Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 91


Chương 91

Nhìn đứa trẻ thật dễ thương làm sao.

Bánh bao nhỏ đó là con gái của anh, có khuôn mặt tròn giống hệt mẹ, chẳng trách anh lại cảm thấy rất thân thiết khi nhìn thấy cô gái nhỏ đó ở sân bay.

Còn có hai thằng nhóc thối, quậy phá đến mức dám hack trang của công ty anh, bản lĩnh cũng không nhỏ giống như anh, không hổ là con anh.

Nhìn cảnh tượng ba cái bánh bao nhỏ vây quanh Thi Nhân, đầu óc anh trống rỗng, nếu không phải ở trên lầu có lẽ anh sẽ không kiềm chế được mà lao tới.

Một người đàn ông hơn ba mươi lại không bình tĩnh như một cậu bé. Vợ con anh, cứ nghĩ đến là anh lại cảm thấy lồng ngực như được lấp đầy một thứ gì đó.

Tính toán một chút, bởi vì cô sinh ba đứa nhỏ, mấy năm nay anh không ở bên cạnh cô, một người lớn mang theo ba đứa nhỏ nhất định không dễ dàng.

Vừa rồi anh đã nhìn thấy, đứa nhỏ khiến cô toát mồ hôi hột sau khi ăn sáng.

Cô hận anh cũng đúng, cho nên muốn trả thù muốn xả giận anh cũng nhịn, không phải nói cô bị chụp mấy tấm ảnh phá hoại nhân phẩm đàn ông, chỉ cần có mỗi cô nhìn thấy thì không quan trọng, vì cô là vợ của anh.

Ánh mắt của cô trợ lý lúc nào cũng phức tạp, buổi sáng hôm đó lúc cô đi tìm ông chủ, lại không thấy cảnh hỗn loạn như trong tưởng tượng, mà sắc mặt ông chủ lại như đang rất muốn giết người.

Trên giường còn rất nhiều công cụ, có vẻ như chúng đã được sử dụng.

Tuy nhiên khuôn mặt ông chủ đen xì cả một ngày, không ai dám chọc vào, cũng không dám hỏi rằng rốt cuộc đêm, đó đã xảy ra chuyện gì. Thế mà anh lại sợ vợ!

Thi Nhân lái xe rời khỏi nhà, cô phát hiện ngõ nhỏ vẫn bị nhà hàng xóm chặn.

Cô hơi nóng nảy, hạ cửa xe xuống: “Có ai không, cho xe tôi qua được không, tôi không có thời gian.”

Chẳng mấy chốc một bà lão xuất hiện trong nhà: “Không rộng như vậy à? Không có mắt à! Nếu là có bản lĩnh thì đừng có thuê phòng, tự đi mà mua.”

Cạch, cửa đóng lại.

Thi Nhân cắn răng, đường hẹp vậy làm sao cô đi được?

Người đàn ông cứ nhòm ngó trên lầu đột nhiên mặt đen lại: “Lão Tiếu, dẫn người tới ném chiếc xe kia đi.”

Chặn đường công cộng, chẳng có đạo đức gì cả.

Con đường của vợ anh, người nào có thể tùy tùy tiện tiện mà chặn lại?

“Vâng, cậu ba.”

Lão Tiếu lập tức sắp xếp vệ sĩ áo đen đi qua, anh sẽ không lộ diện, vì sợ bị nhận ra.

Khi Thi Nhân đang gấp, bỗng nhiên bên cạnh có mấy người to lớn đi ra, một người trong đó cưỡi xe máy, điên cuồng ấn còi.

Bà lão hàng xóm lại bước ra: “Ôn ào gì thế, một cái xe máy nát vụn cũng không biết ngại mà bấm, nhà chúng tôi là xe BMW, nếu cô đụng hỏng thì một tháng lương của cô cô bồi thường nổi không?”

Thi Nhân rất tức giận, những người này là ai vậy chứ?

Rõ ràng xe của bọn họ chặn đường mà lại còn mắng chửi người rất chí khí hùng hồn, chạy xe BMW thì xuất sắc lắm sao?

Tuy nhiên, một giây kế tiếp, một người to lớn mặc áo đen đồng thời đi tới, lật ngược chiếc BMW của đối phương.

Đúng, lật bằng tay không.

Thi Nhân hoàn toàn choáng váng, đây có phải đang đóng phim không?

Bà lão lập tức sợ hãi, hét lên: “Các người làm cái gì đấy, lũ ăn cướp này, tao gọi cảnh sát đến bắt chúng mày giờ!”

Người đàn ông mặc đồ đen ném danh thiếp qua, rồi lái xe máy đi.

Khi Thi Nhân định thần lại thì người đàn ông mặc đồ đen đã biến mất, nếu không phải chiếc BMW vẫn đang nằm lật ngửa thì cô còn tưởng đó chỉ là ảo giác.

Tuy nhiên cuối cùng cũng có người dạy dỗ đối phương.

Thi Nhân đang vội đi làm nên đã phóng xe đi, còn ác nhân tự có ác nhân trị.

Trên lầu của căn nhà kế bên, Tiêu Khôn Hoằng nói với vẻ mặt ủ rũ: “Sai người đi xử lý ngay, tôi không muốn nhìn thấy họ sống ở đây nữa. Hàng xóm đạo đức không tốt rất dễ ảnh hưởng đến sự lớn lên của con cái.”

