Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp

Chương 50: Tâm định


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu đã quyết định sống ở đây, Tiết Mật liền mang theo Nguyệt Kiến chọn một gian phòng, quét tước sạch sẽ sau đó dọn vào ở.

Ở đây mấy ngày, Tiết Mật cảm thấy đã khỏe lại, nhưng không biết chuyện gì mà vào thời gian cố định mỗi ngày, Nguyệt Kiến liền biến mất vô tung vô ảnh, nàng tìm khắp cũng không thấy.

Buổi sáng hôm nay, Tiết Mật vừa tỉnh lại phát hiện Nguyệt Kiến không ở trong phòng, trong nhà chỉ còn lại mình nàng.

Về phần Quân Ngọc Hàn, sáng nào hắn cũng ở trên núi tu luyện, sau giữa trưa mới trở lại, buổi chiều thì giúp mấy người trong thôn cùng phụ cận xem bệnh, đôi khi cũng ra ngoài trừ bỏ tà tu cùng một ít tà vật, nhìn giống như đang tích lũy công đức vậy. Lần đó gặp Nguyệt Kiến cùng nàng cũng là vì truy đuổi tà tu kia.

Bất quá phương thức tu luyện của hắn Tiết Mật cảm thấy rất kỳ quái, còn có người tu luyện như vậy sao, giống như người bình thường sinh hoạt ở núi nhỏ trong thôn, tu luyện cũng không dài, chính là sáng sớm đi hái thuốc thì thuận tiện tu luyện, thật sự tò mò a. Bất quá mỗi người có cách tu luyện khác nhau, hơn nữa lúc trước nàng cùng Nguyệt Kiến lập khế ước nên hiện tại tu vi cũng đến Nguyên Anh kỳ, nhưng vẫn nhìn không thấu tu vi hắn, chứng minh phương pháp của người ta rất là hữu dụng.

Tiết Mật ở một mình trong nhà không có ai tán gẫu, đang chuẩn bị đi ra ngoài nhìn phong thổ thôn này, thuận tiện tìm Nguyệt Kiến, đại môn đột nhiên bị gõ.

Nữ tử có chút nghi hoặc nhìn bên kia, sao lại có người đến, mọi người đều biết Quân Ngọc Hàn là không có ở nhà a, chẳng lẽ có người bệnh nặng bộc phát?

Nghĩ như vậy, Tiết Mật ra mở cửa, đứng ngoài cửa lúc này là bảy tám nữ nhân, già trẻ đều có, trên người mặc vải thô áo gai, vẻ mặt đều tươi cười nhiệt tình, làm người ta nhìn thấy không khỏi tâm sinh hảo cảm.

“Các ngươi là……” Tiết Mật lễ phép hỏi.

“Chúng ta đều là người trong thôn này.” Một lão đại nương trên đầu đội khăn bố xám cười nói, ánh mắt cao thấp đánh giá Tiết Mật, tiếp theo còn nói thêm, “Ngươi chính là nương tử giống như tiên nữ Quân thầy thuốc giấu ở trong nhà như mọi người đồn sao, quả nhiên bộ dạng thực xinh đẹp.”

Tiết Mật nghe lời nàng nói, mặt xoát một cái đỏ bừng, “Cái kia, mời vào ngồi, ta…… Ta không phải nương tử Quân Ngọc Hàn, hắn buổi sáng đi ra ngoài, các ngươi có chuyện gì không?”

“Không phải!” Đại nương kia ngạc nhiên nói, “Nhưng ngươi ở nhà của hắn mà, sao có thể không phải chứ?”

Mấy người còn lại vẻ mặt cũng ngạc nhiên, chỉ có nữ tử mặc xiêm y toái hoa ước chừng mười lăm mười sáu tuổi là giấu diếm sắc mặt vui mừng.

Tiết Mật nhìn các nàng như vậy, biết người ta hiểu lầm, dù sao nơi này không thể so với Tu Chân Giới, người nhiều chuyện đồn đãi. Hiện tại nàng không nói gì liền ở trong nhà một nam tử xa lạ, khẳng định sẽ khiến hiểu lầm.

