Tổng Tài Lão Bà Chờ Ta Một Chút

Chương 29


Lâm Sanh ở 1 bên nghe đến nghiến răng nghiến lợi, kỳ lạ Tần Mạt có lòng, lại lạ Mộ Lưu Yên không nói gì, càng tự trách mình chịu tội, cái nhục nhã này, mình lẽ ra không nên ngồi đây xem tình nhân cũ gặp mặt, kết quả là bản thân mình ở đây lại thêm rối rắm.

Thật là, tức bản thân chết được!

“Mụ mụ, ngươi phải bình tĩnh!”. Mộ Tiểu Tiểu nhìn mặt Lâm Sanh đã trở thành màu đen, ngấm ngầm vì mẹ nàng mà lo lắng.

Mẹ, ngươi chọc tới mụ mụ rồi!

Ta rất bình tĩnh! Lâm Sanh liếc mắt 1 cái Mộ Tiểu Tiểu, ta nếu mà không bình tĩnh đã không còn ngồi ở đây rồi!

“Tiểu Yên, ngươi sẽ ở Paris mấy ngày?”. Tần Mạt cũng không biết phải nói gì, dù trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết mở lời thế nào. Lại 1 lần nhìn Mộ Lưu Yên, nàng thừa nhận vốn vẫn chưa quên được. Nếu có thể, nàng hy vọng có thể “tái lục tiền duyên” (nối lại tình cũ).

“Chắc khoảng 3 ngày”. Mộ Lưu Yên tuy đang uống cà phê nhưng miệng lại cảm thấy khô khốc, trước kia nghe Tần Mạt thân thiết gọi mình “Tiểu Yên” nàng luôn thấy trong lòng ngọt ngào không ít, chính là hiện giờ nghe ra, thật sự so với vị cà phê không đường trên bàn có muốn đắng hơn a, “Tần Mạt, ta nghĩ cách xưng hô ‘Tiểu Yên’ này đã không còn thích hợp, ngươi hay là cứ gọi ta Lưu Yên đi”.

Vì 2 chữ này rất khổ sở, nên hẳn bản năng sẽ chọn cách kháng cự.

Tần Mạt cầm tách cà phê tay run lên, nàng chưa từng nghĩ có 1 ngày Tiểu Yên của nàng sẽ nói với nàng những lời như thế.

Cho dù là ở lúc chia tay kia 2 mắt đẫm lệ nhìn nàng, mà hiện giờ lại dùng lời nói lãnh đạm nói với mình là: “Tần Mạt, ta nghĩ cách xưng hô ‘Tiểu Yên’ này đã không còn thích hợp, ngươi hay là cứ gọi ta Lưu Yên đi”, điều này làm sao có thể làm cho nàng không khó chịu? Giờ khắc này Tần Mạt bắt đầu ngẫm lại, năm đó chính mình không phải dùng cách như vậy làm tổn thương nàng, có lẽ nàng cũng đau lòng?

Đúng vậy, bởi vì những lời do Mộ Lưu Yên nói ra lúc này giống như đâm vào lòng nàng, tuy không thấy máu nhưng lại ẩn ẩn đau.

“Được rồi, Lưu Yên, 3 ngày này ta sẽ mang ngươi đi dạo chơi xung quanh vài vòng? Nói như thế nào ta đối với nơi này rất quen thuộc”. Tần Mạt tuy rằng bị Mộ Lưu Yên đả kích 1 chút, nhưng nàng cũng không nổi giận. Nàng tin tưởng, cảm tình nhiều năm như vậy, Mộ Lưu Yên không thể muốn quên liền quên được, giống như chính mình, năm đó nhẫn tâm nói lời chia tay như vậy, nhìn đến Mộ Lưu Yên bây giờ có thể cứng cỏi nói 1 câu đau đớn như vậy, càng không nghĩ tới được người trước kia chia tay khóc đến hồ đồ, nàng như thế nào quên được?!

“Không cần, đại thư ký của ta đã sắp xếp cho ta rồi”. Mộ Lưu Yên nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt lại gắt gao không dám nhìn Tần Mạt, cảm tình trên khuôn mặt đó làm sao nàng không hiểu, cũng không muốn hiểu.

“Lưu Yên, chúng ta không phải bạn bè sao? Ta nghĩ làm bạn bè, đây hẳn trách nhiệm”

Trách nhiệm? Cái đó là trách nhiệm của ta, như thế nào trở thành trách nhiệm của ngươi vậy?

Lâm Sanh nhìn ly cà phê bồi bàn vừa đặt trước mặt mình, thật muốn dùng ly cà phê này đổ lên đầu Tần Mạt.

Bạn bè? Nàng cũng thật biết nói đùa a! Đá người ta xong còn muốn làm bạn bè? Ta đâm ngươi 1 đao ngươi vẫn coi ta là bạn bè tốt!

Ngay tại thời điểm Lâm Sanh đang đứng ngồi không yên, điện thoại của nàng bỗng nhiên kêu lên.

Vội vàng cầm lấy điện thoại, không nhìn đến người gọi đến lập tức nhấn cúp, sau đó chuyển sang chế độ “Im lặng”.

Chết thật, đang ở thời khắc quan trọng, la làng cái gì không biết? Nếu như Mộ yêu tinh phát hiện ra, thật là không ổn tí nào.

Sarah? Nhìn về dãy số mới lưu không lâu, Lâm Sanh nghĩ nghĩ chắc có lẽ cô nàng bởi vì không thấy mình trong phòng, cho nên gọi điện hỏi thôi?! Quyết đoán nhắn về 1 đoạn tin, nói cho nàng biết là mình có việc, không cần chờ mình.

“Lưu Yên, ngươi sao vậy?”. Tần Mạt nhìn Mộ Lưu Yên đang dùng ánh mắt kỳ quái tìm kiếm gì đó sau lưng mình, trong khi mình quay đầu nhìn lại không thấy người nào.

“A, không có gì đâu”.

Mộ tổng tài cau mày, vừa mới nãy hình như nghe được tiếng chuông điện thoại của đầu gỗ thì phải, phản xạ có điều kiện liền nhìn về phía phát ra âm thanh, nhưng vì lưng ghế sofa phía sau nên không nhìn được người đang ngồi ở đó.

Mộ Lưu Yên định đứng dậy đi xem, lại thấy di động trên bàn rung lên vài cái.

Cầm lên xem qua, lập tức liền quên chuyện mình định làm.

‘Mộ yêu tinh, công việc lo liệu tới đâu rồi? Thành công không?’

Vừa mới nghĩ tới nàng, liền có tin tức.

Mộ Lưu Yên nhìn tin nhắn của Lâm Sanh, càng thêm nhận định người này chắc chắn là kẻ ngốc đầu gỗ không chạy đi đâu được.

Ngươi không thèm hỏi ta nhớ ngươi linh tinh gì đó, ngược lại hỏi về công việc thế nào, thật là 1 kẻ không hiểu phong tình!

Bất quá, tin nhắn của Lâm Sanh cho dù ngắn vẫn làm nàng tâm tình yên tĩnh không ít.

Đúng vậy, ta bây giờ là người đã có ‘vợ’ rồi.

‘Ân, ngày mốt sẽ ký hợp đồng. Muốn lễ vật gì không?’

Đem tin tức gửi đi xong, Mộ Lưu Yên mới phát hiện Tần Mạt đang nghiêm mặt nhìn mình. “Làm sao vậy?”. Sờ sờ trên mặt mình, tựa hồ không có vấn đề gì đi.

“Chính là đã lâu rồi mới thấy ngươi cười”. Tươi cười nhiệt tình như vậy, không phải cười gượng như lúc nãy với mình.

Là ai, ai có thể khiến ngươi cười như vậy?!

Tần Mạt không cách nào hình dung tâm tình của chính mình giờ phút này, có lẽ là cảm giác đồ đạc của mình bị người khác lấy đi, cái loại không cam lòng đang ẩn sâu đang xoay quanh nàng. “Bạn gái?”.

“Vâng”.

