Trọng Sinh Chi Trứ Ma

Chương 71


Editor: Vện

Lối vào bí cảnh mỗi nơi mỗi khác, có thể là con đường mòn lát đá, có thể là rừng rậm, đường nào cũng bí mật khó phát hiện hoặc nguy hiểm muôn trùng, lại còn biến hóa liên tục. Cực kỳ hiếm thấy lối đi nào bằng phẳng bình yên.

Nếu không phải đã nghe nói từ trước, Tiểu Thạch Đầu cũng không ngờ bí cảnh Nam Hải nằm ngay trong màn sương giữa biển.

Sương mù dày đặc bao trùm cả vùng biển rộng không giới hạn, luôn cảm thấy đi vào sẽ không trở ra được nữa.

Tiểu Thạch Đầu theo những tu chân giả khác đến vùng biển đó, không ai nói chuyện, mọi người lặng lẽ đứng lơ lửng giữa bầu trời, chờ bí cảnh mở ra.

Tu vi Tiểu Thạch Đầu yếu kém, dùng chân khí đứng trên mặt nước một thời gian dài khiến hắn mệt mỏi. Ếch tiên sinh biến hình thành ếch khổng lồ, để Tiểu Thạch Đầu ngồi lên lưng nó.

Người khác thấy vậy cũng chẳng ngạc nhiên, không ít tu chân giả may mắn có thể lập khế ước thu nhận yêu quái làm linh thú. Tuy nhiên, đa số yêu quái trưởng thành có tôn nghiêm của chúng, quan hệ giữa yêu quái và tu chân giả vốn không tốt đẹp, chúng thà chết chứ không lập khế ước với tu chân giả. Thông thường, linh thú được tu chân giả nuôi dưỡng từ nhỏ, sau này ký khế ước xem như làm ít hưởng nhiều.

Tiểu Thạch Đầu ngồi trên lưng Ếch tiên sinh, khoác chiếc áo choàng xám không chút bắt mắt.

Thời tiết sáng sớm se lạnh, Tiểu Thạch Đầu vẫn ngồi vững trên lưng Ếch tiên sinh.

Tốc độ bơi của Ếch tiên sinh rất nhanh, không lo bị những tu chân giả ngự kiếm bỏ lại.

Đến đúng vị trí, mọi người dừng lại, không ai có tâm tình nói chuyện. Tất cả hồi hộp chờ động tĩnh, mãi đến lúc mặt trời ló dạng, nước biển dần ấm lên, có người hô, “Bí cảnh mở rồi!”

Đám tu chân giả lập tức phấn chấn, nhìn chòng chọc vào màn sương, chỉ thấy trong sương mù lấp lóe ánh sáng vàng, ánh sáng dần lan rộng, chiếu màn sương thành vàng rực, chấn động lòng người.

Tiểu Thạch Đầu mở to mắt nhìn cảnh tượng mỹ lệ, nhưng hắn tập trung nhìn một lúc lâu vẫn không thấy hiện tượng lạ nào xảy ra. Cũng không thấy nhóm tu chân giả đã vào bí cảnh trở ra.

Tiểu Thạch Đầu thầm nghi hoặc, những tu chân giả khác cũng nghi hoặc.

“Sao không có ai đi ra vậy?” Có người buột miệng hỏi.

Giác quan của tu chân giả nhạy bén, dĩ nhiên nghe được rõ ràng. Mọi người nhìn nhau, đều thấy vẻ nặng nề trong mắt đối phương.

“…Không lẽ đã gặp bất trắc trong bí cảnh hết rồi sao?” Có người nói ra suy đoán, không khí càng thêm trầm lắng.

Ở đây tụ tập mấy trăm tu chân giả, mọi người đồng loạt im lặng, ai cũng cảm thấy như bị ngọn núi đè lên người.

Tất cả đều biết bí cảnh chứa vô vàn báu vật, nguy hiểm muôn trùng, đi vào chỉ có cửu tử nhất sinh, nhưng không một ai nghĩ đến tình huống không tu chân giả nào có thể trở ra.

“Không phải đâu… bí cảnh này được các vị tiền bối để lại, chúng ta đâu biết trong đó có gì. Chắc là nhóm người đã vào chưa đạt đủ điều kiện nên bí cảnh không cho ra…” Rất có khả năng xảy ra tình huống đó mà.

Lý giải đó khiến bầu không khí thoải mái hơn nhiều.

Nhóm vào đầu tiên đều là tu chân giả rất tự tin vào thực lực, tuy nhiên, nhóm đến sau cũng không ít người tu vi cao. Họ có thể sống đến hôm nay cũng nhờ trải qua không ít gian lao, tình huống này không khiến họ quá kinh ngạc hoặc không thể chấp nhận.

