Trọng Sinh Chi Trứ Ma

Chương 11


Editor: Vện

Giới tu chân thật sự rất khắc nghiệt, người có tu vi cao rất được tôn kính, bất luận làm gì cũng được xem là lẽ đương nhiên. Ngoại trừ những tu chân giả làm quá nhiều việc ác buộc phải bị tiêu diệt, đạo lý này thì không thể chối cãi.

Năm đó, Trọng Đạo Nam dùng một kiếm đầy uy lực đẩy lùi đông đảo cao thủ, những môn phái khác cứ thấy Trọng Đạo Nam là tránh mặt, quay về tu luyện tăng công lực.

Chừng ấy năm trôi qua, không ít đệ tử mới tặc lưỡi xem thường ba chữ “Trọng Đạo Nam”, bọn họ không hiểu tại sao sư phụ, sư thúc lại sợ Trọng Đạo Nam đến vậy, mãi đến khi bị uy áp khổng lồ tập kích, bọn họ mới biết lý do sư phụ, sư thúc tránh né Trọng Đạo Nam còn không kịp.

Trọng Đạo Nam ngự kiếm lơ lửng ngay trên đầu Đan trưởng lão, tảng đá đồ sộ bay kế bên y, vững vàng như đang đặt trên mặt đất bằng phẳng.

Chưởng môn và các vị trưởng lão bị uy áp của Trọng Đạo Nam đè xuống, sắc mặt ai nấy khó coi nhìn Trọng Đạo Nam giữa không trung. Chưởng môn tức giận trong lòng nhưng hắn không nhìn thấu được tu vi của Trọng Đạo Nam, nên chỉ có thể cố nén xuống cơn giận, ngữ khí khó chịu nói, “Không biết Đạo Nam chân nhân đến đây làm gì? Tự tiện ngự kiếm vào sâu trong lãnh địa của ta, ngươi xem nơi này là chốn không người à?!”

Trọng Đạo Nam rũ mắt nhìn mọi người bên dưới, đảo mắt một vòng, cuối cùng dừng trên người Đan trưởng lão, giọng lạnh lẽo, “Ta đến tất có nguyên nhân. Chi bằng chưởng môn hỏi Đan trưởng lão xem lý do vì đâu?”

Mọi người chuyển mắt sang Đan trưởng lão, các đệ tử bị uy áp đè không đứng lên được nhưng vẫn dồn hết chú ý vào Đan trưởng lão, chờ xem hắn đáp trả thế nào.

Sắc mặt Đan trưởng lão vốn đã cực kỳ xấu, bây giờ thì không còn từ nào để miêu tả được nữa. Đám người chưởng môn thấy hắn như vậy, biết ngay là sự việc e còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng. Nhưng dù gì Đan trưởng lão cũng là người của môn phái, tuy tu vi chẳng được xem là thâm hậu trong giới tu chân nhưng vẫn rất quan trọng với môn phái.

Chưởng môn thấy Đan trưởng lão như vậy, ngữ khí hơi dịu xuống, “Đan trưởng lão, ngươi nói đi, nguyên nhân là gì?” Chỉ cần sự tình không quá nghiêm trọng thì chưởng môn sẽ che chở cho Đan trưởng lão. Phù trưởng lão dù không ưa gì Đan trưởng lão mà lúc này vẫn không nói gì châm chích.

Đan trưởng lão thấy dáng vẻ chưởng môn, đành phải kể hết chuyện của Châm Tước.

Rõ ràng là mới đầu hắn chỉ bảo Châm Tước tìm hiểu về Trọng Đạo Nam rồi đưa linh đan mới hắn vừa luyện được cho Trọng Đạo Nam dùng thử, ai ngờ Châm Tước lại làm mọi chuyện rối tung như vậy? Thậm chí hai bảo khí cấp Thiên cũng không giữ nổi, nếu để chưởng môn biết được…

Đan trưởng lão hậm hực, tuyệt đối không thể kể ra chuyện linh đan, lúc này chỉ có thể tự cắt đuôi tìm đường sống, nghĩ như thế, Đan trưởng lão quỳ xuống trước mặt chưởng môn.

Hành động này làm đám người chưởng môn giật mình, sau đó họ thấy Đan trưởng lão mang vẻ mặt đau khổ, bi thương nói, “Do ta không biết dạy đệ tử, để Châm Tước làm ra chuyện như vậy… Đạo Nam chân nhân tức giận là đúng, Đạo Nam chân nhân phế bỏ tu vi của Châm Tước cũng xem như hình phạt thích đáng…”

“…Rốt cuộc Châm Tước đã làm gì?” Chưởng môn truy hỏi.

“Châm Tước…” Đan trưởng lão ngập ngừng, “Châm Tước trộm bảo khí của ta, cố ý biến hình thành tảng đá của Đạo Nam chân nhân để thân cận Đạo Nam chân nhân.”

