Tổng Tài Lão Bà Chờ Ta Một Chút

Chương 17


Mộ Lưu Yên ôm lấy cánh tay Lâm Sanh, cảm thụ được tầm mắt chúng nhân, không có chút sợ hãi ngược lại làm cho nàng thêm phần đắc ý.

Ánh mắt của mọi người chính là khẳng định đối với Lâm Sanh, Mộ tổng tài rất là hưởng thụ, dù sao cũng là người nàng nhìn trúng.

“Mộ tiểu thư, thỉnh bên này”. Nhân viên tạp vụ đối với Mộ Lưu Yên cũng rất là quen thuộc, bởi vì Mộ tổng tài thường xuyên tới đây dùng cơm, hơn nữa mỗi lần đều mang đến nữ nhân khác nhau, bất quá lần này chất lượng thật sự cao.

Mộ Lưu Yên ngồi đối diện Lâm Sanh, bàn ăn cũng không cao, hơn nữa Mộ tổng tài còn hữu ý ngẫu nhiên nhón thân hỏi Lâm Sanh ăn cái gì, cho nên Lâm Sanh càng thêm rối rắm với sự câu dẫn này.

Thỉnh ngươi không cần dùng bộ dáng này câu dẫn ta! Nhịn không được trong lòng bốc hỏa nói.

“Lâm Sanh, ngươi muốn ăn cái gì?”. Mộ Lưu Yên sợ Lâm Sanh xem không hiểu tiếng Pháp, cố ý giới thiệu nói: “Nơi này cách thức tiêu chuẩn chế biến gan ngỗng rất tốt, khoai tây nghiền cũng ngon, rau trộn vừa miệng, thịt bò bít-tết là món đặc biệt phải thử một chút, còn có món ốc sên, so sánh cũng không kém, nấm nấu bơ vị rất thơm ngon, cảm giác tốt lắm, điểm tâm ngọt thì, hoa quả tươi, da vàng óng ánh, vị trộn lẫn, mang theo hơi hướng thiên nhiên tinh khiết, mỗi lần đến ta đều rất thích điểm này”.

Có lẽ đồ ăn nơi này thật sự rất ngon, cho nên Mộ Lưu Yên khi nói chuyện ánh mắt tựa hồ cũng mang theo hào quang thích thú.

“Ta và ngươi cùng ăn giống nhau cũng tốt lắm!”. Lâm Sanh với ăn uống yêu cầu không cao, mà đối với nơi này Mộ Lưu Yên lại là khách quen, tự nhiên là gọi giống nàng, tin tưởng sẽ không sai.

“Hảo”. Mộ Lưu Yên vừa nghe được Lâm Sanh nói như vậy trong lòng thoải mái không ít, quay đầu về phía nhân viên tạp vụ nói: “Patê Gan ngỗng cách thức tiêu chuẩn, nấm nấu bơ, thịt ốc sên cách nấu tiêu chuẩn, thịt bò làm tái cùng hoa quả tươi, mỗi thứ đều hai phần”.

Đồ ăn Pháp một phần đều là dành cho cá nhân, không giống món ăn Trung Quốc một nồi mọi người cùng nhau ăn, cho nên hai người gọi giống nhau thì mỗi thứ đều phân thành hai phần.

Đương nhiên, nếu một phần hai người cùng nhau ăn, được rồi, Mộ Lưu Yên trong đời cũng chưa làm chuyện này.

“Đúng rồi, mang đến một bình rượu Lafite”.

“Tốt, xin chờ một chút!”. Nhân viên tạp vụ thật lễ phép gật gật đầu rời đi.

Lâm Sanh tự nhiên biết tên hiệu Lafite rất quý, bởi vì do ngôi sao quảng cáo, rượu sản xuất 82 năm của Lafite lại càng đặc biệt, hiếm thấy, một bình đã trên dưới mười vạn, đương nhiên Mộ Lưu Yên gọi loại 82 năm, nếu không thì Lâm Sanh đâu phải cảm thấy nặng nề như bây giờ.

