Trùng Sinh Thành Tiên Tôn Đích Chưởng Trung Thu

Chương 73


Lỗ tai lùng bùng như chìm trong nước.

Có tiếng người nói chuyện loáng thoáng bên tai.

"Ngươi nóng nảy thế làm gì?! Người ta bị ngươi đập ngất xỉu rồi kìa!"

"A? Cha còn không phải vì cứu đứa con bất hiếu như ngươi sao! Lúc nãy ngươi cũng đập hắn còn gì, hắn ngất xỉu thì hai cha con ta đều không thoát khỏi liên quan đâu!"

"Hắn vừa nói mình không cố ý......"

"Thế là ngươi tin ngay đấy à?!"

"Vậy ta nghe hắn ngụy biện cũng không được sao?—— Lằng nhằng, tránh ra một bên đi!"

Giọng nói càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ.

Chẳng biết qua bao lâu, rốt cuộc Phượng Ương chậm chạp mở ra đôi mắt mỏi mệt, trông thấy thiếu niên hệt như tinh quái trong núi sâu kia đang khoanh chân ngồi cạnh cúi đầu tò mò nhìn hắn.

Phượng Ương: "......"

Phượng Ương ngơ ngẩn nửa ngày mới nhớ ra thiếu niên này là ai.

Hắn đang định đứng dậy thì đột nhiên cảm thấy đầu mình tê rần nên khẽ nhíu mày.

"Ta...... Ta bị sao vậy?"

Phù Ngọc Thu lập tức chột dạ.

Khá lắm, nện người ta mất trí nhớ luôn rồi!

"Không sao, có bị gì đâu." Phù Ngọc Thu vội lảng sang chuyện khác, thậm chí còn đảo khách thành chủ hỏi, "Ngươi là ai, sao hôm qua lại bóp cổ ta hả?"

Phượng Ương nhíu mày.

Hôm qua? Chẳng lẽ mình ngủ một ngày rồi sao?

Nhìn kỹ lại quả nhiên ngoài trời đã sáng choang.

Nhíu mày suy nghĩ hồi lâu Phượng Ương mới nhớ ra mình cư xử thô lỗ với người này, lông mày từ từ giãn ra rồi nói khẽ: "Xin lỗi, lúc ấy ta tưởng ngươi tới giết ta."

Giờ Phù Ngọc Thu mới vỡ lẽ.

Toàn thân người này đầy chất độc, sự sống trong tim cũng đứt lìa, nhất định là đã bị truy sát và ngược đãi tàn tệ, bài xích người khác cũng bình thường thôi.

Quan trọng nhất là......

Phù Ngọc Thu không muốn bứt lá một cách vô ích, nếu đây là người tốt biết sửa sai thì y vẫn có thể miễn cưỡng thuyết phục mình rằng chiếc lá kia là xứng đáng.

"Cổ ngươi...... không sao chứ?" Phượng Ương ngập ngừng hỏi.

Đã một đêm trôi qua mà vết bầm trên cổ mảnh khảnh của Phù Ngọc Thu vẫn còn nguyên, thậm chí còn đáng sợ hơn cả hôm qua, thấy thế Phượng Ương không khỏi chau mày ảo não.

Phù Ngọc Thu xoa cổ hời hợt nói: "À, cái này không sao."

Phượng Ương chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã thấy Phù Ngọc Thu duỗi bàn chân trắng nõn đạp lên gối đầu hắn vừa nằm rồi nhíu mày nói: "Nhưng ngươi bóp rễ ta...... bóp chân ta vẫn còn hơi đau đấy."

Phượng Ương: "......"

Lúc đó Phượng Ương cũng không dùng quá nhiều sức, trong lúc mơ màng chỉ muốn giữ y lại để giải thích rằng mình không có ác ý.

Tuy vậy cổ chân Phù Ngọc Thu vẫn hằn dấu tay mờ mờ.

Nhưng......

Phượng Ương ngơ ngác nhìn y, chẳng phải cổ mới là chỗ hiểm à? Sao lại quan tâm đến chân như vậy?

Hắn lúng túng nói: "Xin lỗi."

