Trọng Sinh Vi Tiểu Ca Nhi

Chương 67


Editor: Pun.

Cho dù có đủ nhân công, nhưng căn nhà này ít nhất cũng phải xây một tháng mới xong. Vốn lúc đầu hắn định đẩy nhà cũ xây nhà mới, nhưng lại phát hiện như vậy không ổn, nếu đẩy nhà cũ xây nhà mới thì nửa tháng đầu họ phải chuyển đi chỗ khác sao?

Thực ra trong thôn có một căn nhà xép, cũng là một căn nhà ba gian, đã để trống nhiều năm, dọn dẹp một chút là có thể miễn cưỡng ở lại, chỉ có điều cách Vương gia khá xa, cũng không ổn.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng hắn vẫn quyết định, ở cạnh vương gia, chọn một vị trí tốt.

Vì việc này, Vương Bảo Nhi và Lưu a ma thầm thì một lúc lâu, hôm sau liền mời tới một người, nghe nói đây là thầy phong thủy rất nổi tiếng trong vùng.

Cả buổi sáng liền bàn mãi về việc này.

Thầy phong thủy và vân vân Quý An Dật sẽ không xem, chỉ có điều nhìn mảnh đất thầy phong thủy kia chọn, hắn cũng cảm thấy khá tốt, rất vừa lòng, có lẽ trong bụng thầy phong thủy kia cũng có chút vốn liếng.

Tiễn bước thầy phong thủy đi, Quý An Dật tranh thủ qua nhà thôn trưởng.

Bây giờ đất nền kia vẫn chưa phải là của nhà hắn, hắn phải nhanh chóng mua lại.

Thôn trưởng nói, chuyện này ông nhận, kêu hắn về bận rộn chuyện khác đi, chạng vạng ông sẽ đem khế đất qua cho hắn. Nói xong, thôn trưởng liền gọi A Nguyên vội vàng đánh xe ngựa lên trấn trên, ở nhà hắn cũng còn một ít chuyện gấp phải làm.

Về đến nhà, thấy Triệu đồ tể đang nói chuyện với Quý A Cường, Quý An Dật nghe xong hai câu, hình như đang nói về chuyện chú heo ở nhà sau.

Vương Bảo Nhi bận rộn trong phòng bếp liếc mắt thấy bóng dáng Quý An Dật, liền để chuyện trong tay xuống, vừa nói vừa đi đến trước mặt Quý An Dật. "Quý ca nhi đã về rồi đấy à, qua đây ta có chuyện muốn nói với ngươi này."

"Dạ." Chắc là về chuyện con heo đây mà, Quý An Dật đoán trong đầu, hắn nhìn về phía Triệu đồ tể và Quý A Cường nở một nụ cười lễ phép, sau đó đi vào phòng bếp.

"Mắt thấy ngày mai đã bắt đầu khởi công rồi, ta định chiều nay mổ heo, nên mới kêu Triệu đồ tể qua đây, nhưng hắn có nhắc nhở ta, tuy bây giờ là tháng mười một, nhưng thịt heo vẫn không thể giữ lâu, xây nhà lại cần rất nhiều thể lực, mọi người ai cũng thích ăn mẻ thịt mới, vị sẽ ngon hơn. Hắn cho chúng ta một biện pháp, con heo kia cũng khá tốt, sau khi cân lên được bao nhiêu ký, trước hết hắn sẽ sẵn heo về nhà, đợi khi nào cần thịt, thì trực tiếp đến nhà hắn lấy. Ta thấy, biện pháp này rất hay, ta đã nói đợi khi nào ngươi về, hỏi lại ý kiến của ngươi, nếu đồng ý, thì để A Cường ca ngươi và Triệu đồ tể ra sau nhà, đuổi heo về nhà Triệu đồ tể." Nói xong, Vương Bảo Nhi nhìn Quý An Dật. "Ngươi thấy biện pháp này có ổn không?"

Ổn, rất ổn. Quý An Dật gật đầu nói. "Ổn. Còn phải cảm ơn Triệu đồ tể đã bận rộn giúp chúng ta một hồi."

"Thôn trưởng đã lên trấn giải quyết việc kia rồi, tuyệt không quý." Quý An Dật trả về một câu, không tiếng động làm một động tác tay.