Trọng Đạo Nam hành tẩu bên ngoài nhiều năm rồi mang về một tảng đá, còn hết mực chăm nom bảo bọc nó. Chuyện này không chỉ lan truyền rộng rãi trong nội bộ Vấn Thiên Tông mà những môn phái khác cũng biết.

Từ sau khi Trọng Đạo Nam lần đầu xuất hiện hơn hai mươi năm trước, dù y đã yên phận nhưng những phái khác vẫn không dám xem nhẹ sự tồn tại của Trọng Đạo Nam.

Không ai biết tại sao Trọng Đạo Nam đặc biệt tốt với một tảng đá như vậy, nhưng mọi người biết tảng đá cực kỳ quan trọng với Trọng Đạo Nam, nếu không thì Trọng Đạo Nam hơi đâu đi quan tâm nó nhiều đến thế.

Đan trưởng lão đã nghĩ sẵn rất nhiều câu đối đáp để ứng phó với Trọng Đạo Nam, sau khi Đan trưởng lão dứt lời, Trọng Đạo Nam trên không trung cười khẽ. Nụ cười mang vẻ trào phúng và lạnh lẽo, Trọng Đạo Nam phất tay, một viên linh đan to bằng đầu ngón tay cái hiện ra trước mặt Đan trưởng lão.

“Thấy viên linh đan này có quen không?”

Tầm mắt Đan trưởng lão dừng trên viên linh đan, đồng tử co lại, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Đâu chỉ là quen, viên linh đan này do chính hắn luyện ra mà.

Rõ ràng Châm Tước đã nói nàng chưa lấy linh đan ra, tại sao trong tay Trọng Đạo Nam lại có?!

Chưởng môn và các trưởng lão xung quanh cũng nhìn viên linh đan màu xanh nhạt lờ mờ phát sáng, một vị trưởng lão khá là thông thạo về linh đan hơi chần chừ nói, “…Ta chưa gặp loại linh đan này bao giờ, nhưng xét theo linh lực và hoa văn thì đây là một viên linh đan cực phẩm, bộ nó có vấn đề gì sao?”

Quả thật là có vấn đề, mà vấn đề còn không hề nhỏ.

Từ ngày đầu bước chân vào con đường tu tiên, Đan trưởng lão đã có thiên phú hơn người, ngạo khí cũng rất cao. Hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện năm xưa bị Trọng Đạo Nam đẩy lùi. Tuy tu vi của hắn không thấp nhưng đã chùn chân ở kỳ Nguyên Anh nhiều năm, không thể đột phá, nên hắn muốn luyện một loại linh đan khiến Trọng Đạo Nam mất sạch công lực.

Hắn dành hai mươi năm để luyện chế, tiêu tốn không ít nguyên liệu cực phẩm tích trữ mới thành công cho ra lò viên linh đan này.

Hắn kích động, cứ cho là cuối cùng đã có thể cho Trọng Đạo Nam biết mùi đau khổ, ai ngờ viên linh đan lại quay về trước mặt hắn.

Đan trưởng lão oán hận trong lòng, mắt đỏ như máu. Hắn nghiến răng nói, “Viên linh đan này… thứ cho tại hạ trí nhớ không tốt, không thể nhận ra.”

Trọng Đạo Nam nhếch môi nhưng gương mặt không hề có ý cười, âm thanh nhẹ nhàng truyền xuống, “Ngươi không nhận ra cũng không sao cả, chỉ cần ngươi nuốt nó vào thì ta sẽ không truy cứu chuyện xảy ra lúc trước. Đồng thời ta sẽ trả lại hai bảo khí cho quý tông môn.”

Quả nhiên là Trọng Đạo Nam!

Quả nhiên là Trọng Đạo Nam lấy mất hai bảo khí của hắn!

“Hai bảo khí?!”

Trọng Đạo Nam không nói rõ chuyện của Đan trưởng lão nên người khác không hiểu, nhưng y vừa nhắc đến hai bảo khí thì chưởng môn phản ứng ngay, “Ngươi nói hai bảo khí đang ở chỗ ngươi à?!”

Tuy chưởng môn vô cùng khiếp sợ vì hành vi “vô liêm sỉ” của Châm Tước, nhưng so với chuyện Châm Tước bị phế bỏ tu vi thì mọi người quan tâm hai bảo khí của Đan trưởng lão hơn, hóa ra hai bảo khí bị Châm Tước đánh cắp đang nằm trong tay Trọng Đạo Nam sao?!

Trọng Đạo Nam không để ý chưởng môn, chỉ rũ mắt nhìn Đan trưởng lão. Mà Đan trưởng lão lúc này đang vã mồ hôi lạnh.

Phải uống hay không uống…

Với một tu chân giả, đây là chuyện khó chấp nhận nhất, nếu mất hết tu vi thì sẽ biến trở về người bình thường ngay.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Trọng Sinh Chi Trứ Ma