Trọng Sinh Chi Trứ Ma

Chương 83


Editor: Vện

Từ sau khi Trọng Đạo Nam hỏi Tiểu Thạch Đầu có muốn gặp sư phụ y hay không, toàn hòn đảo bỗng náo nhiệt hẳn lên.

Tiểu Thạch Đầu đi khắp nơi, thăm hỏi kinh nghiệm từ các yêu quái, hắn muốn biết lần đầu về gặp trưởng bối phải làm những gì.

Chúng yêu trên đảo thấy Tiểu Thạch Đầu thắc mắc, đương nhiên biết gì sẽ nói hết, còn sợ truyền đạt không đủ. Hơn nữa, thái độ Tiểu Thạch Đầu thật sự nghiêm túc, còn lấy thẻ tre ra ghi chép lại, mọi người giúp đỡ càng nhiệt tình hơn.

Mọi khi rất ít thấy đám yêu quái sôi nổi như vậy, nếu nội dung chúng truyền đạt cho Tiểu Thạch Đầu “bình thường” được một chút thì Trọng Đạo Nam sẽ vui hơn.

Hãy nghe những kinh nghiệm mà chúng dạy Tiểu Thạch Đầu.

Một con bọ ngựa cái rất có hảo cảm với Tiểu Thạch Đầu, bèn lôi kéo hắn chỉ các bí quyết nuôi con, nó liên tục nhắc rằng, “Nhớ sau khi giao phối là phải ăn luôn bạn đời nghe chưa, bổ cho con lắm đó.”

Một con ếch nhỏ nhìn vô cùng ngây thơ dạy Tiểu Thạch Đầu phải đẻ trứng như thế nào, sau này những quả trứng đó sẽ nở ra nòng nọc.

Con ếch vừa mới học những thứ này từ cha mẹ, có thể giúp Tiểu Thạch Đầu phần nào, nó rất hưng phấn.

Nhưng câu trọng điểm là, “Thật ra chúng ta cũng không biết ông bà mình ở đâu cả, ộp.”

Cha mẹ ếch của nó cùng xây dựng gia đình, chăm sóc bầy con, những gia đình ếch khác cũng vậy mà.

Thế nên ếch nhỏ cho rằng Tiểu Thạch Đầu không cần phải gặp trưởng bối.

Đa phần thực vật thành tinh khi nhắc đến trưởng bối thì thái độ rất thờ ơ, chúng đề nghị Tiểu Thạch Đầu hãy tránh xa trưởng bối.

Tiểu Thạch Đầu nghe mà mờ mịt.

Đám thực vật thành tinh thấm thía bảo rằng, “Cành lá của các trưởng bối rất rậm rạp, bộ rễ khổng lồ, nếu ngươi không tránh xa thì không thể tắm nắng, ngay cả chất dinh dưỡng trong đất cũng bị trưởng bối giành hết rồi.” Thế nên phải tránh càng xa càng tốt.

Lúc nói những điều này, đám thực vật thành tinh cực kỳ hâm mộ Tiểu Thạch Đầu có thể biến ra hai chân.

Yêu quái thực vật cắm rễ trong lòng đất, đa số thực vật thành tinh cả đời không thể di chuyển sang nơi khác, những sinh vật có chân, có thể chạy nhảy đúng là quá hạnh phúc.

Còn rất nhiều yêu quái có “học thuyết lệch lạc” như bọ ngựa và ếch nhỏ, nhưng cũng may không phải yêu quái nào cũng do trời sinh đất dưỡng.

Vẫn có yêu quái có khái niệm gia tộc.

Một ông cha hải mã nói với Tiểu Thạch Đầu, “Ngươi chỉ cần sinh cho bạn đời một đứa bé đã là lễ vật quý giá nhất với trưởng bối rồi! Đương nhiên, ngươi cần phải biết cách chăm sóc trẻ nhỏ, nếu cần ngươi hãy đến học tập chúng ta.”

Nói xong, ông cha hải mã còn tự hào ưỡn ngực, một nhóc hải mã con mơ mơ màng màng nhô đầu ra từ trong cái túi đeo trước ngực, lại bị hải mã cha ấn trở về, hải mã con ngoan ngoãn ngủ tiếp.

Sau khi nghe lời khuyên của hải mã cha, Trọng Đạo Nam chợt thấy xao động.

Nhưng y và Tiểu Thạch Đầu không chỉ cùng giới tính mà còn khác giống loài, cũng không nghe nói đá có thể sinh con. Trọng Đạo Nam chỉ có thể âm thầm nỗ lực, còn đứa bé có xuất hiện hay không thì để sau hẵng nói.

