Tôn Thượng

Chương 86: Đâu chỉ điên cuồng


Trên đài thí luyện, Cổ Thanh Phong không nói nữa tiện tay cầm một quyển tiên nghệ bí kỹ lật ra xem.

Trên đài cao, các vị chấp sự trưởng lão phái Vân Hà đều nhìn chằm chằm Cổ Thanh Phong, thấy hắn lật quyển bí kỹ xem rất nhanh, một tờ rồi lại một tờ tốc độ này sợ là chưa kịp nhớ chữ trên mỗi trang, chưa nói gì đến có thể lĩnh hội được? Còn tìm hiểu kĩ càng? Còn muốn đánh đến hoàn hảo?

Chỉ sợ ngay cả thần cũng không có bản lĩnh này.

Bên cạnh Nhân Đức trưởng lão thận trọng nhìn sang, lão biết Mộc Đức vừa thay mười bộ tiên nghệ đều là phế nghệ, cái gọi là phế nghệ chỉ là những cái kia ẩn chứa quá nhiều huyền cơ ảo diệu, uy lực tiên nghệ lại cực kì nhỏ bé nhất là bộ Thanh Minh Phong Huyệt trong tay Cổ Thanh Phong.

Đây là tổ sư phái Vân Hà năm đó sáng tạo ra, mấy ngàn năm qua chưa hề có người tu luyện được thành công bao gồm cả Nhân Đức trưởng lão, hắn đã từng tìm hiểu lại trọn vẹn dùng tới ba bốn trăm năm mới luyện tới năm mươi chín chi cảnh, bởi vì trong Thanh Minh Phong Huyệt có điểm huyền diệu rất khó lĩnh hội, thuộc về sự huyền diệu của thiên nhiên rộng lớn, sau khi tu luyện tới năm mươi chín chi cảnh không có hiệu quả gì liền từ bỏ.

Trên đài cao, một đám chấp sự trưởng lão nhìn Cổ Thanh Phong đang lật xem, vẻ mặt nghiêm túc lông mày cứng lại, không khỏi toát ra vẻ mặt vui mừng, đã không thể đợi được muốn đem Tử Kim Thiên chiếu tinh về cho bản thân mình.

“Bộ Thanh Minh Phong Huyệt này là do tổ sư gia phái Vân Hà sáng tạo ra, ngoại trừ tổ sư gia mấy ngàn năm qua chưa có ai tu luyện được thành công.”

Mộc Đức trưởng lão vân vê râu dưới cằm, thần sắc tức giận chưa tiêu nhìn chằm chằm Cổ Thanh Phong nói: “Lão hủ tìm hiểu mấy trăm năm, đến nay vẫn chưa tìm hiểu được thấu đáo chỉ bằng ngươi ngông cuồng không biết trời cao đất rộng, còn vọng tưởng nhìn một chút liền có thể đánh ra hoàn hảo? Đừng nói là đánh ra hoàn hảo, hôm nay chỉ cần ngươi ngộ ra trong đó ẩn chứa chín chín tám mươi mốt huyền diệu của Thanh Minh Phong Huyệt, coi như ngươi thắng!”

“Mộc Đức, cổ hủ ngu muội giống như ngươi đừng nói là mấy trăm năm, cho dù ngươi mất cả một ngàn năm, một vạn năm cũng không lĩnh hội được.”

Trên đài thí luyện, Cổ Thanh Phong khép bộ Thanh Minh Phong Huyệt lại, ngẩng đầu nhàn nhạt nói: “Tìm hiểu mấy trăm năm đều không lĩnh hội được nó ngươi còn có mặt mũi để nói ra? Ngươi không thấy xấu hổ ta thay ngươi xấu hổ!”

“Cuồng đồ! Ngươi nói cái gì!”

Mộc Đức trưởng lão đứng lên, mặt mũi đỏ bừng hai tay tức giận nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi cười lạnh nói: “Ngươi đã khép lại quyển công pháp bí kĩ, đã lĩnh hội toàn vẹn rồi?”

“Trợn to mắt chó của ngươi nhìn cho rõ đây!”

Thanh âm vừa dứt, Cổ Thanh Phong hơi giơ cánh tay lên linh lực trong người vận chuyển, năm ngón tay kết động linh quyết, thời điểm ánh sáng đục ngầu lóe ra xen lẫn tiếng lốp bốp, chỉ thấy cánh tay hắn vung lên, lòng bàn tay đẩy một cái xoạt! Một vòng xoáy đục ngầu ngưng tụ bay ra.