Phù Ngọc Thu cực kỳ hài lòng với thái độ của hắn nên gật đầu lia lịa, cảm thấy không uổng công bứt lá chút nào.

Phượng Ương sực nhớ ra chuyện gì nên hỏi y: "Ngươi...... đã cứu ta sao?"

Phù Ngọc Thu gật đầu thản nhiên nói: "Đúng vậy."

Phượng Ương biết tim mình bị thương nặng cỡ nào —— Dù sao cũng là hắn tự gây ra, ngay cả thiên đạo cũng chưa chắc sẽ cứu được hắn, nhưng thiếu niên có dáng vẻ yếu ớt trước mặt này lại dễ dàng làm được.

Phượng Ương nghĩ thầm: "Không thể trông mặt mà bắt hình dong được."

Biết đâu thiếu niên yếu đuối ẩn cư trong sơn cốc này là tiền bối mấy ngàn tuổi cũng nên.

Phượng Ương lập tức e dè, ánh mắt nhìn Phù Ngọc Thu càng thêm cung kính.

Phù Ngọc Thu cứ tưởng hắn đang thán phục y thuật cải tử hoàn sinh của mình nên đắc ý nói: "Y thuật của ta giỏi nhất Văn U Cốc đó, cứu người có đáng là gì."

Phượng Ương nghĩ thầm quả nhiên là cao nhân.

Sau khi tự hào khoe khoang với Phượng Ương, "cao nhân" hỏi: "Ngươi tên gì?"

Ánh mắt Phượng Ương tối đi, cúi đầu nhìn hai tay đầy vết rộp nước xấu xí của mình nhất thời không biết trả lời sao, dưới cái nhìn chăm chú của Phù Ngọc Thu hơn nửa ngày sau mới ấp úng nói: "Ta...... Ta không có tên."

Hắn không muốn nói cho thiếu niên trước mặt biết cái tên đầy tai họa và bất hạnh kia.

Phù Ngọc Thu ngạc nhiên: "Không có tên, chẳng phải nhân loại các ngươi vừa sinh ra đã có tên rồi sao?"

Nhân loại?

Phượng Ương sửng sốt, lúc này mới hiểu Phù Ngọc Thu xem mình như nhân loại để cứu, hắn cũng không muốn giải thích, dù có nói mình là Phượng Hoàng cũng chẳng ai tin cả.

Vô số máu độc trong cơ thể hắn đã làm thay đổi hoàn toàn kinh mạch vốn thuộc về Phượng Hoàng, lúc nhỏ còn có thể biến về nguyên hình Phượng Hoàng nhưng giờ thì không.

Thấy Phượng Ương im lặng, Phù Ngọc Thu cũng chẳng miễn cưỡng nữa: "Được rồi, vậy ta gọi ngươi là gì đây, đâu thể gọi ê ê mãi đúng không?"

Phượng Ương âm thầm thở phào một hơi rồi ngẩng đầu nói: "Ngươi muốn gọi ta thế nào cũng được."

Phù Ngọc Thu cười: "Gọi ngươi là kẻ xấu xí cũng được à?"

Phượng Ương gật đầu: "Được."

Phù Ngọc Thu: "......"

Phù Ngọc Thu yếu ớt nhìn hắn: "Ngươi đúng là kỳ quái thật đấy."

Hoàn toàn khác với nhân loại mà y biết.

Phượng Ương biết mình là kẻ xấu xí khiến người ta sợ hãi nên không cảm thấy cái tên này có gì sai.

Đúng lúc đó, bên ngoài chợt vang lên một tiếng sấm sét làm con ngươi Phượng Ương hơi co lại, ngón tay nắm chặt mền gấm trên người, toàn thân tràn ngập hoảng sợ.

Vì linh lực Phượng Hoàng thuộc hệ lửa, Phượng Hoàng Khư bị Chu Tước Tiên Tôn điều khiển nên quanh năm đều có mưa xối xả, đồng thời còn kèm theo sấm chớp rền vang.

Khắp Phượng Hoàng Khư toàn phế tích hoang tàn đổ nát, ngay cả chỗ trú ẩn cũng không có nên quanh năm Phượng Ương đều dầm mình trong mưa, giờ mới vừa thoát khỏi đó, vậy mà bên ngoài...... cũng mưa sao?

