Trường Sinh Đảo

Chương 42: Chương 41


Chương 41

Con đtHxườJnng của ánh sáng

Kết thúc.

Lamia bây giờT nhìn chẳng khác gì miếng thịpRKt bịzfW xiên tứbZ tung là bao, màu đjjlỏ trong mắtHxt tắJqt dầion, ma khí không còn đszsủ duy trì khảZjt năng phảpn trọng lực nữioa, cảszs ngườpi vô lực rơi xuống cánh đJnồng băng như hầbZm chông phía dưới.

“Như vậy là xong rồi sao !?” Clade nuốt một ngụm nước bọt hỏi.

Hắcign còn chưa nói hêt câu thì cơ thểgco Lamia đfTang vô lực, rơi tự do xuống mặt băng toàn thân bỗng bùng phát ra thứfT khí đDcen kịcigt đbDiã khủng bố mọi ngườjjli từ nãy, rồi từ trên lưng cơ thểx đHTã tảio tơi không còn nguyên vẹn ấpy chợt xuấtHxt hiện đtcôi cánh bằKTng xương thịtct chỉgco trong nháy mắZjtt.

Đôi cánh vỗ mạJOHnh một cái đxem mèo nữszs biến mấxpt một cách bấRSt thườpRKng.

“Chưa !” Trung Thành đDcáp nhanh gọn, rồi nhấUKJc khẩcigu TIMI lên nhắstJm vào hướng Frozen bóp cò. PhảKKtn lực mãnh liệt đJnẩeIy văng hắstJn ra khỏi ngườTi Claude, bắtcn vào vách đtcá lạzfWnh toát phía sau.

Bắpn một súng thật sự trảzfW giá quá lớn, mấKKtt đcni hơi ấxpm từ Claude, toàn thân Trung Thành đSróng băng với tốc đcộ mắlnt thườTng có thểszs nhìn thấtHxy đcjược, nhưng đKTôi mắWpZt hắiUbn vẫn kiên đWpZịRSnh nhìn về phía xa, theo hướng viên đgcoạiUbn vừa bắSn.

Grao...

QuảUH nhiên, một sinh vật toàn thân đoUen kịUKJt, với điUbôi cánh dơi quái dịjjl gào lên một tiếng sau khi nửa cơ thểRS đjã bịKT thổi bay nửa còn lạHTi bịx bắtHxn ra xa vài chục mét, có thểUKJ nó tiếc nuối vô cùng vì khoảSng cách giữRSa móng vuốt của mình và con mồi chưa đJqến vài cm.

Frozen mặt cắstJt không còn giọt máu sữgcong sờtcJ đKKtứKKtng đKTó, hai tay xoa xoa vùng tóc màu xanh nay đZjtã nám đTen vì bịln viên đJOHạlnn đJOHốt cháy , ngay khi toàn thân Lamia hóa đoUen rồi biến mấZjtt cô đjã thấpy không ổn, nhưng không ngờeI tốc đfsmộ của thức này lạOrei nhanh đryến vậy, hoàn toàn đoUã đZjtột phá tốc đWpZộ âm thanh, trực tiếp biến mấUKJt.

Nếu không phảKxi phát đUKJạiUbn Trung Thành vừa bắKxn thì cô có chết cũng chưa rõ nguyên nhân tạci sao.

Nhưng nhìn sinh vật chỉbZ còn nửa cơ thểoU đKTen kịpt vẫn đpRKang không ngừng hồi phục kia thì hiểJqu rồi.

Chưa bao giờoU cái chết lạbZi ở gầzfWn đryến vậy, cảnm giác sợ hãi làm Frozen không tự chủ đJOHược mà khẽ run rẩbZy một chút, từ khi luyện thành đryồ án ma pháp bao quanh thân này, chưa kẻ nào đSến gầjn cô quá 2m mà không thành tượng băng.

Cho đtcJến khi gặp phảUKJi loạlni sinh vật này.

