Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 89


Chương 89

Tiêu Khôn Hoằng đến bên ngoài căn phòng.

Anh quay đầu nhìn lướt qua trợ lý vệ sĩ phía sau, đột nhiên cảm thấy bọn họ có chút cản trở, nhướng mày nói: “Tất cả về hết đi, sáng mai quay lại.”

Anh không muốn ai ở ngoài nghe trộm mình hết.

Người trợ lý thức thời rời đi. Từ lúc thử quần áo cho đến khi xuất phát, ông chủ như giống như một con thú lớn, chỉ hận không thể vẫy đuôi ra mà thôi.

Phì phì, mợ chủ đã biến ông chủ thành bộ dạng gì thế này, chỉ vẫy nhẽ ngón tay đã đủ khiến ông chủ mất hồn.

Người đàn ông đã ăn chay năm năm đột nhiên mở miệng, đêm nay có lẽ là một đêm không ngủ.

Cộc cộc cộc, Tiêu Khôn Hoằng gõ cửa, thu lại vẻ mặt của mình, cố gắng tỏ vẻ cao quý lạnh lùng.

Phụ nữ ngày nay thích kiểu này, anh không thể tỏ ra quá háo hức.

Sao cô không ra mở cửa, không nghe thấy? Con gái đúng là giỏi giả vờ, đã hẹn anh đến khách sạn rồi, còn ngượng ngùng gì chứ.

Cạch… Cửa mở.

Tiêu Khôn Hoằng bước vào và nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo choàng tắm, mái tóc đen hơi xoăn buông xõa tự nhiên trên vai, và một vài sợi tinh nghịch chui vào cổ cô, và đi đến nơi anh không thể nhìn thấy.

Yết hầu gợi cảm của đàn ông di chuyển lên xuống, nghe nói sau khi sinh con, phụ nữ sẽ phát triển lần thứ hai, nhất là ở một số vùng nhất định.

Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy nhiệt độ trong nhà có chút nóng, anh bình tĩnh nói

“Máy điều hòa bị hỏng rồi sao?”

“Không.”

Thi Nhân thật sự vừa đi vừa xem máy điều hòa nhiệt độ bình thường, cô nhếch khóe miệng: “Chẳng lẽ anh Tiêu cảm thấy rất nóng sao?”

Anh Tiêu! Nghe cô gọi thật giả tạo, rõ ràng cô biết anh là ai.

Lúc này, người đàn ông nào đó dần bình tĩnh lại, cô muốn chơi trò gì đây.

Thi Nhân vén mái tóc dài lên, giả vờ quạt và nói: “Nhưng trời vẫn rất nóng.”

Trong lúc nói chuyện, cô kéo cổ áo vài cái, dáng người xinh đẹp như có như không lộ ra, ánh mắt của người đàn ông dán vào một chỗ nào đó, sau đó anh dựa vào tủ, nhướng mày nhìn cô: “Nói đi, em muốn nói chuyện gì?”

Hử?

Động tác của Thi Nhân có chút cứng ngắc, theo quy trình anh không nên bước tới đè cô xuống sao?

Cũng giống như ở Nam Sơn, anh hoàn toàn không kiểm soát được bản thân. Nhưng hiện tại đang xảy ra chuyện gì, chẳng nhẽ anh phát hiện ra rồi sao?

Trong vòng vài giây, nhiều thứ lóe lên trong đầu Thi Nhân, sau đó cô rót một ly rượu vang đỏ và lắc vài cái: “Tất nhiên là nói chuyện người lớn. Tôi không có hứng thú với vợ cũ của anh.”

“Sửa một chút, không phải vợ cũ của anh, vẫn là vợ hiện tại của anh. Vương Ngọc San chỉ mượn danh ở nhà họ Tiêu, cô ấy không phải Mợ chủ Tiêu.” Tay của Thi Nhân hơi dừng lại, sau đó cô thản nhiên nói: “Không liên quan gì đến tôi, anh Tiêu nên nói chuyện với vợ anh, không phải tôi.”

Nhưng em chính là cô ấy.

Tiêu Khôn Hoằng bắt gặp dáng vẻ bướng bỉnh của cô, chậm rãi cởi bỏ áo khoác âu phục màu lam sẫm, thản nhiên để ở bên cạnh, áo sơ mi trắng dưới ánh sáng rất chói mắt, nhưng làn da của anh cũng gần giống như màu áo sơ mi trắng.

