Tôn Thượng

Chương 88: Tĩnh lặng


“Không biết sống chết!”

Giữa không trung, Cổ Thanh Phong một cước quét ngang qua mang theo một đạo dài chín mét trăng tròn hồ quang, hồ quang đục ngầu tràn đầy linh lực trong đó còn có sét đánh ra, tựa như một tia chớp giao long, đánh tới năm người Lý gia căn bản không biết chuyện gì trong nháy mắt tựa như bị sét đánh, lông dựng thẳng đứng, áo quần rách nát, da tróc thịt bong rơi trên mặt đất, thịt trên người đỏ thẫm, toàn thân run rẩy run rẩy không ngừng.

Động thủ không chỉ có năm người Lý gia, còn có hơn hai mươi vị chấp sự trưởng lão Vân Hà phái, bọn hắn đầu tiên tế ra tiên nghệ có võ công, có pháp thuật, cũng có kiếm quyết.

Cổ Thanh Phong nhìn cũng không nhìn, phất tay lên cái trăng tròn hồ quang đục ngầu, sét đánh ra, quá nhiều các loại sức mạnh uy lực của tiên nghệ trong khoảnh khắc tán loạn biến mất.

“Một đám ô hợp rượu mời không uống thích uống rượu phạt, đã thế cả đám chờ chết đi!”

Giữa không trung, hắn bước ra một bước trong nháy mắt giơ cánh tay lên, linh lực đục ngầu cuồn cuộn, lòng bàn tay hướng xuống đột nhiên đẩy một cái, một chưởng vào hư không!

Rầm rầm!

Điện quang đầy trời sét đánh ngang dọc!

Ầm! Rầm rầm!

Vừa rồi hơn hai mươi người động thủ thậm chí chưa kịp rên lên một tiếng, từng người như bị sét đánh, lông dựng thẳng lên, da tróc thịt bong cứ như vậy ngã trên mặt đất.

Chết rồi?

Không biết!

Ai cũng không rõ ràng, một màn này xảy ra quá nhanh quá đột ngột quá điên cuồng!

Rất nhiều người suy nghĩ vẫn còn dừng lại tại lúc Cổ Thanh Phong đánh ra hai mươi bộ tiên nghệ, giờ phút này trông thấy hắn một tay càn quét năm người Lý gia, một chưởng hư không đánh tan hơn hai mươi chấp sự trưởng lão, trong đám người từng người một đều bị dọa cho da đầu tê dại, bị dọa cho mặt xám như tro, bị dọa cho hồn phi phách tán.

Các chấp sự trưởng lão vốn đang chuẩn bị động thủ thấy một màn này nào còn dám động thủ, bị dọa tới nỗi ngừng vận chuyển linh lực, phi kiếm trong tay cũng thu về nhát gan tới nỗi ngay cả chờ đợi cũng không dám, thả người vọt lên muốn chạy thoát thân.

Nhưng, làm sao mà Cổ Thanh Phong lại cho cơ hội, hắn khoát tay lòng bàn tay ngưng tụ vòng xoáy Thanh Minh Phong Huyệt, tại chỗ hút đám người muốn bỏ chạy lại.

“Quỳ xuống chờ chết!”

Một bàn tay Cổ Thanh Phong chụp xuống, người kia miệng mũi phun máu quỳ trên mặt đất.

Lại có ba người muốn chạy thoát.

“Hôm nay ta không gật đầu, ai cũng đừng nghĩ rời khỏi nơi này nửa bước!”

Cổ Thanh Phong lại giơ tay, ba đạo viêm lôi đánh ra toàn vẹn, ba người chạy trốn bị đánh ngã trên mặt đất da tróc thịt bong, toàn thân khói đen bốc lên.

Thật đáng sợ! quá kinh khủng!

