Tổng Tài Lão Bà Chờ Ta Một Chút

Chương 12


Bởi vì kính xe cùng cửa xe hoàn toàn đóng lại, cho nên tiếng la hét chói tai ngoài cửa không cách nào truyền vào bên trong xe 2 người Lâm Sanh cùng Mộ Lưu Yên.

Lamborghini vs Ferrari song song nha, tư thế đẹp mắt chính là 2 chiếc xe hiện đang muốn quyết đâu tìm ra ai mới là vương giả.

Ferrari của Lưu Khải Quân ở bên trái Lâm Sanh, ánh mắt Lâm Sanh đảo qua, có thể thấy bên ghế lái phụ một thân ảnh xinh đẹp, là một cô gái, xem bộ dáng của nàng không vượt quá 16t, chậc chậc: “Hiện tại tiểu hài tử ăn gì mà lớn nhanh thế nhỉ? Thật sự là nhân gian hung khí a!”. Lâm Sanh không thể không cảm thán, nàng khi 16t cũng rất bình thường a, thật sự không có cách nào so sánh được a!

Mộ Lưu Yên nghe Lâm Sanh nói không tự chủ cũng liếc nhìn qua, hừ, bất quá cũng chỉ có như vậy thôi! Ngực to eo nở, lại lạnh lùng nói: “Hiện tại không phải thời điểm để ý chuyện này, Lâm Sanh cho dù phải thua ta hy vọng cũng không kém quá xa”. Mộ Lưu Yên khẽ hừ 1 tiếng, không hề nhìn Lâm Sanh mà đem ánh mắt hướng ra cửa xe, bộ dạng cao cao xem mọi chuyện không liên quan mình.

Lâm Sanh nhíu nhíu lông mày, đối với lời nói lạnh nhạt của Mộ Lưu Yên sớm đã miễn dịch. “Một khi đã như vậy, Mộ tổng, bản thân ta sẽ mang ngươi trải nghiệm một chút cảm giác chớp nhanh như điện!”. Tiếng gầm rú của chân ga lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ người xem, trong lúc đó nữ nữ hướng lên trời ném 1 khối vải đỏ giữa 2 xe, trong nháy mắt khối vải rơi xuống chạm đất, đồng thời 2 xe cũng lập tức phóng đi về phía trước.

Đèn xe ở tiền phương chiếu sáng ngời mặt đường, cũng chiếu vào trong lòng Mộ Lưu Yên.

Cho tới bây giờ không ai có đủ tài cán làm nàng trở thành như thế, dù là Tầng Mạt cũng không phải ngoại lệ.

Chỉ có, Lâm Sanh mới làm được như vậy.

Mộ Lưu Yên nghĩ không ra, Lâm Sanh đến tột cùng là đang nghĩ như thế nào?

Nếu Lâm Sanh chưa từng cạo lông mày của nàng, Mộ Lưu Yên sẽ cho rằng Lâm Sanh có lẽ thích mình, chính là đôi khi Lâm Sanh hành động thì lại thật không giống biểu hiện là thích mình. Nhưng nếu nói là ngươi không thích, vậy thì tại sao lại cư nhiên vì nàng mà đua xe.

Mộ Lưu Yên cảm thấy Lâm Sanh giống như là 1 màng bí ẩn, chính mình chỉ có thể thấy râu ria bên ngoài, còn bên trong thì loan loan nhiễu nhiễu không nhìn ra được.

Có lẽ, cũng có khả năng như vậy, nhưng Mộ Lưu Yên cảm thấy cũng không hẳn là sự thật.

Nếu Wax lông mày Mộ tổng tài chỉ là để thu hút sự chú ý của nàng, không thể nghi ngờ là Lâm Sanh đã thành công.

Rất nhanh dây bảo hiểm trước ngực nàng có cảm giác thít lại, đồng thời Mộ Lưu Yên bị tốc độ quá nhanh làm nàng lạnh cả người. (>_

Nhìn Lâm Sanh động tác thành thạo, không thừa thải chút nào, nhất cử nhất động kia như là lơ lỏng chuyện bình thường, cộng với tốc độ quá cao làm cho ánh mắt Mộ Lưu Yên chịu chút đã kích. Tuy rằng, Mộ Lưu Yên lái xe thể thao tốc độ cao, nhưng vẫn là bé ngoan, bình thường tốc độ khoảng 60km/h, ở tốc độ cao cũng không vượt quá 120km/h, tốc độ này có thể làm nàng hoảng sợ.

