Trác Ngọc

Chương 62: 19 năm trước, Thái Bình trấn biến mất


Editor: Miri

- -----------------------------------------------

Tần Diễn nghe được tiếng Phó Trường Lăng, khe khẽ thở dốc, một lát sau, hô hấp y từ từ bình lại, thu kiếm vào vỏ ném sang một bên, nhẹ nhõm hỏi: "Sao ngươi lại ở đây?"

Phó Trường Lăng thấy Tần Diễn ngồi dậy, sợ y không thích nên liền đứng dậy chờ ở một bên, cười cười nói: "Nghe thấy sư huynh lẩm bẩm trong mộng, nên lại đây xem một chút, vừa vặn thấy sư huynh đá chăn, sợ sư huynh cảm lạnh."

Nghe từ "đá chăn", Tần Diễn hơi cứng lại chút, qua một lát: "Không sao. Ta mơ thấy ác mộng, ngươi cứ ngủ đi."

Phó Trường Lăng quan sát y một chút, do dự hỏi: "Ác mộng sao? Không biết sư huynh mơ thấy gì?"

Tần Diễn không nói chuyện, dựa vào trên giường, hình như hơi mệt mỏi. Phó Trường Lăng nói tiếp: "Vừa rồi ta vẫn luôn nghe sư huynh gọi sư phụ, hay là sư huynh mơ thấy sư phụ gặp chuyện?"

"Không có gì." Tần Diễn mệt mỏi lên tiếng, "Ngươi ngủ trước đi, ngày mai còn phải lên đường."

Phó Trường Lăng đáp ứng, hắn xoay người ra ngoài, đi được vài bước lại nhịn không được quay đầu lại, liền thấy Tần Diễn nửa nằm trên giường, nhắm mắt lại, ánh trăng lạnh như sương trắng ngưng ở trên người y, khiến cho toàn thân y hiện ra chút nét cô tịch, một mình đi qua thế gian này.

Phó Trường Lăng nhìn người kia, bỗng chốc nhớ tới bản thân đời trước sau khi y chết, hắn ngủ ở trong Lãm Nguyệt cung này, vừa mở mắt đã thấy bóng dáng kia.

Hắn nhịn không được quay bước trở về, đứng ở trước người Tần Diễn. Tần Diễn nhận ra hắn trở về, mở đôi mắt mông lung mơ màng: "Sao lại trở về?"

"Sư huynh," hắn cầm đệm hương bồ lại đây, ngồi quỳ trên mặt đất, nghiêm túc nói, "Ngươi kể một chút ta nghe ác mộng của ngươi."

"Có cái gì hay mà kể?"

"Nói ra," Phó Trường Lăng nhìn y, trong mắt đều là chân thành tha thiết, "Tâm tình một người, liền có hai người chia sẻ."

Tần Diễn không nói gì, y lẳng lặng nhìn Phó Trường Lăng, qua hồi lâu mới chậm rãi nói: "Ngươi không cần như thế."

"Không liên quan chuyện ta thích ngươi," Phó Trường Lăng biết y lo lắng cái gì, quyết đoán nói, "Hôm nay dù là Minh Ngạn, Vân Vũ, hoặc là Tạ sư tỷ, ta đều sẽ hỏi một câu đó. Tính đi tính lại, ngươi vẫn là sư huynh đệ của ta, không phải sao?"

Tần Diễn im lặng, Phó Trường Lăng lẳng lặng chờ, cứ như nếu Tần Diễn không nói câu nào, hắn sẽ không đi

Tần Diễn không đuổi hắn đi lập tức khiến cho Phó Trường Lăng có thêm nhiều dũng khí, hắn lẳng lặng ngồi, sau một hồi, hắn rốt cuộc nghe được tiếng Tần Diễn.

"Ta mơ thấy sư phụ chết."

Tần Diễn nhắm mắt lại, thanh âm khàn khàn.