Hơn nữa xem ra, Quân Ngọc Hàn làm thầy thuốc ở trong thôn cũng nổi tiếng, trong nhà đột nhiên có một nữ tử, chắc chắn sẽ có ba lời đồn đãi. Nghĩ đến trong lúc mấy ngày đóng cửa không ra, bên ngoài không biết đã lưu truyền thành bao nhiêu bản, chắc là đến hôm này các nàng kiềm chế không nổi mới đến đây hỏi thăm.

Hơn nữa ở đây nhiều mụ mụ, nãi nãi, khẳng định là vì cô nương trong nhà mà đến hỏi thăm, dù sao đối với phàm nhân, Quân Ngọc Hàn mị lực không hề nhỏ tẹo nào.

“Ta……. Ta là biểu muội bà con xa của hắn, trong nhà gặp chuyện, hiện tại chỉ còn lại ta cùng muội muội, ở quê không có người nương tựa, cho nên mới nương nhờ biểu ca, mấy ngày nay lo chỉnh lý lại mấy thứ, chưa kịp đi bái phỏng các vị thẩm thẩm, thật có lỗi.” Tiết Mật mặt không đỏ tim không đập nói dối, sau đó lui lại mấy bước, nhiệt tình nói, “Vậy mọi người trước vào trong nhà ngồi, sao có thể đứng mãi ngoài cửa được.”

“Nga, được…….” Một đám người nói không ngừng, sau đó đi vào.

Tiết Mật đi vào phòng trong, từ không gian tùy tiện xuất ra lá trà, thế nhưng còn có chút linh khí, cũng không để ý, pha vài chén trà bưng ra cho các nàng, sau đó ngồi ở một bên.

Thấy các nàng cầm chén trà, nhưng không có uống, trên mặt có chút co quắp.

“Mùi vị trà này cũng không tệ lắm, ta mang từ ngoài quê đến, các ngươi nếm thử.” Tiết Mật mời nói, hương vị linh trà khẳng định không tồi, phàm nhân dùng tuy rằng không tăng tu vi, nhưng có thể kéo dài tuổi thọ.

Nghe Tiết Mật nói như vậy, mấy người kia ngửi mùi trà, nhấp hai ngụm, vừa vào miệng liền phát hiện mùi vị thật sự không tồi, không có một tí chát, ngược lại có chút ngọt lành, sau đó nhịn không được uống vài hớp.

Tiết Mật thấy các nàng uống đến vui vẻ, nàng cũng thực vui vẻ, nhưng mà cái nữ tử y phục toái hoa kia vẫn không ngừng liếc nàng, giống như cân nhắc chuyện gì, Tiết Mật biết đây nhất định là tiểu hoa đào của Quân Ngọc Hàn, cũng không để ý, mặc nàng nhìn.

Chính là trà uống mới được một nửa, Quân Ngọc Hàn đột ngột trở lại, vừa thấy trong nhà có nhiều người như vậy, có chút kinh ngạc, bất quá vẫn cười cười, “Các vị thẩm tử có chỗ nào không thoải mái sao, đợi ta đem thảo dược đi cất, sẽ khám và chữa bệnh cho các ngươi.”

Nghe hắn nói vậy, Tiết Mật mới thất trên lưng hắn quả nhiên vác một gùi dược, nghĩ nghĩ nàng có nên lại cầm giúp hắn không.

“Quân thầy thuốc đã trở lại, chúng ta không có bệnh, chỉ là lại đây ngồi một chút, xem thân thích nhà ngươi mới tới, không có ý tứ gì khác.” Đại nương quấn khăn vải lẻ màu xám cười nói.

“Thân thích?” Quân Ngọc Hàn nhìn Tiết Mật cười nói.

Tiết Mật bị hắn nhìn có chút ngượng ngùng cúi đầu, sau lưng nói dối, cùng trước mặt người nói dối cảm giác thực không giống nhau.

“Đúng vậy, không phải biểu muội ngươi sao?” Đại nương kinh ngạc nói.

“…… Đúng vậy, nàng vừa mới đến không lâu, rất nhiều chuyện còn không biết, còn thỉnh tha thứ.” Quân Ngọc Hàn khách khí nói.

“Không có đắc tội, không có đắc tội, còn mời chúng ta uống trà, rất ngon!” Đại nương vội nói.

Nghe vậy, Quân Ngọc Hàn đem tầm mắt chuyển hướng mấy chén trà trên bàn, mày hơi nhíu lại, thượng phẩm linh trà, thật hào phóng!