Cũng không biết có phải nguyên nhân là quá nhanh không, mà phong cảnh ven đường không ngừng lui về phía sau, đã muốn nhìn không ra hình dạng gì, trái tim đập rất nhanh, tựa hồ có thể ngay lập tức từ cổ họng nhảy ra ngoài.

“Mộ tổng, thế nào? Cảm giác thật kíƈɦ ŧɦíƈɦ phải không?!”.

Lúc này Lâm Sanh còn có tâm tư để nói giỡn? Mộ Lưu Yên chỉ cảm thấy dạ dày đã có cái gì đó bốc lên, thật muốn một cái cắn chết nàng!

Cố nén không mở miệng, Mộ Lưu Yên sợ vừa nói nói, yết hầu sẽ phóng ra cái gì đó.

Lâm Sanh biết đây là biểu hiện bình thường, nói đơn giản là không thích ứng.

Sắc mặt Mộ Lưu Yên trắng bệch, uể oải, Lâm Sanh đột nhiên cảm thấy trong lòng có điểm phát ra khoái ý, nhưng lại hỗn loạn trong đó có cả điểm đau lòng.

“Mộ tổng, ngươi nên cảm thấy may mắn là đã cặp kè với Lưu Khải Quân chỉ có thích đua xe, nàng nếu mà thích lái phi cơ, thì ngươi sẽ thảm lắm a!”. Lâm Sanh nhếch lên khóe miệng, hiển nhiên đối với Mộ Lưu Yên cũng không có tí nào sợ hãi, lão bản và vân vân, nàng cho tới bây giờ không để ý.

Cặp kè? Mộ Lưu Yên trong lòng không thoải mái, nghe thấy 2 từ này càng không thoải mái, vì cái gì tự nhiên lại thấy mấy từ này có vẻ chói tai? Tuy rằng, nàng không phải lần đầu tiên nghe thấy, chính là từ trong miệng Lâm Sanh nói ra, tổng cảm thấy thật lạ.

Nơi này Lâm Sanh cứ như vậy nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn chế nhạo Mộ Lưu Yên hai câu, mà bên kia Lưu Khải Quân lại dồn cả 200% tinh thần đua xe.

Khoảng cách giữa 2 xe không sai biệt lắm, Lưu Khải Quân có điểm cảm thấy bất khả tư nghị, tuy rằng so với Lamborghini cũng rất nhanh, nhưng cũng không thể như thế này được, rõ ràng xe của nàng là có trang bị nâng cấp thêm công xuất, như vậy nói lên được trình độ Lâm Sanh đua xe là không hề thấp, có lẽ so với mình phải cao hơn nữa.

Chuyện này đối với Lưu Khải Quân là không thể chấp nhận được, quả thật là khiêu chiến điểm mấu chốt của nàng

Cho nên, nàng làm một cái quyết định thật can đảm.

Trong đua xe không phải không có loại tình huống này, nhưng là trừ khi là cực kỳ oán hận đối phương mới có thể hành động như vậy, bởi vì nó rất nguy hiểm.

Lâm Sanh còn muốn đả kích Mộ Lưu Yên vài câu, lại cảm giác thân xe đột nhiên bị va chạm.

Đáng thương Mộ Lưu Yên vốn đang muốn phun ra, mà xe lại ngay lúc đó va chạm, liền trực tiếp mở cửa xe vươn đầu ra nôn.

“Khốn khiếp!”. Đây là lần đầu tiên Lâm Sanh nói thô bạo, hiển nhiên nàng căn bản không nghĩ tới Lưu Khải Quân dùng đến chiêu này, đây không phải là đua xe mà là tự sát.

Dẫm chân ga, Lamborghini vọt lên phía trước Ferrari.

Chính là Lưu Khải Quân hiển nhiên chưa muốn chấm dứt, làm 1 lần đâm ra nghiện, ngươi đã ở phía trước, chẳng lẽ ta không biết chạy lên sao?

Bất ly bất khí đang ở phía sau, phóng lên.

Dậm mạnh chạn ga, hung hăng húc vào xe Lamborghini phía trước.

Thân mình kịch liệt nhào lên một chút, suýt nữa trượt.

“Mộ tổng, đây là người mà ngươi chọn để cặp kè sao?”. Lâm Sanh có chút nói không suy nghĩ, bất quá là nàng đang phát hỏa, kẻ mới 20t đã ngoan độc như vậy, xã hội này đến tột cùng là sao vậy?. “Ta hy vọng Mộ tổng về sau có thể đem mắt chọn lựa kỹ càng chút!”.

“Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm!”. Mộ Lưu Yên cũng không nghĩ tới Lưu Khải Quân phải làm như vậy, chính là nghe lời Lâm Sanh nói làm cho nàng có điểm xấu hổ, Lâm Sanh ngay từ đầu có lẽ chính là khinh thường bản thân nàng. Nghĩ có lẽ thế, tâm tình Mộ Lưu Yên lại càng thêm kém, tuy rằng nàng cũng không cần để ý ánh mắt người khác, chính là không bít vì sao lại để ý đến lời Lâm Sanh nói ra.

Ngồi ở trong xe thời điểm này, có lẽ, hai người nhân sinh đã bắt đầu tương giao.

“Đúng vậy, chuyên của ngươi ta vốn không nên quan tâm, ai kêu ta nhiều chuyện!”. Lâm Sanh cũng không phải người tính tình quá tốt, nghe được Mộ Lưu Yên nói những lời này lại phát đại hỏa, “Ngươi nghĩ rằng giữa ta và ngươi ta lại muốn quan tâm ngươi sao? Nếu không phải ….?”. Nếu không phải Tiểu Mộ nói những lời kia, ta thèm để tâm ngươi sống chết! Nửa câu sau Lâm Sanh tự nhiên là không nói ra miệng, chỉ có thể nuốt đi xuống. “Mộ tổng, đây là chuyện riêng của ngươi, ta không quản nỗi cũng không muốn quản, nhưng đây không phải ngươi gây ra cớ sự sao? Mộ tổng, ngươi không phải tiểu hài tử, nếu lời nói ra có thể giải quyết hết mọi chuyện, thì trên thế giới liền không có người phải chịu nhiều đau khổ!”. Lâm Sanh cũng không có ý muốn nói nhiều, có nghe lọt tai hay không vốn nàng cũng không khống chế được, đối với Mộ Lưu Yên mặc dù sẽ có đau lòng, nhưng hận ý thì khó mà không nói ra.

Chỉ tiếc hận là rèn sắt không thành thép!.

Mộ Lưu Yên cắn cắn môi, sau khi chia tay, lời nói của Lâm Sanh cũng không phải không đúng, chính là nàng có ý không muốn thừa nhận, nguyên lai mình vẫn chỉ là một đứa ngốc.

Ngồi ở ghế lái phụ, Mộ Lưu Yên gắt gao cầm lấy dây bảo hiểm, về những chuyện khác tạm thời cùng nàng không có quan hệ.

Không biết vì cái gì, vào thời khắc này Mộ Lưu Yên tinh tưởng Lâm Sanh sẽ không thua.

Lâm Sanh theo kính chiếu hậu thấy mặt Lưu Khải Quân, đó là bộ mặt cười cười bừa bãi, giống như theo nụ cười kia phóng ra tin nhắn, đó là âm hiểm khinh bỉ trần trụi.

Thở ra một hơi trọc khí, Lâm Sanh cười lạnh, ngươi phải ngoan a, ta liền cùng ngươi chơi!

Thả chậm tốc độ xe, sau đó theo phương hướng quẹo phải một cái, Ferrari thoải mái từ bên trái Lamborghini chạy lên, vẫn như cũ song song gắt gao.

Hai tầm mắt của người bên trong 2 xe giao nhau, như có tia lửa điện.

Lâm Sanh nheo mắt, tà tà cười, sau đó đánh mạnh tay lái về phải, thân xe đập thật mạnh vào trên xe Ferrari bên cạnh.

Sau đó là tiếng cô bé bên ghế lái phụ xe Ferrari hét lên chói tai.

Mộ Lưu Yên bị va chạm này chấn động, nghe tiểu cô nương kia la lên không biết nên có cảm tưởng gì.

Rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nhưng rồi lại sợ hãi kíƈɦ ŧɦíƈɦ, đại khái là như vậy.

“Mộ tổng, ngươi sẽ bắt ta bồi thường tiền sao?”. Lâm Sanh lại lần nữa lặp lại hành động, sau đó dậm chân ga đụng vào xe kia.

Mộ Lưu Yên đại khái là lần đâu tiên nhìn thấy Lâm Sanh bạo lực như vậy, miệng mở ra không biết nên nói cái gì, chính là lắc đầu, ý tứ là sẽ không.

Lâm Sanh theo kính chiếu hậu nhìn bộ dáng Mộ Lưu Yên á khẩu nói không nên lời, chỉ cảm thấy buồn cười.

Cái người đối với kẻ khác trưng ra bộ dáng yêu nghiệt Mộ yêu tinh, vì cái gì đối với chính mình thì nàng lại có cái dạng ngây ngốc vậy?