Vương Bảo Nhi vừa thấy, liền nở nụ cười. "Tốt lắm." Dứt lời, y đi đến bên cạnh Quý A Cường, nói lại mọi chuyện với hắn.

Quý A Cường và Triệu đồ tể đi ra sau nhà, ba người bọn họ ở trong phòng vừa vội vàng chuẩn bị vừa nói với nhau một ít chuyện vụn vặt thượng vàng hạ cám, Quý An Dật nghe xong cũng tăng không ít thường thức.

Giờ thìn khởi công, cuối giờ mẹo (5h-7h) có mặt tại đây.

Đầu giờ mẹo Quý An Dật đã tỉnh rồi, bây giờ ngoài đồng không có đồ ăn, hai ngày trước Tiểu Mộc có qua mua vài loại rau dưa khô đã được phơi nắng, một thời gian nữa y mới qua tiếp, y cũng biết tháng mười một hắn phải xây nhà, nên cười nói chúc mừng.

Hôm nay là ngày sáu, là ngày khởi công, ngày mốt là ngày mở hũ tương cá, hôm trước Tiểu Mộc có nhắc tới chuyện hàng hóa, không biết số lượng đơn hàng tháng mười hai cần bao nhiêu, lại phải vội một trận nữa rồi.

Bây giờ tạm thời hắn không có thời gian suy nghĩ về việc này, vẫn nên vội vàng chuyện trước mắt cho xong, không thể để xảy ra sai sót gì.

Cơm sáng Quý An Dật đã nghĩ ra danh sách từ lâu, hôm qua khi bàn bạc với nhau, Vương Bảo Nhi đã nói, trực tiếp làm mì sợi cũng được, ai muốn ăn chua cay, trong nhà chúng ta có tương ớt, để thêm một ít ở trên bàn, thích ăn cay thì tự thêm vào.

Người đến giúp cũng gần mười chín người, đa số đều là người thường xuyên giúp đỡ xây nhà ở trong thôn, rất nhanh đã quen tay.

Có vài người học nghề tới đánh tiếng với hắn, họ chỉ cần mười tiền đồng một ngày là được. Đương nhiên, vẫn có nhiều người tình nguyện lên trấn trên làm công ngắn hạn.

Quý A Cường và Vương Bảo Nhi đã ở bên này hỗ trợ, hơn nữa bọn họ có ba người, ước chừng cả thảy là hai mươi bốn người, mỗi ngày phải bày ba bàn.

Hắn định bày bàn ăn ở trong nhà, thật ra trong phòng cũng có chỗ, nhưng hơi nhỏ, Lưu a ma mang bàn qua đây, Chung tam thúc cũng ở lại giúp, buổi sáng khi ông mang bàn qua, Chung tam a ma cũng đi theo sau, trong tay mang theo một cái rổ, đựng một ít bát đũa muỗng.

Để rổ trên kệ bếp, Chung tam a ma nói. "Ta sợ bát đũa của ngươi không đủ, nên đem qua đây một ít, ngươi xem có đủ không, không đủ ta lại đi một chuyến qua nhà Lưu a ma ngươi, giúp ngươi mang qua đây một ít. Đồ ăn thiếu cái gì, cứ nói với ta một tiếng, trong nhà ta phơi nắng không ít rau dưa. Nếu cần ta sẽ đem qua đây, bây giờ ở nhà ta cũng không có việc gì quan trọng, có thể qua đây giúp một tay. Xây xong nhà mới, mùa đông này có thể sống dễ chịu hơn rồi." Ông nói xong, liền cười híp mắt.

"Quý ca nhi Quý ca nhi." Chạy từ xa Lưu Tú đã cất giọng gọi.

Quý An Dật nghe, cười cười với Chung tam a ma. "Ta ra ngoài nhìn thử."

Đi đến mái hiên, thì thấy Lưu Tú đang bước đi rất nhanh, trông có hơi vội vàng, trong tay cầm một cái rổ, thấy Quý An Dật, y nở một nụ cười thật to. "Quý ca nhi, a ma nói hôm qua quên mất chuyện chén đũa, nên kêu ta mang qua đây một ít."

"Đi gấp như vậy làm gì." Quý An Dật ra nghênh đón, cười nhận lấy rổ trong tay y. "Ăn cơm sáng không?"

