Trầm Vụn Hương Phai

Chương 79: Huyền Tâm nhai luận pháp


Chớp mắt nhị sư huynh cũng đã xuất sư, huynh ấy được phái đến đại quân của thiên đình đảm nhiệm chức vị phụ tá.

Nhị sư huynh tính tình nóng nảy như lửa, có lần nổi nóng suýt nữa thiêu rụi cả vườn hoa của sư tôn. Sư tôn khi ấy rất điềm tĩnh lệnh cho huynh ấy trồng hoa một năm, từ đó nhị sư huynh không bao giờ đám bén mảng đến gần mảnh vườn của người nữa. Sau sự việc này, huynh ấy cũng bớt bốc đồng đi đôi chút so với trước đây, không còn động tí là nổi quạu nữa.

Nhị sư huynh có lần về thăm mọi người, nhắc đến công việc phụ tá của mình trong quân đội thì ánh mắt giận dữ như sắp bốc hỏa tới nơi.

Nhan Đàm tựa sấp người bên bàn đá, chống má nghe sư huynh mình lên án một đồng liêu rất chi ngứa đòn của huynh ấy.

“Cái tên Ngao Tuyên kia còn thật tưởng mình là công tử nhà Đông hải Ngao Quảng Long vương thì có máu mặt cỡ nào, mắt mọc tuốt luốt lên tận đỉnh đầu. Nói cho cùng cũng chỉ là một con rồng nửa mùa, dưới vòm trời này có ai lại đi nể trọng cái giống nửa rồng?” Nhị sư huynh nói khô cả cổ, Nhan Đàm lập tức chìa sang một ly trà, huynh ấy đón lấy đánh ực một ngụm, lại tiếp, “Ta chính là nhìn xốn mắt cái dáng điệu lộng hành của y, thử nghĩ mà xem, tiên quân có tu vi như Đông Hoa Thanh quân còn thân thiện dễ gần đến vậy, tên tiểu quỷ thối vừa ló đầu ra như y dựa vào đâu mà ở đó hống hách? Ngày thường mọi người tập luyện võ nghệ thuật pháp đều biết đủ mà dừng tay, chỉ có y là cố ý khiến người khác phải bẽ mặt để khoe mẽ mình lợi hại cỡ nào, thật là khiến ta tức chết đi được!”

Nhan Đàm nghe đã tường tận nguồn cơn. Nhị sư huynh nàng từ sau khi gia nhập đại quân của thiên đình thì đã gặp phải đối thủ, tên đối thủ này tên là Ngao Tuyên. Công tử Ngao Tuyên bản tính xấu xa, mỗi khi tỉ thí võ nghệ thuật pháp đều không biết đủ dừng tay mà toàn ưa khiến đối phương bẽ mặt không ngớt, mượn đấy để tôn bật lên phong độ bản thân. Nhị sư huynh nhất định là nhìn không lọt mắt nên đã tranh tài cao thấp một trận với y, kết quả bị nện te tua không còn manh giáp, mặt mũi tan tành.

Thế nhưng những lời này, nàng chỉ có thể nghĩ thầm trong lòng chứ tuyệt đối không thể nói ra ngoài miệng.

Nhan Đàm ngẫm tới nghĩ lui, lờ mờ nhớ ra con rồng nhỏ hung dữ đã cắn nàng ở Huyền Tâm nhai rất lâu về trước, hình như tên là Ngao Tuyên thì phải?

“Tên Ngao Tuyên này, là đệ tử của Nam cực Tiên ông phải không?”

“Hừ, phải đó. Muội cũng biết y?”

Nhan Đàm cười hì hì: “Hồi xưa có gặp qua, khi đó y còn chưa hóa thành người nữa kìa.” Chỉ là không ngờ, con rắn nước nhỏ năm nào nhanh như vậy đã có tiền đồ rồi. E hèm, nói vậy Chỉ Tích cũng đã có tiền đồ rồi còn gì, dường như chỉ có nàng là vẫn còn nguyên bộ dạng cũ…

Do sư tôn là Nguyên Thủy Trường Sinh Đại đế nên thường xuyên được mời đi thuyết pháp, riêng Nhan Đàm thích nghe nhất, lại là mấy chuyện buôn dưa tầm phào do các tiên đồng xúm lại rỉ tai nhau.

Từ sau chuyến ghé về của nhị sư huynh, cái tên Ngao Tuyên đã trở thành đề tài được nhắc đến nhiều nhất của các tiên đồng từ khắp mọi nơi.