Aizz, không nghĩ ra a, không nghĩ ra.

Lưu Khải Quân đối với phản kích của Lâm Sanh cảm thấy thật bất ngờ, càng thêm hưng phấn, có loại cảm giác hưng phấn tìm được đối thủ rồi.

Cao thủ tịch mịch, tịch mịch như tuyết, tri kỷ khó cầu a!

Giờ khắc này, Lưu Khải Quân có loại đem Lâm Sanh trở thành tri kỷ của nàng.

Cho nên, Lưu Khải Quân cũng không có trốn tránh, mà là tiếp tục sẵng sàn đón nhận va chạm.

Lâm Sanh lạnh lùng nhìn thoáng qua xe Ferrari bên kia, tiểu cô nương sớm đã bị dọa đến khóc.

Cũng là, bởi vì Ferrari chạy ở bên trái, va chạm trong lời nói tự nhiên là dùng sườn phía bên phải Ferrari đụng với bên sườn trái Lamborghini, mà tiểu cô nương ngồi là bên phải xe, nàng không khóc mới là lạ.

Đó cũng là nguyên nhân Lâm Sanh đem xe chạy phía bên phải xe Ferrari.

Lưu Khải Quân mắt đã có chút đỏ, nhưng nguyên nhân là quá hưng phấn.

Mà Lâm Sanh đang híp mắt, sau đó đem tầm mắt phóng đến khúc kua phía trước.

Phía trước là khúc kua xe có dạng hình S, nàng cũng không tin Lưu Khải Quân dám ép sát xe, nàng nếu thật sự dám tiếp tục hành động, thì nói chung chung đơn giản chỉ có thể xin lỗi xe Ferrari của nàng.

Sự thật chứng minh, não tàn đứa nhỏ này thật sự là không còn cách cứu chữa.

Sắp đến khúc kua mới vừa nhắc tới, Lưu Khải Quân vẫn như cũ kiên trì không ngừng phóng tới, xe bị ép đến nỗi lấn sang đường quốc lộ, sát với ranh phân cách. Mà Ferrari vẫn bám riết không tha chèn ép Lamborghini, không cho nàng có cơ hội ly khai ra.

Mộ Lưu Yên cho tới bây giờ chưa từng trải qua chuyện này, trên trán đã xuất mồ hôi, nàng không có thét lên, bởi vì điều này chẳng những không giúp được Lâm Sanh ngược lại sẽ quấy rầy nàng, cho nên Mộ Lưu Yên chỉ gắt gao cắn môi, nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch một mảnh.

Lâm Sanh thoáng nhìn sắc mặt Mộ Lưu Yên, trong lòng nổi lên tức giận kẻ không muốn sống kia cứ phóng lên, hiện tại đứa nhỏ não tàn phế muốn chết đến như vậy sao? Lưu Khải Quân thật sự không muốn sống nữa à?

Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai cùng lãm nhảm, “Lưu Khải Quân, ngươi điên rồi, mau dừng xe!”. Nguyên lai là tiểu muội tiếp khách kia, phỏng chừng nàng cũng không chịu nỗi trình độ điên cuồng của Lưu Khải Quân nữa.

Hiển nhiên Lưu Khải Quân không thèm tính toán để ý đến nàng, nàng kia sau khi thấy nàng không phản ứng cứ ngang nhiên tiếp tục tiến lên tranh đoạt tiếp tục dẫm chân ga. Nữ nhân điên cuồng thật đáng sợ, tiểu muội cũng bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ không nhẹ, 2 tay đánh về phía Lưu Khải Quân, thân xe không ngừng loạn choạng, tốc độ không thể không bị giảm đi.

Lưu Khài Quân tận lực muốn tránh đi tay của tiểu muội kia, người này sao lại như thế không ngoan tí nào, lại còn cắn vào cổ tay nàng.

Đau đến nỗi muốn kéo tay về, lại bị lôi kéo gắt gao, Lưu Khải Quân nổi giận, một phen đẩy tiểu cô nương ra.

Hai người trong lúc lôi kéo giành dựt cũng không phát hiện đoạn kua xe đã gần trong gang tấcm nếu không giảm tốc độ, cho dù là Thư Mã Hách đến đây cũng khó mà làm, huống chi Lưu Khải Quân căn bản không có biện pháp so sánh cùng Thư Mã Hách.

