Trở Về - Phù Hoa

Chương 98


"Ta rất sợ sẽ đánh mất sư phụ"

Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa

➻➻➻

Thế nhân luôn đem lòng e sợ trước dị loài, mỗi lần nghe đến hai chữ yêu ma là trong lòng sẽ kiêng kị đủ bề.

Cái tên Ma vực biến nơi này thành vùng đất bí ẩn không được nhắc tới.

Nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một môi trường khắc nghiệt hơn, nguy hiểm hơn mà thôi.

Trong Ma vực có rất nhiều ma tu tà tu sinh sống, cũng không phải tất cả đều quỷ dị như người ta hình dung, ngoài không khí hơi kỳ lạ một chút và đồ vật buôn bán cũng khác lạ ra thì không cách biệt mấy so với tiên phường của tu sĩ.

Chấp Đình cải trang trông không khác gì mấy ma tu tà tu xung quanh.

Hắn lặng lẽ đi qua nơi đám ma tu đang tập trung đông đúc, đi về hướng Vực Hãm Lạc.

Trên đường có mấy ma tu thấy hắn đi một mình định chặn đường nhưng đều bị hắn tránh được.

Chấp Đình không muốn day dưa với bọn họ, bây giờ hắn chỉ quan tâm liệu mình có tìm thấy tung tích sư phụ hay không thôi.

Đi qua phạm vi hoạt động của ma tu, Chấp Đình dừng lại, dùng Hệ Hồn Pháp tìm sư phụ, nhưng rất lâu cũng không thấy hồi đáp.

Có thể hiện tại thần trí sư phụ không được tỉnh táo hoặc đã hôn mê rồi.

Theo như Cát Âm và Lạc Dương nói, trước khi sư phụ mất tích người đã bị trọng thương rồi, dù Chấp Đình không tin sư phụ sẽ chết dễ dàng như thế nhưng trong lòng vẫn trĩu nặng, hàng mày cũng chẳng thể nào giãn ra nổi.

Trong Ma vực có một sơn mạch rất dài, tên gọi là Bất Quy Sơn, đó là một sơn mạch đã chết, nhìn từ xa lạnh lẽo hoang vắng giống như một khối thi thể nằm ngang.

Chấp Đình đứng từ xa nhìn về phía Bất Quy Sơn, trông thấy một biển máu dưới những tia nắng vụn vặt còn sót lại, quạ đen bay lẩn quẩn xung quanh kêu quạc quạc từng hồi tựa như điềm báo chẳng lành.

Lúc trước xuống núi rèn luyện, Chấp Đình từng đi qua Ma vực, cũng từng nán lại một khoảng thời gian.

Người bình thường không thích đến Ma vực, tu sĩ chính đạo càng không buồn đặt chân tới nơi chướng khí mịt mùng này, rất ít tu sĩ tùy hứng không dễ bị thế giới bên ngoài lay động giống như sư phụ hắn.

Mà năm đó Chấp Đình đến Ma vực là vì cơ thể hắn.

Hắn không giống người bình thường, người thường chào đời, trong đầu vốn dĩ chỉ có một khoảng trắng tinh, nhưng từ khi ra đời hắn đã bị sức mạnh của thần châu ảnh hưởng, tiếp đó lại trúng tà thuật, trong đầu có những hồi ức tanh máu, vô số cảnh tượng nhà tan cửa nát người thân bỏ mạng, ngày đêm quấy nhiễu thần trí hắn.

Tàn tư của thần tồn tại trong đầu óc hắn, mỗi phút mỗi giây đều muốn nuốt chửng ý thức của chủ thể.

Bởi những điều này mà từ nhỏ Chấp Đình đã biết được rất nhiều chuyện, những cảm xúc thuộc về thần thức đáng lẽ nên chết từ lâu cũng dần dần tiêm nhiễm vào đầu hắn.

Không cam lòng, điên cuồng, ác niệm có thể nuốt chửng con người được kế thừa.

Càng trưởng thành, những mảnh vụn thần thức đó dung hợp với hắn, ác niệm trong đầu cũng tăng lên ngày qua ngày.

Cõi lòng vừa nhẹ nhõm một chút là ác niệm đó lại nổi dậy khống chế, Chấp Đình không muốn bị khống chế nên phải cố gắng đè nén nó xuống.