Hằng hà sa số, đa phần đều là nói vị công tử con nhà Đông hải Ngao Quảng Long vương này quả đúng vô cùng lợi hại, tuổi đời còn trẻ mà đã trở thành phó tướng của đại quân thiên đình, chỉ là tính khí không được tốt lắm, ai nhìn mình lâu một chút cũng sẽ rơi vào kết cục thê thảm, mà Bạch Luyện Linh quân chính là tiên quân đen đủi xếp đầu danh sách thê thảm đó.

Bạch Luyện Linh quân chân thân là cửu vỹ linh hồ, bản tính phong lưu ưa chải chuốt, trước nay thu nạp đệ tử chỉ chọn những ai ngoại hình đẹp mắt, nam nữ không thành vấn đề. Có tiên đồng còn phóng đại bảo, cho dù là một con rùa dưới ao tiên dinh Bạch Luyện Linh quân, cũng chắc chắn là một con rùa trên trời dưới đất, đi khắp mọi ngóc ngách của thế gian cũng tìm không ra một con thứ hai bảnh trai phóng khoáng hơn. Vị Bạch Luyện Linh quân này chẳng biết thế nào lại cảm thấy ngoại hình của Ngao Tuyên hợp gu thẩm mỹ của mình, có lần trông thấy bèn tới gần lân la bắt chuyện, kết quả bị y vặt hết một chùm lớn lông hồ ly trên người.

Nhan Đàm nghe chuyện lòng sinh ngậm ngùi, năm đó còn là một con rồng mảnh dẻ màu trắng bạc, nay cả bản lĩnh thách thức Bạch Luyện Linh quân cũng đã có, nàng đây lớn hơn Ngao Tuyên nhiều tuổi như vậy mà lại không có lấy mẩu thành tựu lận lưng.

Nhan Đàm ngậm ngùi chưa được hai ngày, sư tôn có lần sau khi giảng xong bài đã giữ nàng lại, vẻ nghiêm nghị bảo, ngày mai là đại hội luận pháp Huyền Tâm nhai, các tiên quân đều sẽ có mặt, con hãy đi theo cùng vi sư.

Ngày hôm sau, đại hội luận đạo Huyền Tâm nhai.

Người đầu tiên bước lên thuyết pháp chính là Thiên Cực Tử Hư Chiêu Thánh Đế quân. Ngài ấy là vị tiên quân có học thức uyên bác nhất thiên đình, ngày thường hành tung xuất quỷ nhập thần, Nhan Đàm vì vậy chưa từng gặp qua. Hiện giờ, vị tiên quân này đứng trên tảng đá cao cao, gió mát lào xào lay động tay áo, phong thái vững chãi.

Nhan Đàm chỉ trông thấy một bóng người lờ mờ, vẫn là hoàn toàn không nhìn rõ được ngoại hình của vị tiên quân này.

Chỉ là cảm thấy giọng nói của Tử Hư Đế quân tuy dễ nghe nhưng ngữ điệu cứ ngang phè phè, chả có tí âm điệu nào, thực tình khiến người ta vừa nghe vừa gật lên gật xuống liên miên.

Nhan Đàm nghe hết một lúc, thấy mấy thứ đạo pháp về vạn vật vũ trụ kiểu này với mình mà nói thực sự quá ư thâm thúy, nghe không hiểu gì hết ráo, bèn nhân lúc sư phụ không chú ý len lén chuồn khỏi.

Nàng hai tay bưng quả bàn đào to mọng nhón từ trong mâm trái cây, lén trốn ra cạnh ao sen ngoài đình viện.

Nhưng bên bờ ao sen đã có người.

Đó là một thiếu niên người khoác y sam màu xanh nhạt, vóc người mảnh khảnh, mặt mũi cứ như được tỉ mỉ tạc từ ngọc, rất khó lòng nói rõ được chung quy là anh tuấn hay mỹ miều.

Thiếu niên lúc trông thấy Nhan Đàm, mở miệng liền bảo: “Là ngươi?”

Nhan Đàm vắt óc suy nghĩ, nhân vật như này nếu trước đây nàng từng gặp qua, ít nhiều cũng phải có chút ấn tượng chứ nhỉ? Nhưng nàng thực sự không nhớ mình có quen biết vị thiếu niên này. Tình huống hiện giờ, có lẽ vẫn là không mở miệng nói gì hết thì hơn.