Phó Trường Lăng ừ một tiếng, sau đó nghe Tần Diễn nói: "Ban đầu ta đứng trên một cây cầu, ta bung dù chờ người. Kỳ thật ta cũng biết người nọ sẽ không tới, nhưng đi qua đi lại, vẫn nhịn không được muốn chờ hắn."

Phó Trường Lăng ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm trầm. Hắn bỗng nhiên hiểu ra giấc mộng của Tần Diễn có lẽ không phải chỉ là mộng.

Hắn là người trở về từ kiếp trước, liệu có khi nào Tần Diễn sẽ thấy kiếp trước của mình ở trong mộng?

Hắn có chút sợ hãi, nhất thời cũng không biết Tần Diễn biết mấy chuyện này tốt hơn, hay vẫn là không biết sẽ tốt hơn. Hắn liền lẳng lặng nhìn chăm chú vào Tần Diễn, nghe Tần Diễn tiếp tục nói: "Sau đó có người truyền âm cho ta biết, nói sư phụ xảy ra chuyện, kêu ta gấp gáp trở về. Ta vội vàng chạy trở về, trời hạ mưa to, bóng đêm bao phủ, ở trong mưa bụi, cái gì đều thấy không rõ."

"Ta chạy về Vấn Nguyệt cung, bên ngoài cung không một bóng người."

Tần Diễn ngừng nói, có chút nghẹn ngào, Phó Trường Lăng không quấy rầy y, chỉ nghe y nói: "Ta vào trong, thấy sư phụ nằm ở trên giường, ta muốn hỏi ngài ấy sao rồi, nhưng vừa tới trước giường ngài, thân thể ngài liền nát."

"Sau đó thật nhiều người ùa vào, nói ta là hung thủ......"

Phó Trường Lăng nghe y nói, trong lòng trầm lại.

Hắn cảm thấy đây hẳn không phải chỉ là mộng, nhưng nếu đây không phải là một giấc mộng, vậy thì đối với Tần Diễn đời trước, tận mắt nhìn thấy ân sư chết ở trước mặt, lại bất lực bị vu hãm thành hung thủ, lọt vào hoàn cảnh như vậy, không khỏi quá mức thảm thiết.

Phó Trường Lăng vực dậy tâm tình, nhịn không được hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Không còn gì nữa."

Tần Diễn khàn khàn nói: "Chính là cứ một lần lại một lần, ta thấy đi thấy lại sư phụ chết. Ta không ở lại được, cũng không có cách nào."

"Ngươi......" Phó Trường Lăng biết mình hỏi câu này cũng sẽ không có câu trả lời, lại vẫn phải hỏi, "Ngươi báo thù sao?"

Tần Diễn khựng lại, Phó Trường Lăng rũ mắt, không đợi Tần Diễn trả lời, liền nói tiếp: "Hoặc là nhìn thấy bộ dáng hung thủ?"

Nghe hắn hỏi thế, Tần Diễn xác định xong Phó Trường Lăng chưa phát hiện chuyện y cũng trùng sinh, liền thả lỏng một chút, lắc đầu nói: "Không thấy."

Phó Trường Lăng gật đầu, hắn giương mắt nhìn về phía Tần Diễn, thấy thần sắc y đã bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn do dự một lát mới nói: "Sư huynh, những việc này sẽ không phát sinh, đều chỉ là mộng."

"Ta biết." Tần Diễn gật đầu, "Ta nói ra, tức là đã không bỏ trong lòng, ngươi không cần lo lắng."

Phó Trường Lăng ừ đáp lại, hắn thấy mặt y đúng là đã tốt hơn rất nhiều, cũng thả lỏng lại.

Mọi viện chỉ cần không giấu đi, nói ra, lập tức sẽ yên lòng hơn

Tần Diễn thấy Phó Trường Lăng không nói gì nữa, thấp thỏm lo âu trong lòng y cũng vơi đi, sau khi nói ra hết cũng trở nên trầm tĩnh lại. Y nhìn nhìn sắc trời, sau đó nói: "Trở về nghỉ ngơi đi, ta không sao đâu."

