Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 86: Tất Cả Dạt Ra, Để Cho Anh Ngầu!


Đàn chủ đi tới bên cạnh hòa thượng Tây, vươn tay ra chụp một phát!

- Chỉ cần ăn hồn phách của tên hòa thượng Tây này thì Khổ U có thể khôi phục lại từ trạng thái suy yếu rồi. Nói không chừng nhân họa mà được phúc. - Đàn chủ thầm nhủ trong lòng.

Hòa thượng Tây này thực lực đã lên tới cảnh giới Dược Long Môn đệ lục khiếu nhất phẩm, trên người lại có công đức khổng lồ, đối với quỷ vật mà nói thì hắn là vật đại bổ chẳng khác chi thịt Đường Tăng. Chỉ cần nuốt sống hồn phách của hòa thượng Tây này thì Khổ U có thể tăng lên một tiểu cảnh giới!

Tuyệt đối không thể để tên hòa thượng này chạy!

Cho nên đàn chủ liều mạng mặc kệ kịch độc trong cơ thể ngấm sâu hơn, cũng muốn bắt lấy hòa thượng Tây.

Bàn tay của đàn chủ lại chụp lên người hòa thượng Tây, trong chưởng chân khí sục sôi. Một chưởng này đánh xuống đủ để đào một cái lỗ xuyên qua người của hòa thượng Tây.

Choeng!

Thế mà khi chưởng của hắn chạm tới người hòa thượng Tây thì lại truyền tới tiếng vang như đánh vào kim loại.

Áo cà sa của hòa thượng Tây phồng lên như một quả bóng cao su bảo vệ thân thể hắn. Bên ngoài áo cà sa hiện lên hàng trăm ngàn dòng kinh văn, phủ lên tấm áo bình thường một tầng ánh vàng chói lọi.

Tấm áo cà sa nhìn có vẻ bình thường này thế mà lại là một pháp khí phòng ngự, có thể ngăn cản được một chưởng của đàn chủ kia! Khoảng không gian áo cà sa phồng lên kết hợp với trận pháp phòng ngự khắc trên nó càng khiến sức mạnh trong chưởng của đàn chủ thêm suy yếu.

Hòa thượng Tây không hề tổn thương mảy may!

Tu sĩ cầu đạo trường sinh, ai cũng vô cùng quý trọng tính mạng của bản thân mình.

Với người cầu trường sinh mà nói, phải sống mới có cơ hội trường sinh, chết rồi thì còn làm ăn gì nữa!

Thân là một tu sĩ chính thống, trên người làm sao có thể thiếu pháp bảo phòng ngự cho được?

Cho dù là dân ngoại quốc cũng không ngoại lệ!

Áo cà sa trên người hòa thượng Tây không chỉ phòng ngự được mà còn có thể tự động điều chỉnh nhiệt độ quanh người, hơn nữa giá lại không cao, vừa đẹp vừa tốt lại vừa rẻ.

Cái duy nhất không được hoàn mỹ là thuộc tính phòng ngự của áo cà sa phải do hòa thượng Tây đích thân chủ động kích hoạt mới được.

Lúc trước khi đàn chủ đánh lén, hòa thượng Tây không kịp chuẩn bị nên thuộc tính phòng ngự của áo cà sa mới không thể khởi động.

Một chưởng ăn chắc mười phần đánh ra lại không thu được hiệu quả như mong muốn, đàn chủ nhướn mày, giọng nói lạnh ngắt:

- Càng chạy càng chết!

Vừa nói, hắn vừa biến chưởng thành trảo, một phát - oán quỷ trảo - chuyên phá khí công hộ thể và phòng ngự cường hóa chộp thẳng vào chiếc áo cà sa.

Thế nhưng… cú chộp này của hắn lại rơi vào khoảng không!

Hòa thượng Tây không hề nằm im chờ chết, sau khi bị đánh lén ngã xuống, hắn liền âm thầm dùng một viên đan dược chữa thương. Tới giờ đã đủ sức để chạy trốn rồi.

Áo cà sa khởi động hình cầu phòng ngự, hòa thượng Tây vỗ hai tay lên mặt đất, thân thể bắn đi như một quả bóng cao su. Tuy rằng tư thế không đẹp nhưng tốc độ thì không thể chê vào đâu được!

Cú chộp của đàn chủ chỉ bắt được tàn ảnh hắn lưu lại mà thôi.

Đồng thời, cả người hòa thượng Tây lao đi chẳng khác nào một viên đạn, chỉ trong nháy mắt đã vọt xa ba toa tàu.

