Trác Ngọc

Chương 16: Chúng ta cùng cố gắng, không chừng hai người đã đủ?


Editor: Miri

- -------------------------------------------------------

Khi Tần Diễn nói lời này, trong mắt đã chứa vài phần cảnh cáo. Phó Trường Lăng giật mình một cái, vội vàng đáp: "Bọc lại! Ta đây lập tức đi bọc hắn."

Nói là làm, dây trói tiên từ trong người Phó Trường Lăng nhảy ra, hắn cẩn thận nói với Yến Minh: "Yến công tử, ngươi ngàn vạn lần đừng nóng giận. Kỳ thật chúng ta đều là người tốt, chỉ là muốn nói chuyện với ngươi thôi."

Hắn vừa nói vừa dùng dây thừng trói Yến Minh lại. Y bị Tần Diễn chĩa kiếm nên gắt gao trừng mắt nhìn Tần Diễn, một đôi mắt trắng đen phân rõ tràn đầy tức giận ẩn bên trong.

Phó Trường Lăng cột chặt người rồi, Tần Diễn mới thu kiếm. Y xoay người sang chỗ khác, nói với Phó Trường Lăng: "Khiêng trở về."

Nói xong, Tần Diễn lập tức quay đầu đi về trước. Phó Trường Lăng quay đầu, nhìn Yến Minh trong mắt ngập tràn cảnh giác, tựa hồ chỉ cần hắn tới gần một bước sẽ lập tức cắn lưỡi tự sát. Hắn thở dài, vừa khiêng Yến Minh lên, vừa lải nhải giải thích nói: "Ngươi tin ta, ta thật sự là người tốt, ngươi tin...ui da!"

Tần Diễn thuê một chiếc xe ngựa dừng ở bên ngoài nhà trọ, chỉ đứng đó chờ. Phó Trường Lăng dùng Ẩn Thân Phù khiêng Yến Minh ra, ném người vào bên trong rồi ngồi ở đối diện Tần Diễn, chậm rãi hiện ra thân hình.

Trên tay hắn giờ mang thêm một dấu răng to đùng, khiến hắn phải cúi đầu thổi miệng vết thương, dáng vẻ đau khổ không thôi. Yến Minh bị ném ở trong góc, lần này cả miệng y cũng bị trói lại, coi như là đã thật sự "Bọc chẳng chừa chỗ nào".

Phó Trường Lăng vừa thổi miệng vết thương vừa nói: "Ui cha...... Tiểu tử này cũng thật ngoan độc."

Vừa nghe lời này, trong mắt Yến Minh tức khắc đều là tức giận, lăn lộn bò về phía hắn, có vẻ còn muốn cắn thêm lần nữa. Tần Diễn giương mắt nhìn về phía Phó Trường Lăng, cảnh cáo nói: "Để ý lời nói."

"Rồi rồi rồi," Phó Trường Lăng vội vã xin lỗi, "Ta nói không đúng, ta sai rồi. Nhưng mà đạo hữu," Phó Trường Lăng quay đầu nói, "Ngươi cắn người thì cũng phải phân biệt trắng đen trước. Một chút cơ hội nói chuyện cũng không cho, ngươi ngày thường ở Tiên giới sống như thế nào hả? Còn chưa bị đánh chết mà sống tới bây giờ sao?"

"Ngươi cũng chưa bị đánh."

Tần Diễn nhàn nhạt mở miệng, Phó Trường Lăng quay đầu nhìn Tần Diễn, miệng muốn mắng người, nhưng đối diện với ánh mắt thanh thanh lãnh lãnh cùng thanh kiếm trong tay y, hắn nghẹn rồi lại nghẹn, rốt cuộc chỉ nói: "Đó là vì ta biết cách nói chuyện với người khác!"

Còn cả vì trong phần lớn tình huống, người khác quả thật không dám đánh hắn.

Tần Diễn không nói gì nữa, lấy sự im lặng bày tỏ mình không đồng tình với hắn.

Ba người ngồi ở trong xe ngựa, lắc lư trở về Ngô phủ. Trở lại Ngô phủ rồi, Phó Trường Lăng khiêng Yến Minh về phòng, để y bị trói ngồi quỳ ở đối diện bàn. Sau đó, ba người ngồi cùng nhau mặt đối mặt, im lặng hết một hồi, Phó Trường Lăng mới mở miệng nói: "Đạo hữu, ta xin phép xưng danh, ta là Phó Trường Lăng, còn y tên Tần Diễn. Ngươi hẳn là cũng nhận ra bọn ta giống ngươi, đều là tu sĩ vào nhầm Tuyền Ki mật cảnh."