Lúc này Phó Trường Lăng không chối từ nữa, hắn theo tiếng của y đứng dậy, cáo lui với Tần Diễn. Hắn xoay người quay về phòng mình, đi tới cửa, hắn nghĩ nghĩ, vẫn là quay đầu lại: "Sư huynh."

Tần Diễn ngẩng đầu, nhìn về Phó Trường Lăng đang đứng ở cửa, Phó Trường Lăng mím môi, chậm rãi nói: "Trong mộng, ngươi là đứng ở Luân Hồi kiều chờ ta, ta có đi."

Tần Diễn kinh ngạc nhìn Phó Trường Lăng, hắn gượng cười: "Giấc mộng kia, nửa đầu là thật. Lúc ấy ta đi Luân Hồi kiều, nhưng đi được nửa đường, ta nghe phụ thân xảy ra chuyện, liền vội vàng trở về."

"Sau đó trước khi chết, ta nghe nói ngươi đi qua nơi này, vậy nên ta đi."

"Ta chết ở nơi đó, nợ ngươi...không, nợ ngươi đời trước một ước định," Phó Trường Lăng càng cười tươi hơn, thanh âm lại mang theo vài tiếng nghẹn ngào, "Ta lấy mạng trả lại."

Tần Diễn ngơ ngác nhìn Phó Trường Lăng. Phó Trường Lăng vốn dĩ phải đi, lại đột nhiên nhớ tới: "Bất quá, mấy chuyện sau trong mộng ngươi không xảy ra. Sư phụ của ngươi sau đó sống khá tốt, ngươi yên tâm. Có ngươi ta bảo vệ, sư phụ sẽ không sao."

Biểu tình Tần Diễn, từ kinh ngạc lúc ban đầu dần dần khôi phục bình tĩnh, tới cuối khi y nhìn Phó Trường Lăng, y nhất thời cũng không biết nên đáp lại hắn thế nào.

Là thật hay giả, trong lòng y rõ ràng hơn ai hết.

Chỉ là Phó Trường Lăng làm gì cũng đều nghĩ cho y, dù chỉ là khiến y lo lắng cũng không muốn, lại là ngoài ý liệu của y.

Y không dám nhìn Phó Trường Lăng, sợ bại lộ chuyện bản thân đã sớm vạch trần sự thật hắn vì mình mà cẩn thận lấp liếm, chỉ có thể khẽ nói: "Đa tạ ngươi."

Phó Trường Lăng cười cười, hắn thấy thần thái Tần Diễn trở nên tốt hơn nhiều rồi, nhẹ giọng chúc: "Mộng đẹp."

Sau đó, hắn xoay người đi ra ngoài.

Chờ trở về phòng rồi, hắn nằm ở trên giường, mở mắt không ngủ nổi.

"Sao lại không ngủ?"

Tiền bối nhẹ giọng mở miệng, Phó Trường Lăng bình tĩnh nhìn nóc nhà, qua hồi lâu, hắn chậm rãi nói: "Tiền bối."

"Sao?"

"Ta phát hiện, ta càng hiểu biết Tần Diễn, càng cảm thấy ta và y xa nhau hơn."

Tiền bối không nói gì, Phó Trường Lăng nhắm mắt lại, cười cười, hơi có chút bất đắc dĩ nói: "Người nói xem, kiếp trước chắc y hận ta lắm."

"Nếu ta là y," thanh âm nàng vang lên, "Ta sẽ không hận ngươi."

"Đã vậy," Phó Trường Lăng vẫn duy trì nụ cười, nghẹn ngào đáp, "Ta phải tự hận bản thân thôi."

Tiền bối cứ như bị hắn làm cho khó mở lời, không hề khuyên bảo. Phó Trường Lăng nhắm mắt lại, cũng không biết đã ngủ hay không ngủ.

Một đêm qua đi, lúc Phó Trường Lăng còn đang ngủ, bên ngoài liền truyền đến tiếng nói chuyện. Hắn mơ màng thức dậy, dụi mắt đi tới cửa, liền thấy Thượng Quan Minh Ngạn đứng ở đó nói chuyện với Tần Diễn.