Nàng đi làm cả năm tiền lương cũng không mua nỗi một chai rượu này.

Mộ Lưu Yên dùng cơm không thể thiếu rượu, có rượu mới có tâm trạng sao?

Tuy rằng đã quyết định câu dẫn Lâm Sanh, nhưng cũng không dám thể hiện quá trực tiếp, cũng không thể trắng trợn trực tiếp cỡi hết quần áo nằm trên giường đi? Như vậy chuyện này Mộ tổng muốn cũng không được,

Biện pháp tốt nhất là làm sao cho Lâm Sanh xúc động cam tâm tình nguyện đồng thuận!

Lâm Sanh cũng không biết ý tưởng hiện tại của nàng, nếu không chắc hẳn là lập tức xoay người rời đi.

Bữa cơm này không thể ăn a, so với Hồng Môn Yên còn muốn Hồng Yến Môn hơn! (Một câu chuyện hư cấu dựa trên 1 giai đoạn lịch sử Hán – Sở tranh hùng. Bữa tiệc tại Hồng Môn đại điện có tính chất quyết định đối với vận mệnh cả dân tộc Trung Hoa. Tóm lược mối quan hệ ngang trái giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang, bộ phim là cuộc đấu trí quyết liệt giữa các vị quân sự, cũng như những kế hoạch thâm sâu ẩn đằng sau bữa tiệc Hồng môn) (Lam: nói túm lại ý Hồng Yến Môn đây là =]] bữa tiệc có tính toán mưu mô, nên Lâm Sanh nuốt không trôi)

Lâm Sanh biết bản thân mình không phải người tùy tiện, nhưng nàng hiển quên lại người đối diện là Mộ Lưu Yên không tùy tiện không phải người.

Tiểu Mộ nói sẽ đi mướn phòng cũng không phải không có chút đạo lý.

Chỉ chốc lát sau, nhân viên tạp vụ phụ trách phòng ăn đã tới, mặt trên còn có chai rượu hảo hạn đã khui.

Nâng cốc đặt lên trên bàn, “Mộ tiểu thư, hiện tại rót rượu sao?”.

“Hảo!”.

Mộ Lưu Yên tâm tư hiện tại tự nhiên không phải đặt trên việc dùng cơm, mà là trên người Lâm Sanh.

Thế nào mới có thể đem Lâm Sanh câu tới tay, đây mới chính là mấu chốt vấn đề.

Rượu đỏ theo trên không trung rót vào ly rượu trên bàn, cam đoan không người nào thị giác không nhận thấy đây là cảm giác hưởng thụ.

“Lâm Sanh, chuyện ngày hôm qua cám ơn ngươi”.

Mộ Lưu Yên không phải người thích nói tiếng ‘cảm ơn’, thế nên khi nàng vừa nói ‘cảm ơn’, khẳng định không có chuyện tốt.

“Mộ tổng khách khí rồi”.

Lâm Sanh đột nhiên cảm thấy sau lưng phát lạnh, Mộ tổng với ánh mắt như thế làm cho nàng ảo giác nổi da gà?

“Lâm Sanh, sau khi tan tầm, cũng không cần kêu ta Mộ tổng, nếu không ta cứ có cảm giác phải lên dây cót tinh thần làm việc”. Mộ Lưu Yên hướng Lâm Sanh cười xinh đẹp: “Ngươi có thể kêu ta Lưu Yên”. (=]] rồi dụ dỗ rồi Lâm tỷ tỷ ơi)

Lưu Yên? Lâm Sanh nhớ tới Lưu Khải Quân cũng từng gọi tên như vậy, híp mắt cự tuyệt nói: “Không cần, ta không có thói quen gọi giống như người khác”. Phỏng chừng đối với từng người tình nhân Mộ Lưu Yên đều nói như vậy. Làm ơn, ta là nhân tình của nàng sao?! Tưởng tượng như vậy, tâm tình Lâm Sanh vốn đang ổn định bỗng chìm xuống âm u, chẳng lẽ Mộ Lưu Yên muốn xuống tay với ta?!

