Trọng Sinh Chi Trứ Ma

Chương 40


Editor: Vện

Lần đầu của Tiểu Thạch Đầu là nằm trong lòng A Nam.

Trong ký ức của Tiểu Thạch Đầu, lần đầu diễn ra hết sức tốt đẹp. Bởi vì A Nam rất dịu dàng, rất từ tốn. Cách sờ và lực xoa nắn làm hắn vô cùng dễ chịu. Cứ như đang chìm trong mây, sung sướng đến nỗi Tiểu Thạch Đầu ứa cả nước mắt.

A Nam dùng kỹ xảo điêu luyện giúp Tiểu Thạch Đầu có lần đầu suôn sẻ, mặc dù ra có hơi nhanh.

Lúc thấy cơ thể mình phun ra thứ chất lỏng trắng đục, Tiểu Thạch Đầu không biết phải làm gì, cũng không biết thứ đó là cái gì.

A Nam cũng chẳng nói, chỉ khẽ cười, tiếp tục làm hắn ngây ngất.

Về sau, có lần Tiểu Thạch Đầu thấy một đứa trẻ loài người đột nhiên phun ra chất lỏng màu trắng từ miệng, tuy không giống của hắn lắm nhưng cũng là màu trắng đục.

Tiểu Thạch Đầu nghe người ta hô lên, “Thằng nhỏ phun sữa kìa!”

Thế là Tiểu Thạch Đầu đã biết, thì ra lúc mình cảm thấy khoan khoái nhất thì sẽ phun sữa.

Cho nên bây giờ A Nam đã phun sữa, cơ mà hơi bị nhanh.

Tiểu Thạch Đầu tự hỏi vấn đề này, dùng ánh mắt lo lắng nhìn A Nam, lại phát hiện A Nam cứ như đang thả hồn. Sau khi Tiểu Thạch Đầu nói, “Nhanh quá vậy” thì A Nam mới hoàn hồn.

Trọng Đạo Nam nhìn chằm chặp Tiểu Thạch Đầu một hồi, hít sâu vào nói, “…Lần đầu ra nhanh là bình thường.”

Tiểu Thạch Đầu cười tủm tỉm, “Ta biết mà, A Nam có nói với Tiểu Thạch Đầu rồi, cho nên bây giờ Tiểu Thạch Đầu có thể kiên trì thật lâu trước khi phun thứ này đó.”

Tâm ma lại bị đâm thêm một nhát dao, bỗng chốc sinh ra cảm giác tuyệt vọng, “…Ờ… vậy là tốt.” Miệng thì nói vậy nhưng trong đầu Trọng Đạo Nam đang suy nghĩ, không lẽ sức bền của mình thậm chí không bằng Tiểu Thạch Đầu hay sao?

“A Nam đừng nản chí, làm thêm mấy lần thì sẽ không nhanh vậy nữa đâu.” Tiểu Thạch Đầu săn sóc, an ủi Trọng Đạo Nam, muốn y lấy lại vẻ tự tin.

Nhưng lúc này tâm ma hoàn toàn không có tâm tình để suy nghĩ.

Thân là tâm ma của Trọng Đạo Nam, dĩ nhiên phải nắm giữ mọi ký ức liên quan đến Tiểu Thạch Đầu.

Trong trí nhớ của Trọng Đạo Nam, lần đầu của y ở kiếp trước rất lâu mà, tuy cả hai đều là xử nam nhưng vẫn có thể kiên trì giữ lại, thật lâu sau mới ra, hồi ức hết sức đẹp đẽ.

Trọng Đạo Nam kiếp trước đâu có nhanh như y…

Trọng Đạo Nam khổ tâm không muốn nói gì, y xuống giường, xoay lưng với Tiểu Thạch Đầu, “Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi rửa mặt một lát.” Vừa đi hai bước thì dừng chân, Trọng Đạo Nam quay lại nhìn Tiểu Thạch Đầu.

Nhìn lâu thật lâu, Tiểu Thạch Đầu ôm chăn, mở to mắt nhìn lại, cất giọng nghi vấn, “A Nam?”

Trọng Đạo Nam nhẹ giọng nói, “Nằm yên trên giường, đừng để cảm lạnh.”

Nói xong thì bước ra ngoài, khí chất bỗng dưng biến thành thanh khiết lạnh lẽo, y đứng trong sân, ngẩng đầu ngắm trăng.

Trong ký ức của Trọng Đạo Nam, ánh trăng của cái ngày mà y phát sinh quan hệ với Tiểu Thạch Đầu vừa sáng vừa êm dịu. Mà bây giờ nhìn lên chỉ thấy mây đen cuồn cuộn, gió lạnh đìu hiu.