Toàn thân Phượng Ương run cầm cập, trong đầu vô thức nhớ lại những ngày tháng ở Phượng Hoàng Khư.

Mưa tầm tã trút xuống người cực kỳ đau đớn.

Từng tia linh lực nước xâm nhập vào kinh mạch lửa của Phượng Hoàng gây ra sự xung khắc giữa nước với lửa và cơn đau thấu xương.

Cùng với...... cái lạnh và nỗi sợ hãi lan tràn khắp toàn thân.

Phượng Ương chỉ hận không thể tìm góc nào cuộn mình lại để khỏi phải nghe thấy tiếng sét và tiếng mưa kia nữa.

Toàn thân hắn cứng đờ không thể nhúc nhích, đang hoảng loạn thì chợt nghe Phù Ngọc Thu vui vẻ "oa" một tiếng rồi nhanh nhẹn nhảy xuống giường.

"Mưa rồi!"

Phượng Ương ngơ ngác nhìn y.

Phù Ngọc Thu hớn hở mở cửa rồi đi chân trần lao ra giữa màn mưa.

Sấm chớp lóe lên cuối trời, mưa tầm tã trút xuống Văn U Cốc xua đi cái nóng ngày hè và tưới tắm hoa cỏ thêm xanh tươi, nước mưa cuốn theo mùi bùn đất không hiểu sao lại có cảm giác bừng bừng sức sống.

Phù Ngọc Thu thích nhất là mưa mùa hè, dù có sấm chớp y cũng bịt tai nhảy nhót tưng bừng trong mưa.

Đôi chân trần giẫm trên đồng cỏ xanh nhạt, mũi chân chĩa xuống đất văng nước tung tóe.

Vạt áo ướt sũng nước mưa dính vào bắp chân, Phù Ngọc Thu tiện tay kéo lên rồi càng nhảy hăng hái hơn.

Ánh mắt Phượng Ương xuyên qua cửa sổ mờ mịt nhìn Phù Ngọc Thu chạy tới chạy lui trong mưa.

Thiếu niên non nớt dường như không biết phiền não là gì, y ngửa cổ để nước mưa rơi xuống mặt rồi lắc mạnh đầu làm tóc đen như mực bay lên, còn có mấy lọn dính vào cổ và gò má trắng nõn hệt như một bức tranh tuyệt đẹp.

Đột nhiên nỗi sợ hãi mưa gió trong đầu Phượng Ương dần tan biến.

Thiếu niên này thích mưa đến thế thì chắc mưa...... cũng là thứ tốt nhỉ?

Phù Ngọc Thu hăng hái nhảy mấy vòng, thấy Phượng Ương đứng dưới hiên ngơ ngẩn nhìn mình thì vui vẻ cười nói: "Mưa mùa hè sắp dứt rồi, ngươi muốn ra đây chơi không?"

Nếu là bình thường thì Phượng Ương chỉ muốn tránh mưa càng xa càng tốt, nhưng lúc này nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt Phù Ngọc Thu, Phượng Ương bị quỷ thần xui khiến tiến lên một bước rụt rè đi vào trong mưa.

Nước mưa lạnh buốt lập tức xối xuống đầu và mặt hắn.

Phượng Ương giật mình, theo bản năng lùi lại dưới mái hiên.

Hắn...... bản năng trong xương cốt của hắn vẫn còn sợ hãi.

Phù Ngọc Thu chạy về cười tủm tỉm nhìn bộ dạng luống cuống của Phượng Ương: "Sao thế, ngươi sợ mưa à?"

Phượng Ương gật đầu.

Không hiểu sao khi đối diện với ánh mắt háo hức của Phù Ngọc Thu, Phượng Ương lại thấy xấu hổ và áy náy như thể sợ mưa là tội không thể tha thứ.

Phù Ngọc Thu lại cười.

Hình như y rất thích cười nên lúc nào cũng tươi cười.

