Tổng Tài Lão Bà Chờ Ta Một Chút

Chương 5


Chỉ 1 việc nhỏ của Mộ tổng thôi đối với nhóm viên chức đã là đại sự, càng không phải nói đến hành vi không bình thường của Mộ tổng tài thì càng có sức hút cỡ nào.

Liên tục 2 ngày, mỗi ngày Mộ Lưu Yên đều đeo cái kính râm khổng lồ có thể che khuất nửa khuông mặt đi làm.

Tuy rằng trước sau đều là bộ dáng xinh đẹp động lòng người, nhưng không ai biết được lý do vì sao ban ngày Mộ tổng tài cứ liên tục đeo kính râm? Bảo vệ tầng cao nhất cũng nói, ngay cả khi đi WC Mộ tổng tài cũng không tháo ra a!

Ba thư ký riêng của Mộ tổng tài ở tầng trên cũng tuồng MSN ra, ngay cả lúc các nàng đưa văn kiện vào phòng cho Mộ tổng phê duyệt, Mộ tổng tài cũng đeo kính râm. Thật là không hiểu được lý do a, thân nhóm. (=]] cái công ty nhiều chuyện ớn ăn luôn)

Trong khoảng thời gian này chuyện đeo kính râm suốt ngày của Mộ Lưu Yên trở thành đề tài nóng.

Ngoại trừ người khởi xướng chuyện Lâm Sanh thì không có ai biết nguyên nhân Mộ tổng tài mang kính râm. Bất quá đại bộ phận mọi người đoán phỏng chừng là tiểu tình nhân nào đó của Mộ tổng gây ra? Bất quá dựa theo tốc độ hồi phục mà nói kính râm hẳn là sẽ không mang lâu lắm là có thể tháo xuống.

Điều gì càng thần bí thì càng gây tò mò.

Không chỉ ở viên chức cty mà ngay cả bạn thân bên cạnh Mộ Lưu Yên cũng không ngoại lệ.

Ngồi trong quán café yên tĩnh.

“Mộ Lưu Yên ngươi ở cùng với ta mà cũng phải mang cái kính râm lớn như vậy sao?”. Nữ nhân Dư Thanh này chính là người đầu tiên Lâm Sanh bắt điện thoại, hiển nhiên phong thái của nàng hòa nhã hơn so với trong đt rất nhiều.

Giả dạng thành một thân OL(office lady = nữ nhân viên văn phòng) giỏi giang, tóc ngắn làm cho người ta nhìn thật có lực tinh thần. Tối trọng yếu là cả người nàng toát ra cảm giác không giống Mộ Lưu Yên phủ mị mà là bình thản. Kính mắt gọng vàng trên mắt nâng thêm khí chất. Ở cùng một chỗ với Mộ Lưu Yên thì Dư Thanh có vẻ làm tăng thêm phần mờ ám.

Mộ Lưu Yên có chút đau khổ nói: “Thanh Thanh cái này một lời khó mà nói hết a!”. Xong cười khổ lắc đầu, mà mái tóc dài màu rượu đỏ của nàng dường như mất đi phong thái của ngày xưa.

Dư Thanh cau mày, hiển nhiên làm cho Mộ Lưu Yên khó nói ra thật là chuyện bất khả tư nghị. “Như thế nào mà lúc này Mộ đai tổng tài của chúng ta có thể cũng có thể một lời khó nói hết?”.

Yêu nghiệt nữ nhân như Mộ Lưu Yên mà cũng có lúc gặp khó khăn sao?

Mộ đại tổng tài đỏ mặt.

Chuyện tình nhạy cảm như vậy, ngươi muốn nàng nói như thế nào? Cho dù bạn thân nhất thì nàng cũng là nói không nên lời.

“Đừng nói nữa….ngẫm lại ta còn tức giận. Ngày đó không biết là ai thừa dịp lúc ta uống rượu say, cư nhiên……”. Mộ Lưu Yên cắn răng, trong cơn tức giận con ngươi thiếu chút nữa đem cái bàn trước mắt lập tức thiêu rụi.

“Ngươi lại 419 (tình 1 đêm)?”. Dư Thanh thở dài.

“Mộ Lưu Yên ngươi thật sự nên tỉnh lại đi, ngươi như vậy nàng sẽ vì ngươi đau lòng sao?. Người kia cũng không biết ở nơi nào!”. Nói thật, biết được nhiều chuyện thầm kính của người bạn thân này, Dư Thanh cảm thấy áp lực rất lớn.

Mộ Lưu Yên mặt đen lại, nàng nếu là 419 còn đỡ, dù sao uống say ai cũng không biết ai là ai.

Vấn đề là vương bát đản tự nhiên bỏ ra tám ngàn đặt phòng không phải để cùng nàng lên giường XXX gì đó mà chỉ để cạo sạch lông mày của nàng. Chẳng lẽ, mình và nàng kia có cừu oán sao!!! ( Lam: J vâng cừu hơi nhiều đó chứ Mộ tỷ tỷ….đầu tiên ói cho đã xong hôn người ta, rồi còn lấy người ta làm thế thân nữa chứ =]] chọc Lâm tỷ tỷ ăn dấm chua thì số mạng bị cạo sạch lông mày là còn nhẹ….hắc hắc)

“Thanh Thanh ta biết ngươi tốt với ta, nhưng thật sự ngày đó ta thật sự vô tội!”. Yêu nghiệt Mộ đại tổng tài lúc này cảm thấy mình bị oan uổng. (=]] oan uổng con khỉ á….)

“Được rồi, ta cho ngươi xem là được. Nhưng mà ngươi không được nói chuyện này với người khác a!”. Đây là sự sỉ nhục cả đời đối với nàng.

Dư Thanh quay đầu, ánh mắt khó hiểu phía sau kính gọng vàng hạ xuống.

Mộ Lưu Yên giống như kẻ trộm nhìn trái nhìn phải, sau đó cởi kính râm to đùng của nàng xuống thật ủy khuất nhìn Dư Thanh.

“Phốc…..”. Cho dù Dư Thanh đã xem qua rất nhiều chuyện lạ, cũng chưa thấy Mộ Lưu Yên thiếu đi hàng lông mày. “Ha ha, ai làm vậy?!”.

Rốt cuộc là ai, là ai có thể làm cho một tay tình trường lão luyện Hồ Ly Tinh lộ ra bộ dáng này thảm hại này?!.

Mộ Lưu Yên buồn bực đem chuyện ngày đó hoàn toàn kể lại cho Dư Thanh xong.

Kỳ thật Mộ tổng tài chịu đi đến KTV chỉ là vì hoài niệm thời gian lúc trước ở cùng Tầng Mạt. Ngày đó cũng là ngày Tầng Mạt cùng nàng nói lời chia tay.

Mộ Lưu Yên một người đi tìm say, lại vào lúc say rượu đi nhầm phòng gặp gỡ người đi Karaoke hát giải sầu chính là Lâm Sanh.

Vì thế, đối với Lâm Sanh tiểu bi kịch thì Mộ Lưu Yên gặp đại bi kịch.

“Nga, nguyên lai là như vậy?”. Dư Thanh theo lời gật gật đầu.

“Ngày đó ta gọi điện thoại cho ngươi, nàng nói ngươi đã chết. Nghĩ đến, nàng quả thật đối với ngươi không có hảo cảm. Ta còn tưởng rằng nàng chính là tình nhân nào đó mà ngươi đang thông đồng”.

Dư Thanh hoài niệm kể lại làm cho sắc mặt Mộ Lưu Yên càng ngày càng thêm đen.

“Ta nhất định phải gϊếŧ nàng!”.

Dư Thanh cười cười, từ chối cho ý kiến.

Đối với người bạn thân nhất này, nàng kỳ thật cũng rất đau lòng. Nhưng mà mấy cái hành động của Mộ Lưu Yên lại càng làm cho nàng không đồng tình nỗi.

Khuyên nàng đã, cuối cùng nàng cũng như cũ làm theo ý mình.

Đối với Mộ đại tổng tài này Dư Thanh là không có cách.

Hiện giờ nghe Mộ Lưu Yên nói lên chuyện này, thật ra lại làm nàng cảm thấy hứng thú. Không biết này có phải hay không chính là một đoạn duyên phận của Mộ Lưu Yên? Chuyện này ai lại có thể biết được! (=]] có có pé Tiểu Mộ biết đó)

Mộ đại tổng tài còn đang nổi giận, di động lại vang lên.

Đón nhận điện thoại, nghe được người bên trong báo cáo không mặt không ngừng biến đổi.