Thói quen làm sự cảKTnh giác buông lỏng, cộng thêm sự khinh đjjlịcigch, thiếu chút nữKTa thì đjjlã phảUKJi trảHT giá bằjjlng mạcnng sống của mình.

Cảcnm giác cận kề cái chết.

Quá đJOHáng sợ.

Thì ra mang danh thiếu niên thiên tài cũng chỉS đSrến thế này thôi, chết là hết, chẳng còn gì cản.

Nhìn lạHSUi đKKtằgcong sau, thiếu niên mặt ngăm ngăm điUben, với vết sẹo khó coi trên mặt toàn thân đWpZang nhanh chóng kết băng, nhưng đmfbôi mắHSUt đoUang nhìn về phía mình cùng khóe môi cong lên hình thành một cụ cườbZi chế nhạzfWo, cô mới chợt bừng tỉZjtnh.

“Claude, cứcu ngườeIi mau lên.” Frozen tuy vẫn chưa hoàn toàn ổn đcịpRKnh tâm lý nhưng cũng nhớ ra việc cầRSn thiết nhấSrt lúc này.

“Sao ta phảpRKi nghe cô !? “ Claude bấlnt mãn nói, hắxpn rấoUt ứiUbc chế với cảbDi hai ngườKKti này, luôn xem thườmfbng mình.

...

“Ớ, đoUược rồi, làm ngay đTây.” Nhưng đOreôi mắZt lạKTnh lẽo của Frozen cùng mấSry trụ băng mọc quanh ngườHTi nhọn hoắnt làm Claude rấJOHt nhanh ngộ ra chính đZjtạno.

“HắUHn mà chết, ngày này năm sau tượng đbZiêu khắJOHc của ngươi sẽ đpược đzfWem đji kỉfsm niệm.” Frozen bỏ lạmfbi một câu rồi huy đJOHộng đpôi cánh bằnng sương, tay cầSm băng kiếm bay vút đxi, dườtcng như chỉszs lưu lạfTi chút tàn ảnnh.

Grao

Sinh vật kỳ lạio do Lamia biến thành nhanh chóng nhận ra mục tiêu của mình muốn tẩlnu thoát, nó gào lên một tiếng khí thế rồi đryập hai cánh cũng biến mấKTt, có thểcj thấTy tốc đjjlộ nhanh hơn Frozen rấKTt nhiều. Một nửa cơ thế vừa bịtHx Trung Thanh dùng khẩiou TIMI thổi bay vậy mà ngay lập tứKxc đUHã hồi phục, chỉn là màu đKTỏ trong mắlnt có hơi ảRSm đxạSm chi một chút.

ChỉtcJ một cái đnập cánh, nó đeIã hiện ra phía trên con mồi của mình.

Một vuốt cào ra, mang theo không khí đcã bịHSU ép thành hình nhữHTng lưỡi đSrao sắlnc bén, đKKtánh cho thân ảKxnh Frozen lập tứeIc tan nát.

Ở một chỗ khác, Frozen nhìn ma vật đKKtang liên tục hủy diệt nhữryng hình nhân của mình là lòng rét lạstJnh, sứpc lực của cô ngày một giảSm, tốc đUKJộ tạtcJo hình nhân băng càng ngày càng chậm lạHTi mà đHSUối thủ có vẻ vẫn đTang không ngừng mạoUnh lên.

Cọc băng vẫn liên tục mọc lên, nhưng Lamia ở trạcjng thái này chỉiUb nhẹ nhàng đcigánh ra một vuốt là nhữoUng thứJq này lập tứbDic tan tành ra thành từng mẩeIu băng nhỏ lung linh, bắJOHn ra tứbDi phía.

CảUKJnh tương có lẽ khá đfTẹp nếu như ngườUHi tạco lên hình ảDcnh này không phảzfWi là một ma đUKJầTu toàn thân đWpZen kịOret, đWpZôi mắRSt đJqỏ lòm cùng hàm răng nhọn hoắtHxt trắKTng ởn.

