Trọng Sinh Chi Trứ Ma

Chương 86


Editor: Vện

“Bế quan…”

Đáp án này thật quá bất ngờ, A Nam kể biến cố kiếp trước xảy ra đột ngột, cuối cùng biến thành bi kịch. Mà lúc đó sư phụ của A Nam lại đang bế quan…

Nhưng nghĩ kỹ, điều này diễn ra cũng là hợp lý.

Mỗi khi bế quan, thế giới bên ngoài không thể ảnh hưởng đến tu chân giả. Tiểu Thạch Đầu từng nghe nhiều câu chuyện về bế quan, trong đó, có một tu chân giả bế quan rất lâu, đến lúc quay về thì môn phái người đó đã không còn tồn tại nữa.

Tình huống giống vậy tuy không thấy nhiều nhưng cũng không hiếm gặp.

Vậy nên Tiểu Thạch Đầu tự nhiên chấp nhận câu trả lời của Trọng Đạo Nam, hắn thầm cảm thán, nếu sau khi xuất quan, sư phụ của A Nam biết đồ đệ và bạn đời của đồ đệ bị toàn giới tu chân đuổi giết, cuối cùng đồ đệ diệt sạch giới tu chân…

“Hừm…” Dù không thể tưởng tượng ra vẻ mặt của sư phụ A Nam lúc đó, nhưng mà… Tiểu Thạch Đầu càng lúc càng mong chờ được gặp sư phụ A Nam.

“Chắc chắn sư phụ A Nam là người tốt.” Tiểu Thạch Đầu tuyên bố như vậy, bởi vì A Nam của hắn rất tôn kính Hoài Triệu chân nhân.

Tiểu Thạch Đầu tốn rất nhiều thời gian để chuẩn bị, đảo mắt đã đến ngày gặp mặt sư phụ A Nam.

Tiểu Thạch Đầu vốn đã bình tĩnh lại bắt đầu sốt sắng.

Nhưng bây giờ có khẩn trương cũng vô dụng, Tiểu Thạch Đầu đeo gùi lên lưng, nói với Trọng Đạo Nam một tiếng rồi cưỡi Tiểu Bạch đi.

Trước khi rời đảo, hắn muốn đến thăm đám động vật và yêu quái.

Sau khi sự kiện Nam Hải chấm dứt, một số yêu quái đã rời đảo, quay về nhà cũ, tuy nhiên, phần đông quyết định ở lại đảo vô hình.

Chúng nói, “Hòn đảo này rất an toàn, điều kiện sống tốt, với lại có Tiểu Thạch Đầu nữa.”

Tiểu Thạch Đầu ngượng ngùng hồi lâu, nhưng nhóm yêu quái đúng là rất thích Tiểu Thạch Đầu.

Gần đây Tiểu Thạch Đầu dành hết thời gian chuẩn bị ra mắt nên không quan tâm nhiều đến nhóm yêu quái được.

Cho nên trước lúc đi, Tiểu Thạch Đầu quyết định dạo một vòng thăm hỏi.

Không ngờ, giữa đường Tiểu Thạch Đầu gặp một người lạ… người phàm?

A Nam đã nói, nếu bất cứ sinh vật nào tiếp cận hòn đảo mà mang ý đồ xấu sẽ bị pháp trận tấn công, nên Tiểu Thạch Đầu không phát hoảng khi thấy có người phàm xuất hiện, nhưng hắn cũng rất cẩn thận, không tùy tiện đến gần người kia.

Người phàm kia là một ông lão mặc áo xám vải thô rất bình thường, mái tóc muối tiêu búi gọn lên đỉnh đầu, trông rất có tinh thần.

Tuy ông lão thoạt nhìn rất lớn tuổi nhưng đi đứng nhanh nhẹn, băng qua rừng núi chẳng chút khó khăn.

Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Bạch len lén bám theo, nhìn ông lão đi tới đi lui, không biết tại sao ông lão đến được đây, lên núi để làm gì.

Chắc là ông ấy muốn tìm đường xuống núi nhỉ?

Tiểu Thạch Đầu nghĩ như vậy.

Ngọn núi này có rất nhiều yêu quái và động vật lớn sinh sống, tuy chúng thích Tiểu Thạch Đầu, cũng không muốn đến gần Trọng Đạo Nam, bình thường trông vô hại nhưng không có nghĩa chúng không nguy hiểm.

Tiểu Thạch Đầu không muốn xuất hiện trước mặt người phàm, lại lo cho ông lão nên cứ lẳng lặng đi theo.