Thế nên mọi người bắt đầu cân nhắc, tìm lý do giải thích cho việc nhóm đầu tiên không ai trở về… chẳng lẽ muốn họ tin là các tu chân giả kia đã bỏ mạng trong bí cảnh à?

Phải biết trong số những người vào đầu tiên có không ít cao nhân tiếng tăm lừng lẫy.

Mặc kệ danh tiếng họ tốt xấu thế nào, nhưng tu vi thâm hậu là không thể chối cãi, thậm chí có cả tiền bối kỳ Độ Kiếp. Vào bí cảnh, xác suất thăng cấp cũng tăng lên.

Lôi kiếp đáng sợ nhất của tu chân giả là lôi kiếp trước lúc thành tiên, bách phát bách trúng, lúc đó mới đúng là thập tử vô sinh.

Nhiều tu chân giả tự biết mình không thể vượt qua lôi kiếp của kỳ Độ Kiếp bèn chuyển thành tán tiên.

Tuy cách một thời gian, tán tiên vẫn phải gặp lôi kiếp, sống sót qua chín đợt lôi kiếp mới được phi thăng, nhưng ít ra vẫn đỡ hơn việc bị lôi kiếp của kỳ Độ Kiếp đánh chết. Lại nói, giới tu chân hiện tại ngoại trừ một lão quái vật tán tiên đã trải qua năm lần lôi kiếp thì vẫn chưa có tán tiên nào vượt đủ chín kiếp.

Còn bí cảnh này, nghe nói là của một tiền bối để lại trước khi phi thăng, một bí cảnh như vậy sao có thể giết nổi tiền bối kỳ Độ Kiếp chứ?

Ôm ý nghĩ như thế, có người vung tay áo, bay vụt vào màn sương.

Người khác thấy vậy cũng lao vào theo, sợ chậm chân hơn.

Ếch tiên sinh thấy tu chân giả còn lại càng lúc càng ít, truyền âm cho Tiểu Thạch Đầu, “Chúng ta có vào luôn không?”

Tiểu Thạch Đầu hơi căng thẳng siết nắm tay, vẫn cẩn thận quan sát màn sương. Trong mắt hắn, màn sương này không chỉ là sương mù mà như một con quái vật khổng lồ. Từ khi đến đây, hắn chỉ tập trung nhìn màn sương. May mà hắn trùm áo choàng, người ngoài không thấy tầm mắt hắn.

Tiểu Thạch Đầu vỗ nhẹ Ếch tiên sinh, truyền âm nói Ếch tiên sinh bơi sang hướng khác.

Thời gian bí cảnh mở ra không kéo dài lâu, Tiểu Thạch Đầu phải nắm bắt thời cơ.

Dưới sự chỉ dẫn của Tiểu Thạch Đầu, Ếch tiên sinh bơi vào màn sương theo hướng khác.

Không thể không nói, màn sương này tạo cảm giác bất an ngột ngạt, dù được trùm lên lớp ánh sáng vàng kim cũng không thể khiến người ta thả lỏng.

Từ lúc tiến vào màn sương, Tiểu Thạch Đầu không cảm nhận được sự tồn tại của người khác nữa, hắn ngồi trên lưng Ếch tiên sinh, bên tai chỉ nghe tiếng nước bị khuấy động, mắt chỉ trông thấy cảnh vật trong phạm vi một cánh tay.

Ếch tiên sinh cũng bị y hệt Tiểu Thạch Đầu.

Có điều, dọc đường Tiểu Thạch Đầu vẫn liên tục chỉ đường cho Ếch tiên sinh.

Thân là người đang lạc đường trong sương mù mà vẫn tự tin chỉ đường như vậy đúng là hơi kỳ quái, nhưng Ếch tiên sinh vẫn nghe theo, chỉ cần Tiểu Thạch Đầu chỉ hướng nào, Ếch tiên sinh sẽ bơi theo hướng đó.

Không biết đi bao lâu, trước mắt đột nhiên sáng bừng lên, vùng nước dưới thân Ếch tiên sinh biến thành bãi cỏ xanh rờn. Tiểu Thạch Đầu sửng sốt nhìn khung cảnh sau màn sương, chỉ thấy một con đường mòn kéo dài thật dài.

“Giờ chúng ta đi đâu, ộp?” Ếch tiên sinh đảo đôi mắt to tròn.

Tiểu Thạch Đầu nhìn ba ngã rẽ trước mặt, suy nghĩ một lát rồi chỉ con đường bên phải, “Chúng ta… đi lối này nhé?”