Giờ khắc này rốt cục mọi người đã ý thức được sự đáng sợ, đó chính là Cổ Thanh Phong quá hùng mạnh vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của bọn hắn, trước sau không đến mấy hơi thở công phu, Phi Tuyết, năm người Lý gia, hơn hai mươi vị chấp sự trưởng lão phái Vân Hà toàn bộ bị đánh tan sống hay chết không ai biết được.

Bọn hắn không biết Cổ Thanh Phong đến tột cùng là thân phận gì.

Càng không biết vì sao Cổ Thanh Phong trúc cơ thất bại mà lại trở lên mạnh mẽ như thế.

Cũng tương tự không biết linh lực của Cổ Thanh Phong đục ngầu mà lại kinh hoàng như thế.

Bọn hắn không biết, tất cả mọi người không biết giờ phút này cũng không muốn nghĩ tới vấn đề này, bọn hắn sợ hãi chỉ là sợ hãi.

Nhất là những người trước đó có khúc mắc với Cổ Thanh Phong.

Như Mộ Tử Bạch, Đàm Tư Như, Vân Hồng, Diệp Huy, Lí Xán, Lý Sâm, bọn hắn bị dọa cho đến nỗi đứng không vững thân thể không ngừng run rẩy, nhìn về phía nam tử áo trắng tĩnh lặng đang đứng giữa trời kia, Đàm Tư Như rốt cuộc không chịu nổi nội tâm sợ hãi xoay người chạy.

Lòng bàn tay Cổ Thanh Phong lại lần nữa xuất hiện cơn xoáy, Đàm Tư Như bị hút tới.

“Ta nói rồi, ta không gật đầu ai cũng đừng nghĩ rời đi nửa bước, ngươi cũng không ngoại lệ, yên đó cùng sư phụ ngươi chờ chết!”

Bộp một tiếng, một bàn tay chụp xuống, Đàm Tư Như miệng mũi phun máu quỳ gối xuống ngay bên cạnh Phi Tuyết chân nhân.

Ai còn dám chạy?

Không có!

Không còn người nào dám chạy, bởi vì những người muốn chạy đều ngã trên mặt đất, không cần biết là tu vi cao bao nhiêu, không cần biết là đệ tử hay trưởng lão, không cần biết là nam hay nữ đều như thế đừng nói là chạy trốn, đám người xung quanh bị dọa thậm chí còn không dám nhúc nhích, hô hấp cũng không dám hô hấp.

Giữa khoảng không, Cổ Thanh Phong chắp tay mà đứng, một bộ áo trắng sạch sẽ gọn gàng không nhuốm bụi trần, chỉ là nút thắt cổ áo không biết lúc nào đã tuột ra, hai tay áo cũng không biết cuốn lên từ khi nào, hắn đứng đấy cứ như vậy yên lặng đứng đấy.

Rất yên tĩnh.

Thần sắc, đôi mắt, khí tức, kể cả quần áo cũng không hề lay động đến cả sợi tơ cũng không bay lên.

Không có nộ khí ngập trời, cũng không có sát ý cuồn cuộn, trên người hắn hết thảy hết thảy đều vô cùng tĩnh lặng, tựa như bóng tối vô tận hàng tỉ năm của biển chết không có bất kỳ gợn sóng.

Quá yên tĩnh, tĩnh đến dọa người, tĩnh đến mức không ai dám động, ai cũng không dám nói chuyện ai cũng không dám hô hấp.

Ở nơi xa, Phí Khuê khom người, cúi đầu, thân thể không ngừng run rẩy áo bào đã bị mồ hôi thấm ướt, hắn rốt cục hiểu được vì sao lão gia tử hôm qua gấp rút trở về dặn đi dặn lại, hắn hiểu rồi… rốt cục hiểu rõ.

Hắn như vậy Nhân Đức trưởng lão cũng không khác gì.

Hắn cuối cùng cũng hiểu được vì sao Hỏa Đức gấp rút trở về lo lắng vô cùng căn dặn mình, để cho mình tuyệt đối không nên chọc tới Cổ Thanh Phong, nói một khi Cổ Thanh Phong mà tức giận nhất định phải khuyên bảo.