"Sư tỷ đã bế quan, kêu đệ đi theo Đại sư huynh. Đệ đi tới đó cũng coi như một dịp rèn luyện. Huống hồ Thẩm huynh đã là tu sĩ Hóa Thần rồi, tu luyện rất quan trọng. Mấy chuyện vặt vãnh trên đường cũng cần người xử lý, hiện tại không có Vân sư huynh, đệ tất nhiên phải theo hầu hạ."

Thượng Quan Minh Ngạn liên tha liên thiên, lời trong lời ngoài, đơn giản đều là cầu Tần Diễn dẫn hắn ra ngoài đi chung.

Tần Diễn nghe hết từ đầu tới cuối, cau mày, sau một hồi chỉ nói: "Chuyến này quá mức nguy hiểm."

Thượng Quan Minh Ngạn dừng một chút, Phó Trường Lăng dụi mắt, ngáp nói: "Minh Ngạn, ngươi cũng chạy qua chạy lại một thời gian rồi, vẫn nên ở lại nghỉ ngơi đi."

Thượng Quan Minh Ngạn cắn chặt môi, qua hồi lâu, hắn giương mắt trịnh trọng nhìn Tần Diễn: "Sư huynh, Vân sư huynh là do đệ bỏ rơi, dù có phải liều mạng, đệ cũng phải đi. Nếu sư huynh không cho Minh Ngạn đi theo, Minh Ngạn có tay có chân cũng sẽ tự đi."

Hắn đã nói tới mức này thì cũng không thể cự tuyệt nữa. Tần Diễn cùng Phó Trường Lăng nhìn nhau liếc mắt một cái, Phó Trường Lăng thấy Tần Diễn do dự, thở dài nói: "Thôi thôi, để hắn đi thôi. Đừng nhìn hắn trông ôn ôn hòa hòa, nhưng thật ra rất bướng bỉnh."

Phó Trường Lăng đã mở miệng, Tần Diễn nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn là gật đầu: "Được."

Thượng Quan Minh Ngạn nghe vậy thì thở ra một hơi, mặt lộ vẻ tươi cười nói: "Đệ đã chuẩn bị tốt rồi, không biết sư huynh tính khi nào khởi hành?"

"Tu Phàm."

Tần Diễn quay đầu nhìn về phía Phó Trường Lăng: "Chừng nào ngươi chuẩn bị xong?"

Ngữ khí y nghe không ra vui giận, nhưng Phó Trường Lăng lập tức hiểu nếu hắn còn lề mề nữa, Tần Diễn sợ là sẽ lập tức sai Đại Hoa ra hầu hạ hắn.

Cảm giác sợ hãi bị Đại Hoa truy đuổi nổi lên trong lòng, hắn vội đáp: "Xong liền."

Nói xong, hắn vọt vào trong phòng, nhanh như gió chải chuốt bản thân, gói ghém đồ đạc, mang bọc tư trang lên đứng ở sau Tần Diễn, nói: "Sư huynh, đã xong."

Tần Diễn gật đầu, ngự kiếm bay đi. Ba người đi Vấn Nguyệt cung từ biệt với Giang Dạ Bạch trước, Giang Dạ Bạch không gặp bọn họ, nhờ Tang Kiền Quân canh giữ ở cửa chuyển giao cho họ một họa đồ phong ấn.

"Cung chủ vẽ trương phong ấn này xong thì kiệt sức," Tang Kiền Quân bình tĩnh nói, "Hiện tại đã bế quan tĩnh dưỡng, họa đồ phong ấn này giao cho các ngươi, các ngươi đi trước đi."

Tần Diễn nghe thấy hai chữ "Bế quan" liền có chút mất bình tĩnh, y nhận lấy trận pháp, bất động một hồi thật lâu. Lát sau, y do dự ngẩng đầu: "Ta có thể gặp sư phụ một lần không?"