Phù Ngọc Thu không nói gì mà chạy ra ngoài bẻ một cành chuối tây đem về nhét vào tay Phượng Ương: "Văn U Cốc không có dù đâu, lần sau ta sẽ bảo ca ca ta mua về hai cây, giờ ngươi lấy lá chuối che đỡ đi."

Phượng Ương: "......"

Thấy Phù Ngọc Thu có vẻ rất thích mưa, Phượng Ương cầm lá chuối tây do dự nửa ngày, rốt cuộc đi vào mưa lần nữa.

Mưa rơi xuống lá chuối tây phát ra tiếng lộp độp trên đỉnh đầu và bên tai.

Phượng Ương sững sờ, đột nhiên nhận ra tiếng mưa không hề kinh khủng như mình tưởng tượng.

Hắn thử bỏ lá chuối ra nhưng nước mưa lại rơi xuống mặt làm hắn hoảng sợ cầm lá che kín đầu.

Phù Ngọc Thu toàn thân ướt đẫm chỉ vào hắn cười ha ha.

Phượng Ương không còn ép buộc mình nữa, cứ thế đội lá chuối tây tắm mưa với Phù Ngọc Thu.

Mưa mùa hè đến nhanh mà đi cũng vội, chỉ chốc lát sau đã tạnh hẳn, ánh nắng chiếu xuống, cầu vồng xuất hiện cuối chân trời.

Phượng Ương chưa bao giờ thấy cầu vồng sau cơn mưa nên ngồi dưới hiên nhìn chăm chú hồi lâu.

Đến khi cầu vồng biến mất hắn vẫn không nỡ dời mắt đi.

Nửa ngày yên bình như vậy là điều mà bao năm qua Phượng Ương có mơ cũng không dám nghĩ tới.

Thậm chí Phượng Ương còn có cảm tưởng đây là ảo giác trước khi mình chết.

Nhưng ngẫm lại dù là ảo giác cũng sẽ không chân thật như vậy, quan trọng nhất là Phượng Ương chưa từng trải sự đời nên không đủ trí tưởng tượng để sinh ra ảo giác đẹp đẽ đến thế.

Phù Ngọc Thu "ê" một tiếng rồi từ phía sau nhảy đến cạnh Phượng Ương: "Nhìn gì vậy?"

Phượng Ương đưa tay chỉ về hướng cầu vồng biến mất hỏi y: "Mỗi lần mưa tạnh đều có thứ xinh đẹp kia à?"

Phù Ngọc Thu nhìn riết cũng chẳng thấy cầu vồng có gì đáng xem nên hời hợt gật đầu: "Thế mà đẹp à? Ngươi đúng là...... chưa trải sự đời mà."

Phượng Ương lại xấu hổ.

Phù Ngọc Thu càng nhìn Phượng Ương càng thấy thú vị, khác hẳn mấy loài hoa cỏ ở Văn U Cốc.

"Chờ ta xíu nhé."

Nói xong Phù Ngọc Thu nhanh chân chạy đi.

Y đã quá quen thuộc với Văn U Cốc, lúc nào cũng năng động sôi nổi như vậy.

Y nói "chờ" nên Phượng Ương nghiêm túc chờ tại chỗ.

Văn U Cốc không lớn lắm nhưng hoa cỏ chim thú gì cũng có, Phượng Ương vừa nghiêng đầu thì lập tức nhìn thấy một con rắn trắng như tuyết khoanh mình trên cây, ánh mắt như có thần trí gườm gườm nhìn hắn.

Phượng Ương nhíu mày.

Đúng lúc này Phù Ngọc Thu chạy về, tay bưng một đống đá nhỏ.

Phượng Ương đành thu hồi ánh mắt nhìn sang Phù Ngọc Thu.

Phù Ngọc Thu rung đùi ngồi cạnh hắn rồi cầm hai viên đá nói với Phượng Ương: "Nhìn cho kỹ nhé, làm vậy nè, bóp thật chặt rồi quăng lên cao...... A a a!! Ui —— Không quăng kịp, bỏng chết ta rồi a a! Phù phù phù!"

Phượng Ương: "......"

Phù Ngọc Thu làm mẫu thất bại, hai viên đá lửa nổ tung giữa hai ngón tay làm y bị bỏng nhẹ.