"Ăn." Ngừng một chút, Lưu Tú nhìn Quý An Dật, lại cười hắc hắc, sờ sờ bụng. "Vẫn có thể ăn thêm một chút." Nói xong, y tự thấy có chút không đúng lắm, mặt đỏ ửng mắt nhìn lung tung khắp nơi.

Y và Quý ca nhi là chỗ quen thuộc, muốn nói cái gì thì nói, nhưng dù vậy, vẫn có hơi hơi. . . . . . không tự nhiên.

"Vậy đúng lúc, trong nồi có nước đang sôi, có thể làm mì sợi." Quý An Dật nói xong, liền lôi kéo Lưu Tú đi vào phòng bếp.

Trong nồi quả nhiên có nước sôi.

Chung tam a ma thấy cái rổ trong tay Quý An Dật, thì cười nói." Vậy chắc bát đũa đã đủ rồi, Quý ca nhi có chuyện gì, cứ gọi ta qua, bây giờ ta về nhà dọn dẹp một chút." Chút nữa mọi người tới ăn mì, phòng bếp nhất định sẽ rất chật. . . . . .

"Được, Chung tam a ma đi thong thả." Quý An Dật đang vội vàng nấu mì, liền ngẩng đầu nói một câu. Qua một lúc, nồi mì sợi thứ nhất đã nấu xong, hắn nói với Lưu Tú. "A Tú, ra gọi hai tiếng, kêu mọi người vào ăn."

Nói là giờ Thìn (7h-9h) khởi công, nhưng vẫn có vài người đến từ sớm, mắt thấy đã tới giờ ăn cơm sáng, hắn liền gom lại ăn trước, họ bắt đầu bàn bạc chút nữa phải khởi công như thế nào, liệt kê công việc thật rõ ràng.

Người thích ăn cay quả thật không ít, giống như hai ba năm chưa ăn tương ớt.

Ăn cơm sáng xong, thì nghỉ ngơi một lát, uống chén nước, lúc này mọi người mới bắt đầu làm việc khí thế ngút trời.

Lưu Tú không đi mà cười ha hả nói muốn giúp hắn rửa chén thu dọn phòng bếp, cơm sáng không thể ăn không không trả tiền.

Một mình Quý An Dật thu xếp chuyện trong nhà, bốn người còn lại thì đi theo vội chuyện xây nhà.

Lúc mới bắt đầu, đồ ăn làm ra có hơi vụng về chậm chạp.

Nhưng làm thêm vài lần, thì hắn bắt đầu thuần thục hơn, những lần sau đồ ăn làm ra cũng nhanh hơn, hương vị cũng không tồi.

Bận rộn suốt hai ngày, căn nhà đã bắt đầu lộ ra hình dáng lúc ban đầu, đợi đến chạng vạng sau khi kết thúc công việc, sắc trời vẫn chưa tối hẳn, Quý An Dật liền thích kéo Vương Tiểu Nhị đến bên cạnh nhà mới đi xung quanh khắp nơi.

Mỗi lần nhìn, tưởng tượng hình dáng căn nhà sau khi xây xong, càng nghĩ trong lòng hắn càng vui vẻ.

Hắn không biết phải hình dung cảm giác ấy như thế nào, giống như có một chỗ để dựa vào.

"Chút nữa chúng ta vào núi mang một cây hòe (*) và một cây ngô đồng (**) về, trồng ở nhà sau, đợi khi đến hè, hai chú chó và dê mẹ còn có chỗ để chơi đùa, mang về gốc to một chút. Ngốc tử, ngươi có nhớ tháng năm vừa rồi khi chúng ta vào núi, có thấy một cây đào không? Ta thấy gốc này rất tốt, cũng chuyển về đây luôn đi, còn cây mơ kia nữa, cũng trồng một gốc ở nhà sau, còn lại thì đều để trên núi dưỡng." Tâm trạng Quý An Dật đang rất tốt, đứng ở trung tâm, trái chỉ chỉ phải chỉ chỉ bắt đầu trù tính mọi thứ.

Vương Tiểu Nhị nghe rất chăm chú, ánh mặt đặt trên người vợ, nhìn hắn vui vẻ, có vài buổi tối, khi nằm với nhau trên giường, vợ cũng đã từng nói thầm với y như vậy.