Chỉ cần có toa nào mở cửa được là hắn có thể trốn thoát ra ngoài ngay.

- Ngày đen như chó mực! - hòa thượng Tây lẩm bẩm.

Đối phương là chân sư nhị phẩm có chân khí, nếu đối mặt giáp lá cà thì hắn ắt là chết chắc mười mươi. Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách, chỉ cần thoát khỏi độc thủ của quỷ tu tà đạo kia thì hắn có thể tìm một đám huynh đệ tới, báo mối thù một chưởng này!

Bay vọt một hồi, hòa thượng Tây mau chóng bay trở lại toa tàu mà Tống Thư Hàng đang ở.

Các hành khách đều kinh ngạc nhìn hòa thượng Tây, không hiểu vì sao vị cao tăng này tự nhiên lại quay về đây.

Đã thế, sao lại phồng lên như quả bóng rồi?

Bây giờ hòa thượng Tây làm gì có thời gian để mà lãng phí, hắn lăn một vòng tại chỗ rồi xoay người đứng lên, hai tay áo cà sa toát ra hai luồng sương trắng, tấm áo vốn đang căng phồng trở lại nguyên dạng.

Sau đó hắn chạy tới cửa tàu, đập tay nắm cửa, ra sức xoay tròn mở ra.

- Không muốn chết thì mau chạy khỏi con tàu này đi! - Cuối cùng, hòa thượng Tây hướng về phía hành khách trên tàu rồi hét to một tiếng.

Hắn không có thời gian để giải thích, cũng không quan tâm việc người trên tàu có nghe lời mình nói hay không. Dù sao thì hắn cũng đã nói rồi, tin hay không tin là do hành khách quyết định.

Tống Thư Hàng và gia đình bé loli đứng ngay chỗ cửa tàu.

Bé loli lùi ra phía sau bố mình, nắm tay người mẹ trẻ tuổi.

Người mẹ trẻ dùng thứ tiếng Trung lơ lớ hỏi:

- Chúng ta phải xuống tàu sao?

Người đàn ông mặc sơ mi trắng nói:

Truyện được dịch- tại- iREAD-.vn-- Phải xuống, rời tàu!

Lúc trước bọn họ tận mắt nhìn thấy hòa thượng Tây khu trừ ảo giác trên tàu nên đều tin rằng hắn là một cao tăng đắc đạo. Tuy hắn là người ngoại quốc nhưng điểm này không ảnh hưởng gì.

Người đàn ông áo trắng ngẫm ra mình vẫn còn trẻ, chưa muốn chết, thế nên cứ nghe theo cao tăng kia mà xuống tàu thì hơn.

- Anh bạn trẻ này, cùng xuống tàu đi. - Hắn nói với Tống Thư Hàng.

Tống Thư Hàng lại khẽ lắc đầu mà nói:

- Muộn rồi…

- ? - Người đàn ông mặc sơ mi trắng nghi ngờ nhìn hắn.

Tống Thư Hàng nheo hai mắt, tay nắm chặt ba lá phù chú. Từ lúc hòa thượng Tây nắm tay nắm cửa tàu thì đã muộn mất rồi.

Tống Thư Hàng trong trạng thái cảnh giác có thể cảm ứng được, chỉ vài giây sau khi hòa thượng Tây vọt vào toa này thì một luồng năng lượng tiêu cực của ma quỷ đã bám sát theo sau.

Khi hòa thượng Tây cởi áo cà sa phòng ngự, chạy tới mở cửa tàu thì năng lượng của quỷ vật đã bao trùm cả toa tàu rồi. Mà ảo thuật của quỷ vật đã phủ kín cả tàu từ lúc nào không biết.

Hòa thượng Tây tự cho là mình đã mở được cửa tàu, thế nhưng thực tế là hắn vẫn nắm vòng treo trên tàu mà giật lắc, cửa chưa hề mở ra.

- Đứng bên cạnh tôi, đừng đi đâu cả. - Tống Thư Hàng nói với gia đình người đàn ông mặc sơ mi trắng.

Sau đó hắn lặng lẽ rút Kiếm phù và Giáp phù, đặt trong túi áo, chuẩn bị rút ra bất cứ lúc nào.

Đang nói chuyện, chợt thấy một người đàn ông sắc mặt tái xanh chậm rãi bước vào toa tàu, cười lạnh mà nói:

- Ngươi trốn không thoát khỏi tay ta đâu, đại hòa thượng.

Sắc mặt hòa thượng Tây thay đổi kịch liệt, trong lòng hô to không ổn.