Anh nheo mắt: “Nếu thế, bây giờ chúng ta hãy nói chuyện người lớn mà em vừa nói đi.”

Nút áo sơ mi bị cởi ra, lộ ra xương quai xanh, ngón tay mảnh mai linh hoạt cởi cúc áo, sau đó liền dừng lại, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn cô: “Muốn tiếp tục xem sao?”

Thi Nhân giật giật khóe miệng, người đàn ông này đúng là yêu quái. Trái tim cô đánh bộp một tiếng, cô sải bước đến, kéo cà vạt của anh về phía giường, hai người chơi trò kéo co.

Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên đặt cô lên giường, nếu còn tiếp tục chịu đựng thì không phải đàn ông.

Bất kể cô gái nhỏ xấu xa này muốn làm gì, anh ăn trước rồi tính sau.

Nhịp điệu của Thi Nhân đang rối tung lên, tên khốn này.

Áo choàng tắm bị nới ra, Thi Nhân đỏ bừng mặt xấu hổ, nếu biết sớm cô đã không làm theo cách ngốc nghếch của Mạc Tử Tây rồi, như thế này không những cô không có được lợi lộc gì, ngược lại cô còn bị thiệt.

Hô hấp của Tiêu Khôn Hoằng cũng hỗn loạn, anh cúi đầu hôn lên môi cô, anh đã mong chờ cảnh tượng này rất lâu rồi.

Thi Nhân tay chậm rãi duỗi ở dưới gối, lúc không để ý liền rút kim tiêm đâm vào lưng, anh cắn chặt môi cô: “Móng vuốt nhỏ cho người khác cũng đau đấy.”

Nhưng mười giây sau, Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy có gì đó không ổn.

Thi Nhân dùng sức đẩy anh ra, sau đó vội vàng thu dọn quần áo, hung hăng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt không thể động đậy, vừa rồi cô suýt chút nữa đã thất bại.

“Em muốn làm gì?”

“Đoán đi. Nhưng chắc là anh đã quen rồi.”

Cô vỗ vỗ tay, lấy cái túi giấu trong tủ ra, đổ hết lên giường.

Sau khi nhìn thấy những thứ đó, Tiêu Khôn Hoằng hung hăng nhíu mày, đương nhiên là anh quen thuộc với những thứ này, hình như anh dùng những thứ này để dọa cô, vậy đây là cô trả thù sao? “Anh Tiêu, đây là điều bất ngờ tôi chuẩn bị cho anh, anh có thích không?”

Thi Nhân lấy roi ra, đánh nhẹ vào người anh, người đàn ông nhướng mày: “Em muốn chơi những thứ này thì nói từ đầu là được, cần gì phải tốn công tốn sức biến anh thành thế này chứ?”

“Nhưng tôi thích chơi người khác, và tôi không thích người ta không nghe lời.”

Thi Nhân cúi xuống cởi cúc áo sơ mi một chút, đột nhiên phát hiện người đàn ông này có vóc dáng khá tốt, phần lớn đàn ông ở độ tuổi như anh ta đều trở nên mập mạp, cho dù có gầy thì thân hình cũng được như anh.

“Em có hài lòng không? Có muốn thử không?”

Thi Nhân nghiến răng nghiến lợi lấy móng tay gãi gãi ngực của anh: “Những điều này tôi nói với tính, anh nói không tính.”

Hừ… Cơ thể của Tiêu Khôn Hoằng đã có phản ứng, cô gái chết tiệt này dám khơi mào ngọn lửa trong anh.

Cô dùng một sợi dây màu đỏ trói phần thân trên của anh lại, sau đó nới lỏng chiếc thắt lưng ra, nhìn vô cùng gian ác, đây là lần đầu tiên Thi Nhân nhìn thấy một người đàn ông quyến rũ như anh.

Thi Nhân sau khi làm xong, mồ hôi vã ra, dù sao thì di chuyển anh cũng không hề dễ dàng.

“Tiếp theo là gì? Anh thích phụ nữ chủ động.”

Ha, người đàn ông này thực sự vô cùng gợi đòn.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