Trường bào bị gió xốc tung bay, nhìn như y sắp bị gió cuốn đi, đôi mắt càng lúc càng âm u, đen tối như vực sâu không đáy.

“Ta thật đố kỵ với ngươi…”

“Chớ có giận, chẳng phải ngươi chính la ta sao… Ta cảm giác được, đương nhiên ngươi cũng cảm giác được, ta là một phần của ngươi, ngươi cũng là một phần của ta.”

“Nhưng ta vẫn đố kỵ… ta muốn giết ngươi.”

“Vậy sao… ta sẽ khống chế bản thân, ta không muốn thương tổn hắn.”

Nói xong câu đó, Trọng Đạo Nam cúi đầu, nhắm mắt lại, tiếp tục áp chế tâm ma.

Tâm ma là gì?

Tâm ma là một loại chấp niệm.

Mà chấp niệm của y chính là Tiểu Thạch Đầu.

Lúc đối mặt với Tiểu Thạch Đầu, y rất khó dằn xuống cảm xúc sâu dưới đáy lòng, nhưng phải cố gắng áp chế…

Cố gắng đè nén…

Không ngờ tâm ma lại kích động đến vậy…

Ha ha…

Khóe môi Trọng Đạo Nam vẽ thành nụ cười khó hiểu, nhẹ giọng nói, “Đừng để ta tìm được sơ hở, nếu không…” Y nhắm mắt, thật lâu sau mới mở ra, lại biến thành Trọng Đạo Nam khác.

Trọng Đạo Nam rũ mắt, từ từ nâng tay đặt lên tim, “Khỏi cần ngươi nhắc, ta tự biết. Nếu ngươi làm ra chuyện gì tổn thương Tiểu Thạch Đầu, ta sẽ không tha cho ngươi.”

Lúc Trọng Đạo Nam quay vào phòng, Tiểu Thạch Đầu đã lấy chăn bọc mình thành con nhộng, hắn nhỏ giọng gọi, “A Nam~”

Trọng Đạo Nam chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, cụp mắt nhìn hắn, “Lần sau mà ta về trễ thì không cần phải đợi.”

Tiểu Thạch Đầu cọ mặt vào lòng bàn tay y, “Tiểu Thạch Đầu muốn chờ A Nam về ngủ chung mà.”

“…Vậy sau này ta sẽ về sớm.”

“Ừa, nhưng mà A Nam nè… ngươi đã ổn chưa?”

“Hử?”

“Hồi nãy hình như A Nam có tâm sự, có phải bên ngoài đã xảy ra chuyện gì không? Nếu có gì không vui thì kể với Tiểu Thạch Đầu đi, Tiểu Thạch Đầu sẽ nghĩ cách giúp A Nam.” Tiểu Thạch Đầu vừa nói vừa nhích từng chút từng chút đến trước mặt Trọng Đạo Nam.

Vì tự quấn mình thành nhộng nên không tiện di chuyển.

Được Trọng Đạo Nam đỡ lấy, Tiểu Thạch Đầu thuận lợi gối đầu lên đùi y.

Trọng Đạo Nam nghe vậy, hậm hực trong lòng vơi đi không ít, đầu ngón tay y luồn vào tóc Tiểu Thạch Đầu, nhẹ nhàng vuốt ve.

Lát sau, Trọng Đạo Nam cực kỳ nghiêm túc cúi xuống nói với Tiểu Thạch Đầu, “Vừa rồi tuy biểu hiện không tốt, nhưng bây giờ ta rất lợi hại đấy.”

“Hả? Cái gì lợi hại?” Tiểu Thạch Đầu chưa kịp phản ứng.

“Thì là… cái này đây…” Trọng Đạo Nam thò tay vào cục chăn, sờ nắn từ ngực luồn xuống phía dưới, Tiểu Thạch Đầu không tránh được, bất giác bật ra tiếng rên rỉ.

Khác hẳn với Trọng Đạo Nam khá là trúc trắc vừa rồi, Trọng Đạo Nam hiện tại động tác rất thành thạo.

Tiểu Thạch Đầu hoàn toàn không còn sức tự hỏi, nhanh chóng bị Trọng Đạo Nam công thành chiếm đất. Trọng Đạo Nam cởi sạch y phục, chui vào chăn cùng Tiểu Thạch Đầu.

Y đè lên người Tiểu Thạch Đầu, cầm tay Tiểu Thạch Đầu đặt lên chỗ bừng bừng sức sống của mình.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Thạch Đầu được đụng vào Tiểu Nam Nam, Tiểu Thạch Đầu chưa kịp chuẩn bị tinh thần, người hắn nóng hừng hực như bị lửa đốt, Tiểu Nam Nam bằng xương bằng thịt trong tay mình còn nảy lên, vừa đáng sợ vừa khiến người ta nóng lòng muốn thử.

