Trọng Sinh Vi Tiểu Ca Nhi

Chương 62


Editor: Pun.

Bây giờ đã là giữa trưa, đây cũng là lúc mặt trời chói chang nhất, nhưng so với khoảng thời gian trước kia, thì luồng cảm giác nóng cháy này dễ chịu hơn nhiều, khi làm việc ngoài đồng cũng thoải mái hơn một chút.

Ăn xong cơm trưa, Quý An Dật cũng không ngủ, mà xắn tay áo bắt đầu thu dọn phòng bếp.

Xong xuôi, lại phải nhanh chóng đi ra đồng thu hoạch lúa nước.

Cũng không biết a cha Trương Tam ca nhi có bị gãy chân thật hay không, nếu thực sự như vậy, chắc nhất thời y không thể qua đây giúp đỡ. Trong nhà vẫn còn một đống chuyện, hai người bọn họ phải nhanh chóng làm xong cho kịp thời gian.

Bây giờ ngốc tử đã khỏe lại, không biết làm việc có nhanh nhẹn hơn không?

Quý An Dật không dấu vết liếc nhìn nơi nào đó, sau đó lại nhanh chóng dời tầm mắt.

"Vợ." Vương Tiểu Nhị chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, bình tĩnh hô một câu. "Để ta ra đồng thu hoạch hoa màu, ngươi ở nhà làm việc khác đi."

Ách. Nghe thấy lời này, động tác trên tay Quý An Dật thoáng dừng một chút, trả lời lại. "Chuyện trong nhà có thể để đấy, lúa nước ngoài đồng thì không được, phải nhanh chóng thu hoạch cho xong."

"Cũng chỉ tốn bốn năm ngày công, không sao đâu." Dứt lời, y liền đột mũ rơm mang theo ấm nước và dao gặt lúa chạy nhanh ra khỏi nhà.

Quý An Dật ngơ ngác nhìn bóng dáng cao ngất của y càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất trong tầm mắt của mình, hắn liền hơi thất thần.

Trong lòng đột nhiên cảm thấy trống rỗng một cách khó hiểu.

Ngốc tử của hắn sau này sẽ không còn xuất hiện nữa. . . . . .

Vội xóa bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu, Quý An Dật lập tức thu hồi suy nghĩ, tiếp tục bận bịu việc trong tay.

Vương Tiểu Nhị cũng tốt, ngốc tử cũng thế, dù sao cũng chỉ là một người, đều phải sống cùng y cả đời.

Thu dọn xong phòng bếp, rửa sạch mặt và tay, nghĩ nghĩ, Quý An Dật cầm mũ rơm và dao gặt, mang theo ấm nước, đóng kỹ cửa nhà, xong xuôi liền chạy ra đồng.

Quả nhiên động tác của y đã nhanh hơn trước, khó trách y lại nói bốn năm ngày là thu hoạch xong.

Đứng trên bờ ruộng nhìn thoáng qua, Quý An Dật để ấm nước dưới tàng cây, chần chừ bước xuống, hắn không đi đến bên cạnh Vương Tiểu Nhị, mà đi đến một hướng khác.

Không ngờ, đi được một nửa, Vương Tiểu Nhị lại gọi. "Lại đây."

Trong nháy mắt kia, Quý An Dật rất không tiền đồ thừa nhận rằng, hắn thực sự có chút khẩn trương a!

Ôi mẹ ơi, cái tình huống đau trứng này là sao đây?

"Vợ." Thấy Quý An Dật ngây ra tại chỗ, Vương Tiểu Nhị cất tiếng gọi hắn.

Sao hắn lại mơ hồ cảm giác được, nếu hắn không qua, người này sẽ tự mình qua đây?

Nhất định là do hắn nghĩ nhiều. Quý An Dật yên lặng nói thầm trong lòng, ma xui quỷ khiến thế nào chân hắn lại thay đổi phương hướng, đi về phía Vương Tiểu Nhị.