“Ân, ta đã biết!”. Đối với thuộc hạ, Mộ Lưu Yên vẫn rất có phong thái lãnh đạo.

‘Ba’ cúp điện thoại, đem biểu tượng trái táo bị cắn khuyết vỗ thật mạnh lên bàn tạo ra tiếng vang, làm cho không ít người quay đầu nhìn lại.

Bất quá Mộ Lưu Yên không cần quan tâm người khác có nhìn hay không.

“Lâm Sanh!”. Ngữ khí như hận không thể một hơi nuốt luôn người kia làm cho Dư Thanh không hiểu chuyện phía đối diện bị dọa một phen.

“Làm sao vậy?”.

“Nguyên lai người kia tên Lâm Sanh, đây là thông qua thẻ tín dụng của nàng kia tra được”. Mộ Lưu Yên không có khả năng nén giận, cho nên sau đó liền phái thuộc hạ đi điều tra, nhất định phải tìm cho ra tên khốn kia.

Nguyên nhân vì thế mới có cuộc gọi hiện tại này.

“Nàng cư nhiên là viên chức trong Mộ thị!”. Mộ Lưu Yên tay phải gõ mặt bàn, sau đó tức giận trên người dần dần tản ra. “Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào. Được, được lắm!”.

“Thế nào? ngươi không tính sa thải nàng sao?”. Uống vào một ngụm cà fê Dư Thanh nghi ngờ hỏi. “Cái này cũng không giống tác phong của ngươi”. Mộ Lưu Yên chính là cái dạng nữ nhân lòng dạ hẹp hòi, luôn luôn có cừu oán nhất định phải trả.

“Làm sao có thể?”. Mộ đại tổng tài một lần nữa đeo lại kính râm, lắc lắc tóc dài phía sau. “Ta chẳng những phải giữ lại nàng, còn muốn làm cho nàng luôn bên cạnh ta, như vậy ta liền có đầy đủ cớ để tra tấn nàng. Thanh Thanh, ngươi nói đúng không?!”. (ặc ặc….=]] làm ác thì thôi đi còn lôi Thanh tỷ vào theo nữa).

Chỉ cần ở Mộ Thị thì luôn có đầy đủ cớ chỉnh chết nàng!.

Tuy rằng Mộ Lưu Yên là một người công tư rõ ràng, nhưng lần này “Sự kiện Wax lông mi” đã làm cho Mộ Tổng tài mất lý trí.

Ngẫu nhiên lấy việc công làm việc tư, cũng là chuyện bình thường!

Cuộc sống vốn không công bằng, phỏng chừng ở trong cty cũng không phải tất cả đều tốt.

Thật hiển nhiên Mộ Lưu Yên lại đem mình góp luôn vào đó.

Sinh hoạt cá nhân của nàng cũng có thể tính là thối nát!

Bất quá từ lúc lông mày chưa mọc ra như cũ này thì lấy Lâm Sanh chính là phúc, mà Mộ tổng tài chỉ có thể làm trạch nữ.

Mộ tổng tài ý tưởng thì tốt lắm nhưng có vẻ hơi xem nhẹ người kia. Lâm Sanh cũng không phải cái dạng người dễ dàng ăn hiếp, có thể dễ dàng để Mộ tổng tài nắm trong tay sao?

Đừng tưởng rằng bản thân là Tổng tài là lợi hại, Lâm Sanh rõ ràng biết ngươi là Tổng tài vậy mà vẫn Wax sạch lông mày của ngươi, chẳng phải sao?

Mộ tổng, ngươi xác định ngươi có thể có thể khống chế được kẻ “Sói đội lốt cừu” Lâm Sanh sao? (Lam: khà khà khà tức quá mất lý trí mà lại)

Mộ Lưu Yên vs Lâm Sanh

Ngươi sẽ biết được đáp án rất nhanh thôi a.

Suy nghĩ của tác giả: Mộ tổng tuy rằng thật yêu nghiệt, thật ngự tả, phong lưu gì gì đó nhưng nội tâm thì nàng còn là một muội tử tinh khiết thiện lương.

Về phần Lâm Sanh, khỏi phải nói chính là Sói đội lốt cừu, nữ nhân xấu xa a. (=]] chết Mộ tỷ tỷ)

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tổng Tài Lão Bà Chờ Ta Một Chút