Nhưng lần này y lại cảm thấy ngực chướng chướng rất thỏa mãn, nóng hầm hập, y nhịn không được ôm lấy vợ, nói. "Vợ. Ta sẽ cố gắng học cách kiếm tiền, lấy thật nhiều đồ đưa đến trước mặt ngươi."

Quần áo, trâm cài, giày, xe ngựa, sân . . . . . . Mọi thứ y sẽ từng bước từng bước hoàn thành, vợ đi theo y, y sẽ cho hắn một cuộc sống hạnh phúc.

Quý An Dật nghe thấy lời này, thì không biết nên nói gì cho tốt, hắn chỉ có thể đưa tay nắm chặt lấy tay y, tay của ngốc tử rất to và thô ráp.

Tiền mua quần áo và trâm cài hắn đều biết y lấy từ đâu.

Đây là do ngốc tử đi sâu vào núi săn thú về đổi, lén lút tự nhận là mình dấu rất kín, hai hôm nay hắn có hỏi, nhưng y không chịu nói thật, nên khi y đi, hắn liền đi theo xem y định làm gì.

Trên cánh tay y có một vết thương, không tính là nghiêm trọng nhưng nhìn có hơi đáng sợ, hắn có hơi tức giận, định mắng y rồi nói chuyện này cho rõ ràng, hỏi y rốt cuộc muốn làm gì, nhưng nhìn y hé miệng trầm mặc, dáng vẻ quật cường, hắn lại không nhẫn tâm nổi.

Lần đầu tiên, trong lòng hắn sinh ra một ý niệm. Muốn mãi mãi sống với Vương Tiểu Nhị đến hết cuộc đời.

Sáng ngày tám, đúng giờ Tiểu Mộc qua đây lấy hàng, đồng thời mang lời nhắn của ông chủ qua cho hắn.

Tô Cẩm Minh nói rõ, vốn tháng mười hai cần rất nhiều hàng, nhưng y nghe Tiểu Mộc nói hắn đang xây nhà mới, nếu đơn hàng nhiều quá sợ hắn không làm kịp, nên lượng hàng của tháng mười hai vẫn như tháng mười một.

Ngoại trừ việc này vẫn còn một chuyện, Tô Cẩm Minh có nhờ người vận chuyển về một ít hoa quả khô.

Hôm nay Tiểu Mộc đến lấy hàng, tiện đường mang theo một chút hoa quả khô, nói là ông chủ để cho hắn nếm một chút thứ mới mẻ.

Nhìn số hoa quả khô trong phòng bếp, Quý An Dật nở nụ cười, Tô Cẩm Minh này thật là tinh ranh. . . . . .

Nếu năm sau hắn không nghĩ ra được một món ăn mới, thì quả thật là hơi có lỗi.

"Được. Tiểu Mộc ngươi thay ta nói với Tô lão bản, tấm lòng của hắn ta đã nhận, gần đây ta có hơi sầu về chuyện công thức đồ ăn." Ăn tới ăn lui cũng chỉ có mấy thứ kia, ăn vài ngày thì không sao, nhưng nếu ăn hơn nửa tháng, thì hắn có hơi phát sầu. Quý An Dật còn đang định lên trấn trên nhìn thử xem có đồ ăn gì khác không đây.

Tiểu Mộc vừa nghe lời này, thì biết Quý tiểu ca nhi đã hiểu được động cơ của ông chủ, y nở nụ cười, kết toán xong số tiền còn thừa, sau đó lại thanh toán tiền đặt cọc của tháng mười hai..

Không còn chuyện gì khác, y cũng không ở lâu, mà nhanh chóng đánh xe ngựa rời đi.

Nhìn nhìn thử sắc trời, chắc mọi người cũng gần tới, Quý An Dật lấy ra một ít ngân lượng, đây là tiền của ca, số tiền còn lại hắn trực tiếp ném vào không gian, tiền của ca thì hắn mang trên người, chút nữa khi nào thấy ca thì đưa cho y.

Xử lý xong việc này hắn nhanh chóng đi vào phòng bếp, bắt đầu thu xếp chuyện cơm sáng.