Mộ Lưu Yên bởi vì lời nói của Tần Mạt nụ cười liền bị kiềm hãm, rồi sau đó như đang suy nghĩ gì đó gật đầu, không nói.

Tần Mạt cùng Mộ Lưu Yên đang ở trạng thái giằng co, mà Lâm Sanh lại cười đắc ý.

May mắn ta thông minh, lập tức đánh tin nhắn cho Mộ yêu tinh, nếu không nàng đứng dậy đi lại đây, như vậy ta chết chắc a! Không khéo nàng lại còn tưởng ta theo dõi nàng, mọi chuyện lại càng không tốt.

‘Lễ vậy? Ta không nghĩ, muốn gặp ngươi hơn’

‘Đầu gỗ, ngươi cũng dẻo miệng đó?’

‘Người ta là đang nói thật’

‘Phải không? Đại thư ký nói với ta ngươi xin nghỉ phép, thế nào, ta không bên cạnh liền lập tức muốn giải thoát rồi?!’

Hãn, đại thư ký kia thật không tiền đồ, như thế nào lộ ra nhanh như vậy?!

‘Việc này, kỳ thật ta có việc’

‘Quên đi, ta không cùng ngươi so đo việc này. Ngươi phải ngoan ngoãn cho ta, không được câu dẫn lung tung’

Lâm Sanh cảm thấy Mộ tổng tài là cái dạng trợn mắt nói dối, rõ ràng ngươi lén lút gặp gỡ tình cũ, còn nói ta câu dẫn lung tung? Có lầm không a! Chỉ cho phép quan phóng hỏa không cho dân chúng đốt đèn a!

‘Ngươi cũng không cho hồng hạnh ra tường’

‘Ta là cái loại người này sao?’

Lâm Sanh nhìn tin nhắn Mộ Lưu Yên trong lòng khinh bỉ, tổng tài đại nhân nói dối càng ngày càng cao siêu a.

Bên này thì gặp gỡ tình cũ, bên kia thì phát tin tức ‘hồng hạnh ra tường’, ta là cái loại người này sao?

Vì giảm bớt xấu hổ cùng Tần Mạt, Mộ Lưu Yên rõ ràng cùng Lâm Sanh khởi xướng tin nhắn, cũng không biết có phải cố ý kíƈɦ ŧɦíƈɦ không?

“Lưu Yên, xem ra tình cảm của các ngươi tốt lắm a”. Tần Mạt nhìn chằm chằm ngón tay đang phát tin nhắn Mộ Lưu Yên, “Nàng là người như thế nào?”.

Mộ Lưu Yên nhìn nhìn màn hình điện thoại, lại nhìn nhìn mặt Tần Mạt, “Nàng…..”

Lần đầu tiên gặp mặt, nàng đem sữa phun lên mặt mình, chính mình chỉ liếc nàng 1 cái, sau đó toàn là chán ghét.

Nói thật, nàng không thích nữ nhân mang mắt kính.

Lần thứ 2 gặp, mình say rượu đi cường hôn nàng.

Nói thật, bản thân mình căn bản không nhớ rõ chuyện này.

Lần thứ 3, nàng đến phòng làm việc của mình đưa tin, đó cũng là chân chính gặp, lần đầu tiên để ý Lâm Sanh.

Chuyện sau đó, Mộ Lưu Yên đã muốn không cần nghĩ tới.

Bởi vì, Lâm Sanh sẽ luôn ở thời điểm nàng cần nhất xuất hiện, mỗi 1 lần đều rất chuẩn.

“Nàng là 1 người thật thần kỳ”

Mộ Lưu Yên chớp lông mi, nhẹ nhàng vỗ vào màn hình, tựa hồ không phải là màn hình điện thoại mà là 2 má mềm mại của Lâm Sanh.

Lúc nào cũng ra vẻ đạo mạo lại là ngụy quân tử.

Mộ tổng tài bổ sung nói.

Đương nhiên, đây không phải là nghĩa xấu, mà là âm thanh ngọt ngào giận dỗi.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tổng Tài Lão Bà Chờ Ta Một Chút