Tu sĩ bế quan, trừ phi xuất quan, sẽ không có thời gian gặp người. Nói xong câu này, Tần Diễn cũng cảm thấy yêu cầu của mình hoang đường. Y hít sâu một hơi, hành lễ nói: "Mong Tang sư thúc chăm sóc sư phụ."

"Yên tâm đi."

Tang Kiền Quân đáp lại y: "Các ngươi cứ ra ngoài làm phận sự, Hồng Mông Thiên cung sẽ không xảy ra chuyện."

Tần Diễn ừ một tiếng, sắc mặt âm trầm không giảm nửa phần. Phó Trường Lăng ở phía sau ho nhẹ một tiếng, tiếp lời: "Sư thúc, vậy đệ tử cáo từ trước."

"Ừ." Tang Kiền Quân gật đầu nói, "Đi đi."

Phó Trường Lăng hành lễ, lặng lẽ nắm lấy tay áo Tần Diễn, thấp giọng nói: "Sư huynh, đi thôi."

Tần Diễn bị Phó Trường Lăng kéo đi, cũng hành lễ với Tang Kiền Quân, sau đó mang theo Thượng Quan Minh Ngạn, cùng nhau lên Phi Chu rời đi.

Theo kí ức của Phó Trường Lăng, một tháng sau, Việt phu nhân sẽ xuất hiện ở Thái Bình trấn để ám sát kế mẫu Việt Tư Hoa của hắn, nếu Vân Vũ thật sự nằm trong tay Việt phu nhân, vậy thì đầu tiên phải tìm bà ta trước.

Vì thế không cần thương lượng, điểm đến đầu tiên chính là Thái Bình trấn.

Thái Bình trấn nằm ở giao giới lãnh địa Việt thị và Phó thị, thuộc về khu vực không ai quản thúc, bởi vì dân cư thưa thớt nên không được vẽ trên họa đồ. Nếu không phải năm đó Việt Tư Hoa chết ở đấy, sợ là cũng sẽ không có ai biết đến nơi này.

Nhưng dù năm đó bà ta có chết ở đấy, Phó Trường Lăng cũng không tới đó, chỉ mơ hồ nhớ nó nằm ở hướng nào, cứ nhắm hướng đó mà đi.

Phi Chu bay chầm chậm qua nửa tháng, gần tới lãnh thổ biên giới, nơi này không có địa đồ cụ thể, nên ba người chỉ có thể hạ Phi Chu xuống, bắt đầu đi bộ dần dần tới trấn nhỏ, dọc đường hỏi thăm.

Nhưng điều kỳ quái chính là gần như không ai biết có cái trấn này tồn tại, hỏi thăm gần mười ngày cũng không gặt hái được gì. Phó Trường Lăng chỉ có thể dán bố cáo, dùng số lượng lớn linh thạch để truy tìm, sau đó vừa tự tìm khắp nơi, vừa ôm cây đợi thỏ.

Tìm hết khoảng mười ngày, ba người gần như bỏ cuộc thì một nữ tử tìm tới cửa.

Lúc nàng tới là đêm mưa, người trong khách điếm gần như đều đã ngủ. Thượng Quan Minh Ngạn đang chơi cờ với Tần Diễn, Phó Trường Lăng sang phòng bếp làm ba chén nước đường. Lúc hắn trở về vừa leo lên lầu hai, liền thấy một nữ tử đứng ở trước cửa phòng Tần Diễn.

Nàng khoác một thân áo choàng màu đen, hình như đang cố ý giấu đi khuôn mặt, nhìn dáng người có vẻ vô cùng mảnh khảnh, hẳn là một nữ tử còn xuân sắc.

Phó Trường Lăng dừng bước chân, sửng sốt nhìn nữ nhân đang đứng đó. Đối phương ngẩng đầu lên, vội vàng lướt mắt qua nhìn hắn, sau đó cuống quít xoay người rời đi. Phó Trường Lăng vội gọi nàng lại: "Chờ chút! Là tới lãnh thưởng sao?!"

Phó Trường Lăng vốn chỉ là muốn thử nàng.

