Trạm Thị Vương Triều

Chương 214


Lúc này cả trong lẫn ngoài trường thi đều đang cực kỳ hỗn loạn, dân chúng vây xem quây chặt thành ba tầng trong ba tầng ngoài đến mức nước chảy không lọt.

Qua mấy lần giao thủ, nhóm binh sĩ bảo vệ trường thi liền biết đám kẻ địch này đều là những tên côn đồ liều mạng được huấn luyện nghiêm chỉnh, chỉ có thể giết không thể bắt sống. Nhóm Kinh Kỳ vệ vì được Vệ Tự dùng kỷ luật dạy dỗ nghiêm minh nên khi chưa có mệnh lệnh đều không dám lạm sát. Cố tình trong lúc ấy Kỳ Hoài Quan lại bận chạy đi cầu viện, nên đám binh sĩ chỉ đành phải chờ.

Giữa lúc ồn ào không chịu nổi ấy thì từ xa bỗng truyền đến tiếng giậm chân chỉnh tề vang vọng mạnh mẽ. Dân chúng vòng ngoài cùng liền quay đầu nhìn lại, sau đó sợ tới mức vội vã tản sang bên. Từng hàng Kinh Kỳ vệ tay cầm lưỡi dao sắc bén mặc giáp trụ sáng lóa đằng đằng sát khí chạy tới, tách vòng vây dân chúng. Ngay sau đó là mấy chục người cùng cất tiếng hô to, "Hoàng thượng giá lâm, mọi người quỳ nghênh thánh giá."

"Rào rào", khắp cả trường thi ngoài những tên giả mạo phần tử tri thức, thì toàn bộ mọi người đều quỳ xuống đất không dám cất một lời. Xe ngựa điêu long mạ vàng chậm rãi đi tới, bao quanh bốn phía không phải các nghi thức xa hoa khí phái, mà đều là trường thương hàn quang lấp lóe. Vệ Tự tung người xuống ngựa, tự mình đến vén rèm.

Trạm Hi oai phong bước ra, cũng không xuống xe, mà đứng thẳng trên càng xe đảo ánh mắt uy nghiêm qua bốn phía. Trên khóe môi nở một nụ cười lạnh lẽo, "Trẫm không vào trường thi, hãy gọi toàn bộ thí sinh ra đây."

"Tuân chỉ." Khí thế của Vệ Tự như gió cuốn, vung tay lên.

Một lát sau, toàn bộ thí sinh liền cúi đầu chen chúc chạy ra ngoài, quỳ rạp trên mặt đất. Đương nhiên mấy kẻ cố ý gây chuyện bên trong kia cũng phải ra ngoài tụ họp cùng đồng bọn ngoài trường thi, bọn họ khẽ nháy mắt với nhau rồi nhìn chằm chằm hoàng đế đang cách đó không xa.

Trạm Hi đến nhìn cũng không buồn liếc nhìn qua đám người này, chỉ hiền lành nói với những thí sinh đang quỳ: "Đều hãy bình thân. Triều cương Tiền Tấn tan vỡ, tham quan cấu kết với nhau, khoa cử trước kia chẳng qua cũng chỉ là trò che mắt của những giao dịch tiền quyền, về sau những năm cuối tiền Tấn càng không tổ chức khoa cử nào nữa. Những sĩ tử hàn vi chân chính đều chỉ có thể nản lòng sống qua ngày, không hề có cơ hội tạo dựng sự nghiệp cho riêng mình. Trẫm vẫn luôn kính trọng phần tử trí thức, cho nên nay đặc biệt hạ chỉ tổ chức khoa thi, để cho bất cứ sĩ tử nào cũng được chứng minh tài học của bản thân." Nàng mỉm cười như đang cổ vũ nhìn toàn bộ thí sinh, thân thiết hỏi: "Nói trẫm nghe một chút, tại sao các ngươi lại tới tham gia kỳ thi này?"

Trong lòng tất cả thí sinh cảm thấy kỳ quái, tình cảnh đều bị náo loạn thành như vậy, nhưng dường như hoàng thượng lại không thèm để ý chút nào, còn thảnh thơi như hỏi chuyện nhà với bọn họ. Khí độ và trí tuệ nhường ấy nhất thời khiến bọn họ nảy sinh cảm tình tốt với hoàng đế.

Có một người lá gan hơi lớn khom người đáp lời: "Giang sơn đang trăm thứ hỏng cần được phục hồi, thảo dân trải qua mấy năm đèn sách thánh hiền, đương nhiên là muốn được ra sức vì quốc gia."

Lại có một người khác nói tiếp: "Nền chính trị của tiền Tấn hà khắc bạo ngược, giang sơn suy bại khiến dân chúng khổ đau. Hiện giờ hoàng thượng thánh minh, đương nhiên vạn dân của thiên hạ nên chia sẻ bớt sầu lo cùng hoàng thượng."

Cũng có người sôi nổi nói, "Nguyện theo hoàng thượng khai sáng cơ nghiệp muôn đời."

"Nguyện ra sức làm trâu ngựa cho hoàng thượng"...

Những người nhát gan còn lại thì âm thầm hối hận, cơ hội biểu hiện tốt dường này rất khó có được, nếu làm cho hoàng thượng nhớ kỹ mình, ngày sau nhất định sẽ được một bước lên mây.