"Vẫn còn đến bốn mẫu ruộng, sao ta có thể để một mình ngươi bận rộn được." Một lúc sau, Quý An Dật có hơi bình tĩnh hơn một chút, trả về một câu, ánh mắt ôn hòa, hắn bây giờ so với bình thường không khác gì mấy, nhưng chỉ có hắn mới biết, trong lòng hắn đang có một vạn con thảo nê mã chạy ầm ầm a.

Đôi mắt đen bóng của Vương Tiểu Nhị nhìn hắn, y im lặng đưa tay kéo hắn đến bên cạnh mình, sau đó tiếp tục làm việc.

Trước kia ngốc tử thường dùng cặp mắt đen bóng, ánh mắt nghiêm túc chăm chú nhìn hắn, đôi đồng tử sạch sẽ thuần khiết, tất cả đều là hình bóng của hắn, trong lòng Quý An Dật thật sự rất vui. Bây giờ, Vương Tiểu Nhị vẫn dùng cặp mắt đen bóng ấy, ánh mắt nghiêm túc chăm chú nhìn hắn, nhưng đôi đồng tử kia lại giống như một hắc động, Quý An Dật cũng không dám đối diện với ánh mắt của y, chỉ sợ không chú ý một chút thì ngay cả hồn cũng không còn.

"Vợ, khi làm việc đừng ngẩn người, rất dễ làm đứt tay." Vương Tiểu Nhị đứng bên cạnh thấy, nhắc nhở một câu, dừng một chút, còn nói thêm. "Vợ, ngươi về nhà đi, một mình ta làm là được rồi." Câu nói kế tiếp, giọng điệu có dịu đi một chút.

Quý An Dật yên lặng thu hồi suy nghĩ của mình, nghiêm túc làm việc.

Bây giờ nhất thời hắn thật sự có chút khó thích ứng, trước kia, đều là hắn dạy bảo ngốc tử, hiện tại, đến phiên Vương Tiểu Nhị dạy bảo hắn.

Cuối giờ mùi (13h-15h), hai mẫu ruộng nước của Vương gia cũng gần thu hoạch xong.

Phải bận rộn nửa ngày mới xong, hôm qua hai người trì hoãn thật lâu, bằng không, buổi sáng là có thể thu hoạch xong.

"Vợ, ngươi về nhà trước, trải tấm phơi nắng ra đi, để ta gánh thóc về cho." Vương Tiểu Nhị nói xong, liền gánh một gánh đầy thóc, đi nhanh về nhà.

Quý An Dật đi phía sau nhìn theo bóng dáng y, trong lòng yên lặng niệm đi niệm lại.

Phải tập thành thói quen, phải tập thành thói quen, phải tập thành thói quen.

Sau đó, hắn mới chạy chậm đuổi theo sau Vương Tiểu Nhị, vượt qua y, tiếp tục chạy chậm về nhà.

Mở cửa nhà, ra nhà sau xách một thùng nước để dưới mái hiên, mình thì rửa tay rửa mặt, bên cạnh thùng gỗ đặt một chậu nước và bố khăn, chút nữa Vương Tiểu Nhị về còn phải dùng.

Hắn mới vừa mang một tấm phơi nắng ra, Vương Tiểu Nhị đã trở lại, để thóc xuống, lau mồ hôi trên mặt, chỉ cần hai ba bước y đã dễ dàng trải xong hai tấm phơi nắng.

Quý An Dật đứng bên cạnh thấy, trong lòng lặng lẽ thở dài.

Y đã mười lăm tuổi, mình mới mười hai tuổi, đợi thêm hai năm nữa, hắn cũng sẽ trở nên cường tráng như vậy.

Tưởng tượng như vậy xong, tâm tình buồn rầu của Quý An Dật lập tức tốt hơn không ít.

Trải tấm phơi nắng xong lại mang thóc đổ lên, dùng nông cụ tỉ mỉ trải đều.

Suy nghĩ của Quý An Dật lại bắt đầu không thể khống chế tiếp tục phiêu xa.

Ngẫm lại, dường như hắn đang tự mình đi vào ngõ cụt, vì sao phải so sánh với với Vương Tiểu Nhị? Trước kia đâu có như vậy.