Lâm Sanh cũng không biết là nên khóc hay nên cười, tựa hồ tất cả đều đang phát triển như trong lời nói của Tiểu Mộ.

Nhưng là, Lâm Sanh tuyệt đối không tính toán phải làʍ ŧìиɦ nhân của Mộ Lưu Yên.

Nàng nếu như đáp ứng, tuyệt đối không phải chỉ đáp ứng đơn giản làʍ ŧìиɦ nhân như vậy.

Ăn một bữa cơm, sau đó lên giường, sau đó nói ‘hẹn gặp lại’, loại chuyện này Lâm Sanh làm không được.

Cho nên, nếu không phải tình cảm chân chính, tâm tính chỉ ôm ấp vui đùa một chút, tuyệt đối Lâm Sanh càng không thể đáp ứng như vậy.

Tuy rằng, Lâm Sanh không phải không thừa nhận, nàng đối với Mộ Lưu Yên hiện tại quả thật có một tia hảo cảm, nhưng không có nghĩa là nàng đồng ý với tác phong cuộc sống của Mộ tổng, hai chuyện này không thể nhập làm một được.

Mộ Lưu Yên không phải kẻ ngốc, làm sao có thể không hiểu ý tứ châm chọc trong lời nói của Lâm Sanh?

Nếu người khác, nàng sớm đã trở mặt.

“Lâm Sanh, ngươi có ý tứ gì?”. Mộ Lưu Yên cũng không phải người tính tình điềm đạm, bị người châm chọc như thế, chỉ kém bị chỉ vào mũi mắng thôi, nàng làm sao có thể một chút cũng không phản ứng.

“Mộ tổng, ngươi nhất định phải làm ta nói rõ hơn sao?”. Lâm Sanh cau mày, cặp mắt xanh lam thâm thúy sáng ngời, “Lâm Sanh ta chỉ là tiểu nhân vật, không đảm đương nỗi cách xưng hô thân thiết như thế. Nếu Mộ tổng muốn tìm tình nhân mới, như vậy làm ơn đừng nhìn tới ta, quan niệm tình yêu của chúng ta bất đồng. Mộ tổng ngươi là thích chơi đùa, ta thì lại không ưa như vậy”.

Lời nói Lâm Sanh như hất mực vô mặt, mà lập tức mặt Mộ Lưu Yên cũng đen lại.

“Mộ tổng tốc độ ngươi đổi bạn tình thật là nhanh, không cần ta nói, chính ngươi cũng rõ ràng, ta không nghĩ sẽ trở thành một người trong đó. Nếu nhất định giữ không được, như vậy không nên bắt đầu”. Lâm Sanh lắc lắc cái ly rượu chân dài, uống một hơi Lafite, “Có lẽ lời ta nói quá trực tiếp làm cho Mộ tổng ngươi khó chịu, nhưng cái gì quá khứ thì cũng đã là quá khứ, không tất yếu với gây sức ép với chính mình. Nếu đến bản thân ngươi còn không biết yêu thương bản thân mình, như vậy ai sẽ đau lòng cho ngươi?”. Tần Mạt sao? Có trời mới biết nàng ta đang sống suиɠ sướиɠ ở nơi nào!

“Tựa như bình Lafite này, mở chính là mở. Nhưng đã mở không có nghĩa là nó không tốt, nó vẫn như cũ là bình rượu Lafite. Bất quá, Mộ tổng ngươi nếu đem chứa thêm nước, thêm trà, thêm nước ngọt, thêm rượu đế, rượu vang, rượu cốc – tai, như vậy cho dù bên ngoài nó vẫn chân chính là chai Lafite, nhưng bên trong nó là không phải. Hỗn hợp rượu như vậy khó uống bao nhiêu, Mộ tổng, ngươi hẳn là so với ta rõ ràng hơn”. Lấy rượu dụ nhân, Lâm Sanh lời này kỳ thật đã nói rất nặng, có thể nói là vạch trần Mộ Lưu Yên sạch sẽ quần áo đến nỗi đâm vào da thịt của nàng máu chảy đầm đìa, đây không còn là khó chịu mà đã thành nhục nhã.

Mộ Lưu Yên khóe miệng tuy rằng vẫn là đang cười, nhưng nụ cười này có bao nhiêu phần là miễn cưỡng chính cô ta biết, sắc mặt đã trắng bệch.

“Bất quá, nếu chai rượu Lafite này không hề bị pha với những thứ lung tung khác, như vậy hẳn là sẽ có người thật tình dám nhận lấy. Ngươi nói đúng không? Đại Mộ!”. Lâm Sanh buông ly rượu đỏ, chỉ chỉ vào ly rượu trước mặt Mộ Lưu Yên nói: “Nếm thử chút đi, rượu tinh khiết uống vẫn là ngon nhất”.

Chiêu thức ấy Lâm Sanh dùng có thể nói là ‘trước khổ sau ngọt’, đem người ta đánh tới bầm dập ngã trên mặt đất, sau đó lại sờ sờ đầu tặng cho quả táo.

Ý tứ tiềm ẩn là, Mộ Lưu Yên, nếu dựa theo tác phong vui đùa trong dĩ vãng của ngươi, vậy ngươi không cần tìm ta, chúng ta không thích hợp, nếu ngươi không thay đổi chính mình, ta không bao giờ chấp nhận ngươi. Đương nhiên, nếu ngươi có thể thay đổi, như vậy chúng ta chưa chắc không có khả năng gì gì đó.

Kỳ thật, cũng không thể trách Lâm Sanh nói chuyện tàn nhẫn, thật sự là với một số việc ngươi không nói thẳng, lo lắng kẻ khác trốn tránh không nhận.

Đặc biệt đối với Mộ Lưu Yên đem cảm tình hủy hoại bản thân. Đương nhiên, trọng yếu nhất là Lâm Sanh đang muốn ‘đánh’ tỉnh Mộ tổng tài.

Con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng, ngươi như vậy tiếp tục gây sức ép lên bản thân, ai sẽ hiểu ý thương ngươi? Còn không phải chỉ có ta?! Cái người Tầng Mạt kia của ngươi ngay cả cái bóng cũng không thấy!

Nếu có thể để Mộ Lưu Yên tỉnh ngộ, Lâm Sanh cũng không ngại hung hăng tàn nhẫn vạch trần vết sẹo của nàng, xát ớt cay, muối mặn, sau đó đem dao cắt xuống thịt thối.

Tuy rằng đau, nhưng sau khi đau sẽ lành lặng bình thường.

Tâm tình Mộ Lưu Yên đang tốt bỗng nhiên giống như tòa núi lỡ, thay đổi rất nhanh, hốc mắt đều đỏ lên.

Lâm Sanh nói những lời vừa rồi, nghe xong thật muốn tìm cái lỗ chui vào.

Nàng vốn không biết cuộc sống như vậy có vấn đề gì, ngươi đồng ta nguyện, tất cả đều là nữ nhân nên cũng không có cái gì gọi là ‘ngoài ý muốn’, có cảm giác thì tiếp tục duy trì, dù sao đều là vui đùa một chút thôi, chỉ cần thỏa mãn thể xác là tốt rồi.

Nhưng là, lời nói Lâm Sanh vốn như cảnh tỉnh nàng, nhưng đối với nàng chỉ như đem gập đập nàng chết đi.

Lâm Sanh nói đến tình yêu, nàng không phủ nhận, nguyên nhân vốn là vì vậy, nàng mới không còn tin vào tình yêu, bắt đầu trà trộn đi vào quán bar, chỉ nói thỏa mãn thân xác không nói đến cảm tình.

Chính là, thật sự nàng sai rồi sao? Cuộc sống hiện đại đô thị có rất nhiều người đều làm như vậy mà, nàng chẳng qua cũng là một thành viên trong đó thôi.

Nếu thật có thể diễn tả bằng lời, thì nàng chẳng qua là ‘nước chảy bèo trôi’.

Nhưng ngẫm lại, đi đến quán bar thì có bao nhiêu cô là con gái nhà lành?!

Cửu nhi cửu nhi, Mộ Lưu Yên đồi bại cũng chẳng có gì lạ.

Nếu là người khác nói lời này, Mộ Lưu Yên sẽ hồn nhiên không thèm để ý đến.

Nhưng đây người nói là Lâm Sanh, nàng mới có thể để ý.

Vốn cảm giác của nàng đối với Lâm Sanh đã là rất đặc biệt, tuy rằng chưa thể nói là thật sự, nhưng rõ ràng không phải là dạng vui đùa một chút, chỉ có thể nói tạm thời là bên cạnh chân thành. Chính là, Lâm Sanh đã nói thẳng, thật có vẻ Mộ Lưu Yên phóng đãng.

Trong giọng nói đặc biệt còn kèm theo một tia cảm giác hèn mọn khinh bỉ, được rồi, cái này là thuần túy cảm giác của Mộ Lưu Yên thôi, bất quá có ý này hay không, chính Lâm Sanh cũng nói không rõ ràng.

Nếu lúc trước nói mấy câu này, khẳng định Mộ tổng tài cũng sẽ chết tâm.

Cho dù còn thích Lâm Sanh, nàng cũng sẽ không mặt dày đi dây dưa

Chính là, Lâm Sanh vô tình như cố ý lúc sau hô mộ câu ‘đại Mộ’, đây không phải gọi là Nickname thì gọi là gì?

Nàng kia rốt cuộc là nhận, hay vẫn không nhận?

Mộ Lưu Yên thấy câu nói kia như gài phân nữa, trong lòng thật sự là hận chết Lâm Sanh.

Uống ngay một hơi loại rượu mà nàng yêu thích nhất Lafite, lại không cảm nhận ra được nồng độ của nó, ngược lại chỉ có chua sót.

Nguyên lai, uống rượu cũng phải xem tâm tình.

“Lâm Sanh, ta không biết kết cục là thế nào, nhưng ta biết đối với ngươi là cảm giác bất đồng”. Mộ Lưu Yên cười cười buồn bã, hơi cô đơn, hôi tịch liêu. “Ngươi thật thần bí làm cho ta ở bất tri bất giác phát hiện, ta đối với ngươi có cảm giác không giống người khác, ta không cần người khác, nhưng ta sẽ để ý đến cái nhìn của ngươi”.

Tuy rằng hai người chân chính nhận thức không lâu, thậm chí Lâm Sanh còn đùa dai Wax lông mày của Mộ tổng tài, nhưng Mộ Lưu Yên không thể phủ nhận, đối với thời khắc nàng cùng Lưu Khải Quân dây dưa kia, Lâm Sanh lại đẩy cửa vào, hết thảy đều thay đổi.

Lâm Sanh thần bí như một cái động không đáy, hấp dẫn nữ nhân tịch mịch này.

Mộ Lưu Yên không biết đây có phải tình yêu hay không, có lẽ chính là nảy sinh tình yêu đi.

Đối một người tò mò, ý nghĩa vào một ngày không xa nàng sẽ yêu người kia.

“Nếu đây còn là sự thật, như vậy ta rất thật lòng”.

Tuy rằng Mộ tổng tài trong lòng ủy khuất, nhưng không muốn quay đầu bước đi như vậy, có lẽ bỏ lỡ Lâm Sanh đời này nàng thực sự không hy vọng, cho nên, nàng vẫn kiên trì ngồi lại, không nhìn đến lời nói lạnh nhạt lúc nãy của Lâm Sanh.

Mộ Lưu Yên kiêu ngạo ở trước mặt Lâm Sanh, vĩnh viễn đều không phải như vậy.

Bởi vì, so sánh với đối với Mộ tổng tài mà nói, ngạo khí của Lâm Sanh là phát từ phía bên trong.

Mà Mộ tổng tài kiêu ngạo chỉ là một lớp ngụy trang mà thôi.

Lâm Sanh hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đứng dậy nhoài về phía trước, đầu ngón tay lau khóe mắt Mộ Lưu Yên, nơi đó có chút ướŧ áŧ.

