Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 99: Khí chất dáng vẻ và thực lực


Mai sơn cách Già Hội sơn không xa, thế nhưng ta chỉ từng nghe nói, lại chưa bao giờ biết nơi này cụ thể ở đâu.

Phượng Nghi nói cho ta, nếu như không có thiệp mời này, cho dù ngươi có xoay mấy chục năm ngoài Mai Sơn cũng tìm không được lối vào.

Cảm giác, giống như Đào Hoa quan trước kia.

Bên ngoài cũng bố trí trận pháp, người ngoài rất khó có thể tìm được.

Ta nghiêm túc suy nghĩ có nên cũng thiết lập một cái na ná cho Bàn Ti động của ta hay không, có điều yêu cầu đối với trận pháp như thế hình như tương đối phức tạp, bằng trình độ của ta bây giờ chưa làm được, nhiều lắm xem sách, khả năng còn phải thỉnh giáo thêm Phượng Nghi, hắn thì nhất định biết. Đào Hoa quan trước kia không phải hợp trận pháp phòng ngự với sườn núi Phượng Hoàng hay sao? Nhưng… lúc Đào Hoa quan bị đạo sĩ vây công, trận pháp ấy cũng bị phá hủy theo.

Chúng ta đi tới một chỗ đồng không mông quạnh thì dừng lại, nơi này thật là… hoang vắng.

Có vài gốc cây liễu sinh ra trong cánh đồng, Phượng Nghi nâng cằm với Hôi Đại Mao: “Đi, từ trái sang phải, xoay quanh gốc cây hai vòng, sau đó vỗ một cái trên mỗi gốc cây.”

Hôi Đại Mao hớn hở đáp ứng một tiếng, liền ngoan ngoãn xoay quanh, ta và Phượng Nghi đứng ở nơi đó nhìn. Ta không khỏi sinh ra một ý tưởng… Nếu như Phượng Nghi không đi cùng chúng ta, vậy hắn có phải sẽ buông tư thái tự mình xoay quanh không? Ha ha, nghĩ đến Phượng Nghi xoay loạn tại chỗ, không biết sẽ là hình ảnh gì?

Ta đang cười trộm trong bụng, thình lình Phượng Nghi lạnh lùng nhìn qua đây, ta rùng mình, lập tức thành thật đứng yên, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim. Bất quá phương pháp quay quanh cây liễu này cũng không mới mẻ, ta nhớ trong Tây Du ký lúc bắt yêu quái gì đó, hình như cũng có đoạn kinh điển xoay quanh cây liễu mấy vòng.

Hôi Đại Mao xoay xong vỗ xong cây quay lại, Phượng Nghi ném hai bức thiệp mời của ta và hắn vào chỗ đất trống giữa mấy gốc cây, trước mắt bỗng nhiên bốc lên một làn sương trắng nhàn nhạt, một thanh âm thanh thúy nói: “Hoan nghênh khách quý giá lâm Mai sơn.”

Một thiếu nữ mặc áo xanh quần trắng từ trong sương trắng đi ra, dịu dàng thi lễ với chúng ta: “Hoan nghênh Phượng đại nhân, Đào cô nương.”

Ta kinh ngạc: “Ơ? Ngươi biết ta?”

Thiếu nữ thanh tú kia che miệng cười tủm tỉm: “Mặc dù Đào cô nương trước kia chưa từng tới Mai sơn. Thế nhưng trên thiệp mời có viết tôn tính đại danh của quý khách mà.”

A. Đúng. Ta lại quên mất cái này.

Nàng lả lướt. Trong bước đi tha thướt. Dáng đi cực kỳ xinh đẹp. Mặc dù tướng mạo chỉ tầm bậc trung. Xem như thanh tú. Thế nhưng khí chất thật tốt. Nhãn lực ta bây giờ mạnh hơn trước kia. Liếc nàng một cái liền nhận ra nàng là yêu hoa nhài. Vô nghĩa. Cho dù nhìn không ra. Ngửi cũng có thể đoán được. Đó rõ ràng là mùi hương hoa nhài.