Sau này vẫn còn hơn phân nửa cuộc đời phải sống với nhau, nếu không điều chỉnh tâm trạng từ bây giờ, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.

Một cảm giác nguy cơ nảy lên trong lòng hắn.

Hắn không thể không đối mặt với một thực tế là, Vương Tiểu Nhị bây giờ là chồng của hắn, không phải là đệ đệ của hắn.

Vương Tiểu Nhị bây giờ lúc nào cũng thời thời khắc khắc toát ra một loại khí tràng, vợ, ta là chồng của ngươi.

Mẹ ơi. Ý tưởng này vừa hiện lên trong đầu, Quý An Dật lại nhịn không được muốn mở miệng mắng ra.

Đúng lúc, Vương Tiểu Nhị gánh gánh thóc cuối cùng về, mới vừa tới gần, y liền dừng tầm mắt trên người vợ nhà mình, cặp mắt kia nóng cháy giống như hai ngọn đuốc muốn thiêu rọi mọi thứ, nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi kia của hắn.

Vương Tiểu Nhị nhếch miệng nở nụ cười, để gánh thóc trên vai xuống, đi đến trước mặt vợ, đưa tay nhéo nhéo mặt hắn, thanh âm cũng ôn hòa đi rất nhiều. "Vợ." Còn kèm theo ý cười!

"Tê liệt." Nhìn y mặt đầy ý cười, Quý An Dật thực sự tức giận, trừng mắt liếc nhìn y một cái.

Người này trong đầu chỉ toàn xem hắn là trẻ con, hắn bây giờ xem như đã hiểu, y hoàn toàn là cố ý.

"Vợ." Vương Tiểu Nhị vui vẻ gọi một tiếng, hai mắt nhanh chóng đảo quanh bốn phía một vòng, thấy không có ai, liền lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, hôn lên miệng vợ một cái. Sau đó, y liền bỏ trốn mất dạng, cuối cùng, còn không quên nói vọng lại. "Vợ, ta ra đồng thu hoạch tiếp đây, buổi tối ta muốn ăn thịt ba chỉ." (P: ta quắn quéo ~~~~)

Quý An Dật đứng ngây ra như phỗng tại chỗ.

Qua nửa ngày, hắn mới hồi phục lại tinh thần, sau đó mới bất tri bất giác phản ứng lại, hắn bị hôn trộm.

Nhưng không biết vì sao, hắn lại không cảm thấy tức giận hoặc mất hứng gì gì đó.

Bộ dáng vừa rồi của Vương Tiểu Nhị, thấp thoáng có hình bóng của ngốc tử. . . . . .

Aiz, cùng là một người, chẳng qua thông minh hơn mà thôi.

Nghĩ như vậy, trái lại Quý An Dật cũng tiêu tan đi không ít.

Kéo khóe miệng cười cười, cũng không biết mình đang cười cái gì, tiếp tục làm việc thôi.

Muốn ăn thịt ba chỉ? Đợi ngày mai rồi nói sau, hôm nay không thể ăn được.

Trong khoảng thời gian sau, Quý An Dật ở nhà phơi thóc, không đi ra đồng làm việc.

Gần tối mặt trời cũng dần khuất sau những dãy núi, lúc này Vương Tiểu Nhị mới cả người ướt đẫm mồ hôi trở về nhà, trong tay y cầm một con cá, chắc là tiện đường bắt trong hồ, y đi vào phòng bếp giơ giơ con cá trong tay, cười nói. "Vợ. Không có thịt ba chỉ chúng ta ăn cá đi, ta đã rửa sạch sẽ rồi, chỉ cần bỏ vào nồi nấu."

Quý An Dật đang xào rau, nghe thấy lời này, nhìn vẻ mặt y đầy ý cười, trên người dính một thân mồ hôi, phải phơi nắng cả ngày ngoài đồng, một cảm giác đau lòng nảy lên trong lòng hắn, cuối cùng, hắn hé miệng, nói một câu. "Nhanh đi rửa ráy mặt mày đi, lập tức có thể ăn cơm rồi."