Dù sao đã hơn nửa đêm, một nữ tử đi tới tìm mình, chuyện này nghĩ thế nào cũng đều quá quỷ dị. Tần Diễn cũng không phải người đi trêu chọc đào hoa, nghĩ tới nghĩ lui, nữ nhân này nếu không phải tới lãnh thưởng, thì chỉ có thể là tới lấy mạng.

Phó Trường Lăng gọi nàng như vậy, nữ nhân kia liền đứng lại. Phó Trường Lăng vội vàng chào đón: "Cô nương, nếu cô không ngại, không bằng đi vào nói chuyện?"

Phó Trường Lăng nói xong lại cảm thấy không ổn, trong phòng có ba nam nhân to đùng bên trong, đêm hôm khuya khoắt kêu một cô nương vào phòng, thấy thế nào cũng đều không đúng lắm, liền vội vàng sửa lời: "Nếu không thì tới đại đường......"

Nói còn chưa dứt lời, cửa phòng Tần Diễn đã mở. Tần Diễn đứng ở cửa, nàng kia ngơ ngác nhìn qua, Tần Diễn nhìn chằm chằm nàng kia, chỉ nói: "Tiện vào sao?"

Nữ tử nhìn thoáng qua bốn phía, thấy xung quanh không có ai, cắn răng gật đầu, sau đó cùng họ đi vào.

Tần Diễn nháy mắt ra hiệu cho Phó Trường Lăng, hắn vội vàng vọt vào phòng trước khi Tần Diễn đóng cửa, tay cầm chén nước đường ổn định vững vàng, nhếch miệng cười với Tần Diễn: "Sư huynh, uống nước đường?"

"Đưa cho vị cô nương này."

Tần Diễn hất cằm, sau đó đến cạnh bàn, cùng nàng kia nói: "Mời ngồi."

Lúc y giơ tay cũng thuận tiện mang theo một làn gió ấm, hong khô chỗ áo ướt do nước mưa của cô nương nọ. Nữ tử kia cảm thấy cơ thể ấm lên thì ngẩn người một thoáng, ngay sau đó cúi đầu khàn khàn bảo: "Làm phiền tiên sư."

"Cô nương biết Thái Bình trấn ở đâu sao?"

Tần Diễn ngồi xuống, Phó Trường Lăng đặt hai chén nước đường trước mặt Tần Diễn và nữ tử kia. Tần Diễn không có hứng thú uống, nhìn chằm chằm nàng kia, đi thẳng vào vấn đề: "Nếu cô nương có thể báo ra nơi Thái Bình trấn, mười trung phẩm linh thạch này lập tức dâng lên cho cô nương."

Nghe vậy, nữ tử hít sâu một hơi, nàng nâng tay kéo mũ trùm, lộ ra khuôn mặt thanh tú của nàng.

Bề ngoài của nàng thật sự gầy gò, cứ như cả ngày không thấy ánh mặt trời, làn da trắng đến quỷ dị.

"Nô gia họ Quan," nàng mở miệng, âm điệu có chút khàn khàn, có vẻ như bị nhiễm phong hàn, chậm rãi nói, "Là trưởng nữ của chủ tiệm quan tài Thành Đông. Mười chín năm trước, ta quả thật đã từng đi Thái Bình trấn."

"Mười chín năm trước?"

Thượng Quan Minh Ngạn nghi ngờ: "Sau này không đi qua nữa?"

"Sau này, nơi đó biến mất."

- -------------------------------------

Lời Editor:

Thật ra người đáng nghi nhất là người truyền âm cho Tần Diễn chứ nhỉ...chẳng lẽ Tần Diễn không biết người truyền âm là ai?

Theo mốc thời gian thì ngay sau đó A Diễn trở thành ma tu, có ba khả năng là bị mất Kim Đan nên cần tu cách khác (vì làm gì có cái Vãng Sinh hoa thứ hai), hai là có ai dụ vào vì biết kẻ thù nằm bên chính đạo, ba là nằm vùng....nhưng nằm vùng thì không thể nào đi lên làm Ma Quân....

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Trác Ngọc