Hắn ru rú ở Thanh Trúc Lý không thường ra ngoài, bởi vì hắn đã bày sẵn một linh trận thanh tâm ở đó, hắn cần địa khí và sự thanh tịnh ở đó để khống chế bản thân.

Nhưng ác niệm càng lớn, hễ lơ là sẽ thừa dịp nổi dậy, nếu trong lòng có cảm xúc tiêu cực, ác niệm đó sẽ bám vào đó như dây leo quấn quanh đại thụ, sinh trưởng khỏe mạnh, lớn lên từng ngày.

Chấp Đình đâu phải thánh nhân, làm sao có thể đạt đến độ tâm không chút gợn sóng, huống chi nếu trong lòng có thứ mình quan tâm thì không thể nào gạt bỏ tất cả cảm xúc.

Vì thế, hắn lật tìm đủ mọi loại điển tích, hy vọng có thể tìm được cách áp chế ác niệm.

Qua nhiều năm tìm kiếm, hắn nghiên cứu ra một cách phong ấn linh thức, có thể tạm thời phong ấn ác niệm đang cố vươn mình dài ra kia, khiến bản thân tỉnh táo.

Cách này là giải phóng toàn bộ ác niệm ra, sau đó tìm một vật bất biến làm thuyền, dẫn đường cho bản thân thoát khỏi ác niệm, sau đó dùng linh thức tạm thời phong ấn ác niệm.

Mà vật bất biến hắn chọn chính là sư phụ.

Như thế, chỉ cần phong ấn vẫn còn, sư phụ vẫn còn, hắn sẽ khống chế được mình, không để bản thân trở thành hạng tà ma mà sư phụ căm ghét.

Bởi vì cách phong ấn này quá nguy hiểm, không cẩn thận một tí là bị phát hiện ngay, có thể người ta sẽ cho rằng hắn là tà ma ngoại đạo, vả lại nếu không thành công, trước khi phát điên đến chết hắn sẽ biến thành một tên ma đầu lạm sát sinh linh.

Chấp Đình không muốn bôi nhọ thanh danh của sư phụ nên đã chọn cách phong ấn.

Nếu lỡ có vạn nhất xảy ra cũng không đến mức thành đại họa.

May mắn rằng cuối cùng hắn cũng thành công.

Năm đó, hắn ở Ma vực trả qua cửu tử nhất sinh phong ấn linh thức thành công, thương tích đầy mình, khi ấy chỉ đành ra Quá Vân Hồ phía sau Bất Quy Sơn rửa sạch đất cát và vết máu.

Một thân một mình, không ai hay biết.

Chấp Đình dừng chân bên hồ nước xanh biếc, bây giờ hắn đã đến phía ngoài Ma vực.

Trước mắt là Quá Vân Hồ đẹp đẽ, khác xa hoàn toàn với Ma vực.

Vượt qua cái hồ này, đi tiếp nữa là đến Vực Hãm Lạc.

Năm đó Chấp Đình cũng từng đi sâu vào Vực Hãm Lạc, nay quay lại chốn cũ, cõi lòng lại nặng nề hơn trước rất nhiều.

Chấp Đình có thể thản nhiên đón nhận dấu chấm hết cho cuộc đời mình nhưng không thể chấp nhận cái chết của sư phụ, cho dù chỉ nhen nhóm ý nghĩ đó thôi, máu huyết trong người đều cuộn trào.

"Sư phụ, rốt cuộc người đang ở đâu."

Lưỡi kiếm lạnh lẽo vung ra chém những yêu ma nuốt hồn xung quanh thành bóng đen vặn vẹo.

Âm thanh như khóc như cười của đám yêu ma này và cơn gió quỷ dị không biết từ đâu tới ập vào thần trí của Liên Hề Vi.

Giờ phút này Liên Hề Vi đã gần kề tuyệt cảnh, khắp người toàn là máu, trong cơ thể không còn tí linh lực nào, máu trên bàn tay cầm kiếm dính cả lên chuôi kiếm, mái tóc tuôn dài như điên loạn.

Mỗi lần cơn gió quỷ dị khiến thần trí lẫn loạn đó thổi tới, trong mắt nàng lại hiện ra nét vùng vẫy mơ hồ, kiên trì lâu như thế nàng đã không còn phân biệt được mọi thứ xung quanh.

Bấy giờ Liên Hề Vi gần như quên mất mình là ai, tại sao xuất hiện ở đây, nhưng một phần kiên trì từ nơi sâu thẳm trong đầu khiến nàng cầm chắc thanh kiếm không buông, chém giết những yêu ma xuất hiện trước mặt.

Cho dù không còn nhớ mình là ai nhưng vẫn nhớ phải diệt trừ những thứ này bằng được!

Nhưng yêu ma giết mãi không hết, bóng tối bao trùm.

Liên Hề Vi không chống đỡ nổi, quỳ một gối xuống đất cát đầy máu.

Những yêu ma nuốt hồn kia thấy thế đồng loạt ào tới như ong vỡ tổ, muốn nuốt chửng thần hồn của Liên Hề Vi.

Đột nhiên, một luồng sáng chiếu tới bao bọc lấy Liên Hề Vi, những yêu ma vây quanh nàng cũng hóa thành khói đen trong nháy mắt.

Liên Hề Vi gặp được quý nhân chuyển nguy thành an nhưng Chấp Đình đi vào Vực Hãm Lạc tìm kiếm sư phụ lại gặp nguy.

Sở dĩ chỉ có số ít người bước vào Vực Hãm Lạc vì nơi này có đủ thứ nguy hiểm khó tưởng tượng, yêu ma nuốt hồn chỉ là loại bình thường nhất, còn có cơn gió quỷ dị xuất hiện bất định, đảo loạn thần trí của con người và cát bụi có khả năng hút sạch linh lực trong cơ thể, khiến tu sĩ không thể sử dụng linh lực.

Mặt đất tưởng chừng như bình thường nhưng thật ra là Quỷ Trảo Trạch(*), loài quỷ này dung hòa huyễn thuật từ tự nhiên, nếu không chú tâm để ý mặt đất thì tuyệt đối không thể nào nhận ra điểm khác thường, mà một khi đặt chân lên Quỷ Trảo Trạch, tu sĩ không có tu vi từ Hóa Nguyên trở lên đều bó tay chịu trói.

(*) Trảo Trạch: đầm lầy

Ngoài ra còn rất nhiều nguy hiểm khó lường khác.

Thứ Chấp Đình gặp phải không phải bất cứ cái nào kể trên, thứ hắn gặp là Mộng Nga sống trong Vực Hãm Lạc.

Những sinh vật xinh đẹp giống bươm bướm thế này thường xuyên hoạt động theo bầy đàn, chúng nó có thể đẩy người ta chìm vào huyễn cảnh, mất hết cảm giác với thế giới bên ngoài, sau khi con mồi trúng chiêu, Mộng Nga sẽ ào ra cắn nuốt con mồi.

Mộng Nga này là loài vô hại nhất trong Vực Hãm Lạc nhưng chúng nó còn một năng lực khác, vừa vặn có thể khống chế Chấp Đình.

Chúng nó có thể dẫn dụ bóng tối trong lòng người, tạo thành ảo cảnh mà đối phương không muốn nhìn thấy nhất.

Lúc này Chấp Đình đang nhìn thấy thi thể của sư phụ.

Vốn dĩ Mộng Nga này không dễ gì mê hoặc được hắn nhưng chịu ảnh hưởng từ ma khí ở nơi này, hắn còn phải duy trì phong ấn, cảm xúc lại không ổn định nên nhất thời rơi vào ảo cảnh.

Nhìn thấy "thi thể" của sư phụ ở phía xa làm Chấp Đình mất hết lý trí ngay lập tức, đến cả thân thể đang bị Mộng Nga cắn nhai cũng không nhận ra.

Nỗi đau trên thân thể không sánh bằng nỗi đau trong tim, Chấp Đình đi về phía thi thể, ngã khuỵu xuống đất, run rẩy sờ gương mặt lạnh băng của thi thể.

"Sư phụ… sư phụ sao có thể chết chứ? Không thể nào." Chấp Đình khẽ khàng gọi, trong mắt toàn là tơ mắt, hắn nhắm mắt lại, tay ấn pháp quyết, vẽ ra ba mươi sáu tự quyết.

Xong nét cuối cùng, tiếng sấm rầm vang, tia sét giáng xuống, đánh trúng người hắn.

Chấp Đình phun ra một ngụm máu, sau đó thần trí khôi phục tỉnh táo.

Thuật chiêu lôi này có thể chiêu gọi thần lôi thật sự, khiến người ta tỉnh táo đầu óc, xua đuổi yêu tà.

Mấy Mộng Nga bám trên người Chấp Đình lúc nãy đã bị đánh đến đen nhẻm, rơi xuống đất.

Chấp Đình nhìn bàn tay trống không của mình, trên đó quả nhiên chẳng còn thi thể của sư phụ nữa.

Hắn cảm nhận được cơn đau tê dại trên người, cười gượng một tiếng rồi đứng dậy phủi sạch bụi bặm, tiếp tục đi tìm tung tích sư phụ.

"Ấy thế mà dễ dàng trúng chiêu như vậy.

Sư phụ, quả nhiên con rất sợ sẽ đánh mất người."

Tiếp theo Chấp Đình lại gặp thuồng luồng khổng lồ nằm dưới Quỷ Trảo Trạch.

Con thuồng luồng đó nhìn vẻ ngoài thì xấu xí nhưng là bá chủ ở Vực Hãm Lạc này.

Hơi thở mang khí độc, Chấp Đình tránh không kịp nên bị ăn mòn hết nửa cánh tay, may mắn cuối cùng hắn vẫn chạy thoát.

Có điều, đám ma sói đuổi theo hắn trước đó chẳng thoát nổi, toàn bộ thành mồi của thuồng luồng khổng lồ.

Trong Vực Hãm Lạc rất ít có thực vật xuất hiện, nếu có thì chắc chắn vô cùng nguy hiểm, còn nguy hiểm hơn cả sinh vật sống.

Lúc Chấp Đình đi ngang một vùng mọc đầy loài hoa màu tím thì thấy một lão giả lưng gù.

Lão giả nọ cả đầu bạc phơ, mặc tăng bào, tay cầm chuỗi phật châu, hẳn là một vị phật tu có tu vi cao thâm.

Bấy giờ, môi vị đại sư nọ đen thui như trúng độc, phật quang trên người nhấp nháy không yên như đang đấu tranh với độc tố trong cơ thể nhưng chẳng có kết quả gì.

Chấp Đình thấy vậy, không chút đắn đo bước thẳng qua đó, đứng cách đại sư năm bước quan sát tình trạng của ông ấy.

Chấp Đình đã có phán đoán sơ bộ trong lòng, hắn đến gần những bông hoa tím kia, quan sát một lượt.

Những thứ này không phải hoa mà do hai loại côn trùng tạo thành.

Vị đại sư này chắc là vị trúng độc của nó rồi.

Tuy Chấp Đình không biết độc này giải thế nào nhưng hắn có mang theo rất nhiều linh đan diệu dược, dan dược có thể trị độc cũng không ít, có nhiều loại còn là hắn tự nghiên cứu mày mò ra.

Hắn từng giao lưu với nhiều dược sư đan sư của Thiên Hoa Bách Thảo điện, biết được hiệu quả của mấy loại này không tệ, tạm thời có lẽ sẽ áp chế được độc tố.

Chấp Đình lấy ra vô số đan dược, mang qua cho đại sư dùng.

Một lát sau, đại sư mở mắt ra.

Ông ấy có một đôi mắt màu xám nhưng không vẩn đục mà còn mang nét trong trẻo ôn hòa.

Chấp Đình đối mặt với ông ấy một lúc, đôi mắt vị đại sư này có tật, e là không thấy đường.

"Đa tạ ngươi." Đại sư cúi người nói.

Chấp Đình vội vàng đỡ ông ấy dậy, "Chuyện nhỏ thôi, đại sư không cần khách sáo.

Nhưng độc này hiếm thấy, đan dược của vãn bối chỉ áp chế độc tố tạm thời, theo lý mà nói thì vật giải độc hẳn là ở gần đâu đây, không biết là vật gì, đại sư có biết hay không?"

Đại sư lắc đầu, cười hiền hòa nói: "Mắt ta không nhìn thấy nhưng ta cảm nhận được sự gấp gáp nóng lòng của ngươi.

E rằng ngươi còn việc quan trọng phải làm, chút chuyện vặt của ta thôi thì không làm phiền ngươi nữa."

- Hết chương 98 -.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Trở Về - Phù Hoa