Thiếu niên nọ thấy nàng không lên tiếng, lại tiếp thêm câu: “Không ngờ lâu ngày như vậy mà ngươi vẫn còn vô dụng thế này.”

Nhan Đàm chỉ thấy mặt mũi của thiếu niên nọ trong tích tắc trở nên vừa dữ tợn vừa xấu xí. Cậu ta không mở miệng còn không sao, sao mà vừa mở mồm cái thì đã buông lời cạnh khóe, cho dù tướng mạo có đẹp hơn nữa mà bản tính ngạo mạn vô lễ thế này thì cũng không ai ưa nổi.

Thiếu niên nọ nhếch mép cười: “Âu cũng khó trách, tên nhị sư huynh kia của ngươi cũng thế này, xem ra ngươi cũng chả giỏi giang hơn hắn được là bao.”

Nhan Đàm cân nhắc hồi lâu, cuối cùng nhịn không được hỏi: “E hèm… tuy hỏi thế này thật là thất lễ, nhưng các hạ rốt cuộc là ai vậy?”

Thiếu niên nọ thoáng ngẩn người.

“Ờm, trước đây ta có gặp qua các hạ rồi sao? Nhưng ta thật sự không nhớ ra, các hạ không phải là nhận lầm người rồi chứ?”

“… Cũng phải, ngươi còn chưa thấy qua dáng vẻ sau khi hóa thành người của ta.” Thiếu niên khoanh tay trước ngực, mày khẽ chau lại, “Ngươi năm xưa bảo ta không giống rồng, câu nói này ta bấy nay vẫn luôn ghi nhớ.”

Không giống rồng? Năm xưa?

Nhan Đàm ngẫm qua, hoảng nhiên đại ngộ: “Thì ra ngươi chính là Ngao Tuyên hả?”

Nàng đột nhiên vô cùng tỏ tường vì sao Bạch Luyện Linh quân lại tới gần lân la bắt chuyện, cuối cùng còn bị bứt hết một chùm lớn lông hồ ly. Thế nhưng mà cái tên Ngao Tuyên này cũng đúng thù vặt kinh, chuyện nhỏ xíu xìu xiu như này mà cũng ráng nhớ trong lòng cho bằng được.

Ngao Tuyên còn chưa kịp đáp thì bỗng đưa mắt nhìn ra phía xa, sắc mặt khẽ biến, vẻ không kiên nhẫn tặc lưỡi tiếng, hất tay áo cái vội vã rời khỏi. Nhan Đàm chả hiểu mô tê gì, nhìn theo hướng y trông sang trước đó, thấy hai bóng người tiên khí bồng bềnh đang hướng về nơi mình đang đứng, một trong hai chính là đồng tộc tiền bối của nàng Đông Hoa Thanh quân.

Nàng biết Ngao Tuyên từng có hiềm khích với Bạch Luyện Linh quân, mà Đông Hoa Thanh quân và Bạch Luyện Linh quân lại là bạn tốt lâu năm, chả trách y vì e sợ mà lủi không kịp ngáp. Nhưng mấy chuyện này chả liên quan gì đến nàng, nàng đương nhiên cũng chẳng để tâm.

Nhan Đàm tay ôm trái bàn đào đỏ au ngồi xuống bên bờ ao sen, con cá lớn đầy sinh lực mép mọc ria hổ ùm tiếng lao khỏi mặt nước, làm nước bắn tung tóe đầy mặt nàng. Nàng dùng một lưỡi dao con gọt một miếng bàn đào, chìa tay vào nước, con cá râu hổ to oạch kia lập tức bơi tới đớp lấy.

Nhan Đàm cho ăn hết một lúc mà vẫn không thấy con có be bé mình đen mắt đỏ kia sang ăn đào, có chút lấy làm lạ. Bàn đào này tuy không bì được với kim đan của Thái Bạch TInh quân, nhưng nói gì cũng là đồ bổ mà?

Nàng tỉ mỉ tìm quanh ao sen hết một vòng, cuối cùng phát hiện con cá be bé mắt đỏ đang một mình một bóng im lặng nằm trong góc ao. Nàng giữ một miếng đào trong lòng bàn tay rồi vung tay sang, cười híp mắt nói: “Lại đây, ta đút mi…”

Con cá nhỏ kia khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn không thèm đếm xỉa đến nàng.

Nhan Đàm vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục tận tình bảo ban: “Đừng có khách sáo mà, loại đào tiên này với mi mà nói rất có ích, nói không chừng còn giúp mi sớm ngày hóa thành người nữa đó.”