Trợ lý gật đầu: “Vâng.”

“Còn nữa, hãy kiểm tra tất cả các biệt thự gần đó cho tôi, gia đình nào có bối cảnh không tốt, thoạt nhìn giống như người xấu thì đều đuổi đi hết, mua phòng cho tôi. Tôi không muốn nhìn thấy chuyện giống như sáng sớm hôm nay lần thứ hai.”

Trợ lý dừng một chút, rồi OK không thành vấn đề.

Một tên đàn ông già cô đơn lẻ loi đã năm năm đột nhiên có vợ con thì kích động cũng là lẽ bình thường.

Tiêu Khôn Hoằng hài lòng thu tầm mắt lại, sau đó bàn giao: “Phái thêm ít người đi xem đứa bé một chút.”

Anh cũng phải đi làm.

Từ giờ trở đi anh phải cố gắng kiếm tiền mua sữa bột, đây là một nhiệm vụ nặng nề.

Lúc xế chiều, Tiêu Khôn Hoằng đang họp, vẻ mặt anh nghiêm nghị không giận mà uy, những người có mặt đều run lên vì sợ có chuyện.

Trợ lý vội vội vàng vàng đi tới, ghé vào lỗ tại Tiêu Khôn Hoằng: “Bên Thiên Thượng số một có chuyện.”

Tiêu Khôn Hoằng lập tức đứng lên, quay đầu nhìn cấp dưới: “Trong vòng một ngày, tôi muốn nhìn thấy kết quả.”

Sau đó anh vội vội vàng vàng đi ra phòng họp: “Bên kia làm sao vậy?”

“Các cậu chủ nhỏ hình như tranh thủ giờ nghỉ trưa chuẩn bị lẻn ra ngoài, người bên dưới báo qua đây, hỏi có nên ngăn cản hay không?”

Tiêu Khôn Hoằng trở lại phòng làm việc, chuyển video sang máy tính, anh nhìn thấy cửa sau biệt thự có hai quả bóng nhỏ mặc quần yếm và đội mũ lưỡi trai bò ra ngoài cửa sổ ở tầng một, sau đó liếc nhìn dì Triệu đang xem TV ở phòng khách.

Tốt, không bị phát hiện.

Tiêu Khôn Hoằng nhíu mày, tụi nó muốn làm cái gì?

Trong giây tiếp theo, anh nhìn thấy một cánh tay mảnh mai trắng nõn duỗi ra sau cửa sổ, cô bé nhỏ không cao bằng cửa sổ, kiễng chân muốn đi ra, cuối cùng được sự giúp đỡ của anh trai, cô đã leo ra ngoài thành công.

Hừ, lũ ranh con, mình muốn chạy ra ngoài thì thôi, còn mang theo em gái!

“Cậu ba, có nên ngăn cản hay không?”

“Đợi đã, nhìn xem.”

Tiêu Khôn Hoằng híp mắt nhìn ba cái bánh bao nhỏ chui ra cửa sau, tay trong tay đi về phía đường phố bên ngoài.

Lá gan thật không nhỏ!

Giữa lúc anh chuẩn bị sai người chặn lại, ba đứa nhỏ đã lên xe taxi, động tác thuần thục, vừa nhìn là biết không phải lần thứ nhất làm như vậy.

Tiêu Khôn Hoằng xoa xoa thái dương: “Phái người theo sau, tra xem tụi nó muốn đi đâu.”

Nếu hôm nay người của anh không thấy được, ba đứa nhỏ đi ra ngoài không biết chuyện gì sẽ xảy ra, ngẫm lại cũng cảm thấy xấu hổ, người dì mà người phụ nữ ngu ngốc kia mời đến cũng bất cẩn quá.

Một lúc sau, trợ lý nói với vẻ mặt phức tạp: “Tiên sinh, phương hướng mà họ đến hình như là ở đây.”

Ba đứa nhỏ không thể vô duyên vô cớ ra ngoài, nếu không phải là đi tìm Thi Nhân, thì là đi chơi.

Nhưng phương hướng của xe taxi lại không phải bất kỳ cái nào trong đó, mà đi thẳng đến phía tòa nhà thương mại.

Tiêu Khôn Hoằng giận đến mức bật cười.

Hơn nửa giờ sau, xe taxi đã đến bên ngoài tập đoàn Quang Viễn.

Tài xế còn nhìn mấy đứa trẻ rất lo lắng: “Người nhà các con thật sự ở đây sao? Có cần chú gọi điện cho bố mẹ thông báo một tiếng, để họ xuống đón các con không?”

Ba đứa nhỏ ngồi xe lại còn không có người lớn đi cùng, lần đầu tài xế gặp phải chuyện thế này, nên rất sợ mấy đứa bé đi lạc.

Một cặp sinh ba đáng yêu như vậy, mất tích thì rất đáng buồn.

“Cảm ơn chú, ba của chúng con đang làm việc bên trong, ba biết chúng con đang ở đây.”

Anh cả rất hiểu chuyện, đưa cho tài xế tiền, nhưng kết quả là tài xế từ chối: “Các con cẩn thận một chút, gặp phải kẻ xấu thì phải hét thật to, nhớ tìm cảnh sát.”

“Tạm biệt chú.”

Anh cả phất phất tay, sau đó quay đầu nhìn em trai em gái, nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Đi thôi, trận đánh lớn bắt đầu rồi.” Chỉnh đốn người cha bội bạc!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