Lâm Sanh hiển nhiên cũng chú ý tới, tuy rằng không có quan hệ gì cùng Lưu Khải Quân, nhưng nói thế nào thì đây cũng là tiểu hài tử, dù sao so với bản thân mình thì cũng có thể xem như kia là tiểu hài tử đi. Nghĩ đến Lưu Khải Quân sảy ra tai nạn giao thông, Mộ Lưu Yên khẳng định cũng sẽ áy náy, nói như thế nào cũng là người nàng kết giao, mà chính mình hẳn cũng là không sống bình yên nỗi.

Cần lái tay phải vừa động, sau đó tiếng động lớn vang lên, áp lực cực lớn chung quy vừa hạ xuống một cái, tách nhanh ra ngoài.

Lưu Khải Quân cắn chặt răng oán hận, quay đầu lại trừng lớn 2 mắt, chân trái đạp mạnh thắng, chân phải thả từ từ phanh lại, đương nhiên không phải trực tiếp dừng lại được liền, nếu không dựa theo tốc độ này của xe thì người bên trong hẳn là bay ra ngoài.

Khúc kua đã gần trong gang tấc, chính là tốc độ xe lại không giảm hơn đi tí nào.

Mắt thấy đã muốn va chạm, đột nhiên xe phía sau liền phóng lên trên, đầu xe Lamborghini bên phải đập mạnh vào xe Ferrari nhằm dùng va chạm này thay đổi quỹ tích đường đi đang phóng tới của nó.

Mặc dù có Lamborghini hỗ trợ, nhưng theo tốc độ xe Ferrari đã khiến Lưu Khải Quân trở tay không kịp, bánh xe chệch đi khiến thân xe áp sát lan can song sắt, thân xe cùng lan cang lúc đó ma sát đến nỗi phóng ra tia lửa.

Cũng may mắn không phải là tông thẳng tới, nếu không kết cục còn bi thảm hơn.

Lưu Khải Quân bây giờ không biết đây là tâm tình gì, rõ ràng nàng một lòng muốn giáo huấn Lâm Sanh thậm chí không tiếc mạo hiểm dùng xe va chạm, chính là người ta cuối cùng chẳng thèm bỏ đá xuống giếng, thậm chí còn giúp nàng một phen.

Dư quang thoáng nhìn Lamborghini một bên quỷ dị dùng quỹ tích hình cung quanh qua khúc kua hình chữ S, cái loại kỹ xảo thành thạo này, tựa hồ trong trí nhớ giống kỹ xảo này chỉ có giống một người.

Ferrari tốc độ xe đã giảm bớt, Lưu Khải Quân thả hạ phanh lại, không thèm nhìn người bên cạnh đang mắng chửi xối xả, chỉ chăm chăm nhìn phía sau đèn xe Lamborghini, thật lâu không nói.

Cái cách xoay xe hình cung này, cái loại tình hình này, làm cho nàng thời điểm trí nhớ như quay lại lúc nàng 15 tuổi ấy.

Năm ấy nàng theo biểu ca tới đây, thấy được một màng tuyệt luân đua xe, làm cho người ta khó có thể quên được màng đua xe kia.

Ở năm đó, nàng rất mê thượng truyền thuyết đường đua A thị ‘bóng đêm’.

Vì thế nàng một bước tiến vào vòng luẩn quẩn này, chính là ở lúc còn chưa kịp tìm hiểu quen biết ‘bóng đêm’ thời điểm đó liền thoái ẩn.

Trừ bỏ nàng danh xưng ngưỡng mộ ‘bóng đêm’ là một nữ nhân, tóc ngắn, những thứ khác nàng hoàn toàn chẳng biết được gì thêm.

Chỉ ít ỏi vài người mới biết được thân phận thật của ‘bóng đêm’, ‘bóng đêm’ liền giống như một bóng ma, trong giới đua xe của thành phố A thị.

16 tuổi đua xe, 20 tuổi thoái ẩn, sau đó, biệt tích vô tung.

‘Bóng đêm’ chỉ cần nhớ tới 2 chữ này, máu của nàng sẽ sôi trào, tâm sẽ kích động. Cho nên nói, ta rốt cuộc đã chờ được rồi sao?!

Lưu Khải Quân năm nay 19 tuổi, giống như lại một lần nữa thấy được hy vọng như ánh rạng đông.

Mỗi người đều có một ký ức xưa, cái này thuộc loại tưởng niệm, mà trong lòng của Lưu Khải Quân chính là truyền kỳ trong giới đua xe A thị ‘bóng đêm’.

Bóng đêm là tên hiệu của nàng, giống như đêm tối mê người, ngay cả ảnh sao cũng đều bại bởi vì sự sáng rọi của nàng.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: này chương ta đủ phúc hậu đi!!!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tổng Tài Lão Bà Chờ Ta Một Chút