Tình cảm của các thí sinh đã hoàn toàn bị đánh động, gần như quên mất vừa nãy còn có bạo loạn xảy ra. Những tên tử sĩ kia thầm kêu không ổn, bọn họ vốn muốn gây chuyện để làm dao động tinh thần của các thí sinh, sau đó để Đổng đại nhân ra mặt thu lấy tâm của những người này. Nhưng bây giờ người ra mặt lại chính là hoàng đế, hơn nữa chỉ mới nói vài câu ba xạo đã khiến đám thí sinh hướng tâm về. Cứ thế tiếp, lòng của các thí sinh sẽ hoàn toàn phục tùng hoàng đế mất. Đến lúc đó hoàng thượng chỉa mũi nhọn sang hướng khác, vậy không phải chúng ta đã uổng công chết vô ích sao? Hiểu được lúc này không thể ngồi chờ chết, một người trong những tử sĩ đó hét lớn, "Thật nhục nhã vô liêm sỉ! Phải biết rằng nam nên trọng nữ nên khinh, âm dương hòa hợp mới là lẽ trời! Người không tôn trọng lẽ trời, không tuân thủ luân thường đạo lý, nhất định sẽ khiến cho trời cao nổi giận, đến lúc đó thiên tướng trách phạt, cửu châu chẳng thể tránh khỏi tai ương. Nếu ngươi thật biết suy nghĩ cho toàn dân thiên hạ, vậy hãy trả đế vị lại cho họ Mẫn rồi trở về đất Đoan của ngươi học nữ tắc giúp chồng dạy con đi."

"Nói rất hay!" Trạm Hi không giận tự uy, ánh mắt sáng ngời sắc mặt kiên nghị nói: "Nếu trẫm đã có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế này, tất nhiên là tuân theo ý chỉ của trời. Trọng và khinh sao? Trẫm muốn hỏi ngươi, trên đời này có nam tử nào sẽ đáng kính trọng hơn mẫu thân của mình? Lại có người nào dám nhận mình tôn quý hơn cả thần nữ Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, ban ân huệ cho vạn dân? Còn việc trả ngôi cho Mẫn thị? Trẫm muốn xẻ lòng ngươi ra xem thử, xem liệu bên trong đã biến thành đen rồi phải không? Lời nhẫn tâm vô sỉ bực này mà vẫn có thể nói ra được? Các ngươi hãy quay đầu nhìn thử dân chúng xung quanh xem, lúc Mẫn thị cầm quyền, trong bọn họ có nhà nào mà không có người chết vì đói, chết vì rét nào? Có nhà nào mà chưa từng chịu nỗi khổ bị ác quan ngang ngược ức hiếp giày vò? Còn ở mấy tháng từ lúc trẫm đăng cơ tới nay, trong kinh thành này đã có đêm nào mà dân bị lạnh đến phải khóc thét oán thán, trong biên giới Đoan triều này mỗi người đều có thức ăn, có được niềm vui sống. Ai cũng hiểu điều này, vậy mà các ngươi còn muốn để dân chúng phải trở lại thời kỳ mịt mù tăm tối của tiền Tấn? Trẫm thấy các ngươi rất lưu luyến đặc quyền được ức hiếp dân lành mà Mẫn thị đã cho các ngươi. Trẫm nói cho các ngươi biết, trọng khinh chân chính ra sao chắc chắn trong lòng vạn dân đều hiểu." Nàng đưa tay mạnh mẽ chỉ về phía chúng thí sinh, giọng nói vang vọng thức tỉnh, "Tất cả những sĩ tử hàn môn này tương lai sẽ dựa vào tài hoa của chính mình, đền đáp triều đình, đối xử tử tế với dân chúng. Ở trong lòng vạn dân, bọn họ mới chính là những người đáng giá được tôn trọng, đáng giá được lưu danh sử sách hưởng phúc ấm muôn đời. Còn những kẻ không bằng cầm thú tán tận lương tâm như các ngươi, mới cho là có tiền thì mới là tôn quý, coi dân chúng như cỏ rác, tùy ý giẫm đạp. Bây giờ trẫm nói cho các ngươi biết, nói cho vạn dân trong thiên hạ biết, Đại Đoan triều của trẫm tuyệt đối sẽ không cho phép tồn tại những kẻ sâu mọt khát máu như các ngươi."

Lời ấy khiến cho những sĩ tử hàn vi kia nghe mà nhiệt huyết sôi trào. Còn những tên gây rối lại thấy Trạm Hi đều chỉ nói về tiền Tấn tối tăm, quảng cáo rùm beng chiến công của mình, còn tiện thể mua chuộc lòng người, thế mà không hề nói một chữ tới việc nàng tà đạo trái luân thường. Những người này sao cho phép Trạm Hi được hàm hồ qua loa như vậy, một kẻ trong đó đặc biệt nâng cao giọng nói to, ha ha cười lạnh nói: "Mặc ngươi ăn nói khéo léo thế nào, cũng chẳng thể thay đổi được bản tính yêu nghiệt của ngươi. Ngươi thân là nữ tử lại cưới một nữ tử khác làm vợ, mọi người hãy nói thử xem, đây không phải đảo lộn âm dương, làm trái với lẽ trời sao?"

Một kẻ khác nói càng ác độc hơn: "Nam nữ hòa hợp mới có thể nối dài dòng dõi. Ngươi chẳng những cưới dư nghiệt tiền triều, còn nói ả có mang huyết mạch của ngươi, tất cả mọi người hãy suy nghĩ thử xem, điều ấy có thể sao? Nhất định là ngươi mượn bụng sinh con, không chừng là dã chủng của nam nhân nào đấy. Nử tử lσạи ɭυâи vô sỉ bậc này cũng xứng làm hoàng đế của chúng ta sao?"

Rõ ràng là đang giữa tháng Ba mùa xuân ấm áp, vậy mà đột nhiên lại như trở về ngày đông rét lạnh giá băng.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Trạm Thị Vương Triều