Trong đầu hắn lại nghĩ, ngày mai phải tốn chút tâm tư, nấu một bát thịt kho tàu cho y.

"Vợ, bỏ thêm nhiều dưa chua một chút, ăn ngon." Vương Tiểu Nhị vừa xách nửa thùng nước lên, đang định rửa mặt rửa tay thì nhịn không được hướng vào phòng bếp nói một câu.

Quý An Dật không trả lời lại, động tác lưu loát bỏ thêm củi vào bếp lò.

Cơm chiều canh rau muống, cá dưa chua, đậu sừng xào thịt.

Khi ngồi vào bàn, Vương Tiểu Nhị thấy dưa chua trong bát cá dưa chua rất nhiều, thì cười rất vui vẻ, ánh mắt đặt trên người vợ, cũng không chớp mắt nói. "Vợ làm đồ ăn thật thơm."

"Ăn cơm." Quý An Dật đơn giản hung ác nói một câu.

Ăn xong cơm chiều, sắc trời cũng đã hơi tối, Quý An Dật thu dọn phòng bếp xong xuôi, mọi thứ đều được sắp xếp lại gọn gàng, không gian để di chuyển cũng nhiều hơn, những khoảng trống được dùng để chứa thóc.

Bây giờ sương rất nhiều, thóc không thể để bên ngoài, trong phòng đựng tạp vật thì để đầy chum vại, trong phòng cũng nhét không ít thứ, tối đa chỉ có thể để hai sọt thóc, còn bao nhiêu đều phải đặt ở phòng bếp.

Chuyện xây nhà này thật sự là lửa sém lông mày mà.

Hai người vất vả lắm mới mang tất cả thóc để vào trong nhà, trong phòng chứa tạp vật lại không còn chỗ để bỏ tấm phơi nắng, nên đành phải dựng thẳng chúng ở dưới mái hiên. Đợi sáng mai mặt trời lên, sương sớm khô thì mới có thể phơi nắng thóc.

Tắm rửa giặc giũ quần áo xong xuôi, đợi đến lúc hai người đi vào nhà, thì sắc trời đã tối hoàn toàn.

Tối nay sao rất đẹp, rõ ràng sáng lấp lánh.

Vương Tiểu Nhị nắm lấy tay vợ, đặt lên ngực mình, cười ha hả nói. "Khi trời nóng nắm tay vợ ngủ, khi trời lạnh thì ôm vợ ngủ."

"Ngươi nghĩ thật đẹp." Quý An Dật thật sự nhịn không được, rút tay về, không nhẹ không nặng đâm một câu, sau đó, nghiêng người đưa lưng về phía y.

Không ngờ, Vương Tiểu Nhị khi khỏe lại, lá gan cũng to lên, trực tiếp dùng hai tay hai chân, kéo vợ vào trong lòng. "Ôm vợ ngủ ngon hơn."

Nghe lời này Quý An Dật nội thương.

Hắn hít một hơi thật sâu, lúc này mới dùng thanh âm bình tĩnh nói. "Ngốc tử, nóng, đừng quậy. Mấy ngày nay bận lắm, mau ngủ đi."

"Vợ." Vương Tiểu Nhị rất thành thật buông lỏng tay và chân ra. "Ngươi đừng đưa lưng về phía ta."

"Ngủ đi." Quý An Dật bất đắc dĩ xoay người, nhu nhu đầu y một phát.

Vương Tiểu Nhị nhanh chóng bắt lấy tay hắn. "Vợ, ngủ ngon."

Sau đó, mặt bị 'ba' một cái.

Nhất thời Quý An Dật một chút buồn ngủ cũng không có, nghiêng mặt thì thấy, ngốc tử dường như đã ngủ rồi.

Là thật sự đang ngủ hay giả bộ ngủ, bây giờ hắn không còn tâm tư nào mà so đo này nọ, hắn nghĩ tới, cả ngày hôm nay hắn ở chung với Vương Tiểu Nhị, có một số việc hắn phải thực sự đối mặt, vả lại phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Hết chương 62.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Trọng Sinh Vi Tiểu Ca Nhi