Thứmfb này không còn là con ngườDci nữUHa rồi.

Cơn sợ hãi rấoUt nhanh bao trùm lấny Frozen.

...

Trên ngôi nhà nhỏ bằKKtng gỗ, à không giờZ là bằOreng băng, Robert mặt khó coi nói với King:

“King của ta, thứmfb gì thế kia !? Không phảJni con nhỏ băng dùng đryược 5-7% sứcjc mạlnnh cube sao !? GiờoU thì chạjjly như vịgcot !?”

King cũng ngạoUc nhiên vì thứpRK này, không ngờWpZ lạSri có thểgco xuấtct hiện trên đSảSro.

“Ghouls, kẻ nhận máu trực tiếp từ vampire thuầtcJn chủng.”

“Robert, bảJno vệ cô ấDcy cho ta.” King đnột nhiên nói với kịtHx sĩc, đstJồng thờiUbi đioẩKTy Linh vào trong vòng phòng hộ đTấxpu khí của hắtcn.

“Ngài đoUịeInh đUKJấJnu với thứstJ đZjtó à !?” Robert tiếp lấcjy cô gái đSrang phụng phịju, mặt không tình nguyện cho lắUKJm rồi ngạTc nhiên hỏi, vì kịxp sĩJOH biết tình trạKTng của King cũng không khá hơn hắSrn là bao, mới vừa rồi còn chưa đxpứcigng lên đnược, bây giờSr ra liều mạTng với con mèo giờbDi đfTã hóa dơi da đUKJen kia, chắjjlc chắgcon là chịKKtu chết.

“Biết tạci sao cô ta bây giờWpZ mới sử dụng hình dạjjlng này đUHểj chiến đTấSru không !?” King không trảxp lờgcoi mà hỏi ngược lạSi.

“Biết chết liền.” Robert thành thật đHSUáp.

“Cô ta vẫn muốn mình là con ngườci, dù chỉtc mang vẻ ngoài giống vậy, nên đTã dùng ý chí của mình kiềm chế dòng máu vương tộc trong cơ thểUH, đKKtây mới thực sự là sứpc mạcnh của dòng máu vương tộc.”

“Trở thành thế này là do chút ý thứlnc cuối cùng của cô ta đSã tiêu tán, phầDcn con ngườcji đoUã hoàn toàn bịJn xóa bỏ, chỉn còn lạHSUi phầKKtn ma tính thôi.”

“Nói nhiều thế tôi vẫn không hiểpRKu.” Robert gãi đtcầeIu gãi tai cắjt lờJqi.

“Thuộc tính ánh sáng của ta có sát thương mạKTnh nhấcnt với bấUHt cứiUb loạoUi ma vật nào.”

Robert bừng tỉxpnh rồi nhìn theo bóng dáng tiều tụy của thiếu niên thoạjjlt nhìn tuổi không lớn hơn mình là bao đtcJang dầpRKn đUKJi xa, đmfbột nhiên lẩbZm bẩrym:

“Ánh sáng ..à..”

...

Linh biết Tườnng đcigã đmfbược một năm, hắcn chưa bao giờS làm chuyện gì vô ích, nên cô hoàn toàn tin tưởng nếu hắRSn nói có thểZjt xử lý đKTược sự việc, vốn cũng nghĩJq như vậy, nhưng đoUột nhiên, sau khi nghe nhữlnng giảbDii thích của hắOren, tự nhiên trong đcnầnu cô xuấxt hiện hàng loạiUbt nhữbDing hình ảZjtnh kỳ lạSr.

Một ngôi làng chìm trong biểmfbn máu.

Một thanh niên cầpRKm dao tự đKKtâm vào trái tim mình, vẫn thảKxn nhiên cườpi nói gì đjó với một cậu bé mới khoảoUng năm, sáu tuổi.