Sau đó hắn phát hiện ông lão này thật lợi hại, chỉ dựa vào dấu vết để lại là đoán được gần đó có thú dữ gì, còn có thể né tránh nhóm yêu quái một cách điêu luyện.

Ông lão đi rất thong dong, thỉnh thoảng dừng lại nhặt trái cây, đưa cho mấy con thú nhỏ gặp giữa đường, tuy đám thú cực kỳ cảnh giác, vừa phát hiện có người là chạy mất dạng.

Ông lão không để ý, phong thái ung dung tự tại, đi sâu vào núi cứ như đi du ngoạn.

Đường núi gập ghềnh mà ông lão lướt đi như bay, lúc mệt thì dừng lại nghỉ ngơi một chốc, Tiểu Thạch Đầu cũng dừng chân theo.

Hắn nhìn ông lão ngồi nghỉ đằng xa, bèn bắt chước ông lão, lấy quả dại đã nhặt dọc đường chia cho Tiểu Bạch cùng ăn.

Trên đảo linh khí dồi dào, trái cây ngon ngọt hơn bên ngoài nhiều, Tiểu Thạch Đầu ăn mà mặt mày hớn hở, Tiểu Bạch còn tham lam cướp trái cây trong tay Tiểu Thạch Đầu.

Tiểu Bạch chỉ là ngựa bình thường, nhưng bây giờ lại thông minh như ngựa thành tinh vậy, đi suốt chặng đường mà không bị ông lão phát hiện, cũng không kinh động đám động vật nhỏ.

Tiểu Thạch Đầu không trách Tiểu Bạch, hắn ăn một miếng, đút Tiểu Bạch một miếng.

Chờ Tiểu Thạch Đầu vui vẻ ăn xong, ngẩng đầu lên thì không thấy ông lão đâu nữa.

Tiểu Thạch Đầu vội cất kỹ đồ dùng, chạy đi tìm ông lão, lúc tìm ra, ông lão đang đứng bên vách núi.

Ngọn núi này không cao lắm, nhưng nếu ngã từ vách núi xuống thì không chết cũng mất nửa cái mạng.

Tiểu Thạch Đầu nhíu mày nhìn ông lão nằm sấp bên bờ vực, vươn tay ra muốn lấy cái gì đó, vểnh tai nghe cẩn thận thì phát hiện có tiếng mèo kêu rất nhỏ.

“Mèo con?!” Tiểu Thạch Đầu sửng sốt một lát, lập tức chạy đến, quên luôn ý định tránh né người phàm.

Hắn nhìn xuống theo hướng ông lão đang nhìn, quả nhiên thấy một con mèo đang vắt vẻo trên nhánh cây vươn ra giữa vách núi.

Mèo con màu lông vằn vện như báo, nó run rẩy ôm chặt nhánh cây, sợ hãi kêu liên hồi, mấy cái móng vuốt bé xíu cố bấu vào vỏ cây. Nhưng cơ thể nó quá nhỏ, giống như gió núi thốc qua một đợt là bay luôn.

Tiểu Thạch Đầu ghé vào vách núi, nhìn mà hoảng hồn.

Mèo con nhận ra Tiểu Thạch Đầu, ông lão vốn vươn tay ra túm lấy nó, nó bèn nhảy qua nhánh cây khác, nhánh cây vừa mềm vừa yếu không đỡ nổi nó, bây giờ thấy Tiểu Thạch Đầu, tiếng meo meo càng thê lương hơn, đôi mắt tròn xoe nhìn Tiểu Thạch Đầu chằm chặp, cơ thể bé nhỏ run bần bật, nó muốn bò đến chỗ Tiểu Thạch Đầu, lại bị gió thổi cho suýt tuột khỏi nhánh cây.

“Nằm yên đó đừng nhúc nhích!” Tiểu Thạch Đầu hết hồn hô to một tiếng, ông lão đột nhiên quay sang nhìn Tiểu Thạch Đầu.

Đáng tiếc, hiện tại không ai có tâm tình tán gẫu, Tiểu Thạch Đầu thấy mèo con bị la một tiếng nằm bất động, trái tim bị dọa nhảy tót lên cổ mới về vị trí cũ.

Mèo con run rẩy ôm nhánh cây, dùng âm thanh vừa oan ức vừa sợ kêu meo meo liên tục, lông đuôi lông mặt xù hết cả lên, khiến người ta lo lắng không thôi.