Sau khi đi qua mấy gốc cây liễu kia, cảnh sắc trước mắt bỗng nhiên thay đổi. Núi rừng xanh đậm nối nhau. Con đường ngoằn ngoèo rải đá trắng vụn. Hoa tươi bên đường nở rộ. Từng bụi hoa như gấm như họa.

Nơi này thật đẹp… Xem ra chủ nhân mất không ít lực vào đây. Xa xa có thể nhìn thấy một góc mái cong trong rừng. Không biết là đình hay các. Mây cuộn sương giăng. Còn có tiếng chim hót véo von. Một con chim trả rất lớn kéo lông đuôi thật dài bay tới. Phượng Nghi nâng tay lên. Con chim xinh đẹp kia, đồng thời lại có một chút thụ sủng nhược kinh. Từng lông vũ của con chim trả ấy phát ra ánh sáng rực rỡ. Giống như điêu khắc từ ngọc lục bảo.

Phượng Nghi xoa đầu nó hai cái, con chim kia giương cánh ra quanh quẩn trên không trung một vòng, hạ xuống đất biến thành một đồng tử đáng yêu mặc lục y, giọng trẻ con chắp tay thi lễ về phía Phượng Nghi: “Bái kiến phượng vương.”

“Chớ đa lễ.”

Tiểu đồng kia trông thật béo mập thật đáng yêu! 》o《!

Ta luôn cho là mình cuồng shota, thế nhưng, tiểu gia hỏa này này thực sự đáng yêu vô cùng! Rất muốn bắt cóc!

Tiểu shota lục y kia vừa nhìn nhìn ta. Nghiêng đầu, biểu tình mang theo nghi hoặc ngây thơ.

A a a! Ta không được!

Sắp phun máu mũi!

Trước kia khi lần đầu tiên gặp Tử Hằng hắn tất nhiên cũng thanh tú xinh xắn, thế nhưng hắn quá chững chạc, giống một ông cụ non, chẳng moe (1) tẹo nào. Nhưng tiểu tử này không giống, ta chịu không nổi!

“Vị này… Là phượng vương phi sao?”

Hự? Cái gì?

Phượng Nghi lại ôn hòa nói: “Còn chưa phải, ngươi có thể gọi nàng Đào cô nương.”

Tiểu shota trịnh trọng gật đầu: “Vậy,” cũng cúi chào ta: “Bái kiến Đào cô nương.”

“Hợ…”

Ta bị câu hỏi vừa rồi chấn động còn chưa có tỉnh lại, nhếch da mặt cứng ngắc cười một cái. Không biết nụ cười này trông thế nào, có lẽ thực dữ tợn, tiểu shota lại lui về phía sau một bước, thoạt nhìn bộ dạng rất muốn trốn.

Ta còn chưa có so đo với hắn cái xưng hô Phương vương phi ban nãy của hắn đâu! May là người ở đây không nhiều lắm, nếu không sẽ làm cho người ta hiểu lầm biết bao nha.

Bất quá quên đi… Dù sao hắn thoạt nhìn… cũng thật sự là không hiểu chuyện.

Ta lấy ra một một hà bao nhỏ từ trong ngực: “Đây, ta có quà gặp mặt tặng cho ngươi nè…”

Ta sao lại cảm thấy khẩu khí của ta tựa như bà ngoại sói lừa gạt cô bé quàng khăn đỏ…

Tiểu shota không có nhận quà của ta, quay đầu nhìn Phượng Nghi.

Phượng Nghi gật đầu nói: “Đào cô nương cho ngươi quà gặp mặt, ngươi cứ nhận lấy đi.”

Tiểu shota vươn tay ra nhận lấy hà bao, non nớt nói một câu: “Đa tạ cô nương.”

Oa! Quá đáng yêu! Lại lễ phép như thế! Trong động của ta sao lại không có con chuột với nhện nào đáng yêu như thế chứ.