Đôi cánh đKxen kịUKJt đbZậm màu tà ác của một ông già chống gậy ngồi trên giếng làng. Từng sợi lông vũ hòa vào với lá cây xào xạTc thổi qua nhữxng xác chết không trọn vẹn.

Hư ảrynh hình rồng đtcối thoạJOHi với cậu bé ngày nào.

Một cánh cửa bằHTng đpRKá trảOrem khắryc hình rồng uy nghiêm mở ra, thiếu niên tóc trắZjtng bay phấKTt phới từ trong đszsó xuấbZt hiện...

Đồng thờoUi một cảgcom giác khó chịfTu nhè nhẹ lan tỏa theo từng nhịnp tim đUHập, sống mũi Linh đZột nhiên thấHTy cay cay một cách khó hiểJnu mỗi lúc nhìn vào bóng lưng tiều tụy mà tang thương, cô đbDiộc mà kiên trì đTang dầgcon đtcJi xa khỏi không gian ấiUbm áp do kịOre sĩUH dùng đtcấRSu khí tạKKto lên này.

Thân ảOrenh King cô đcnộc giữgcoa cánh đHTồng băng tràn ngập gai nhọn, như phầxpn nào minh chứjjlng cho con đWpZườzfWng chông gai mà hắSrn đcigã đUKJược chọn trong quá khứszs, nhưng bóng hình ấzfWy vẫn mang theo một thứtc ánh sáng xua tan đfTi tấct cảZ, ánh sáng từ quảHSU cầlnu nho nhỏ trên tay của King, lúc này không còn tràn ngập tính hủy diệt như thườstJng thấtcy nữWpZa, mà trái lạKxi, nó cực kỳ nhu hòa, tỏa ra từng hạOret sáng dịlnu nhẹ, nhưng ấiom áp, King một đJOHườHTng bước đpRKi, con đcigườnng chông gai theo từng bước tiến của hắnn vậy mà lạWpZi tan chảxpy, hình thành một lối đfTi chỉeI vừa đtcJủ cho một ngườryi đeIi qua.

QuảSr cầoUu ánh sáng mới đtcJầTu nho nhỏ như quảstJ bóng bàn cũng theo từng bước đKKti mà dầxpn dầcn to lên, các hạjt ánh sáng nhu hòa cũng dầszsn dầnn giảKxm bớt, mà thay đxpổi thành dạDcng các tia sáng thẳng tắJOHp mà mạtHxnh mẽ.

Càng lạbDii gầnn Frozen, lớp băng lạTi càng dày, nhữbZng gai nhọn mọc lên cũng ngày càng khó tan chảgcoy hơn trước, hơi lạnnh thẩoUm thấtcJu đioã làm một vài sợi tóc của King kết băng va chạJqm vào nhau vang lên nhứiUbng tiếng lách cách, nhưng hắJqn vẫn như không hề cảHSUm thấWpZy, bình tĩiUbnh mà từng bước tiến tới.

Đến giữDca hồ, nơi ma khí do Lamia đRSuổi theo Frozen đTậm đTặc nhấHSUt, King ngẩOreng mặt lên nhìn Lamia trong hình dạKxng nửa ngườbZi nửa quỷ, lúc này đoUã phát hiện ra mình cùng thứHSU ánh sáng thiên đxịUKJch của ma giới. Ma vật gào lên mấcjy tiếng phẫn nộ rồi bỏ qua Frozen, đfTập cánh mạJOHnh mẽ một cái, làm tan tành nhữKTng cột băng hai bên, thân hình hiện ra ngay trước King một khoảxpng không xa, đpôi mắgcot màu đRSỏ long lên sòng sọc, hàm răng bóng loáng không hề kềm chế phô ra nhữfsmng nét dọa ngườoUi nhấKxt của mình. Nó tuy rấfTt ghét nhưng cũng cực kỳ sợ hãi thứDc ánh sáng này nên vẫn còn chút kiêng kịln, không dám lạJOHi gầtcJn.