Tu sĩ vào nhầm Tuyền Ki mật cảnh khác với dân chúng sống trong đây, chủ yếu thể hiện ở trên đôi mắt. Người trong mật cảnh không có đồng tử, nhưng đôi mắt của ba người họ đều là có hai màu trắng đen, xác nhận thân phận cũng không phải việc khó.

"Ta biết."

Yến Minh nhìn bọn hắn chằm chằm: "Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

"Chúng ta tìm được cách ra khỏi mật cảnh, nhưng cần phải có tòa tháp hiện đang trong tay ngươi. Nếu ngươi nguyện ý giao tháp cho chúng ta, chúng ta có thể phối hợp cùng ra khỏi mật cảnh." Phó Trường Lăng tận lực khiến ngữ khí của mình mang vẻ ôn nhu bình đạm, để cho Yến Minh có ấn tượng tốt với hắn.

Nhưng mà Yến Minh nghe xong lời này, hoài nghi trong mắt cũng không giảm, trái lại còn tăng thêm, Tần Diễn ngồi ở một bên, thẳng thắn mở miệng: "Hoặc là chúng ta cũng có thể giết ngươi rồi giữ lại Linh Lung Tháp."

Yến Minh bật cười trào phúng: "Đây gọi là lựa chọn sao?"

"Phải," Tần Diễn giương mắt nhìn y, "Ngươi có thể chọn đi tìm chết."

Phó Trường Lăng nghe vậy thì lấy một tay đè lên ót, sau đó vùi hết cả mặt vào lòng bàn tay.

Xong rồi, ấn tượng tốt về hắn trong lòng Yến Minh đều đi tong rồi.

Nhưng thần kỳ nhất là sau khoảnh khắc im lặng, Yến Minh vậy mà lại thập phần thức thời gật đầu: "Được."

Được một tiếng "được" này, Tần Diễn nhìn về phía Phó Trường Lăng, bảo: "Gỡ trói."

Phó Trường Lăng nhanh chóng vươn tay về phía trước, Khổn Tiên Thằng trên người Yến Minh lập tức được thu hồi. Sau khi Yến Minh được cởi trói, Tần Diễn nhìn y sửa sang lại y phục, cung kính nói: "Xin hỏi tôn danh các hạ."

Yến Minh ngước mặt nhìn y, hành lễ: "Yến Minh."

Thần sắc Tần Diễn chợt động, không khỏi lặp lại một lần: "Yến Minh?"

Yến Minh gật gật đầu, khuôn mặt Tần Diễn lộ ra vài phần muốn dò xét: "Xin hỏi sư môn của ngươi ở đâu?"

"Gia sư ẩn cư núi sâu," Yến Minh suy xét lời nói, đáp lại Tần Diễn vô cùng trôi chảy, "Không tiện nói ra."

Lời này nhất quán với kí ức của Phó Trường Lăng. Hắn thấy Tần Diễn nhìn chằm chằm Yến Minh, không khí rõ ràng chẳng tốt chút nào. Hắn ho nhẹ một tiếng, vội nói: " Tần huynh, không thì trước tiên chúng ta cứ tìm Ngô tiểu thư, trao đổi một chút việc nên làm sau đó."

Tần Diễn nghe thế thì quay đầu nhìn Phó Trường Lăng chằm chằm hết một lúc, trong mắt tựa như đã thông suốt chuyện gì. Y gật gật đầu, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Sau khi Tần Diễn ra ngoài thì chỉ còn Phó Trường Lăng và Yến Minh ngồi ở trong phòng. Phó Trường Lăng do dự một lát, chậm rãi nói: "Y đấy, không giỏi nói chuyện cho lắm, cũng......không hẳn là người tốt, nhưng hiện tại y vô cùng tốt, ngươi không cần để tâm."

Yến Minh không nói lời nào, Phó Trường Lăng rót trà cho y rồi đẩy tách qua, nhất thời không biết mở miệng thế nào.

Trước mặt Yến Minh là Yến Minh, lại cũng không phải là Yến Minh trong kí ức của hắn. Hắn đột nhiên có chút không biết phải nói với Yến Minh thế nào, chỉ biết im lặng. Một lát sau, hắn lại nghe Yến Minh đang ngồi đối diện nói: "Ngươi giống như thật sự quen biết ta."