Thế nhưng là khuyên như thế nào.

Nhân Đức thật không biết khuyên như thế nào.

Giận?

Cổ Thanh Phong nổi giận sao?

Hắn không giận, mắt không đỏ hơi thở không gấp, nói không hoảng hắn chưa hề nổi giận.

Kích động?

Cổ Thanh Phong kích động sao? Hắn một chút cũng không có kích động, lúc đánh Lí Tranh không có, lúc thu thập Viêm Dương linh khí cũng không, thời điểm luyện hóa tinh thạch cũng không, đánh ra hai mươi bộ tiên nghệ một cách hoàn hảo cũng không, cho dù thời điểm vừa rồi động thủ cũng không có kích động.

Hắn rất tỉnh táo, so với ai cũng tỉnh táo hơn cả, từ lúc bắt đầu đã rất tỉnh táo.

Nhưng mà, chính loại tỉnh táo này khiến cho Nhân Đức trưởng lão không dám mở miệng thuyết phục, đúng vậy, không dám, hắn sợ, hắn sợ mình mở miệng sẽ bị Cổ Thanh Phong đánh cho thất khiếu chảy máu.

Như vậy, hắn sao còn dám mở miệng đây? Nếu là dám đã sớm mở miệng rồi sao cần chờ tới bây giờ.

Hắn không dám, cho nên hắn một mực trầm mặc.

Tĩnh.

Cứ tĩnh như vậy.

Giữa không trung, cặp mắt u ám của Cổ Thanh Phong quét ngang ra, ánh mắt tĩnh lặng xẹt qua mặt của mỗi một vị trưởng lão, sau đó rơi trên đài cao, rơi trên người Mộc Đức trưởng lão cùng Quảng Nguyên, hai người trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch giống như tro tàn, không có một tia huyết sắc, thần sắc vô cùng hoảng sợ, mắt trừng lớn, muốn hô hấp, lại càng hô hấp càng ngạt thở.

Trong lòng run rẩy, người cũng run rẩy không ngăn được.

Mộc Đức không biết vì sao mình sợ hãi, Quảng Nguyên cũng không biết, nhất là lúc chạm tới cặp mắt u ám của Cổ Thanh Phong, cả Mộc Đức và Quảng Nguyên, hai người trong khoảnh khắc đó đều giống nhau phảng phất rơi vào biển sâu trầm tĩnh u tối đến nỗi không thở được, giống như rơi vào bóng đêm vực sâu vô tận không cách nào giãy dụa, lại như rơi vào địa ngục kinh khủng vô cùng tuyệt vọng.

Run rẩy, sợ hãi, kinh hoàng.

Run rẩy đến từng thớ thịt, sợ hãi đến từ nội tâm lại còn có sợ hãi đến từ linh hồn.

Trán Quảng Nguyên phủ kín mồ hôi lạnh, dựa vào vách tường không ngừng run rẩy, phù một tiếng, rốt cục không chịu nổi sự sợ hãi ở đây trong nháy mắt co quắp liệt trên mặt đất.

Bị dọa tới co quắp!

Hoàn toàn co quắp luôn!

Sự việc xảy ra khiến cho đám người không khỏi thấy rùng mình, Quảng Nguyên tốt xấu cũng là Kim Đan chân nhân, dù sao thì luyện đan dược luyện ra được Kim Đan, chính là Kim Đan đó, làm sao… làm sao lại bị dọa đến co quắp như vậy.

Cổ Thanh Phong không nói gì, cứ đứng như vậy nhìn qua.

Trên đài cao đối diện, vốn Mộc Đức trưởng lão đã đủ sợ hãi, lúc Quảng Nguyên co quắp trên mặt đất xong hắn lại càng thêm sợ hãi.

“Sư… sư huynh?”

Có lẽ là quá mức sợ hãi, âm thanh có chút run rẩy, có chút khàn khàn Mộc Đức nhìn về phía Nhân Đức giống như đang cầu cứu.