Từ sáng sớm Trương tam ca nhi đã thức dậy, rửa mặt xong, y liền bận bịu làm xong một đống chuyện vụn vặt trong nhà, hắn thì bận bịu bên nhà mới, Vương Tiểu Nhị thì đi xem đồ ăn ngoài khe núi, rồi ngây ngốc ở vườn rau một hồi, khi y trở về, thì đồ ăn đã được dọn lên.

"Về rồi à." Thấy bóng dáng Vương Tiểu Nhị, Quý An Dật để bát mì đã ăn được một nửa xuống, đi đến kệ bếp thêm củi vào lò, nước trong nồi sôi rất nhanh, hắn nhanh chóng múc một bát mì cho ngốc tử.

Mọi người ngây người ở đây hai ngày, khi nhìn hai đứa nhỏ này khi ở chung với nhau, thì đều cảm giác thần kỳ.

Ai cũng không ngờ, ngốc tử lúc trước, một đứa nhỏ không biết gì cả, lại có thể có một cuộc sống náo nhiệt tốt đẹp như vậy.

Chuyện trên đời này, quả thật muôn màu muôn vẻ.

Lượng hàng tháng mười hai hắn đã nắm chắc, tỏi cay kèm củ cải khô và món cải khô kho thì hoàn toàn không thành vấn đề, thậm chí còn nhiều hơn một chút, không có gì đáng ngại, bản thân hắn cũng có cái để ăn.

Hôm nay Vương Bảo Nhi không tới, y phải chuẩn bị ngâm đậu và bắt tay vào làm đậu tương.

Bây giờ đối với y việc ngâm ướp đậu tương này càng làm càng thuận tay, y bỏ vào đây toàn bộ tâm huyết của mình, hương vị cũng có chút biến hóa nhỏ, nếu tinh tế nhấm nháp nó, thì sẽ cảm nhận được hương vị xuất sắc đó, tương cá cũng càng ngày càng ngon hơn.

Quý An Dật cảm giác được, Tô Cẩm Minh nhất định đã nếm ra rồi.

Ông trời nể tình, trong lúc xây nhà mới, vậy mà không hề có mưa, mặc dù không phải ngày nào cũng có ánh mặt trời, trời đầy mây gió lớn, vân vân, nhưng vẫn không mưa.

Cuối tháng mười một, mọi người cố xây xong ngôi nhà mái ngói, nóng sốt vừa mới ra lò.

Nhà có bốn phòng, phòng chính giữa dùng để đãi khách, sau này hắn không cần chui vào phòng bếp để đãi khách nữa rồi.

Mặt bên phải có hai phòng, trong đó hắn dành riêng một phòng lớn để bỏ chum, hũ và một phòng chuyên dùng để sáng tạo ra các món ăn mới. Hai phòng này cửa sổ đều được hắn cố ý xây cao hơn, so với cửa sổ bình thường thì nhỏ hơn nhiều, Quý An Dật đứng trên ghế còn không với tới cửa sổ mà, chuyện mở cửa sổ chỉ có thể dựa vào Vương Tiểu Nhị thôi.

Mặt bên trái là phòng bếp, phòng đựng tạp vật, nhà tắm, nhà xí.

Lại dựng thêm một cái lều vững chắc hơn ở sau nhà mới, rất rộng rãi thoáng mát, dê mẹ và gà vịt cũng được chuyển qua đây.

Mặc dù nhà mới đã được xây xong, nhưng vẫn không thể lập tức ở ngay, không vì nguyên nhân gì khác, chỉ là Hà Khê thôn có tục lệ, phải chọn ngày hoàng đạo, tiến hành chuyển nhà thật long trọng, sau đó, cùng ngày phải mở tiệc, mời người trong thôn qua đây ăn cơm náo nhiệt.

Quý An Dật không biết việc này, tất cả đều do Vương Bảo Nhi và Lưu a ma thu xếp, hắn chỉ đứng bên cạnh nhìn và học tập.

Ngày quyết định là sáng sớm ngày tám tháng mười hai, đây là ngày hoàng đạo.

Hôm đó, từ sáng sớm Quý An Dật đã thức dậy, đợi Tiểu Mộc qua đây lấy hàng, chờ đến khi mặt trời lên, mà vẫn không thấy hắn qua.