Phó Trường Lăng kinh ngạc ngẩng đầu, Yến Minh lẳng lặng nhìn, tựa hồ như đã phát hiện ra nghi vấn trong lòng hắn, bình tĩnh nói: "Ánh mắt ngươi thể hiện rõ điều đó. Chúng ta đã gặp qua sao?"

Phó Trường Lăng tiếp tục im lặng. Qua một lúc lâu, hắn mới gian nan lên tiếng: "Chúng ta đã gặp...từ rất lâu trước kia."

Nói xong, hắn lại nhoẻn miệng cười: "Ngươi đã cứu ta một mạng."

"Ta không nhớ rõ." Yến Minh nhíu mày, Phó Trường Lăng tự rót trà cho mình, "Chuyện qua lâu rồi, ngươi không nhớ cũng phải."

Yến Minh không nói lời nào, có vẻ đang nghiêm túc hồi tưởng lại. Phó Trường Lăng ho nhẹ một tiếng, phe phẩy cây quạt nói: "Sao ngươi lại đi vào mật cảnh?"

"Đang chấp hành nhiệm vụ từ sư môn," giọng Yến Minh to rõ lại bình đạm, "Lại vô tình lọt vào đây"

Phó Trường Lăng nghe xong thì gật gật đầu, lý do thoái thác này nhất quán với lời y nói năm đó. Hắn lại hàn huyên với Yến Minh trong chốc lát, y cẩn trọng cân nhắc lời nói, nhưng lời nói ra lại không quá khác với đời trước. Sau khi thăm dò đối chiếu xong, Phó Trường Lăng rốt cuộc thả lỏng, hoàn toàn tin rằng người trước mặt hắn bây giờ chính là người kia ở kiếp trước.

Nhưng sau khi xác định rồi, trái lại hắn còn cảm thấy có chút bối rối. Cứ coi như người này là Yến Minh đi, rồi sao?

Cảm tình của hắn với Yến Minh, thay vì nói là đối với chính bản thân Yến Minh, không bằng nói là đối với cảm tình của chính hắn trong quá khứ. Rốt cuộc đã 42 năm trôi qua, hắn đối với Yến Minh còn không quen thuộc bằng Tần Diễn.

Phó Trường Lăng không muốn suy xét cũng liền không nghĩ nhiều thêm câu nào, bâng quơ nói vài câu không lợi không hại với Yến Minh cho tới khi Tần Diễn dẫn Ngô Tư Tư đi đến.

Ngô Tư Tư vừa vào phòng đã dựng kết giới phòng ngừa người khác nghe trộm. Nàng đem ánh mắt nhìn xuống mặt bàn, thấy hộp gỗ đàn hương trên đó thì lập tức phấn chấn nói: "Đem về rồi sao?"

Nàng vừa dứt lời đã tiến tới phía trước, nhanh chóng mở hộp gỗ, để lộ ra đồ vật bên trong.

Bên trong là một cái tháp đồng nhìn qua vô cùng cũ kỹ. Phó Trường Lăng nhìn tháp đồng kia thì lập tức nhận ra - Linh Lung Tháp này chính là Tụ Linh Tháp mà hắn đã liều mạng cướp về đời trước.

Có ai ngờ quanh đi quẩn lại một hồi, Tụ Linh Tháp vẫn lọt vào tay hắn. Quả là chuyện số mệnh đã định tới thì sẽ phải tới, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Giống như Tuyền Ki mật cảnh này, dù hắn có tiến vào sớm hơn thì vẫn là phải tiến vào.

Phó Trường Lăng nhìn Ngô Tư Tư cao hứng đùa nghịch Tụ Linh Tháp, tay chống cằm, nhè nhẹ gõ mặt bàn. Ngô Tư Tư nhìn cái tháp một chút, xác nhận xem Tụ Linh Tháp này là thật hay giả, sau mới lên tiếng: "Linh Lung...à không, kỳ thật thứ đồ chơi này này tên Tụ Linh Tháp, chỉ là cái danh xưng này của nó quá mức khiến người để ý, cho nên bên ngoài đều gọi nó là Linh Lung Tháp. Bất quá chúng ta đều là người một nhà, vậy để ta nói thật cho các ngươi biết. Pháp khí này nguyên bản là của chủ nhân ta, giúp hắn trong khoảng thời gian ngắn có thể khiến linh khí hội tụ lại trong đây để người giữ tháp sử dụng. Chỉ cần người giữ tháp là Kim Đan hoặc Nguyên Anh thì sẽ đủ năng lực tinh lọc nhiều linh khí đủ để chính mình sử dụng. Nói cách khác," Ngô Tư Tư giương mắt nhìn về phía Phó Trường Lăng, "Dù ngươi chỉ là Kim Đan thì cũng có thể có được linh lực tương đương với Độ Kiếp."