Con cá nhỏ kia rẽ nước cái xoạch, xoay mình sang dùng đuôi đối diện nàng.

Chợt nghe cách đó không xa truyền tới giọng nói mới nãy còn đang thuyết pháp trước mặt mọi người: “Xem ra trận chiến này giữa chúng ta và tà thần là không cách nào tránh khỏi. Huyền Tương tài năng mưu lược chẳng phải hạng xoàng, chúng ta dù cho dốc cạn binh lực cũng chưa chắc có thể thắng. Chẳng hay Ứng Uyên quân nghĩ thế nào?”

Nhan Đàm bỗng nhiên hết sức tỏ tường vì sao ban nãy Ngao Tuyên lại ôm sắc mặt cổ quái bỏ chạy, bất kể là ai gặp phải người mình không dám đối mặt đều sẽ như vậy. Nàng nhìn một vòng chung quanh, con đường nhỏ có thể âm thầm chuồn khỏi đã bị bọn họ chiếm rồi, xung quanh cũng chẳng có lùm cây rậm rạp nào, nàng biết nấp vào đâu bây giờ?

Nhan Đàm trong tích tắc cân nhắc thiệt hơn, đoạn hít sâu vào một hơi, nhảy xuống ao sen ngồi xổm bên dưới bất động.

Vừa nấp xong xuôi đâu vào đấy thì đã nghe tiếng bước chân của hai người nọ từ xa đến gần, sải bước tới cạnh ao sen.

Ứng Uyên quân thấp giọng đáp: “Bọn họ nếu đã muốn đánh, ta nhất định sẽ nghênh tiếp.”

Tử Hư Đế quân khẽ ừm tiếng, lại bảo: “Chỉ là không rõ Ngạn Khanh quân nghĩ thế nào.”

“Phen này là tà thần hạ chiến thiếp, khiếp trước sợ sau, thoái thác không đánh, chỉ e thiên đình không ai chịu đem mặt mũi vứt đi như vậy.” Ứng Uyên quân đứng bên ao sen được một lúc, xoay người bước tiếp về phía trước, “Hiện giờ không ai có thể ngăn chặn được trận chiến này. Ly Xu quân, e rằng phen này chúng ta chỉ có thể ngả theo số đông.”

Trong lúc Nhan Đàm lắng nghe hai người nói chuyện, con cá râu hổ to tướng kia mò đến bên cạnh, tập trung tinh thần, hết sức hăng say gặm cánh tay nàng, nàng lại không dám mảy may nhúc nhích, chỉ có thể để mặc cho cánh tay của mình bị một con cá gặm lấy. Đã thế lúc nghe Tử Hư Đế quân nhắc đến ba chữ “Ngạn Khanh quân” còn phải dồn hết sức bình sinh mà nín cười.

Ngạn Khanh, là tên húy của Nguyên Thủy Trường Sinh Đại đế sư tôn nàng.

Lần đầu tiên nàng biết được cái tên này thật phải gọi là cười xém té ghế, vị sư tôn nghiêm nghị oai phong lại uy nghi đường bệ của nàng lại có cái tên nữ tính tới vậy, thật quá đáng tiếc, đã vậy so với Thanh Ly Đế quân có tên Ứng Uyên, Tử Hư Đế quân tên Ly Xu, cái tên nào cũng sâu xa thâm thúy là vậy.

Còn may hai vị đế quân rất nhanh đã rời khỏi, Nhan Đàm đang định đứng dậy đuổi con cá râu hổ đang gặm tay mình ra chỗ khác thì đã thấy con cá bé mắt đỏ thân mình mềm mại kia quẫy đuôi bơi đến nơi cách nàng không bao xa, con râu hổ nọ thình lình soạt cái lỉnh đi xa lắc, chỉ dám ở cách ba xích tội nghiệp hé mắt dòm sang.

Nhan Đàm mắt chữ o mồm chữ a.

Con cá râu hổ này xem ra không phải sợ nàng, vậy thứ nó sợ chỉ có thể là chú cá nhỏ mềm mại kia rồi?

Nhan Đàm đứng dậy, hai mắt long lanh nhìn vào con cá bé mắt đỏ kia, kinh ngạc một cách thích thú: “Ta vốn thấy mi vừa nhỏ vừa mềm, còn sợ mi bị ăn hiếp, không ngờ mi lại lợi hại tới vậy.”

Câu này của nàng là một lời khen, mà đối phương tuy chỉ là một chú cá, nhưng Nhan Đàm vẫn tin chắc nó nghe hiểu được.