Còn kiến nghị vô căn cứ đưa đứa bé làm lễ vật cho trưởng bối bị Trọng Đạo Nam vứt ra sau đầu.

Ngoài ra, vua sư tử của thảo nguyên cũng đến truyền kinh nghiệm cho Tiểu Thạch Đầu.

Tiểu Thạch Đầu không biết tại sao sư tử đáng lẽ nên sống ở thảo nguyên lại chạy đến đây, những yêu quái khác cũng không biết, nhưng không sao cả.

Vua sư tử là một yêu quái rất mạnh, vừa kiêu ngạo vừa lười nhác, vì thường ngày Tiểu Thạch Đầu rất quan tâm nó nên nó cất công đến nhắc nhở Tiểu Thạch Đầu một số chuyện.

“Trước tiên ngươi phải đánh bại hắn.” Vua sư tử nói, “Thắng rồi ngươi có thể làm bất cứ điều gì ngươi muốn, dù không tặng lễ vật cũng không ai dám bất mãn, thậm chí hắn còn phải giao nộp con mồi săn được cho ngươi, chờ ngươi ăn no rồi mới được ăn.”

Tiểu Thạch Đầu nghe mà tròn xoe đôi mắt, “Vậy… vậy cũng được hả? Nhưng sao ta thấy người phàm…”

“Thế nên bọn chúng mới là người phàm!” Vua sư tử phất móng vuốt ngắt lời Tiểu Thạch Đầu, khí phách hùng hồn.

Tiểu Thạch Đầu lắng nghe vua sư tử nói, sau đó chăm chú chép lại vào thẻ tre.

Cứ thế, Tiểu Thạch Đầu thu thập ý kiến của chúng yêu, viết đầy một quyển thẻ tre.

Trọng Đạo Nam có muốn nói cũng không thể xen vào.

Sau khi về, Tiểu Thạch Đầu chu đáo soạn lại đống thẻ tre, viết ra giấy, cuối cùng còn khắc vào thẻ ngọc, tập trung nghiền ngẫm.

Y cảm thấy mình không nên ngăn cản.

Dáng vẻ nghiêm túc của Tiểu Thạch Đầu đáng yêu như vậy, Trọng Đạo Nam nghĩ dù Tiểu Thạch Đầu có chuẩn bị lễ vật kỳ dị thế nào đi nữa, y cũng sẽ ủng hộ vô điều kiện.

Có điều, Trọng Đạo Nam đứng ngoài xem không được bao lâu, y cũng có chuyện phải làm. Đó là… tắm rửa.

Đúng vậy, tắm rửa.

Là tắm rửa đơn thuần thôi nhé.

Sau khi tổng hợp và sàng lọc ý kiến của chúng yêu, Tiểu Thạch Đầu chỉ giữ lại những kiến nghị hữu dụng, tuy đối với con người thì không đáng tin lắm.

Tự hỏi một hồi, Tiểu Thạch Đầu cho rằng, ngoài việc chuẩn bị lễ vật, hình tượng trong lần gặp mặt đầu tiên cũng cực kỳ quan trọng.

Thế là Tiểu Thạch Đầu bắt đầu chăm sóc bản thân, ừm… tắm chỉ là bước đầu nhưng cũng là bước quan rtọng.

Vì trong người có Thủy tinh nên Tiểu Thạch Đầu không phát sầu vì thiếu nước, nhưng hắn vẫn nghiêm túc nấu nước, còn đưa linh lực vào nước tắm.

Tiểu Thạch Đầu dựng một cái thùng tắm lớn trong sân, đổ nước nóng vào.

Linh khí trong nước không bộc lộ rõ ràng, nhưng lại sinh ra sức hấp dẫn với những sinh vật khác.

Ngay cả Tiểu Bạch cũng muốn uống nước trong thùng, chỉ là không thành công.

Không phải sinh vật nào cũng có thể ăn vật phẩm có linh khí.

Tu chân giả ăn thức ăn chứa linh khí có thể tăng tu vi, khơi thông chân khí. Nhưng Tiểu Bạch chưa từng tu luyện, nếu ăn vào thì cơ thể chẳng những không thể hấp thụ linh khí, không có ích lợi gì, trái lại còn gây hại.

Tiểu Bạch tuy có linh tính nhưng tư duy vẫn khá ngoan cố.

Nó biết Tiểu Thạch Đầu thương nó nên cứ giương cặp mắt ấm ức nhìn Tiểu Thạch Đầu.

Tiểu Thạch Đầu thật sự không biết làm gì, đành phải dùng thần thức dựng bình phong quanh thùng tắm, chặn hết mọi ánh mắt.