Tiểu Thạch Đầu bình tĩnh một chút, quay đầu chạy đi, lát sau chạy về, tay cầm theo một sợi dây thừng không biết lấy từ đâu, hắn cột một đầu dây quanh cây cổ thụ, một đầu cột quanh eo, sau đó mò từng bước xuống vách núi.

Ông lão thấy thế bèn chụp lấy Tiểu Thạch Đầu, “Chàng trai, làm vậy nguy hiểm lắm, để ta.”

Tiểu Thạch Đầu ngơ ngác một hồi, hắn nhìn ông lão, cảm nhận được bàn tay đang nắm cổ tay mình mới nhớ ở đây có người.

Vì lo cho mèo con, Tiểu Thạch Đầu chạy tới chạy lui một lát rồi quên béng luôn.

Hắn lắc đầu, gỡ tay ông lão ra, “Sao có thể để ông làm chứ, ông giúp ta giữ sợi dây là được rồi.”

Dứt lời, Tiểu Thạch Đầu không cho ông lão có thời gian nói gì, lập tức leo xuống vách núi.

Thật ra hắn cũng sợ lắm, nhưng làm gì có đạo lý để một ông cụ làm chuyện nguy hiểm như vậy. Hơn nữa, vì chịu ảnh hưởng của mèo mẹ nên nhóc mèo con này có tính cảnh giác rất nặng, hắn sợ nếu để ông lão làm, có khi mèo con sẽ rơi xuống vực.

Tiểu Thạch Đầu bước từng bước nhỏ, chân hơi mềm ra, may mà mèo con vẫn trụ được, Tiểu Thạch Đầu nhanh chóng bắt được nó.

Mèo con được Tiểu Thạch Đầu ôm vào lòng, nó bung hết móng vuốt bấu chặt áo Tiểu Thạch Đầu.

Móng vuốt bấu xuyên qua vải, cào trúng da Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu không chú ý, hắn nhét mèo con vào ngực áo, từ từ leo lên.

Leo lên được bên vách núi, lúc này Tiểu Thạch Đầu mới thấy sợ, ông lão luôn canh dây thừng giúp Tiểu Thạch Đầu thấy hắn sợ tái mặt, lắc đầu nói, “Ngươi đúng là… nhỡ rơi xuống vực thì biết làm sao?”

“Hở?” Tiểu Thạch Đầu ôm mèo con ngồi bệt dưới đất, cả hai cùng phát run, Tiểu Thạch Đầu mờ mịt nhìn ông lão, vừa rồi sợ quá nên hắn không nghe ông lão hỏi gì.

Ông lão thấy vậy chỉ cười, rồi lấy quả dại trong vạt áo ra, “Đây là trái cây ta hái trong núi, hương vị ngon lắm, ngươi ăn một ít đi.”

Nói rồi ông lão nhét trái cây vào tay Tiểu Thạch Đầu, hắn nhìn chằm chặp mớ quả dại, lại nhìn mèo con run cầm cập trong ngực, sau đó… ăn ngấu nghiến từng quả.

Không biết có phải ảo giác hay không, Tiểu Thạch Đầu thấy sau khi ăn trái cây rồi thì tâm trạng bình tĩnh hơn nhiều, chân cũng không bủn rủn như vừa rồi.

Tiểu Thạch Đầu lồm cồm đứng dậy, ôm mèo con đi vào rừng.

Ông lão nhìn Tiểu Thạch Đầu, lại nhìn sợi dây thừng còn buông xuống vách núi, ông nhặt dây lên, theo sau Tiểu Thạch Đầu.

Tiểu Thạch Đầu không nói gì, mèo con trong áo hắn cũng im lặng, nằm yên không nhúc nhích.

Tiểu Thạch Đầu mang theo mèo con đi một lúc lâu, đột nhiên, một con mèo lớn màu lông vằn vện như lông báo từ trên cây nhảy xuống.

Ông lão ngồi nghỉ cách đó không xa, nhìn Tiểu Thạch Đầu đặt mèo con xuống đất, sau đó mèo lớn cúi xuống ngậm gáy nó tha đi.

Không khí rất nghiêm trọng, mèo lớn mặt nặng mày nề, mèo con nhăn nhúm rất đáng thương… liệu mèo con có bị mèo lớn đánh không nhỉ?

Ông lão đột nhiên bật ra suy nghĩ đó, sau khi hai con mèo rời đi, ông đến hỏi Tiểu Thạch Đầu, “Về rồi liệu con mèo nhỏ có bị sao không?”

“Chắc là… sẽ bị ăn đòn đó.” Tiểu Thạch Đầu nói.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Trọng Sinh Chi Trứ Ma