"Ca, chắc là hôm nay Tiếu Mộc có việc không tới được, trước tiên chúng ta cứ làm việc đi, đợi qua hôm nay, mọi chuyện xong rồi, ngày mai chúng ta lên trấn xem thử." Quý An Dật nghiêng đầu nói với Vương Bảo Nhi.

Vương Bảo Nhi gật đầu đáp lời. "Được. Hôm nay bận rộn lắm, ta đi vội trước đây."

Mở tiệc là một việc lớn, Quý An Dật hoàn toàn không được cầm muôi (P: Làm đầu bếp chính á.), hắn cố ý mời mấy vị đầu bếp nổi tiếng từ mười dặm tám thôn về cầm muôi, sau đó hắn phân phó, chuẩn bị bị đầy đủ nguyên liệu nấu ăn, buổi chiều ngày hôm trước đầu bếp qua đây, bắt đầu bận việc cái gì nên cắt thì cắt, nên chưng thì chưng, cái nào nên luộc thì luộc, làm tốt tất cả công tác chuẩn bị.

Bàn, ghế, chén, bát, và vân vân, tất cả đều là mượn ở trong thôn, bọn họ phải rửa cả ngày mới xong, việc này làm Quý An Dật và Vương Bảo Nhi mệt thảm.

Cho dù đã bận bịu từ hai ngày trước, nhưng hôm đó vẫn còn rất nhiều việc phải làm, ngay cả Lưu a ma, Lưu Tú, Chung tam a ma và Hà nhị ca nhi đều qua đây từ sáng sớm, không nói hai lời liền bắt tay vào tìm việc để làm.

Có vài ca nhi thấy tràng cảnh náo nhiệt, cũng đi theo giúp vui, xắn tay áo bắt tay vào làm một ít chuyện vụn vặt.

Khi đang dọn bàn, thì có tiếng vó ngựa chạy tán loạn đi về hướng bên này.

Quý An Dật nghe có tiếng người gọi nên ra xem thử, hắn vội rửa tay đi ra.

Tràng cảnh kia, thật sự đủ đồ sộ.

Bảy chiếc xe ngựa đi chung với nhau, trông rất quý khí bức người, hình như đằng sau còn có một chiếc xe trâu, phía trên để không ít thứ, khoảng cách quá xa, lại có xe ngựa đi trước cản tầm mắt, nên hắn nhìn không rõ lắm.

Sau khi xe ngựa dừng lại, phía sau xe ngựa có rất nhiều người nhảy xuống, thân thủ rất mạnh mẽ, đi về phía sau.

Không lâu sau, đột nhiên có tiếng khua chiêng gõ trống và pháo hoa thi nhau vang lên. Sau đó liền thấy một cặp lân, động tác rất linh hoạt, vừa làm dủ loại tư thế vừa đi về phía bên này.

Múa lân! (P: nguyên văn là sư tử, nhưng ta thấy lân hợp hơn nên để :3)

Quý An Dật sững sờ, nhìn về phía chiếc xe ngựa thứ nhất, cửa xe được vén lên, hắn thấy, Tô Cẩm Minh hướng về phía hắn cười, cười với vẻ mặt gian xảo, sau đó, y lại nhanh chóng buông màn xe xuống.

Quả nhiên người này. . . . . .

Ở đây rất khó được xem múa lân, thậm chí có người chưa bao giờ được xem, lúc này thấy, đầu tiên là ai cũng trợn mắt há hốc mồm, sau đó từng đợt từng đợt tiếng trầm trồ vang lên, đồng thời vỗ tay nhiệt liệt.

Nhìn cục diện này, Quý An Dật chạy nhanh về phòng bếp, nói với đầu bếp, từ từ mở tiệc, ngoài trước đang rất náo nhiệt, hắn đoán chắc nhất thời sẽ chưa mở tiệc đâu.

Trong lòng đầu bếp chính đang rất ngứa ngáy, ánh mắt ông thường liếc ra bên ngoài, nghe thấy lời này của Quý An Dật, vội gật đầu. "Được, ta hiểu rồi, chờ xong việc này, ta sẽ tiếp tục." Nói xong, ông chạy nhanh ra khỏi phòng bếp, vội vàng bước nhanh ra phía trước xem náo nhiệt.