Đối mặt với thái đUKJộ vừa căm hận vừa sợ hãi của Lamia, trong mắbZt King, ngay cảZjt nửa đfsmiểnm chấUHn đzfWộng cũng không có. PhảiUbng phấtcJt hắUHn như một pho tượng bằJqng sáp, giọng nói đUKJều đfTều nhẹ nhàng phát ra thanh âm.

“Linh hồn của ngươi đeIã bịJOH dòng máu này xóa bỏ, chỉszs còn lạzfWi một cỗ máy hành đJnộng bảOren năng của dòng máu.”

“ Dù ý nguyện của bảnn thân là gì thì khi đszsã trở thành thứbDi này cũng không cách nào thực hiện đHTược nữJOHa.”

“ Vậy nên”

“hãy yên nghỉT đSri...”

King nói rồi thảp quảln cầiUbu ánh sáng trong tay ra, quảgco cầKKtu bay lên như một quảT bóng bay đRSược thảc tự do, bập bùng ánh sáng, đlnôi khi co rút như một trái tim của sinh thểZjt, ánh sáng xung quanh đszsều bịtHx hút vào theo đUHó, làm kích thước của nó ngày một lớn lớn.

Đôi mắstJt màu đstJỏ của ma vật dõi theo quảZ cầoUu với thái đcjộ cảszsnh giác, bảgcon năng của nó báo cho biết thứgco này cực kỳ nguy hiểTm, nhưng chân tay lạjjli bịT một ý chí nào đRSó ngăn cảzfWn không cho di chuyểZjtn, nó nghiếng răng ken két bùng phát ra ma khí khắTp xung quanh bảKTo vệ cơ thểZ, cơ bắeIp toàn thân căng cứpRKng, nhưng cũng không tài nào xua đUHi đZược sự trói buộc kỳ lạHSU này, dườWpZng như sứlnc mạWpZnh này đxpến từ trong sâu thẳm linh hồn của chính nó.

“Đừng xem thườJOHng con ngườKxi, đmfbồ dơi xấiUbu xí...” Một tín hiệu kỳ lạbZ truyền ra từ trong chính linh hồn nó, ma vật sợ hãi nhìn vào vịx trí trái tim của mình, nơi đOreó đZjtang co bóp thật dữiUb dội, làm máu huyết trong cơ thểry nó có phầJOHn chạbDiy toán loạpn, nhưng cũng không bằtHxng cảJnm giác đSrau đtcớn điUbột ngột xuấfsmt hiện. Rồi nó lạjjli ngẩJOHng đWpZầgcou nhìn vào quang cầUKJu đKxáng sợ kia, lúc này đHTã hấxpp thụ đszsủ ánh sáng xung quanh, chợt nổ tung ra thành hàng trăm quang cầfsmu nhỏ khác.

CảHTnh tượng như lúc tiêu diệt Racha một lầjjln nữioa xuấOret hiện, không gian chợt bừng sáng, chỉj còn một màu trắTng lạJOHnh lẽo cùng vô tình, ánh sáng trắpng chiếu đOreến đgcoâu, cơ thểoU Lamia bốc lên làn khói đcjen ngăn lạcji đbZến đRSó, nhưng số lượng quang cầbZu nhỏ quá nhiều, đUKJiểjjlm không may nhấcjt là, nơi này toàn trụ băng Frozen đmfbã dựng sẵKTn từ trước, thứtHx này bóng loáng như gương, phảKKtn chiếu đxpược toàn bộ ánh sáng của các quang cầstJu nhỏ.

Ánh sáng đHTược phảcn chiếu mạUKJnh lên theo cấoUp số nhân, cuối cùng lớp ma khí cũng bịgco xuyên thủng hoàn toàn, cơ thểUH ma vật bịbZ chiếu vào liền bốc hơi biến mấKTt.

Ánh sáng mà ma giới ghét nhấct, vậy mà nó lạtHxi hứjjlng chịjjlu trực tiếp, kết quản không cầSrn nghĩfT cũng biết. Nhưng không hiểjjlu sao lúc này đUHây linh hồn Lamia lạDci cảtHxm thấKTy vô cùng ấxpm áp...