Bởi vì chú cá nhỏ mềm mại kia bấy giờ đã quẫy đuôi cái, miệng nhả ra một chùm lớn bong bóng, trong tích tắc khiến nàng cảm thấy, con cá nhỏ này quả đúng là vừa bộc lộ một thứ thái độ khinh bỉ vô song…

Từ sau đại hội luận pháp hôm đó, sư tôn của nàng thường xuyên bận rộn đến cả lên lớp dạy học trò cũng chẳng màng. Nhan Đàm chán hết chỗ nói, chỉ có thể mỗi ngày tới ngồi xổm bên bờ ao sen ở Huyền Tâm nhai.

Nàng nghĩ, con cá bé mắt đỏ kia hiện giờ đã vậy, đợi khi hóa thành hình người rồi không biết còn tới cỡ nào? Phỏng chừng cũng không thua kém so với Ngao Tuyên, rất có khả năng tuổi đời còn trẻ đã có một thân bản lĩnh khiến người khác phải ghen tị.

Đó là một con cá thần thông minh.

Nhan Đàm có lúc mang theo một quyển sách đến đọc thành tiếng cho cả ao cá, đọc đến đoạn quan trọng rồi dừng bặt, con cá bé mắt đỏ kia lần nào cũng ló mình khỏi mặt nước. Nàng thật lòng cho rằng nó nhất định là nghe hiểu được.

Về sau, tiên ma đại chiến đã khai màn một cách oanh liệt.

Lúc sư tôn chuẩn bị khởi hành, nàng và các đồng môn đều theo tiễn. Xa xa trước mặt, Ứng Uyên quân người khoác một thân thủy mặc trường bào bồng bềnh trong gió, trên phần vạt áo trước ngực và tay áo phủ một lớp giáp lạnh lẽo, bước chân cao nhã, khoan thai mà vững vàng. Trong đám đông cơ man là người, đổi lại là ai cũng có thể bằng một liếc mắt tìm ngay ra được hắn giữa dòng người.

Cảnh tượng trước mắt, mãi đến rất lâu rất lâu sau này, nàng vẫn thỉnh thoảng trông thấy trong mộng.

Sau khi sư tôn đi khỏi, nàng cảm thấy bản thân không thể bỏ bê tu hành, bèn thường xuyên đến Địa Nhai mượn sách.

Địa Nhai là đại điện do Tử Hư Đế quân cho người xây dựng, bên trong chất đầy sách đủ các thể loại, một số khá lớn còn là độc bản. Có lần nàng đọc được một quyển do chính tay Tử Hư Đế quân viết, vẫn thường nghe bảo chữ nào người nấy, những kí tự viết tay này thanh thoát bay bổng lại cứng cáp thẳng thớm, có thể thấy người viết ra chúng nhất định cũng y hệt vậy.

Thiên đình và ma cảnh khai chiến không lâu, tin thắng trận rải rác nối đuôi nhau truyền về, không bao lâu sau thì nghe được tin tức toàn thắng. Thế nhưng Tử Hư Đế quân đứng đầu Cửu Thần Đế quân lại không thể góp mặt trở về, mọi người đều bảo ngài ấy và Kế Đô Tinh quân đã cùng tà thần Huyền Tương nhất tề kết liễu trong Vân Thiên cung.

Sư phụ bình an trở về, nhưng tay phải đã bị phế, tính khí cũng trở nên nóng giận thất thường.

Nhan Đàm từng đọc được ghi chép có liên quan đến tộc tứ diệp hạm đạm bọn họ trong kho sách ở Địa Nhai, rằng tộc bọn họ sở dĩ khan hiếm lại quý báu đến vậy, là vì hương thơm của hoa do họ nở ra có thể xoa dịu tinh thần, trái tim hạm đạm có thể chữa lành hết thảy thương tích và bệnh tật trên thế gian, từ thời thượng cổ xa xưa bọn họ đã bị người ta hái đem luyện thuốc, hái đến thành ra hói trọi. Bấy giờ nàng bèn học cách tinh chế trầm hương, sau đó rứt cánh hoa của mình xuống trộn lẫn vào trong, mang đốt trong thư phòng của sư phụ.

Lúc rứt cánh hoa máu tươi rỏ xuống đầm đìa, nhưng nàng cảm thấy cuối cùng đã có thể làm được một việc nhỏ cho người sư phụ có công dưỡng dục mình bao lâu nay.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Trầm Vụn Hương Phai