“Vậy là tốt rồi…….” Quân Ngọc Hàn còn chưa nói xong, chợt một tiếng thét kinh hãi vang lên.

“A, đau quá……” Tiết Mật xoa xoa bụng, trên mặt mồ hôi lạnh chảy ròng.

“Sao vậy? Để ta xem xem……” Quân Ngọc Hàn vội chạy qua, bắt lấy cổ tay Tiết Mật.

Nhìn hai ngươi, bảy tám nữ nhân bên này cũng có chút tay chân luống cuống, vẫn là đại nương kia mở miệng nói, “Cần chúng ta hỗ trợ không?”

“Không cần, đại nương ngươi xem ta lúc này cũng không chiêu đãi được các ngươi……” Quân Ngọc Hàn xoay người đối với bọn họ thật có lỗi cười.

“Nga, chúng ta hiểu được, hiểu được, trong nhà còn có việc, chúng ta đi trước.” Mấy người vội nói.

Cuối cùng, chỉ còn lại cái nữ tử xiêm y toái hoa kia vẫn đứng tại chỗ, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Quân Ngọc Hàn con ngươi cũng không chớp lấy một cái.

“Nhị muội đi thôi, nhìn cái gì!” Một phụ nhân tầm ba mươi tuổi mặc xiêm y màu xanh hung hăng kéo nữ tử còn đang ngẩn người kia, cho nàng một ánh mắt.

Lúc này nàng kia mới tâm không cam lòng không nguyện ly khai, trước khi đi còn thâm sâu nhìn Quân Ngọc Hàn.

Ra ngoài cửa, một đám người hàn huyên vài câu rồi chia nhau về nhà.

Khi cách nhà Quân Ngọc Hàn một khoảng xa, vị phụ nhân mặc xiêm y màu xanh kia nhìn sang nữ tử, thấy nàng một bộ mất hồn mất vía, thở dài nói, “Ngươi cũng thấy đấy, Quân thầy thuốc đối với biểu muội kia rất quan tâm, hơn nữa người kia cử chỉ điệu bộ, tướng mạo, cùng Quân thầy thuốc rất xứng đôi, ngươi sao so được? Vẫn nên thu tâm tư của ngươi lại, an tâm lập gia đình đi, quá mấy ngày ta sẽ cùng tam cô thương lượng một chút, nàng là bà mối, đối với tình trạng trong nhà của mấy tiểu tử chưa lập gia đình ở mấy thôn phụ cận cũng hiểu biết nhiều.”

Nghe vậy, nữ tử mặc xiêm y toái hoa cúi đầu cắn cắn môi, trong mắt hiện lên mạt không cam lòng cùng oán giận, nhưng cũng không phản bác lời của nàng.

“Thế nào?” Quân Ngọc Hàn dừng việc rót linh lực vào, nhìn Tiết Mật hỏi.

“Khỏe hơn nhiều, cám ơn.” Tiết Mật kinh hồn chưa định nói.

“Không sao, nhưng ta hy vọng ngươi nên hiểu tình huống hiện tại của mình, nữ tu sĩ trong lúc mang thai, linh lực trên cơ bản không nhiều, vì đứa nhỏ cũng được, vì ngươi cũng được, hy vọng ngươi không nên luôn suy nghĩ miên man.” Nam tử ngiêm mặt nói.

Nghe hắn nói vậy, Tiết Mật nhẹ nhàng nhắm mắt, thế nhưng không tìm được lời nào để phản bác.

Đúng vậy, từ khi nàng biết có bầu, nàng luôn suy nghĩ không ngừng được, từng loại lo lắng luôn xẹt qua trong đầu, nàng đang sợ, nàng rất sợ. Không ngừng nói với bản thân, hiện tại ngươi không phải có một người, trong bụng còn có tiểu tử, không nên suy nghĩ miên man như vậy, nhưng nàng khống chế không được. Kiên định lúc trước hiện tại xem ra thật đáng chê cười, Tiết Mật chua sót cười.

Nhìn nàng như vậy, Quân Ngọc Hàn nhíu nhíu mày, sau đó nói, “Cũng nói cho ngươi một tin tức, lúc trước bắt mạch không rõ, hồi nãy dùng linh lực giúp ngươi giảm bớt đau đớn, phát hiện trong bụng ngươi không phải có một thai nhi, mà là hai cái, có thể là song bào thai hoặc là long phượng thai, tạm thời giờ tính không ra, nhưng có thể thấy bọn hắn rất khỏe mạnh.”