Sau khi xem múa lân xong, phía sau lại có thêm một đoàn tạp kỹ, lúc này mới thật sự là cao trào thay nhau nổi lên, vừa kíƈɦ ŧɦíƈɦ lại vừa đẹp, vốn có vài thôn dân không tới được, nghe động tĩnh cũng đều chạy qua đây.

Ngày này, thôn dân cả Hà Khê thôn xem như được mở mang tầm mắt tăng thêm kiến thức.

Dù việc này đã qua lâu, nhưng nhiệt lượng của nó vẫn chưa hề tiêu tán, nhất là mùa đông không có chuyện gì bận, mọi người đều tránh không được thi nhau nói về việc này, khoa tay múa chân kể về tràng cảnh lúc đó náo nhiệt như thế nào, đến lễ mừng năm mới, lúc này những ca nhi trong thôn xem như có chuyện để xả.

Một truyền mười, mười truyền trăm, qua năm này, những ca nhi và tiểu ca trong thôn càng được tranh giành hơn so với năm ngoái.

Hoàn thành chuyện chuyển nhà vô cùng náo nhiệt, đợi thôn dân đều tản đi gần hết, tràng diện cũng được thu dọn ổn thỏa, lúc đã là cuối giờ mùi (13h – 15h).

Cũng do nhiều người chịu ở lại hỗ trợ, nên mới nhanh được như vậy.

Còn chuyện trả bát đũa, thì giao cho Vương Bảo Nhi và Trương tam ca nhi phụ trách, bận bịu không sai biệt lắm, lúc này hắn mới có thời gian nhìn Tô lão bản đã bị bỏ lơ cả buổi chiều.

Tìm được Vương Tiểu Nhị đang bận rộn làm việc, Quý An Dật kêu y đi rửa tay, giúp y sửa sang lại quần áo và vân vân, sau đó hắn mới kéo y vào nhà gặp Tô Cẩm Minh.

Vừa thấy hai người bọn họ, Tô Cẩm Minh liền cười hỏi. "Hôm nay kinh hỉ này các ngươi có vừa lòng không?"

"Thiếu chút nữa thì biến thành kinh hách rồi. (kinh ngạc sợ hãi)" Quý An Dật trả về một câu.

"Ta tự cấp cho ngươi thân phận đấy." Nghĩ nghĩ, Tô Cẩm Minh cũng biết mình không chịu thông tri trước với hắn, qua đây thì có hơi muộn, quả thật sẽ gây ra một ít phiền toái không lớn không nhỏ cho hắn.

Quý An Dật cười cười. "Tấm lòng của ngươi ta nhận."

Lúc sau hai người lại tán gẫu một ít chuyện thượng vàng hạ cám, trong lúc đó, Vương Tiểu Nhị cũng sáp vào nói vài lần, tóm lại không khí vẫn khá tốt.

Nhìn sắc trời đã trễ, Tô Cẩm Minh liền chuyển số hàng hóa tháng mười hai đi, chỉ để lại một câu, năm sau chờ tin tức tốt của hắn, lại cho hắn một cái túi tiền tinh xảo, mỹ danh là: thêm tiền chia hoa hồng.

Quý An Dật nghe thấy lời này, cười cười, nhận lấy số tiền lì xì này.

Buổi tối, nằm trên giường, cả người Quý An Dật có chút lâng lâng, tuy đã mệt chết đi được, nhưng lại không hề buồn ngủ. "Ngốc tử. Nhà mới của chúng ta đã hoàn thành rồi."

"Ừ." Vương Tiểu Nhị nắm tay vợ.

Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, khiến cả căn phòng như được phủ một tầng lụa mỏng, mông lung mờ ảo.

Vương Tiểu Nhị cảm thấy, vợ của y rất đẹp.

"Đây là nhà của chúng ta." Một lúc sau, Quý An Dật nghiêng người, hai mắt trong suốt nhìn Vương Tiểu Nhị, nghiêm túc nói với y.

Nhà của chúng ta. . . . . .

Câu nói này vang vọng mãi trong đầu Vương Tiểu Nhị, trái tim y, tựa như bị cái gì đó bắt chẹt, đột nhiên đập rất nhanh.

Một lúc lâu, Vương Tiểu Nhị mới bình tĩnh nói. "Nhà của chúng ta."

Hết chương 67.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Trọng Sinh Vi Tiểu Ca Nhi