Tiểu Thạch Đầu hoảng hốt rụt tay về, gương mặt đỏ chót như trái táo.

“A… A… A Nam!” Tiểu Thạch Đầu nghe giọng mình như đang thét lên.

“Hử? Sao thế?” Lồng ngực Trọng Đạo Nam dán sát vào ngực Tiểu Thạch Đầu, không cho hắn nhúc nhích, Tiểu Nam Nam đang chà xát vào vật giữa hai chân Tiểu Thạch Đầu.

Tiểu Thạch Đầu thấy như mình sắp nổ tung, hắn run giọng khe khẽ gọi, “A… A Nam…”

Từ sau lần ăn được nhớ mùi, Tiểu Thạch Đầu rất thích thân mật với Trọng Đạo Nam, cũng muốn sờ thử Tiểu Nam Nam, nhưng mà Trọng Đạo Nam không đồng ý.

Nhớ nhung lâu như vậy, bây giờ đột ngột được cho sờ, cảm xúc nóng hổi trong tay khiến Tiểu Thạch Đầu luống cuống cả lên.

Cảm giác không biết phải làm gì, không biết nói gì, chỉ có thể xấu hổ đỏ mặt.

Tiểu Thạch Đầu như vậy lại khiến Trọng Đạo Nam rất khoái chí, hậm hực trong lòng càng lúc càng phai nhạt.

Mặc dù tâm ma cũng chính là bản thân Trọng Đạo Nam, y có thể biết suy nghĩ và cảm xúc của tâm ma, vừa rồi thấy tâm ma làm chuyện thân mật với Tiểu Thạch Đầu, Trọng Đạo Nam vô cùng tức giận, giận đến mức muốn giết chết “bản thân” kia của mình.

Chẳng bao lâu sau, Tiểu Thạch Đầu còn phán một câu “Nhanh quá vậy”, Trọng Đạo Nam không biết phải dùng từ gì để miêu tả nội tâm mình nữa.

Nói tâm ma “nhanh” khác nào nói y “nhanh”.

Nhất là Tiểu Thạch Đầu vốn không biết sự tồn tại của tâm ma, vẫn cho tằng tâm ma chính là y.

Trọng Đạo Nam tuyệt đối không chịu được khi nghe Tiểu Thạch Đầu nói mình “nhanh”!

Thế nên, Trọng Đạo Nam bị đả kích lòng tự tôn muốn cho Tiểu Thạch Đầu biết thế nào là lâu dài. Coi như không làm được bước cuối nhưng vẫn có thể để Tiểu Thạch Đầu cảm nhận sức bền của y!

Trọng Đạo Nam bắt lấy tay Tiểu Thạch Đầu đặt lên Tiểu Nam Nam, dẫn dắt động tác cho Tiểu Thạch Đầu, đồng thời hạ giọng dỗ dành bên tai Tiểu Thạch Đầu để hắn không bị căng thẳng.

Đêm dài thức trắng.

Mãi đến hừng đông, Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu mới hạ màn, Trọng Đạo Nam dùng pháp thuật dọn sạch giường đệm, Tiểu Thạch Đầu mở to mắt nhìn.

Trọng Đạo Nam ôm Tiểu Thạch Đầu thả vào thùng tắm.

Sau một đêm dài mệt mỏi, được tắm nước nóng là tuyệt nhất trên đời.

Tiểu Thạch Đầu thích thú nheo mắt, nằm dựa vào mép thùng để Trọng Đạo Nam chà lưng cho mình, bắt đầu nhớ lại chuyện đêm qua.

Quả thật là buổi tối khiến người ta thẹn thùng không thôi.

Có điều…

“A Nam lợi hại thật đó…”

Trọng Đạo Nam nghe vậy thì cong khóe môi. Tiểu Thạch Đầu, “Không ngờ có thể kéo dài hết một đêm luôn.” Nụ cười trên môi y càng thêm chói lóa.

Tiểu Thạch Đầu lại nói, “Cơ mà ta đọc tiểu thuyết của người phàm, trong đó viết là tiên nhân có thể giữ lâu thật lâu, A Nam…”

Trọng Đạo Nam dừng động tác, “…”

Tiểu Thạch Đầu ậm ừ hồi lâu, “A Nam, sau này chúng ta có lâu giống vậy được không nhỉ?”

Trọng Đạo Nam, “…Đừng đọc ba cái thứ của người phàm nữa, họ đâu biết được chân tướng thật sự.”

Tiểu Thạch Đầu xoay người lại, giương đôi mắt trong veo nhìn Trọng Đạo Nam, “Thế à, nhưng mà A Nam nè, ngươi có lâu được như vậy không?”

Trọng Đạo Nam, “…Được.”

Không được cũng phải được.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Trọng Sinh Chi Trứ Ma