Thần sắc Nhân Đức biến đổi, khóe miệng co quắp hai lần nhìn Cổ Thanh Phong một chút, muốn mở miệng chỉ là lời đến khóe miệng lại bị nghẹn nuốt trở lại.

“Ngươi…”

Nhìn Nhân Đức cúi đầu trầm mặc, Mộc Đức lại nhìn Quảng Nguyên co quắp bên cạnh, lại nhìn Phi Tuyết máu me khắp người đang quỳ trên đất lại nhìn hai ba mươi vị da tróc thịt bong nằm trên đất, còn có chấp sự trưởng lão phái Vân Hà không biết sống hay chết.

Mộc Đức chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, sắc mặt ngày càng khó coi, hô hấp ngày càng gấp rút, thân thể cũng ngày càng run rẩy, hắn ngẩng đầu nhìn qua Cổ Thanh Phong đang đứng đối diện tĩnh lặng giữa không trung, run run rẩy rẩy nói: “Ngươi… ngươi được thông qua khảo hạch…”

Hắn sợ, thật sự rất sợ.

Không muốn nghĩ tới việc sau này Cổ Thanh Phong trở thành đệ tử thân truyền chín điện uy hiếp tới vị trí chưởng trữ, hắn chỉ muốn còn sống chỉ muốn rời khỏi chỗ này.

Nhưng, đây chỉ là hắn nghĩ mà thôi.

Cổ Thanh Phong cũng không để ý tới cứ như vậy mà nhìn.

“Ngươi…”

Thấy Cổ Thanh Phong không nói lời nào, Mộc Đức lại run rẩy hỏi một câu: “Ngươi… Ngươi đến cùng muốn như thế nào?”

Không nói, Cổ Thanh Phong không hề nói chuyện.

“Ngươi… ta… ta tu luyện hơn bảy trăm năm, chính là… chính là Kim Đan chân nhân… ta… ta căn bản… căn bản không sợ ngươi…”

Mặc dù Mộc Đức nói không sợ, nhưng mọi người ở đây đều nghe ra được hắn nói câu này không có lực như thế nào, hắn căn bản là không có cách che dấu sợ hãi trong lòng.

Cổ Thanh Phong trầm mặc, khiến cho sợ hãi trong lòng Mộc Đức ngày càng mãnh liệt, hắn sắp không chịu nổi cắn răng, giậm chân một cái, quát một tiếng lớn, tế ra phi kiếm vọt tới.

“Cái thứ yêu ma này!! Lão phu liều mạng với ngươi!”

Mộc Đức là Kim Đan chân nhân, là luyện ra Kim Đan, linh lực đục cực kỳ nhưng nói cho cùng cho dù là Kim Đan, một kiếm bộc phát này của hắn, hắn đã đem toàn lực đặt ra, uy lực cũng không biết được

Mộc Đức nghĩ, Cổ Thanh Phong này mặc dù thân phận thần bí, thân thể quỷ dị lực lại lớn vô cùng, một kiếm toàn lực của mình có lẽ không làm gì được hắn, nhưng ít ra cũng có thể đả động được một chút.

Chẳng qua, chỉ là hắn tưởng như thế thôi.

Khi hắn đánh tới, cánh tay Cổ Thanh Phong vừa nhấc năm ngón tay như lưỡi câu, rắc một tiếng trong nháy mắt phi kiếm trong tay Mộc Đức gãy vụn.

“Ngươi!”

Mộc Đức bị dọa cho hồn phi phách tán, muốn lui về phía sau, Cổ Thanh Phong một cước đá vào ngực hắn, phịch một tiếng chỉ bằng một cước, linh lực quanh thân Mộc Đức tán loạn quần áo rách nát, toàn thân mỗi tấc da thịt giống như bị sét đánh, ộc một tiếng miệng mũi phun máu bay tứ tung ra ngoài.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tôn Thượng