Sau đó Tiểu Thạch Đầu kéo A Nam của hắn đi tắm nước nóng lộ thiên.

Tuy nước trong thùng rất nóng nhưng Tiểu Thạch Đầu vẫn chịu đựng không leo ra. Trọng Đạo Nam từ lâu đã nóng lạnh bất xâm, nước có nóng hơn cũng không thành vấn đề.

Nếu ở trong phòng, lúc này Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu dĩ nhiên sẽ phát sinh vài động tác thân mật, nhưng giờ đang ở ngoài sân, hơn nữa còn giữa ban ngày ban mặt, quan trọng là…

Dù xung quanh đã dựng bình phong nhưng thần thức của Trọng Đạo Nam vẫn có thể thấy rõ ràng ánh mắt ai oán của đám động vật nhỏ.

Dưới tình huống như vậy, Trọng Đạo Nam chẳng thể làm gì.

Còn Tiểu Thạch Đầu bị nước nóng hun thành đỏ hồng cũng không có bất kỳ suy nghĩ đen tối nào cả.

Đúng vậy, mặc dù bây giờ A Nam thân không mảnh vải ngâm mình trong nước, hơn nữa ngồi cách hắn chưa tới một cánh tay.

Trọng Đạo Nam nhích sang phải, lại nhích sang trái, phát hiện Tiểu Thạch Đầu vẫn giữ nguyên nét mặt, thành thật ngâm nước nóng. Ngay cả khi bị đám động vật nhỏ giương mắt nhìn Trọng Đạo Nam cũng không xoắn xuýt như bây giờ.

Trọng Đạo Nam bắt đầu quấy rối Tiểu Thạch Đầu, thậm chí muốn tắm cho Tiểu Thạch Đầu.

Tiểu Thạch Đầu đáng lẽ phải đỏ bừng hai má, lúc này lại vô cùng nghiêm túc suy nghĩ, giao khăn tắm cho Trọng Đạo Nam, trịnh trọng nói, “Vậy thì làm phiền A Nam.”

Trọng Đạo Nam cầm khăn mà không nói thành lời.

Sau đó, Trọng Đạo Nam ra tay tắm cho Tiểu Thạch Đầu.

Kỳ cọ từ cánh tay, vòng lên phía trước, chà đến phía sau…

Trọng Đạo Nam phát hiện Tiểu Thạch Đầu có phản ứng, nhưng Tiểu Thạch Đầu vẫn giữ đúng một vẻ mặt, chỉ tập trung tắm, đồng thời đè nén phản ứng sinh lý tự nhiên.

Rốt cuộc Trọng Đạo Nam không nhịn nổi nửa.

Y dừng động tác, đè tay lên vai Tiểu Thạch Đầu, xoay hắn lại đối diện mình.

Tiểu Thạch Đầu đỏ như tôm luộc mờ mịt nhìn y, “A Nam… sao vậy?”

“Ta muốn hỏi ngươi một chuyện.” Trọng Đạo Nam cân nhắc, “Có phải ngươi không yêu ta đúng không?”

“Hở?” Mặt Tiểu Thạch Đầu ịn đầy dấu chấm hỏi.

“Có phải Tiểu Thạch Đầu không muốn làm chuyện thân mật với A Nam không?” Trọng Đạo Nam hỏi tiếp.

“Ớ?” Tiểu Thạch Đầu chẳng hiểu gì cả.

Trọng Đạo Nam nhìn Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu mù mờ nhìn Trọng Đạo Nam, một lúc lâu sau, Tiểu Thạch Đầu mới tiêu hóa xong câu hỏi của Trọng Đạo Nam, hắn không hiểu, “A Nam… sao lại nghĩ như vậy?”

Tiểu Thạch Đầu thích A Nam nhất trên đời mà…

Sao A Nam có thể hỏi vấn đề này chứ?

Tiểu Thạch Đầu không hiểu, tầm mắt Trọng Đạo Nam lướt xuống làn da mượt mà của Tiểu Thạch Đầu, như muốn nuốt sống hắn.

Y nói, “Nếu không thì tại sao Tiểu Thạch Đầu không có hứng thú với cơ thể A Nam?’

Coi như Tiểu Thạch Đầu là một yêu quái đơn thuần, tình cảm cũng đơn giản, nhẹ dạ lương thiện, nhưng đối với nam nhân, cảm giác là thứ vô cùng quan trọng.

Tiểu Thạch Đầu là nam, bây giờ Tiểu Thạch Đầu cùng ngâm mình trong thùng tắm cùng y, thế mà từ đầu tới cuối không nhìn y lấy một lần!

Trọng Đạo Nam bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Trọng Sinh Chi Trứ Ma