Mặc dù tiểu gia hỏa này cũng là chim. Bất quá bề ngoài hắn thực sự rất đáng yêu. Tu vi lại còn xa mới đạt tới trình độ uy hiếp được ta, vì thế ta thực sự muốn bắt cóc a bắt cóc…

Tiểu hài tử thiếu kiên nhẫn. Kéo miệng hà bao ra một chút nhìn vào trong. Bên trong là đóa hoa đào chạm thủy tinh hồng nhạt, khảm cành màu bạc với lá phỉ thúy tinh xảo khéo léo, mặc dù không đáng giá gì, thế nhưng thắng ở đẹp. Quả nhiên tiểu shota cũng cười, nheo mắt lại với ta, a…

Chúng ta tiếp tục đi theo yêu hoa nhài vào bên trong, liên tiếp có những chim chóc khác bay tới, bất quá chúng nó không có can đảm tới gần, hành lễ xong liền đứng trong hoa, trên cây ven đường.

Ta nhỏ giọng nói: “Nơi này có nhiều tộc nhân của ngươi như vậy sao?”

“Ừ, địa mạch của Mai sơn có lợi đối với việc tu hành, chúng nó ở trong này đã lâu, lúc trước mấy đứa trong chúng nó còn tới đỉnh Đông Dương nghe ta giảng pháp.”

“Vậy à.”

Hiểu rồi…

Dù sao lông dẹt mỏ nhọn đuôi dài khắp thiên hạ… chỉ cần là chim đều thuộc về quyền quản lý của vị phượng vương này, cho dù hắn có tinh lực ấy để quản hay không, hắn cũng là phượng vương.

Chúng ta vòng qua một bụi cây lớn, nhìn thấy một gian viện thanh nhã.

“Khách quý từ xa tới, trước ở trong này nghỉ một chút, uống chén trà.” Hoa nhài yêu lễ độ tiếp đãi chúng ta ngồi xuống, sau đó có một cô nương trang phục giống y như nàng đưa trà lên, một mùi hương thơm ngát, trong trà dám chắc thả nhị hoa sương hoa các loại. Vị chủ nhân của Mai sơn này thật sự là một người tao nhã.

Ta uống một ngụm trà. Vừa quay đầu, tiểu shota lục y đang đợi nhìn lén ta.

Ta cười với hắn, hắn lập tức tựa như chấn kinh quay đầu đi, vẻ mặt tư thái dường như nai con Bambi.

Một đường đến đây của chúng ta, Phượng Nghi cũng không nhắc lại chuyện cầu thân, ta đương nhiên sẽ không chủ động nhắc tới.

Chỉ mong hắn có thể làm như chuyện đấy chưa từng xảy ra. Mặc dù ta cũng biết ý tưởng này có chút… không đáng tin lắm.

Ta một người vẫn khó tránh khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ Phượng Nghi có ích lợi gì cần ta mới cầu thân với ta? Tỷ như, ta có thể hút lôi…

Nếu như là thế vậy còn có vẻ có khả năng, nhưng thế cũng không cần phải cầu thân. Phượng Nghi chỉ cần mở miệng, chẳng lẽ ta lại không giúp sao?

Xa xa, lại có thiếu nữ dẫn dắt khách nhân tiến vào, thân hình ban đầu mơ hồ, sau đó dần dần rõ ràng, là một nam tử mặc y sam màu đen. Hắn từ xa nhìn đến bên này, phất phất tay với Phượng Nghi, Phượng Nghi hơi gật đầu với hắn.

Người kia không tới gần đây. Rẽ thẳng vào một con đường khác, thân hình biến mất sau bụi cây không thấy nữa.

Hôi Đại Mao hỏi: “Phượng tiền bối, đó là người quen của ngươi?”

“Không tính quá quen thuộc, lần trước gặp mặt cũng bởi hội Mai sơn này, người ấy cực kỳ tinh thông kiếm đạo, ngươi nếu có hứng thú, có thể thỉnh giáo hắn.”

“Nha…”

Chúng ta dừng lại một chốc tại đình nghỉ chân, liền thấy thêm mấy vị lên núi đi hội, đại đa số Phượng Nghi đều quen biết. Ta cảm thấy rất mới lạ, trước kia chưa bao giờ gặp nhiều nhân vật xuất sắc như thế.

Cũng tỷ như… nữ tử đang thưởng trà với Phượng Nghi giờ này.