Nghe vậy, Tiết Mật bỗng ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, “Cái gì? Hai người?”

Quân Ngọc Hàn gật gật đầu, lại đề nghị, “Nếu ngươi ở nhà thấy nhàm chán, có thể đi ra ngoài một chút, cùng thôn dân nơi đây tâm sự, lúc đó ngươi cũng có thể nói là biểu muội của ta, tìm chút việc làm, không cần ở một mình ngây ngốc suy nghĩ miên man, đối với đứa nhỏ không tốt.”

Tiết Mật rầu rĩ ừ một tiếng, ánh mắt có chút mơ hồ.

Thấy nữ tử một bộ không yên lòng, nam tử hít một tiếng, liền ly khai.

Còn lại Tiết Mật vẫn đang ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn bụng mình, hai người…… THế nhưng có hai người…… Sau đó lấy tay sờ sờ, trên mặt là thập phần cẩn thận.

Thật sự không thể cứ như vậy, có lẽ nên đi ra ngoài một chút……

Vừa định ra ngoài, cửa đột nhiên bị kéo một tiểu nha đầu cả người lấm lem tiến vào, nhìn kỹ thì ra là Nguyệt Kiến.

Vừa thấy Tiết Mật ngồi ở giữa phòng, Nguyệt Kiến hoảng sợ, tay vội rụt lại, nghĩ Tiết Mật lúc không có nàng gặp chuyện gì, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn trái phải đều dính bùn muốn bán đứng nàng.

Tiết Mật nhướng mày, “Nguyệt Kiến qua đây! Mấy ngày nay ngươi đều chạy ra ngoài, rốt cuộc đi đâu? Trên người sao bẩn như vậy?”

Nữ hài từng bước tiến lại gần Tiết Mật, cúi đầu nhỏ giọng nói, “Đi chơi…..”

“Chơi? Với ai?” Tiết Mật hơi nghi hoặc.

“Cùng bọn a Thủy, nhị đản trong thôn.” Nguyệt Kiến tiếp tục nhỏ giọng nói.

“Cái gì?” Tiết Mật càng nghi hoặc, Nguyệt Kiến khi nào thì nhận thức những người đó.

“Cũng chỉ là đi chơi, ta chưa làm chuyện xấu gì, cũng không khi dễ bọn họ.” Nữ hài vội nói.

“Ta cũng không nói ngươi khi dễ bọn họ a, chỉ là muốn hỏi các ngươi chơi cái gì? Sao trên người lại bẩn như thế?” Tiết Mật bất đắc dĩ nói.

“Bọn họ mang ta ra bờ sông câu cá tôm, lên núi hái trái cây, còn có đào tổ chim……” Nói đến đây, nữ hài cả người đầy dũng cảm, mắt lấp lánh trong suốt.

“Tốt lắm, tốt lắm……” Tiết Mật tức giận cắt ngang lời nàng, “Ngươi biết thật nhiều a, ai~ người nào đó có bạn tốt liền không để ý ta, làm ta mỗi ngày một mình ngồi trong nhà buồn thật đáng thương……” Nói xong trên mặt còn làm ra một bộ bi thương.

“Không có, Mật Mật, lần sau ta ra ngoài chơi sẽ mang ngươi đi theo!” Nguyệt Kiến vội vàng nói.

Thấy nữ hài sốt ruột, Tiết Mật bật cười, “Quên đi, ta sao có thể chơi thế này a, vừa rồi đùa ngươi thôi, mau đi xuống đem trên người tẩy sạch sẽ đi, thật là, cũng không biết trước khi về nhà thì dùng pháp thuật làm mình sạch sẽ đã chứ.”

Thấy nữ hài vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ đi xuống, Tiết Mật nở nụ cười, sau khi cười xong, nhẹ nhàng xoa xoa bụng.

Ngay cả Nguyệt Kiến có thể thích ứng nơi đây, nàng nhất định cũng có thể. Nàng nhất định sẽ sống tốt, thêm một đoạn thời gian lòng vui lên sẽ mang theo mấy đứa nhỏ đáng yêu về gặp tỷ tỷ bọn họ!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp