Tổng Tài Lão Bà Chờ Ta Một Chút

Chương 16


Mộ Lưu Yên tuy rằng ở ngoài không vươn ma trảo với Lâm Sanh, nhưng không có nghĩa nàng không có tâm tư này.

Sau khi chứng kiến một ít chuyện của Lâm Sanh, nàng lại càng thượng tâm.

Nữ nhân càng thần bí càng gợi lên hứng thú của nàng, chính là đối với Lâm Sanh hiển nhiên không thể đem đi vui đùa, mà Mộ tổng tạm thời không nghĩ đem cái cây kia thắt cổ chết, cho nên thời gian này tạm thời đem Lâm Sanh ‘dưỡng’ tại bên người, vừa có thể tìm hiểu vừa có thể coi chừng, cớ sao lại không chứ?

Chính là không nghĩ tới nửa đường lại nhảy ra cái tên Lưu Khải Quân, vô cớ quấy rầy kế hoạch ‘dưỡng phi tầng’ của Mộ tổng tài. (=]] ối trời ơi nuôi gái cơ đấy, Lâm tỷ tỷ biết được thì kưng chết kưng nhé)

Nếu chính mình thật sự quyết tâm theo đuổi, và vẫn tiếp tục lo lắng theo đuổi mà không có hành động gì, chờ suy tính rõ ràng có lẽ Lâm Sanh đã là của người khác rồi.

Đối với kết quả này, Mộ Lưu Yên hiển nhiên là không muốn thử rồi.

Gϊếŧ lầm hơn bỏ xót, tâm đã quyết không buông, Mộ Lưu Yên quyết định trước tiên câu dẫn Lâm Sanh tới tay rồi nói sau.

Lâm Sanh ngồi trong xe, nghĩ đến Tiểu Mộ cùng Mộ Lưu Yên, rồi nghĩ đến Lưu Khải Quân, chỉ cảm thấy hết thảy đều giống như giấc mộng, tỉnh mộng mới phát hiện chính mình đang bị ảo giác. Chính là, cảnh tượng chân thật đến như thế, có thể nào là mộng đây?

Đối với hình thái ‘u linh’ của Tiểu Mộ, Lâm Sanh cũng đã từng tìm hiểu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng kết quả làm cho nàng thật bất đắc dĩ cũng không rõ.

Nghe nói, Tiểu Mộ đang học thì ngủ quên, tỉnh lại liền thấy Mộ Lưu Yên không cùng một chỗ với Lâm Sanh, cũng chính là vào cái thời các nàng chưa yêu nhau, về phần trở về hiện tại như thế nào, Tiểu Mộ đại khái phỏng đoán phải làm cho các nàng yêu nhau chịu ở cùng nhau.Cho nên đối với chuyện Lâm Sanh cùng Mộ Lưu Yên, nàng thật rất quan tâm, nếu không, cả đời linh hồn cứ lang thang như vậy quá?

Cho nên, Lâm Sanh áp lực thật sự rất lớn.

Nàng cũng không muốn vì những nhân tố bên ngoài khác làm ảnh hưởng mà dễ dàng trả giá cảm tình, đặc biệt đối với loại người như Mộ Lưu Yên thay người yêu nhanh hơn thay áo này.

Chẳng lẽ tương lai mình rốt cuộc là con mắt bị mù mới có thể coi trọng nàng?

Mộ Lưu Yên không trực tiếp đến địa điểm dùng cơm, mà là đi đến phòng khách tiệm tạo hình, cũng chính là nơi gọi là “cửa hiệu cắt tóc”, đương nhiên, đây đơn giản cũng không phải chỉ có cắt tóc. Mà là loại trung tâm tạo hình tư nhân, bên trong còn phối hợp bán quần áo, đương nhiên loại quần áo này bên ngoài thị trường không có bán, nghe nói đều là hàng nhập khẩu từ Anh, hoặc là làm theo yêu cầu riêng của hội viên.

Lâm Sanh thật tình đờ đẫn, không phải tùy tiện dùng một bữa cơm thôi sao? Còn phải đi tạo hình? Nàng thoát ly thế giới lâu lắm, đã muốn OUT!

Mộ Lưu Yên quen thuộc dắt Lâm Sanh đi vào cửa, bên trong sớm đã có người để ý tới, “ Mộ tiểu thư, quần áo ngài đặt đã đưa đến. Ngài có muốn thử một chút hay không?”. Nói ra lời này chính là một nam nhân nhìn qua thật giống tiểu P, với bộ dáng ngại ngùng.

“Apple, giúp nàng chỉnh sửa tóc lại một chút, ta đi thử quần áo!”. Mộ Lưu Yên chỉ chỉ người đi cùng là Lâm Sanh, dặn dò xong liền đi lên lầu.

Trong suy nghĩ Lâm Sanh, tiểu P có cái tên tiếng Anh thật đặc biệt nha, một đại nam nhân kêu ‘cây táo’?!

“Vị tiểu thư này xưng hô thế nào?”. Nam tiểu P đem Lâm Sanh dẫn tới ghế ngồi xuống, nhìn Lâm Sanh trong gương tựa hồ đang lo lắng phải xử lý kiểu tóc của nàng như thế nào.

“Lâm Sanh!”. Lâm Sanh kỳ thật phản cảm với từ “tiểu thư” này, nhưng nơi xa hoa này chắc là xưng hô mỹ nữ chắc chuyên dùng những từ đó, hoặc là ‘lão bản’ – ‘phu nhân’, nàng cả hai từ trên đều không phải, vậy chỉ đành ủy khuất một chút, dù sao trường hợp chân chính thường gọi là tiểu thư tiểu thư mà thôi.

“Lâm tiểu thư có nghĩ muốn kiểu tóc của mình thế nào không?”

“Tùy tiện vào ngươi, ngươi xem hợp thì cứ như vậy”. Lâm Sanh tháo kính mắt xuống, nhắm mắt lại, để mặt hắn.

Nam tiểu P là nhà tạo mẫu tóc chuyên môn, kiểu tóc Mộ Lưu Yên cũng do hắn phụ trách, đối với hội viên Mộ Lưu Yên này hẳn cũng biết rất rõ ràng, đồng tính, chính xác là đồng tính, lại còn phong tình vạn chủng, phong lưu thành tính. Nói đến chuyện này, vốn đây không phải là lần đầu tiên Mộ Lưu Yên dẫn người đến làm tóc, trước kia cũng có mấy tình nhân của nàng tới, tất nhiên là cùng Mộ Lưu Yên đến, cho nên đối với Mộ Lưu Yên, họ làm việc ở nơi này cũng biết đến. Bất quá đó là chuyện riêng của khách hàng, bọn họ chỉ làm công cũng không dám quản. Đương nhiên, muốn cũng không quản được.

Hơn nữa, chính bản thân hắn cũng là Gay, càng là cảm giác gặp gỡ đồng loại.

Chẳng qua Mộ Lưu Yên đổi tình nhân quá nhanh, cho nên mọi người để ý nhiều hơn một chút.

Lâm Sanh đương nhiên nam tiểu P này trong lòng đang nghĩ gì, nếu không, sẽ muốn hun hăng nhìn chết hắn.

Nam tiểu P trong phút chốc thấ y Lâm Sanh gỡ kính ra, mắt y liền sáng ngời, đương nhiên chỉ trong nháy mắt mà thôi, bởi vì Lâm Sanh nhanh chóng nhắm mắt lại, lười trong nom chuyện tình loạn bên ngoài.

Bởi vì Lâm Sanh là con lai, cho nên đôi mắt của nàng cùng nhan sắc không giống với người bình thường, cởi kính ra càng rõ ràng.

Nam tiểu P cảm thấy lần đầu tiên nhìn thấy được đôi mắt xinh đẹp đến như vậy, rất có cá tính, rất thâm thúy sâu sắc.

Nếu đây là tân tình nhân của Mộ tiểu thư, như vậy nên phối hợp với thân phận này.

Lâm Sanh bây giờ đang để tóc dài, nói như vậy, vẫn là tóc ngắn càng đẹp mắt, như vậy đôi mắt cũng không bị che đi.

Nam tiểu P quyết định đắp nặn thành một T hoàn mỹ phối hợp với hình tượng P của Mộ tiểu thư.

Tựa hồ trong đầu đã thiết kế tốt kiểu tóc, liền cầm lên cây kéo như con bướm bắt đầu giương cánh bay. (ý là lả lướt tay kéo, công lực cao siêu)

Không cần mở mắt ra, nàng vẫn có thể cảm giác được trong không trung sợi tóc đang bay lượn, trước mắt cảm giác trầm trọng từ từ giảm bớt.

Tóc dùng để che dấu đôi mắt của nàng tựa hồ đang dần dần bị bóc trần.

Lúc sau, lại có loại gì đó ‘phá hủy’.

“Được rồi!”. Nam tiểu P cũng bị tay nghề của mình làm chấn động, “Lâm tiểu thư, ngài cảm thấy thế nào?”.

Hôm nay, đây là chuyện đang diễn ra sao?!

Lâm Sanh mở mắt ra, nhìn đến người đối diện trong gương, cũng không tự chủ phải sửng sốt một chút.

Nàng đã bao nhiêu lâu, chưa nhìn thấy bộ dáng đường hoàng của mình?

Tựa hồ từ lúc này trở đi ‘cuộc sống thành phần tri thức’ hằng ngày cũng sẽ vì đây mà thay đổi.

