Trân Châu Cảng

Chương 28


Doolittle ra lệnh cho tập hợp dưới nhà vòm để máy bay căn cứ không quân Eglin. Mặt trời chỉ vừa mới ló dạng ở chân trời. Cái giá lạnh vào buổi sáng vẫn còn bao trùm không trung, nhưng những phi công trẻ trong nhà để máy bay đang rất phấn khích. Red và Anthony tối hôm qua đi chơi về trễ, mấy anh chàng phi công trẻ trong đội cũng thế. Nhưng họ chính là những phi công tinh nhuệ nhất của Hoa Kỳ.

Trong nhà vòm có một máy bay thả bom P-25, loại trung bình, máy bay này bay nhanh hơn và nhỏ gọn hơn máy bay P-17. Chiếc máy bay sơn màu lá cây sẫm, hai cánh cứng đờ và cái đuôi chĩa thẳng lên nền trời có vẻ lì lợm cứng cỏi. Trông vẻ ngoài vững chãi và chiếc mũi tròn tròn, sự có mặt của chiếc máy bay này ở đây chẳng có gì đặc biệt. Rafe và Danny đã làm quen với vài người đang tụ tập ở đây, trong số họ có hai lính chuyên cắt bom, chiếc P-25 có thể chở được một đội bay 4 người. Nhưng lúc này có đến 70-80 người trong phòng. Không biết Doolittle định làm cái trò gì đây.

- Tất cả chú ý - Viên trung sĩ thông báo, và Doolittle rảo bước vào phòng.

- Cứ thoải mái đi, ngồi xuống đi mà.

Đám phi công trẻ yên vị trên những chiếc ghế xếp thành hình chữ U đối mặt Doolittle. Chiếc P-25 ngay đằng sau lưng ông. Doolittle đứng trước mặt họ, ngẩng cao đầu như cây cổ thụ, cặp mắt trong trẻo ở tuổi 45. Ông lớn hơn những người ngồi đây tới 20 tuổi. Ông cứng rắn hơn những người đại tá khác. Nhưng tính ông thoải mái, phóng khoáng. Đứng trước những chiếc máy bay chiến đấu, Doolittle tỏ ra rất tự tin.

- Cấp trên đã chọn lựa kỹ mới có được các vị trí ngồi đây. Người ta chọn lọc ra các anh để thực thi một nhiệm vụ tuyệt mật rất táo bạo và nguy hiểm. Hãy nhìn sang người ngồi cạnh mình, nhìn kỹ đi nhé. Báo với các cậu rằng, trong vòng 6 tuần nữa, hoặc cậu, hoặc anh ta sẽ về chầu trời.

Danny ghé vào tai Rafe nói nhỏ. Nhưng anh cũng cố làm cho tiếng thì thầm lọt vào tai các phi công khác trong đội.

- Này, trong đám tang cậu, cậu thích màu hoa nào để tớ đem đến viếng đấy.

Mấy người ngồi xung quanh cười khúc khích. Nhưng Doolittle vẫn không tỏ vẻ khó chịu, những phi công giỏi thường tự mãn. Rafe đáp:

- Này hoa thì để cho cậu tự chọn thôi, bởi vì tớ sẽ mang hoa đến viếng nhà cậu mà.

Giọng Doolittle nghiêm lại:

- Thôi được rồi, tôi đã nói trước sự hiểm nguy của sứ mạng này rồi đấy. Bây giờ, ai muốn bỏ cuộc thì cứ việc. Cấp trên sẽ không quở trách gì đâu.

Tất cả đều im lặng, điều này có nghĩa là họ đã sẵn sàng nhận nhiệm vụ. Doolittle gật đầu - Thế là xong. Ông bảo:

- Trong trường sỹ quan lục quân các cậu đều lái máy bay một động cơ và cả máy bay nhiều động cơ. Lần này, các cậu sẽ bay máy bay nhiều động cơ.

Rafe và Danny nhìn nhau. Máy bay thả bom.

- Tôi muốn giới thiệu đến đội hai người. Doolittle hất hàm về phía một sỹ quan đứng bên tay trái ông - Đây là bác sĩ White, anh ấy xung phong huấn luyện bắn súng, bởi vì anh ấy cũng tham gia chiến dịch này. Chúng tôi cần những người đa năng như vậy, bởi vì không thể chất thêm sức nặng của một người bình thường lên máy bay đi làm nhiệm vụ lần này. Một lần nữa, Rafe và Danny lại đưa mắt nhìn nhau. À, là một nhiệm vụ đi ném bom ở rất xa đây. Doolittle nói tiếp:

- Và Ross Greening, sĩ quan huấn luyện oanh tạc và thả bom, người sẽ hướng dẫn các cậu dùng phương tiện có sẵn để thả bom ở độ cao thấp.

- Thấp nghĩa là thế nào? Nhiệm vụ này là cái quái gì thế nhỉ?

Doolittle vẫy tay ra hiệu cho Greening đang đứng bên tay phải ông. Greening gật đầu với cả đội và Doolittle chỉ thị:

- Tôi nhấn mạnh lần cuối cùng đây là một nhiệm vụ tối mật, không được nói với ai và phải làm theo những gì tôi bảo các cậu làm. Còn ai thắc mắc nữa không?

Rafe nói lớn:

- Ai sẽ bay dẫn đầu, thưa đại tá, tôi muốn tình nguyện ở vào vị trí ấy - Danny thúc khuỷu tay vào mạn sườn Rafe khiến anh đau không thở nổi.

Doolittle bảo:

- À đây là một vấn đề tôi phải bàn rõ. Kế hoạch này không thể mang ra bàn trước cuộc họp được. Tự tôi sẽ biết mình phải làm gì. Và tôi sẽ là người dẫn đường.

Danny ghé vào tai Rafe thì thầm lần nữa, lần này anh ta cố hạ giọng thật nhỏ để không ai nghe thấy.

- Này tớ rút lại lời vừa nói về chuyện hoa hoét nhé. Nếu có tiền mua hoa thì bây giờ mang ra uống bia sạch đi vì bây giờ cả hai chúng ta rồi đây sẽ chết hết.

*

Evelyn vẫn đều đặn theo ca làm việc ở bệnh viện. 4g làm việc, 4g nghỉ ngơi. Suốt ngày suốt đêm như thế. Ngoài cảng, họ đang hàn gắn lại đống đổ nát, sửa chữa, làm mới, đánh bóng bất cứ gì họ có thể. Bên trong bệnh viện họ cũng làm y như thế. Màu đỏ khủng khiếp và tanh tưởi lùi xa dần, nhường chỗ cho màu trắng tinh khôi. Nàng cố gắng tập trung sinh lực để hoàn thành nhiệm vụ mà trước mắt nàng còn bề bộn. Nào là thay bông băng cho thương binh, kiểm tra lịch chích thuốc của bệnh nhân, viết thư cho một thủy thủ đã bị mất hai cánh tay để anh ta có thể tâm sự với những người ở nhà, và đọc những lá thư ở quê nhà gửi tới cho những người không còn đôi mắt. Hai tháng sau, chính Evelyn cũng nhận được hai bức thư, thư của Danny. Anh viết.

Evelyn yêu quý nhất đời của anh!

Họ kiểm tra những bức thư của anh. Một sĩ quan tình báo ngồi bên bàn đọc kỹ từng lá thư trước khi họ gửi đi để biết chắc rằng tụi anh không để lộ ra những việc mình đang làm. Anh thì chẳng ngại gì chuyện đấy, anh chẳng thích nói chuyện về tụi anh đang làm, anh chỉ muốn trò chuyện cùng em và hỏi về tương lai của chúng ta. Nếu như bây giờ có ai đó đang ngồi bên anh, đọc trộm những dòng anh biết cho em đây thì anh cũng chẳng phiền bởi anh biết rằng chỉ anh và em mới hiểu hết ý nghĩa của từng ngôn từ xuất phát từ tâm can của mỗi người. Không hiểu ông trời sẽ run rủi số mệnh của anh và em tới bến bờ nào, nhưng có một điều anh biết rất rõ là anh yêu em và sẽ còn mãi yêu em.

Danny.

Tuy nhiên Rafe chẳng viết cho nàng dòng nào. Nàng biết là anh chẳng làm thế. Không còn nghi ngờ gì nữa, sẽ không bao giờ anh viết cho nàng thêm một lá thư nào khác. Nhưng anh là người duy nhất trên Trái Đất luôn ở bên an ủi nàng, bởi vì chỉ có mình anh biết đến đứa bé đang lớn dần lên trong nàng. Và như thế, họ cùng nhau chia sẻ một bí mật lớn lao nhất của cuộc đời nàng. Nếu như thường lệ, trong khi mệt lả thì đầu chưa đặt xuống gối, nàng đã ngủ say rồi. Bây giờ nàng đang nghĩ về Betty, bạn nàng chết quá trẻ, cũng may chính vì thế Betty không phải chịu đựng cái cảnh thấy mình ngày một già đi. Evelyn nhận ra mặc dù nàng đã sống sót sau một thảm họa to lớn của thế kỷ, nàng cũng không thể trốn chạy được cái già cứ rầm rập theo sau. Nhưng nàng không sợ già, chỉ có những ai ăn không ở không ngồi đó mới cảm nhận ngày tháng trôi thì mới sợ nếp nhăn đến sớm. Khi nàng nằm xuống, úp mặt lên chiếc gối êm ấm, nàng bất chợt phát hiện một sự thật hiển nhiên rằng dù nàng có trở nên già cỗi, một bà già nhăn nhó, xấu xí, thì nàng vẫn muốn đọc lại những lá thư đó. Trong tâm trí nàng chỉ là những lời lẽ mà Rafe đã từng viết cho nàng khi anh ra trận.

*

Quay trở lại căn cứ Eglin, họ đang được huấn luyện. Doolittle trang bị cho họ đầy đủ và đích thân ông giám sát chặt chẽ cuộc tập huấn cho đến từng chi tiết. Mục tiêu và phương pháp thực thi nhiệm vụ vẫn còn là bí mật đối với các chàng trai trẻ. Nhưng cho dù đó là nhiệm vụ gì đi chăng nữa, họ cũng phải cất cánh từ một đường băng rất ngắn và sẽ phải bay thật thấp trong một quãng thời gian dài. Hết giờ này sang giờ khác, họ vất vả tập luyện với những chiếc máy bay thả bom để đạt được một đoạn chạy đà ngắn không thể tưởng. Doolittle luôn có mặt trên đường băng, sát cánh cùng họ, liên tiếp nhắc đi nhắc lại những kỹ thuật cần thiết. Ông dạy họ phải đối xử máy bay giống như những sinh vật biết cảm xúc, yêu chúng như con, nâng niu chúng thì mới thực hành được bài tập khó ấy. Các phi công trẻ tuổi đang rồ máy bay chạy dọc theo đường băng của căn cứ không quân một lát rồi đẩy mạnh cần số ra sau để cho những máy bay rùng mình bay vút lên trời. Ross Greening yêu cầu các phi công bỏ hết những vật thừa để giảm tải cho máy bay kể cả những máy ngắm để thả bom ở Bắc Âu. Đây là một loại vũ khí tối tân bằng thép đen cho phép nhận diện mục tiêu oanh tạc từ trên cao, nhưng để thực hiện nhiệm vụ này phi công không cần bay cao quá tầm ngọn cây nên Greening bỏ hết những máy ngắm này, thay vào đó là một thiết bị tạm thời trên một cái giá xoay, thiết bị này dùng cho súng đạn hơn là dùng để thả bom. Họ luyện tập với thiết bị đơn giản ấy, quan sát địa hình ởFlorida với tốc độ bay cực cao và thả bao cát xuống những mục tiêu được xác định trên nền cát. Đối với những người cắt bom thì đây là một thử thách. Riêng các chàng phi công trẻ thì thích trò chơi này. Suốt từ đầu khoá huấn luyện tới giờ, họ chưa luyện tập hạ cánh bao giờ, điều này ẩn giấu khả năng đầy chết chóc. Ai cũng hiểu ngầm thông qua lịch luyện tập của đội, nhưng không ai tỏ ra sợ hãi. Họ gần như sùng kính Doolittle, bởi vì ông đa tài. Họ kính trọng ông vì ông luôn sát cánh với họ. Họ thán phục kỹ năng ông thao diễn cho toàn đội. Một số người tin tưởng hoàn toàn vào ông. Nếu không vì tính chất của nhiệm vụ mà họ phải lao vào nguy hiểm thì ông sẽ không bao giờ đưa họ vào chỗ chết, nhưng dẫu thế ông vẫn không bao giờ làm bất cứ điệp vụ nào mà không lên kế hoạch để đưa họ còn sống sót trở về. Nếu ai đó hiểu Jimmy Dolittle chút ít thì họ biết khả năng đó là chắc chắn.

Đối với Danny, ngày kéo dài lê thê, mỗi giờ phải sống xa Evelyn đều dài đằng đẵng, bởi vì anh thấy mình xa cách với ý nghĩa của cuộc sống. Anh vẫn yêu đường băng như trước đây, nhưng trước khi gặp nàng cuộc đời anh trống rỗng, vô cảm. Tuy nhiên anh vẫn viết, và những gì anh viết mang ý nghĩa mới. Mặc dù anh không thể viết thư để gửi thường xuyên cho nàng, nhưng anh vẫn làm thơ để gửi tặng nàng. Có vài bài thơ anh nguệch ngoạc viết trên một tờ giấy trong những giờ phút suy tư ngắn ngủi lúc luyện tập, nhưng hầu hết anh đều giữ những ý thơ trong tim mình. Từ tận trái tim, anh hiểm thêm một điều rằng giờ đây anh đã yêu quí một người, một sinh linh trên Trái Đất hơn cả yêu quý bản thân mình.

Còn về phần Rafe, anh không còn biết đâu là ngày, đâu là đêm nữa. Anh đánh dấu thời gian bằng niềm vui và nỗi buồn. Anh đã giành được sự điêu luyện để hoàn thành nhiệm vụ khó khăn. Trong nhiệm vụ ấy, anh được phép bay thế nên anh có thể quên đi nỗi đau riêng dễ dàng hơn. Máy bay ném bom bay không nhanh hoặc lượn một cách nhẹ nhàng như máy bay chiến đấu anh đã từng lái, để đưa máy bay là là ngọn cây yêu cầu phải có năng khiếu và dự đoán trước được nguy hiểm. Anh không còn suy nghĩ và lựa chọn giữa sự sống và cái chết nữa. Anh được lái một cái máy bay, đó là tất cả những gì anh muốn suy nghĩ làm cho tốt vào thời điểm này. Nhưng mỗi lúc bình minh, khi mặt trời hiện ra phía chân mây hoặc những lúc hoàng hôn, khi bầu trời tối dần, anh không thể ngăn những ý nghĩ của mình quay về với Evelyn. Không cần biết bây giờ nàng đang ở đâu, và đang làm gì, tình trạng sức khỏe của nàng làm anh lo lắng. Không hiểu sao, anh cứ tâm niệm một điều, một hy vọng mong manh rằng một ngày nào đó thể xác họ sẽ hoà vào làm một hệt như tâm hồn họ lúc này đang là một. Và anh cảm thấy đau lòng với một nỗi mất mát không gì bù đắp được.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Trân Châu Cảng