Đối với nữ nhân Mộ Lưu Yên này, nàng chảy giọt nước mắt đều làm đau lòng.

Nếu như nói đây là vận mệnh, như vậy, vào giờ khắc này, Lâm Sanh chính thức thật sự nhận thua.

Nàng chấp nhận vận mệnh này.

Giống như Tiểu Mộ đã nói, cứu vớt sao?! Cứu vớt nữ nhân của ta bị lạc lối, sau đó trong lúc cứu vớt cũng đem chính mình hòa vào đó.

Lâm Sanh, kỳ thật ngươi cũng không thể trách nàng, nếu nàng trước đây không chọn phóng túng, thì có lẽ sự lựa chọn còn lại là ‘hủy diệt’.

Chính là phóng túng cũng có nhiều phương pháp, nếu Mộ Lưu Yên chọn lựa cách thông thường nhất kia, thì ngươi chẳng phải cũng đã từng lựa chọn sự ‘nguy hiểm – mạo hiểm’ sao?

“Mộ Lưu Yên…..”. Lâm Sanh động tác ôn hòa, cúi người hôn lên mặt Mộ tổng tài một cái, trong ánh mắt long lanh của nàng, tà tà ý cười, “Ngươi nếu đã thật lòng, như vậy, chúng ta quen nhau đi!”.

Vận mệnh a vận mệnh, ngươi đem cực phẩm nữ nhân như thế đến trong tay của ta, lại giao sứ mệnh gian khổ cho ta, ta có nên cảm kích ngươi không?

Rõ ràng người ta vốn tính hướng rất bình thường! Khóc!

Mộ Lưu Yên, có lẽ ở thời điểm ta biết Mộ Tiểu Tiểu kia, ta cũng liền vĩnh viễn không thoát khỏi được ngươi.

Lâm Sanh của chúng ta cười thực xấu xa, mà Mộ tổng tài của chúng ta thì chỉ ngây ngốc nhìn Lâm Sanh, tựa như tình huống hiện tại nàng còn chưa kịp hiểu.

Ngẫm lại cũng tại, Lâm Sanh trước sau hành động tương phản quá lớn.

Chính là, chuyện đó quan trọng sao?

Trong mắt Mộ Lưu Yên không thể kháng cự hình ảnh Lâm Sanh hào quang sáng ngời, có lẽ nó mang tên ‘hy vọng’.

Phía dưới ánh đèn màu vàng sang trọng, màu rượu đỏ trên bàn nổi bật, Mộ Lưu Yên nở nụ cười.

Đây mới chính là nụ cười chân chính thuộc loại Mộ Lưu Yên.

Nụ cười yêu nghiệt – quyến rũ, khóe mắt cùng lông mày tràn đầy hạnh phúc.

Lần đầu tiên, ở trước mặt Lâm Sanh, Mộ Lưu Yên biến trở về đúng với bản chất làm hàng ngàn hàng vạn người khuynh đảo chân chính là Mộ yêu nghiệt.

Cười khuynh thành, chính là đây.

Gợn lên khóe miệng, Mộ yêu nghiệt nhìn Lâm Sanh, tươi cười càng ngày càng phát ra tia sáng.

“Tốt”.

Nếu Lâm Sanh là ma chướng, như vậy, vào thời khắc này, nàng thật sự sa chân vào.

Mộ Lưu Yên không biết kết cục cùng Lâm Sanh sẽ thế nào, nhưng mà nàng biết, Lâm Sanh này cùng cái mọi người gọi là tình nhân là bất đồng.

Giờ phút này, nàng muốn một lần thật lòng cùng Lâm Sanh.

Nếu kết cục vẫn như cũ giống Tầng Mạt, như vậy, nàng cũng sẽ chết tâm.

Lâm Sanh!

Ngươi liệu có phải là Tầng Mạt thứ hai không?!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: này chương tiểu phá ta cấp lực ~~

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tổng Tài Lão Bà Chờ Ta Một Chút