Hắn vừa dứt lời, Ếch tiên sinh liền chở Tiểu Thạch Đầu nhảy vào con đường bên phải, không chút chần chừ.

Tiểu Thạch Đầu muốn xuống khỏi lưng Ếch tiên sinh mà bị Ếch tiên sinh ngăn lại, “Nơi này biến đổi khó lường, ngươi cứ ngồi trên lưng ta, có chạy trốn cũng nhanh hơn, hai cái chân ngắn ngủn của ngươi không chạy lại bốn chân ta đâu.”

Lời Ếch tiên sinh quá có lý, Tiểu Thạch Đầu đồng ý ngay. Ở một nơi xa lạ như thế này, Tiểu Thạch Đầu vẫn rất nghe lời.

Cơ mà…

“Sao Ếch tiên sinh đi theo hướng ta chỉ mà không do dự chút nào vậy?”

Ếch tiên sinh đi bằng bốn chân chứ không nhảy, vừa quan sát bốn phía vừa trả lời, “Chắc là vì vận may của ngươi không tồi.”

Mặc dù Tiểu Thạch Đầu là một yêu quái khiến người ta không thể yên tâm, nhưng lúc gặp nguy hiểm, vận may của Tiểu Thạch Đầu quả thật rất linh nghiệm. ít nhất là Ếch tiên sinh thấy vậy.

“Hơn nữa, ở một nơi như thế này, đi hướng nào cũng như nhau thôi, chỉ có thể đi bước nào hay bước nấy.”

Tuy Ếch tiên sinh chỉ nói qua loa nhưng Tiểu Thạch Đầu vẫn rất vui. Nhưng vì đã hứa với A Nam, Tiểu Thạch Đầu sẽ không nói chuyện hắn có thể nhìn thấy khí cho Ếch tiên sinh.

Rõ ràng có rất nhiều người tiến vào, mà Tiểu Thạch Đầu và Ếch tiên sinh đi hồi lâu vẫn không gặp ai. Hai người càng đi càng bứt rứt.

Bởi vì suốt chặng đường, ngoại trừ tiếng sột soạt do Ếch tiên sinh đạp lên cỏ thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác.

Điều này làm Ếch tiên sinh càng thêm cảnh giác, nó dùng pháp thuật bước đi không tiếng động, Tiểu Thạch Đầu cũng thở chậm lại, dùng chân khí bao trùm toàn thân.

Trừ việc yên tĩnh quá mức thì vẫn chưa xảy ra chuyện gì cả, cứ cách một quãng đường là lại xuất hiện ngã rẽ, hướng mà Tiểu Thạch Đầu chọn cũng khác nhau.

Cứ như vậy mà rẽ lối liên tục, e là rất khó để quay trở lại.

“Y như mê cung vậy…” Tiểu Thạch Đầu lẩm bẩm.

Ếch tiên sinh tán thành, bước chân vẫn không dừng lại, tiếp tục chở Tiểu Thạch Đầu đi về phía trước.

Cây cối xung quanh họ dần dần khô héo, bãi cỏ dưới chân biến thành úa vàng, trước mắt xuất hiện một khu rừng cằn cỗi.

Khoan nói về những thứ có trong rừng, chỉ nhìn cành cây khô quắt xoắn vặn, vươn dài ra như móng vuốt quỷ là đã khiếp đảm rồi.

Cơ mà Tiểu Thạch Đầu đã quen sống trong rừng núi, thấy cảnh đó cũng chẳng sợ, càng đi về phía trước, Tiểu Thạch Đầu đột nhiên biến sắc, véo Ếch tiên sinh một cái, truyền âm nói, “Trốn mau Ếch tiên sinh!”

Ếch tiên sinh phản ứng rất nhanh, ngay khi Tiểu Thạch Đầu mở miệng, nó đã nhảy về phía sau một sườn dốc, che giấu hơi thở, thậm chí màu da cũng ngụy trang giống hệt khung cảnh xung quanh, đồng thời giấu luôn cả Tiểu Thạch Đầu.

Bọn họ vừa trốn xong thì thấy một tu chân giả phi kiếm hiện ra trên không trung, đồng thời, một sinh vật thoạt nhìn giống hệt cành cây khô nhưng động tác linh hoạt dẻo dai đuổi sát đằng sau.

Tốc độ của sinh vật đó còn nhanh hơn tu chân giả kia, chỉ trong nháy mắt đã quấn lấy cổ tu chân giả, cành cây như xúc tu đâm vào mũi miệng người nọ.

Trong chốc lát, tu chân giả nét mặt kinh hoàng biến thành một tấm da người, cuối cùng, ngay cả bộ da cũng tan chảy thành nước, không chút dấu vết.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Trọng Sinh Chi Trứ Ma