Cũng may đá lửa kia rất nhỏ nên lực sát thương không quá lớn, Phù Ngọc Thu phồng má thổi mấy cái rồi lại cầm hai viên đá tiếp tục làm mẫu.

"Lần này nhìn kỹ vào nhé."

Phượng Ương gật đầu tỏ ý mình sẽ nghiêm túc học hỏi.

Hai ngón tay Phù Ngọc Thu bóp lại, khi đá lửa sắp nổ thì ném mạnh lên không trung.

"Bốp" một tiếng trầm đục.

Pháo hoa phút chốc nổ tung trên đỉnh đầu hai người, một bông pháo nhỏ bé rực rỡ lóe lên rồi mất hút.

Phượng Ương mở to mắt.

Mặc dù khác với pháo hoa nhìn thấy ở Phượng Hoàng Khư nhưng ánh sáng lung linh kia vẫn làm Phượng Ương thất thần.

Cuối cùng Phù Ngọc Thu cũng thành công một lần, dương dương đắc ý nói: "Đẹp hơn đúng không?"

Chẳng biết có phải vì pháo hoa quá sáng hay không mà khóe mắt Phượng Ương cay cay, gật mạnh đầu một cái.

Phù Ngọc Thu tự chơi tự vui ở Văn U Cốc lâu như vậy, rốt cuộc gặp được người thán phục mình nên lập tức vui vẻ thả pháo hoa cho hắn xem.

Nhưng y toàn nhìn Hỏa Nham gia gia thả pháo hoa chứ rất ít khi tự làm, bóp hai ba viên đều bị nổ làm ngón cái và ngón trỏ đỏ bừng.

Phù Ngọc Thu cuống quý thổi ngón tay không dám thả nữa.

Sau đó y thấy Phượng Ương cầm một viên đá bóp mạnh rồi thảy lên trời.

Pháo hoa lốp bốp nổ tung.

Phù Ngọc Thu: "???"

Phượng Ương cúi đầu hỏi: "Làm thế này đúng không?"

Phù Ngọc Thu: "......"

Phù Ngọc Thu cảm thấy tôn nghiêm của mình bị sỉ nhục nên nguýt hắn một cái rồi hậm hực chạy đi.

Y phải tìm thứ gì thú vị hơn để kẻ xấu xí quê mùa này cúi đầu chịu thua, tìm lại tôn nghiêm của mình mới được.

Phượng Ương nở nụ cười theo bản năng.

Cười xong hắn mới nhận ra hình như bao năm qua đây là lần đầu tiên mình vui vẻ từ tận đáy lòng.

Hắn tiếp tục cầm một viên đá ném lên cao rồi ngắm pháo hoa nở rợp trời.

Chẳng mấy chốc đã hết đá lửa, Phượng Ương khom người tìm tòi trên mặt đất, đang định tìm mấy viên đá để bắn tiếp thì chợt cảm thấy bên hông mình có vật gì đó cấn cấn.

Phượng Ương cau mày sờ soạng, rốt cuộc tìm được vật kia.

Đó là một mảnh gương vỡ.

Phượng Ương cầm mảnh gương ngắm nghía một hồi mới phát hiện điều bất thường.

Mảnh gương này...... hoàn toàn không phản chiếu mặt hắn, ngay cả khung cảnh chung quanh cũng không.

Phượng Ương siết chặt ngón tay, đột nhiên nhớ ra.

Lúc hắn giết chết thiếu tộc chủ Uyên Sồ hình như kính bản mệnh cũng vỡ theo.

Có lẽ mảnh gương này đã vô tình văng vào người hắn.

Linh kính của thiếu tộc chủ Uyên Sồ có công dụng gì?

Dự đoán tương lai ư?

Phượng Ương nhẹ nhàng lau mảnh gương nhưng phát hiện trong gương toàn bụi mù, làm thế nào cũng không thể lau sạch.

Chỉ mơ hồ thấy được một bóng người giữa làn bụi như cát vàng kia chứ không thấy rõ mặt.

Phượng Ương ngẩn ngơ.

Đây là...... tương lai của ai?

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Trùng Sinh Thành Tiên Tôn Đích Chưởng Trung Thu