Phó Trường Lăng nghe Ngô Tư Tư nói, tổng thể vẫn có một điểm sai.

Ngô Tư Tư nói không sai, nhưng vô luận là Kim Đan hay Nguyên Anh thì đều sẽ có giới hạn sử dụng. Nếu một người kỳ Kim Đan cưỡng ép sử dụng linh lực mà chỉ Độ Kiếp mới có thể dùng, thì viên kim đan cũng không giữ được. Đời trước hắn chính là vì vậy mới bị vỡ Kim Đan.

"Cho nên, ta muốn thu hồi thứ này cũng chỉ vì muốn các ngươi hỗ trợ. Phó đạo hữu," Ngô Tư Tư đặt Tụ Linh Tháp trước mặt Phó Trường Lăng, "Ngươi am hiểu trận pháp đúng không?"

Phó Trường Lăng gật gật đầu, hiện giờ ba người quanh hắn đều là kiếm tu, là pháp tu duy nhất ở đây thì tất nhiên hắn là người am hiểu trận pháp nhất.

"Ta có một cái "Thập Phương Tru Thần Trận", muốn dùng nó thì có thể phải cần ngươi sử dụng Tụ Linh Tháp." Ngô Tư Tư xong liền giao cho Phó Trường Lăng một quyển trục. Phó Trường Lăng nghe thấy tên trận pháp này thì mặt lập tức nghiêm trọng. Hắn tiếp nhận quyển trục, nghe Ngô Tư Tư nói tiếp: "Trận pháp này là do Diệp tôn giả giao cho chủ nhân ta, bảo là để đề phòng có chuyện xảy ra. Ta không thể sử dụng trận pháp, chỉ có thể giao cho Phó đạo hữu. Để khởi động trận pháp thì cần phải có ba người để thực hiện. Mấy ngày nữa là đến lễ hiến tế, thánh tôn của mật cảnh sẽ đến tế đàn để nhận cúng bái. Đến lúc ấy, ta sẽ đi thu hút lực chú ý của hắn, các ngươi liền nhân cơ hội đó mà bày trận."

Phó Trường Lăng im lặng. Hắn nhìn thoáng qua trận pháp này đã lập tức hiểu rõ, muốn khởi động đại trận lưu lại từ ngàn xưa này tuyệt đối không dễ dàng.

"Ngươi có lẽ nên kết đan trước."

Ngô Tư Tư nhíu mày, có chút sầu lo. Phó Trường Lăng suy đoán một lát liền hiểu Ngô Tư Tư đang lo điều gì, thẳng thắn nói: "Ngươi sợ lúc ta kết đan sẽ kinh động đến vị thánh tôn kia?"

Ngô Tư Tư gật đầu.

"Linh khí trong Tuyền Ki mật cảnh không nhiều, nếu ngươi muốn kết đan thì khó tránh khỏi việc phải mượn dùng Tụ Linh Tháp. Một khi sử dụng Tụ Linh Tháp rồi, lỡ hắn lại phát hiện chúng ta trước khi làm gì thì sẽ thất bại trong gang tấc."

"Vậy thì tạm thời không kết."

Phó Trường Lăng quyết đoán nói: "Chúng ta giờ cứ chuẩn bị chút đồ đạc bày trận cần thiết đã"

"Ngươi không có Kim Đan," Ngô Tư Tư ủ rũ nói, "Đến lúc đó làm sao sử dụng được trận pháp lớn như vậy."

"Chỉ là Kim Đan mà thôi," Phó Trường Lăng xòe xòe quạt ra, mặt đầy vô tâm bảo, "Đến lúc đó, vừa đánh vừa kết đan là được."

Mọi người: "......"

Ngô Tư Tư quay đầu, nhìn về phía Tần Diễn: "Tần đạo hữu, không thì một mình hai chúng ta thương lượng với nhau. Không chừng chỉ cần cố gắng thêm một chút thì hai người cũng có thể làm thành công trận pháp này, nhỉ?"

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Trác Ngọc