Dung mạo ấy, thực sự là quốc sắc thiên hương! Ta cũng xem mãi, càng không cần nói đến Hôi Đại Mao.

Nàng mặc một bộ y phục mây ngũ sắc, cử chỉ ăn nói đều thoát phàm thoát tục như thế…

Vừa so với nàng, đừng nói ta xách giày cũng không xứng, dù cho là Tam Thất năm đó…

Ôi, cho dù Tam Thất không có gây ra loại chuyện đó, nàng so với nữ tử này cũng kém xa.

Hèn chi Phượng Nghi vẫn thờ ơ với sự theo đuổi của Tam Thất. Nữ tử này mặc dù rất cao quý, rất ung dung, rất tao nhã rất hào phóng… Dù gì từ hay nào ta có thể nghĩ ra nàng đều chiếm hết, bất quá ta vẫn nhìn ra một vài chuyện.

Ánh mắt nàng nhìn Phượng Nghi…

Thật ra, Phượng Nghi thật sự xuất sắc, vĩ đại, địa vị lại cao quý. Nữ tiên bình thường nếu có thể leo lên hắn ấy cũng là kỳ ngộ cô bé lọ lem, nữ yêu bình thường, thì càng không cần phải nói.

Ta đương nhiên càng không được.

So với vị cô nương mặc y phục mây ngũ sắc này. Người ta giống kim cương. Tam Thất thì giống thủy tinh… Còn ta. Giống cục đá.

Đây không phải là ta tự hạ thấp mình, mà là sự thật đích xác như thế.

Người so với người thì chết, hàng so với hàng thì vứt, yêu so với yêu… Ờ, dù sao cũng không thể so.

Chúng ta nghỉ ngơi, sau đó lại đi vào trong, kiến trúc nơi này rất rải rác, tuyệt đối không tập trung giống như Đào Hoa quan trước kia, từng cái đại viện, mọi người đều ở gian phòng liền nhau, tựa như ký túc xá tập thể.

Nơi này bất đồng, hoặc đình, hoặc các, hoặc tạ hoặc hiên… Mái ngói màu đen, cột nhà màu nâu, tường màu trắng hoặc màu xám nhạt.

Hôi Đại Mao nói từ đáy lòng: “Thật đẹp a, chủ nhân nơi này thực sự không đơn giản, còn siêu hơn Bàn Ti động chúng ta.”

“Vậy đương nhiên.”

Chúng ta kia nếu như xem là nơi trú ở nông thôn, vậy người ta đây chính là bản mẫu lâm viên, thắng cảnh nhân gian.

Chúng ta không gặp chủ nhân, nghe nói chủ nhân say rượu chưa tỉnh, tiểu yêu hoa nhài an bài một viện gần nước cho chúng ta, hai gian, dưới cửa sổ chính là một cái hồ nhỏ. Chỗ ở của Phượng Nghi cách chỗ ta rất xa, hắn ở nơi có địa thế cực cao, nghe nói mấy lần trước hắn tới hội đều ở đó, cũng quen rồi.

Hôi Đại Mao nhỏ giọng nói: “Sư phó, chẳng trách người ta tên là Mai sơn đại tiên, xem khí phái này quả thực là không giống… Người so sánh với người ta, đại tiên là không thể tính, nhiều lắm tính là Bàn Ti tiểu tiên…”

“Cái này còn cần ngươi nói sao.” Ta đương nhiên biết.

Nhưng lại nói, khách nhân khác ta mặc dù chưa gặp được, xế chiều hôm nay gặp vài vị, người ta so về kiến thức, khí thế, ừm, dáng vẻ đều mạnh hơn ta.

Bất quá ta lại có niềm tin vào thực lực của mình. Mấy vị thấy chiều hôm nay, nếu thật sự động thủ, có lẽ đánh không lại ta.

Không chỉ vì ta sau khi bế quan thực lực đại tiến, cho dù trước khi ta bế quan, cầm dải Lưu Vân Tử Hằng tặng ta, cũng có thể thắng được bọn họ.

Chú thích

(1) moe: từ tiếng Nhật, có nghĩa là đáng yêu, dễ thương ↑

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Bàn Ti Động 38 Hào