Hắn thò tay ra ngoài cửa tàu đang mở, trong mắt hắn cửa đã mở rồi, bên ngoài là đường ray tàu chạy, thế nhưng thứ mà tay chạm đến lại là thành tàu lạnh ngắt.

Tiêu rồi, trúng ảo ảnh!

- Vẫn còn muốn trốn sao? Đằng sau còn nhiều toa tàu lắm, ngươi tha hồ mà trốn, ta không sốt ruột đâu. - Đàn chủ cười lạnh, búng ngón tay vang tanh tách.

Bốn con oán quỷ chui ra từ tay hắn, phá hủy toàn bộ camera trên tàu.

Sau đó, quỷ tướng Khổ U chui một nửa thân mình vào toa tàu. Tất cả ảo ảnh giăng sẵn trong toa bùng nổ, bao phủ toàn bộ hành khách ở đó.

Trong mắt các hành khách toát ra vẻ kinh hoàng, có một người ngã vật xuống đất ngất lịm.

- Shit! - hòa thượng Tây chửi thề một tiếng, trốn không thoát rồi.

Áo cà sa của hắn rung lên, một cây kim cang xử trượt xuống, dừng lại trong tay hắn.

Liều mạng!

Cho dù có chết, cũng phải bắt kẻ này ăn quả đắng!

Hành khách ngã xuống hết người này đến người khác, người cha mặc sơ mi trắng, người mẹ trẻ tuổi và bé loli đều kinh hoàng rơi vào choáng mê. Hành khách chịu đựng đủ loại tra tấn khủng khiếp của ảo ảnh, hóa thành những cảm xúc tiêu cực kinh hãi, tuyệt vọng.

Cứ như vậy thì oán quỷ của đối phương có thể hấp thu thêm càng nhiều năng lượng tiêu cực và trở nên cường đại hơn, mà vết thương trên người hòa thượng Tây càng để lâu lại càng bất lợi.

Một bên đang tiêu hao, một bên đang lớn mạnh, nếu không liều một phen thì đến cả cơ hội liều mạng cũng không còn nữa.

Hòa thượng Tây thở sâu một hơi, khí huyết trong bốn khiếu mắt, mũi, tai, miệng sục sôi hô ứng với khí huyết trong tâm khiếu.

Hắn dùng khí huyết trong nội thể tạm thời ngăn chặn vết thương trên lưng, hai tay nắm chặt kim cang xử, bước lên phía trước một bước, mượn bước này tăng cường khí thế bản thân lên tới tột cùng!

Hắn đã tính toán kĩ, sợ là mình chỉ còn sức lực đánh ra một hai đòn mà thôi.

- A! - hòa thượng Tây nhảy vọt lên, hai tay giơ cao kim cang xử, nhắm thẳng đàn chủ, ra sức nện xuống.

Đây chính là pháp môn nhất lực hàng thập tuệ.

- Ha hả, kẻ sắp chết giãy dụa nhìn thật là ngon mắt, tuyệt lắm! - Đàn chủ chẳng hề tránh né, quỷ tướng Khổ U sau lưng hắn vươn hai tay thành hai vuốt quỷ khổng lồ, bảo vệ hắn cực kì kín kẽ.

Kim cang xử của hòa thượng Tây nện lên vuốt quỷ, chỉ ma sát ra một tia lửa.

Quỷ tướng Khổ U đang trên đà khôi phục có thực lực nhị phẩm chân chính chứ không đùa.

Đòn công của hòa thượng Tây căn bản chẳng hề gây ra thương tích cho Khổ U, ngược lại hắn còn bị phản lực trên vuốt quỷ đánh bay ra ngoài, đập mạnh vào vách tàu, khiến cho vết thương trên lưng càng nặng…

- Chỉ cần ăn ngươi, Khổ U nhất định có thể đột phá cảnh giới hiện tại. Lão phu quả nhiên đã đến lúc đổi vận rồi! - Đàn chủ cười gằn.

- Nhảm nhí! - hòa thượng Tây cắn răng, trong lòng lại không khỏi trào lên nỗi tuyệt vọng.

Hắn nhìn khắp toa tàu, hành khách gần như đã ngã gục hết, chỉ còn một thiếu niên vẻ ngoài thanh tú vẫn còn đứng đó.

Thiếu niên ấy sắc mặt bình tĩnh, trên người toát lên khí chất siêu phàm thoát tục.

Một lát sau, thiếu niên đột nhiên mỉm cười, sau đó lấy một chiếc dây chuyền trên cổ, tay nhẹ nhàng bắn ra.

Keng!

Tiếng vang trong trẻo phát ra từ mặt dây chuyền.

Âm thanh êm tai thật đấy…

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần