài tử! Cho nên mới……..” Lận Thương Lan bổ sung nói.

“Ai, tiểu nha đầu đúng là ương bướng!” Thích Hồng Quân thở dài nói.

Nghe vậy tất cả mọi người không nói gì, Thích Vô Thương thật sâu hít một hơi, quay đầu nhìn Lận Thương Lan, “Thương Lan, ngươi đi nói với Mật nhi, giải độc tùy thời có thể bắt đầu, chỉ cần nàng thích, thế nào cũng được…… Nếu không thích ta tiếp xúc với hai hài tử…… Ta cũng sẽ không….. Đi gặp…… Cuộc sống của nàng…… Không có gì thay đổi……”

“Vô Thương……” Lận Thương Lan kêu.

“Đi thôi……” Nói xong nam tử không nhìn ai nữa, xoay người vào phòng.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp