Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 66


Ta cùng Tam Thất không hẹn mà cùng dừng động tác lại, nàng nhắm mắt một cái lại mở ra: “Có yêu khí… Cũng có mùi máu tươi.”

Bướm tinh đối với mùi là rất nhạy cảm.

“Đi xem.”

“Ai,” Tam Thất giữ chặt ta: “Chính ngươi còn nói, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.”

“Nơi đây là kinh thành, không phải nơi có thể tùy ý xằng bậy, quy củ này mọi người đều biết. Mọi người đều là yêu, phải cảnh báo một chút, không để cho hắn làm việc xấu ở đây, ảnh hưởng đến chính mình không tính là gì, nếu như liên lụy hại đến những yêu tinh khác, đó chính là chuyện của mọi người.”

“Được rồi được rồi.” Nàng nói: “Vậy đi xem thử.”

Cách nhau chưa đến nửa dặm đường, chỉ là công phu một cái vút thân.

Ta và Tam Thất đều đã đoán sai.

Dưới đất có một khối thi thể, nhưng không phải là người.

Là thi thể một con hươu, bụng bị xẻ ra máu chảy đầy đất.

“Hắn là… Ban ngày kéo đàn tại trà lâu kia…”

Ta vốn tưởng rằng là yêu đang giết người. Vì thế Tam Thất nói vừa có yêu khí lại có mùi máu tươi. Thế nhưng bây giờ bị giết lại là yêu?

“Kỳ quái. Đạo hạnh của nó tuy rằng không sâu. Nhưng cũng không đến mức… Vừa đối mặt liền bị giết. Ngay cả ra tay một cái cũng làm không được sao?” Tam Thất bịt mũi nhìn kỹ một chút: “Không phải tăng đạo bắt yêu kia làm. Sừng hươu này gân hươu này của hươu tinh cái gì cũng còn nguyên. Chỉ là không còn ngũ tạng.”

“Kỳ quái. Chẳng lẽ phụ cận nơi này có ác quỷ gì?”

Thích ăn ngũ tạng người và súc vật. Bình thường đều là loại ác quỷ gì đó.

Thế nhưng có thể vừa thấy mặt liền móc ra ngũ tạng của hươu tinh. Ác quỷ này… ác đến bao nhiêu đây.

Ta và Tam Thất liếc mắt nhìn nhau. Cách tiếng kêu thảm thiết phát ra này đến bây giờ chỉ có trong thời gian ngắn. Khẳng định chưa đến mấy phút. Máu hươu còn chưa lạnh. Ác quỷ nọ. Nhất định còn ở chung quanh đây.

Ta cũng nâng hai ngón tay, một mảnh võng tơ màu bạc bắn ra ngoài, chặt chẽ bảo vệ quanh thân chúng ta.

“Này, hồn phách của nó cũng tan.”

Súc vật thú vật bình thường thì không có hồn phách, thế nhưng có thể tu thành nhân thân thì không giống. Vốn nếu như hồn của hươu tinh vẫn còn. Cũng có thể hỏi xem nó rốt cuộc thấy cái gì. Nhưng mà… ngay cả hồn cũng không còn, người hạ thủ kia, nếu như là cố ý gây nên, chứng minh tâm tư cẩn mật.

Nếu như là vô ý… Chẳng lẽ nó ngay cả hồn phách cũng nuốt?

“Chúng ta đi thôi.” Tam Thất nhìn nhìn bốn phía, nàng có lẽ cũng có chút không thoải mái. Không phải e ngại, đạo hạnh của ta và nàng cộng lại đem kinh thành qua lại thành mảnh vụn cũng còn thừa.

Thế nhưng… loại cảm giác này khiến cho người ta không thoải mái.

“Không thể để nó cứ nằm ở chỗ này như vậy. Ai biết để cho người ta phát hiện sẽ đối xử với nó như thế nào.”

Ta bây giờ cũng không cách nào chôn nó, đành phải lại lấy hồ lô của ta ra.

Sau kho chứa đồ, tủ lạnh thiên nhiên, hồ lô lại thêm một chức năng mới: nhà xác di động.

Chúng ta trở lại sơn trang, Tam Lục lại là như cũ, đi bế quan của nàng. Tam Thất luôn yêu đẹp, huống hồ y phục mặc hôm nay thời gian không ngắn, nàng về đến nhà hẳn là sẽ lập tức thay đổi quần áo, bây giờ cư nhiên cũng không nghĩ phải thay đổi.

“Không đúng…” Tam Thất vừa có chút lo nghĩ loay hoay đầu ngón tay: “Nói thật ra. Hôm nay ở trà lâu ta đã cảm thấy có điểm cổ quái. Con hươu tinh và gà cảnh tinh kia, rõ ràng đạo hạnh rất ít, thế nhưng. Chúng nó lại có thể tu thành nhân thân, còn liều liều lĩnh lĩnh vào trong thành. Còn ác quỷ giống như đêm nay. Ta nói, ta từng nghe một bằng hữu nói, pháp sư hộ quốc thiết lập cấm chế ở kinh thành, nếu như ác quỷ có đạo hạnh như thế là không thể nào tiến vào kinh thành…”

“Đúng vậy, trên đường ta tới, cũng gặp phải chuyện kỳ quái.” Gặp được một bạch cốt tinh, phương thức tu luyện thành tinh cũng rất quỷ dị. Nàng nói là lấy được pháp lực ở hàn đàm, chính là… chính là không đúng.

Tại sao thế đạo này chỉ chớp mắt liền biến thành quần ma loạn vũ?

Ta vốn tưởng rằng ta không thường xuống núi vì vậy không biết. Nhưng bây giờ Tam Thất cũng nói như thế.

Vậy không phải ảo giác của một mình ta.

“Quên đi, việc này, chúng ta không nghĩ ra, đám đạo sĩ nói không chừng có thể nghĩ thông suốt.” Ta nói: “Chờ mấy ngày đi hỏi thăm một chút đi, ta trước đi chôn con hươu kia.”

“Được rồi.” Tam Thất nhìn ta: “Ngươi luôn tâm địa mềm.”

“Đây cũng không phải là tâm địa mềm cái gì… Nó chết có ta chôn nó, ta đã chết… A, phỏng chừng không cần chôn, một con nhện thôi, nho nhỏ. Một cước cũng sẽ bị người giẫm bẹp.”

Chôn ở chỗ nào đây? Ừm, phụ cận miếu Tống công rất yên tĩnh.

Liền chôn ở nơi đó đi.

Ta tìm một chỗ không xa phía sau miếu, một tay đào hố, sau đó chôn con hươu bất hạnh kia xuống.

Lúc đang muốn lấp đất lên, bỗng nhiên ta nhận thấy một chút động tĩnh.

Chậm rãi quay đầu, nhìn bụi cây cách đó không xa.

Mưa dầm làm cho tầm mắt bị chút cách trở, bất quá, không cần ta khó khăn đi tìm, thứ trốn ở nơi đó tự mình đi ra.

Là con gà cảnh tinh kia.

Nàng vẫn là bộ dáng tiểu nữ hài nhi mười hai mười ba tuổi. Sắc mặt vừa xanh vừa trắng. Môi đông lạnh phát tím. Có điều, đây đều không quan trọng. Quan trọng là… nàng tại sao chưa chết?

Nàng và hươu tinh hẳn là cùng một chỗ, không có khả năng hung thủ giết hươu tinh kia lại buông tha nàng.

Hơn nữa, nàng là thế nào vẫn theo tới đây, ta thế nhưng không phát hiện ra.

Ta có rất nhiều nghi vấn, nhưng xem ra ta bây giờ cái gì cũng chưa hỏi được. Nàng giống như bị khiếp sợ quá độ, hồn phách có chút không tập trung, căn bản không có biện pháp trả lời câu hỏi của ta.

Nàng từ từ đến bên cái hố kia, nhìn thấy thi thể hươu đã bị nước bùn chôn môt nửa trong hố, bỗng nhiên cũng tự mình nhảy xuống.

Ta đứng bên hố nhìn, nàng ôm đầu hươu, dán mặt mình lên mặt hươu, dựa vào thật chặt vào hắn, khe khẽ nhắm mắt lại.

Nếu như đổi thời gian, đổi cảnh tượng… Một màn này mặc dù có chút quỷ dị, nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy… vô cùng hài hòa, ấm áp. Thế nhưng bây giờ xem ra, chỉ làm cho người ta cảm thấy quỷ dị, còn có thương cảm.

Ta đứng ở một bên, không lấp đất trong hố tiếp. Mưa vẫn đang rơi xuống, giội vào trong hố, giội trên người bọn họ.

Thật ra thì, có thể lựa chọn người mình thích, không rời không bỏ cùng một chỗ với nhau, là một chuyện hạnh phúc.

Thế nhưng ta lại có rất nhiều nghi hoặc muốn giải quyết… Không có cách nào cứ như vậy nhìn tiểu gà cảnh tinh chết đi trước mắt ta như thế.

“Sư phó, sư phó?”

Thanh âm của Hôi Đại Mao từ xa đến gần, hắn khoa trương giơ một cái lá cây ngô đồng che ở trên đầu chặn mưa, vừa nhìn thấy chỗ ta đứng liền lộ ra biểu tình vui mừng: “Sư phó. Ta tìm người một lúc lâu rồi, người đang làm gì thế?” Hắn ló đầu liếc mắt nhìn trong hố, kinh ngạc a một tiếng: “Đây, đây sao lại thế này?”

“Ừm,” ta phân phó hắn: Trước tiên mang con gà cảnh tinh kia về, lấp đất lên hố đi.”

“Nha. Được.”

Hôi Đại Mao tay chân lanh lẹ nhảy xuống, cứng rắn kéo con gà cảnh tinh dường như đang choáng váng ấy lên, hai cái lấp đầy cái hố kia. Nghĩ nghĩ, lại chồng thành một nấm mồ, hết thảy làm xong sau khi lạy trước mộ phần hai cái, trong miệng nhỏ giọng mà lẩm bẩm: “Vị hươu lão huynh này, cầu cho ngươi kiếp sau đầu vào thai tốt đừng làm súc sinh nữa, khi sống là bọt nước. Sau khi chết đều là hư vô…”

Ta tò mò: “Những lời này của người học từ ai?”

“A, từ Lý đạo sĩ.” Hôi Đại Mao nói: “Hắn trước kia hay chôn chim nhỏ sâu nhỏ, còn nói hai câu đấy giống như vậy. Ta nghe nhiều cũng thuộc.”

Lý Kha à… Đúng vậy, đích xác giống chuyện hắn sẽ làm.

Trong mắt của hắn yêu cũng không thấp kém, chim nhỏ sâu nhỏ cũng không hèn mọn… Cặp mắt ấy ôn hòa vô tư, hắn… Ta cúi đầu, cảm thấy trong đôi mắt không biết là nước mắt hay là nước mưa: “Trở về đi.”

Hôi Đại Mao đáp ứng một tiếng, khiêng gà cảnh tinh lên vai, một đường theo ta trở về.

“A? Ngươi này…”

Tam Lục nghe thấy tin mà đến cực kỳ kinh ngạc. Phải nói, ba người chúng ta đều không thích gà… Bởi vì nghiêm chỉnh mà nói, ba người chúng ta đều là sâu biến thành.

Trời sinh không đối phó với gà này chim này loài vật ấy.

“Ta nói ngươi…”

“Nàng vẫn đi theo con hươu tinh kia. Bản thân nhảy vào trong hố dường như là muốn tự tử, ta cũng không thể chôn sống nàng a.”

Một tiếng bộp, Tam Lục cốc một cái lên trán ta.

“Nhưng ngươi cũng không cần mang nàng về chứ! Ngươi có biết Tiểu Lục vừa rồi bị dọa không dám hé răng không!”

Ờ… Cái này ta cũng sơ sót.

Đạo hạnh của Tiểu Lục không cao lắm, thấy thiên địch đương nhiên sợ hãi.

“Được rồi, chờ nàng tỉnh, ta liền đẩy nàng ta đi.”

Tam Lục liếc ngang một cái: “Ngươi cũng trưởng thành, làm việc còn nhìn trước không ngó sau như thế. Các ngươi đi tửu lâu với thư sinh mới quen ngày hôm qua? Đất kinh thành cũng không phải là nơi có thể tùy tiện như vậy!”

Nhưng chuyện ngày hôm qua kia thật không thể oán ta, cũng không phải ta nói ra… Rõ ràng là Tam Thất nhấc lên, tại sao muốn chụp trên đầu ta chứ.

Tam Lục hung hăng dạy bảo ta một hồi mới hết giận. Lại ném ra một cái bình nhỏ: “Cho ngươi.”

“Hử? Đây là cái gì?”

“Đây là mật trăm cỏ, có thể trữ thần định khí. Cho nàng ăn đi, xem như đúng bệnh.”

Ta cười.

Tam Lục người này, vẫn là như cũ. Nói năng chua ngoa, tâm đậu hủ a.

“Ta chính là muốn hỏi xem nàng ta nhìn thấy cái gì, còn có, ta rất khó hiểu nàng sao lại đi theo tìm được ta mà không làm cho ta phát giác.” Ta cùng Tam Lục kể quá trình chúng ta sau khi ra khỏi tửu lâu phát hiện thi thể của hươu tinh: “Việc này vô cùng kỳ quặc, hung thủ không biết là quỷ hay quái kia lại có thể không hạ thủ người, mà một phát liền giết hươu tinh. Hắn còn móc tâm can của hươu tinh. Chắc chắn… yêu tinh khác cũng có thể sẽ gặp phải độc thủ như thế. Biết rõ ràng sự tình. Mới có thể theo lợi tránh họa tốt hơn ngươi nói có phải hay không?”

“Cái này nói cũng đúng… Có thể một kích giết chết hươu tinh đã hóa thành hình người, mặc dù là ta ngươi. Miễn cưỡng cũng có thể làm được, thế nhưng hẳn là không sạch sẽ gọn gàng như thế, hươu tinh ngay cả hồn cũng tan, điểm này ngược lại đáng cân nhắc hơn.”

“Đúng vậy.”

Tam Lục thương lượng một hồi với ta không bắt được trọng điểm, tiểu nha đầu trong trang của nàng không có một ai có lá gan tới chiếu cố gà cảnh tinh, đành phải bảo Hôi Đại Mao trước tiên trông nom nàng, nếu tỉnh cho nàng uống vào mật trăm cỏ kia.

“Thực ra… cũng còn có biện pháp khác có thể hỏi thăm một chút.” Tam Lục nói.

“Biện pháp gì?”

“Ừm, ngươi đã từng nghe Bế Khẩu tiên chưa?”

“Nha, đã từng nghe.”

Bế Khẩu tiên đương nhiên không phải tiên, bất quá coi như là bán tiên. Đạo hạnh rất cao, nguyên hình là cái gì không ai biết. Có điều hắn từng đọc rất nhiều sách, sáng suốt uyên bác, có thể nói là sự tồn tại phi thường khác loài trong yêu.

Nghe nói thật lâu trước kia có rất nhiều người này, yêu này đi tìm hắn thỉnh giáo, không biết hắn là phiền hết sức phiền hay là xuất phát từ nguyên nhân khác, than một tiếng, họa từ miệng mà ra. Từ đó về sau liền phủ miệng lại, không thay người giải quyết nghi nan nữa.

“Chính là hắn cũng đã ngậm miệng bao nhiêu năm rồi.”

Tam Lục nói: “Hắn nợ ta một cái nhân tình rất lớn, hẳn là sẽ không cự tuyệt một câu hỏi của ta, ta vốn là muốn hỏi… Bất quá bây giờ việc này cũng rất kỳ quái, ta nghĩ, nếu như là hắn, có lẽ có thể giải đáp một phần cho chúng ta.

Tam Lục vốn là muốn hỏi cái gì?

Ta vội vàng khuyên nàng: “Cơ hội quý giá như thế lãng phí ở loại chuyện này không có lợi, vẫn là tương lai khi gặp phải vấn đề khó khăn lớn hơn lại đi tìm hắn thỉnh giáo là được. Trước mắt chuyện này có thể hỏi thử gà cảnh tinh…”

“Trang chủ tỷ tỷ! Trang chủ tỷ tỷ! Không tốt!”

Tiểu Lục mặt mày ảm đạm lảo đảo chạy tới: “Đến, đến… Đến đây…”

Tam Lục hỏi: “Nói chậm một chút, ai đến?”

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Bàn Ti Động 38 Hào