Trong gương người có dòng máu lai tinh xảo cùng duy mỹ, cặp mắt màu xanh lam chiếu ra, nếu Lâm Sanh hai lỗ tai dài nhọn ra, không thể nghi ngờ giống như tinh linh trong thế giới Tinh Linh Tộc bước ra, xinh đẹp cùng nhu hòa mang theo anh khí, làm cho người ta cảm giác choáng ngợp.

Lâm Sanh tóc ngắn làm thiếu đi nét âm trầm thường ngày, mang theo hơn một tia tà khí cùng thản nhiên.

Lâm Sanh nhắm mắt lại lần nữa, hít một hơi thật sâu, suy nghĩ phải bình tĩnh một chút, sau đó mở mắt ra, cười cười nói: “Cám ơn, ta thật sự hài lòng”.

“Không, không có gì”. Nam tiểu P tim đập nhanh không ít, vì cái gì Lâm tiểu thư lại là nữ nhâ? Buồn bực!

“Lâm tiểu thư, Mộ tiểu thư đang ở phòng Spa, nàng dặn dò lại lúc sau đưa người đi đổi quần áo mới”. Nam tiểu P theo bên cạnh gọi tới một nữ nhân viên diện mạo không tồi đưa Lâm Sanh đi chọn quần áo.

Lâm Sanh nhìn thoáng đồng hồ trên tường, chà, đã hơn một tiếng đồng hồ rồi, trách không được nàng tự nhiên cảm thấy có chút đói bụng.

Ngươi nói vì liền ăn một bữa cơm, lại phải có thêm công đoạn này?

Lâm Sanh vốn thói quen mặc tây trang cùng quần tây jean, đối với váy và phụ kiện khác vân vân nàng thật tình không thích, cho dù là ở thời điểm tóc dài cũng không có thử qua, càng không nói đến thời điểm tóc ngắn. Cho nên liền chọn một thân tây trang dành cho nữ màu đen, đương nhiên, quần áo mắc tiền này so với quần áo bình thường của nàng tốt lên nhiều.

Người dựa vào quần áo, ngựa dựa vào yên cương, phật có kim trang ngươi ở ăn mặc, lời này có chút thích hợp.

Hơn nữa Lâm Sanh lớn lên vốn thân hình vốn không tồi, mặc xong một thân y phục đi ra, thiếu chút nữa làm rớt tròng mắt của các nữ nhân viên cửa hàng nơi này.

Trách không được Mộ tiểu thư không thương nam nhân a, nếu nữ nhân trên đời đều như vậy, ta cũng tình nguyện đi theo con đường thành bách hợp!

“A! Mộ tiểu thư!”. Nữ nhân viên cửa hàng đang chăm chú nhìn Lâm Sanh, không nghĩ tới từ trong gương đột nhiên nhìn thấy Mộ Lưu Yên vận lễ phục dạ hội màu đỏ xuất hiện, đem nàng hoảng sợ không ít. (=]] dám ngắm gái còn có ý nghĩ tới ‘phi tầng’ của Mộ tổng tài a, tỷ ấy mà biết là ngươi chuẩn bị mặc áo mưa chờ hứng ‘axit’ nha kưng).

Mộ Lưu Yên đồng dạng cũng bị tiếng nói làm bừng tỉnh, phục hồi tinh thần liền thấy Lâm Sanh đang khoanh hai tay, nhướng mi nhìn nàng.

“Khụ, quần áo này thật không tồi, lấy cái này đi”. Mộ tổng tài xấu hổ quay đầu, nếu không phải nữ nhân viên cửa hàng lên tiếng, phỏng chừng nàng đang chìm trong trạng thái ‘mê gái’ ngắm nghía. Nguyên lai Lâm Sanh lớn lên nhìn tốt như vậy! Mộ Lưu Yên có loại cảm giác vừa nhặt được bảo bối trân quý, bất quá ngay sau đó lại giật mình có cảm giác bất an.

Lâm Sanh thời điểm tỏa sáng đua xe, Lưu Khải Quân lập tức tới theo đuổi, nếu như bị nàng nhìn thấy Lâm Sanh với bộ dáng này, chẳng phải sẽ truy đuổi quyết liệt hơn nữa sao? Đừng nói Lưu Khải Quân, riêng ngoại hình bây giờ của Lâm Sanh, vòng lẫn quẫn không chừng sẽ không ít kẻ khác bâu vào câu dẫn sống chết.

Chính mình nếu tiếp tục không hạ thủ, có khi không còn cơ hội.

Lúc Mộ Lưu Yên đánh giá Lâm Sanh, Lâm Sanh cũng đồng dạng đánh giá lại Mộ Lưu Yên.

Mộ Lưu Yên mặc trên thân lễ phụ dạ hội màu đỏ rực như ngọn lửa, thắt lưng tinh trí, y phục ôm gắt gao bộ ngực phía trước phập phồng.

Đáy thắt lưng ong, quả nhiên dáng người ma quỷ.

Lâm Sanh nhớ tới một câu, ‘không có lửa sao có khói’.

Mộ tổng tài đã tháo kính râm, lông mày đã dài ra một chút, chỉ là còn có chút ngắn, bất quá, Mộ Lưu Yên dùng bút vẽ qua, ngược lại cảm thấy đẹp đẽ hơn, cũng không nhận biết thật giả.

Lâm Sanh không thể không thừa nhận, Mộ Lưu Yên xác thực là một đại mỹ nữ hiếm có, chắc chỉ có trong tiểu thuyết mới có thể xuất hiện được cực phẩm như vậy.

Trách không được có nhiều người vì nàng ngã xuống, người phía sau vẫn tiếp tục tiến lên, quả nhiên là có bản lãnh.

Mộ tổng tài gặp Lâm Sanh ngây ngốc bất động tại chỗ, thật tự nhiên đi qua ôm lấy cánh tay của nàng, hai người bộ dáng hiện tại thật giống với một đôi tình nhân.

Nhìn Mộ Lưu Yên mắt cũng không chớp phức tạp, diễn biến thật làm cho nàng rối rắm.

Nguyên lai, ta đã giống dạng thành phần tri thức nữ muốn chuyển biến thành tiểu bạch kiểm.

Mộ Lưu Yên mặc lễ phục tất nhiên là không thích hợp lái xe, trọng trách này liền giao cho Lâm Sanh.

Theo lời Mộ tổng tài chỉ dẫn, xe dừng lại tại một nhà hàng Pháp rất nỗi danh trong thành phố A thị.

Lần này, Lâm Sanh rất có phong độ thân sĩ giúp Mộ Lưu Yên mở cửa xe, sau đó đem chìa khóa xe giao cho tiểu đệ đệ giữ xe ở cửa.

Về phần Tiểu Mộ của chúng ta, có trời mới biết nàng lại bay đến chỗ nào chơi đùa rồi. (L dĩ nhiên a, chỗ người lớn làm công tác con nít không nên xen vào á, Tiểu Mộ biết điều như thế còn gì)

Đồ ăn nước Pháp trong ấn tượng Lâm Sanh chỉ có vài chữ.

Một chữ: ‘quý’!

Hai chữ: ‘thật quý’!

Ba chữ: ‘phi thường quý’!

Bốn chữ: ‘mắc tiền muốn chết’!

Nhưng mặc khác, phải nói là rất tinh xảo nhưng lại quá ít, cùng đồ ăn Nhật Bản giống nhau.

Bất quá, đồ ăn Pháp nguyên liệu nấu ăn là phi thường tốt, dựa theo trong lời nói của bọn họ ‘đây là sáng nay mới từ nước Pháp vận chuyển bằng đường hàng không tới’.

Nhà hàng này sinh ý cũng rất tốt, cho dù đã hơn 7 giờ tối, vẫn như cũ trên bàn ăn đầy đủ khách nhân.

Nếu không phải đặt bàn trước, phỏng chừng quả thật không được ăn.

Mộ Lưu Yên cùng Lâm Sanh sau khi thay đổi tỉ mỉ cách ăn mặc, vừa đi vào nhà hàng lập tức liền gϊếŧ chết không ít ánh mắt của nhiều người.

Mộ tổng tài thói quen ngẩn cao đầu, nàng cũng chưa từng có ý nghĩ muốn dấu diếm tính hướng của mình, cho nên chỉ cần là người bên ngoài có chút để ý liền biết Mộ Lưu Yên là đồng tính.

Mà nói chi nhà hàng này tuyệt đối khách nhân không phải người thường, nhìn thoáng qua Mộ Lưu Yên một cái là lập tức hiểu.

Nguyên lai là Mộ tổng tài cùng tân tình nhân a!

Bất quá nói thật, chất lượng lần này thật sự là ‘thật cao nha’! Cùng đám trước đây loạn cào cào không thể so sánh nỗi!

Tinh linh phương Tây xinh đẹp, Hy Lạp nữ thần dáng cao quý, đôi mắt màu xanh lam tăng thêm phần thần bí.

Cho dù là bộ dáng Mộ Lưu Yên xinh đẹp, ăn mặt như thế đứng ở bên cạnh Lâm Sanh, cũng có phần thất sắc không ít.

Lâm Sanh, kỳ thật cho tới bây giờ chưa từng bình thường nha.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: lâm sanh cùng học đích ngoại hình kỳ thật có thể thiểm hạt nhân đích.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tổng Tài Lão Bà Chờ Ta Một Chút