Kỳ lạSr thay, ma vật không kêu gào như tưởng tượng, trái lạiUbi khi màu đlnỏ trong mắbZt dầJOHn tan biến, đzfWôi mắHSUt tuy vô hồn ảoUm đcjạjjlm, nhưng lạeIi thấOrey có chút nước mắJnt từ đcó trào dâng, miệng cô khẽ lẩxm nhẩKTm nhữcng câu mà chỉRS có King nghe đHSUược:

“Rồi một ngày... ngài cũng sẽ đcược giảpi thoát thôi...”

“Cám ơn.”

King khẽ nhướng mày, nhưng rồi lạfsmi giãn ra, thảKxn nhiên nói:

“Không tiễn.”

Frozen chật vật nhìn lạcni, mắoUt chữOre a mồm chữcn o đcầcy vẻ không tin tưởng, thiếu niên tóc trắTng kia cô không cảpm nhận đpược chút dao đJqộng nào của năng lượng cube, vậy mà chỉtcJ một đcjòn tiêu diệt quái vật ép cho mình chạzfWy trốn muốn xỉzfWu nãy giờp. Trong hoàn cảjnh đOreịna hình này, cô có thểS dùng sứstJc mạUHnh cube lên đstJến 7%, vậy mà con dơi đlnó dễ dàng gạfTt bỏ truy sát không tha.

Vậy mà lạji đmfbột nhiên bay đJnến chỗ ngườlni ta kêu gào chịTu chết.

Thế giới này bịszs làm sao rồi vậy !?

...

“Này, hắxpn lảiom nhảjm gì thế !? Mà hắbDin có thật sự vô cảstJm không vậy !?” Robert hỏi với vẻ không chắJnc. Cỗ máy thống trịKT của trườnng sinh đZảJOHo lúc này đZjtột nhiên đfTem lạryi cho hắbDin có chút cảpRKm giác rấZt ngườbDii, rấoUt xúc đUHộng... và thật buồn, nhữHSUng lờpi King nói, dù không hiểmfbu gì nhưng vẫn đUKJem lạfsmi cho Robert một cảcm giác thẩnm thấfsmu khó hiểZjtu.

“Không biết, tôi chỉRS cảcnm thấcigy cậu ấiUby rấgcot ngốc thôi...” Linh cũng ngơ ngác đgcoáp, quên luôn việc giãy giụa vì kịp sĩiUb ôm lấfTy mình từ nãy đDcến giờJn.

Ở đcigằiUbng xa, thiếu niên tóc bạgcoc trơ trọi đtHxứxng đeIó giữrya rừng băng sáng loáng, mái tóc có vẻ đpRKã dài hơn một chút, dù vẫn đbDiang tung tay phấcnp phới nhưng lạmfbi che đKKti ánh mắtHxt hắcjn, ngẩcjng đSrầpRKu nhìn trờbZi cao, hình như khóe miệng có hơi cong lên một chút nhỉJn.

Bóng tối do ma khí tạTo thành dày đgcoặc bầUKJu trờRSi thung lũng dầszsn tan đtcJi, từng tia sáng ấJnm áp chiếu xuống soi rõ cảbDinh vật bên dưới, trờSi đZjtã sáng từ lâu nhưng bây giờT mọi ngườpi mới cảKTm nhận đmfbược do áp lực liên tục.

Áp lực như một khoảfTng trống vô hình.

Vô tình che đmfbi bình binh trước mắWpZt.

Ánh sáng, đjjlã trở lạzfWi rồi.

h tác giảZjt mặt dày rồi, đzfWếch sợ gạJOHch đZá đnâu, ném đtci, ném đZjti, ta đjỡ...:buc:

Ném gạUKJch quăng đná IMI tạcigi đtHxây (http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=74848&page=99) :048:

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Trường Sinh Đảo