Vòng xoáy này dường như chỉ có một mét, nhìn qua đúng như một vòng xoáy điên cuồng xoay tròn, thời điểm xoay tròn trong đó cuồng phong nổi lên gào thét rung động.

“Ngươi…”

Trên đài cao, đám người chấn kinh thất sắc, bởi vì bọn hắn đều nhìn ra vòng xoáy bên trong lòng bàn tay Cổ Thanh Phong kia ẩn chứa trọn vẹn chín chín tám mươi mốt đạo huyền diệu của Thanh Minh Phong Huyệt.

Quá xuất sắc!

Hắn thật sự chỉ nhìn thoáng qua bộ Thanh Minh Phong Huyệt mà đã lĩnh hội triệt để, lại còn… đánh ra thật hoàn hảo!

Ông trời ơi!

“Ngươi… không thể nào! Tuyệt đối không có khả năng!” Trên đài cao Mộc Đức trưởng lão mặt xám như tro, hai mắt trừng lớn như gặp quỷ thần, chỉ vào Cổ Thanh Phong giọng nói run rẩy: “Ngươi… ngươi trước đây đã từng tu luyện ngươi nhất định đã từng tu luyện.”

Cổ Thanh Phong không nói hai lời, cầm quyển tiên nghệ bí kỹ thứ hai lật xem một chút, sau đó giơ tay lên, năm ngón tay kết động linh quyết giữa trời thình lình xuất hiện một đóa hoa sen đỏ thẫm.

Đây là Xích Viêm Hỏa Liên thuật, quá hoàn hảo!

“Kiểu ếch ngồi đáy giếng giống như ngươi, không biết có bao nhiêu huyền cơ!”

Lời vừa dứt, Cổ Thanh Phong cầm quyển tiên nghệ bí kỹ thứ ba, liếc mắt qua giơ tay lên, năm ngón tay kết động ầm! Hoàn hảo!

“Trong mắt ngươi chỉ có hai chữ linh căn, làm sao biết có bao nhiêu chữ ngộ?”

Cổ Thanh Phong cầm quyển tiên nghệ bí kỹ thứ tư, giơ tay kết động linh quyết, ầm! Lại là một sự hoàn hảo nữa!

“Trời đất có hàng tỉ huyền diệu, huyền chi lại huyền, diệu chi lại diệu, ngươi không hiểu chỉ có thể nói rằng ngươi ngu xuẩn!”

Bộ tiên nghệ bí kỹ thứ 5: một cái liếc mắt quá xuất sắc.

“Năm trăm năm trước ngươi ngu xuẩn, hôm nay của năm trăm năm sau, ngươi càng ngu xuẩn hơn!”

Bộ tiên nghệ bí kỹ thứ sáu, một cái liếc mắt vô cùng hoàn mỹ.

“Mộc Đức, trợn to mắt chó của ngươi lên nhìn cho rõ!”

Cổ Thanh Phong lại cầm lấy một bộ tiên nghệ bí kỹ, lại là một cái liếc mắt, lại vô cùng xuất sắc, hắn cứ cầm lên một bộ tiên nghệ như thế nhìn một cái, sau đó giơ tay lên kết động linh quyết, sau đó đều đem chín chín tám mươi mốt đạo huyền diệu ẩn chứa trong tiên nghệ mà đánh ra.

Một mảnh yên tĩnh, giờ khắc này tất cả mọi người đều ngẩn ra như tượng, trừng mắt, há mồm, dáng vẻ như gặp phải quỷ, trong mắt ẩn chứa bao nhiêu là kinh hãi cũng là không tưởng tượng nổi, càng là đếm không hết sự khó tin.

Đệ tử nội ngoại môn, mười hai tịch viện thân truyền đệ tử chín điện, chấp sự trưởng lão, quan khách, tất cả mọi người, không có ngoại lệ đều như vậy.

Mười bộ tiên nghệ cứ như vậy trước sau chỉ cần một hơi công phu bị hắn lĩnh hội triệt để, toàn bộ được hắn đánh ra hoàn hảo.

Trên đài thí luyện, Cổ Thanh Phong một thân áo trắng, đứng khoanh tay vẻ mặt thản nhiên, hai tròng mắt u ám nhìn chăm chú Mộc Đức trưởng lão trên đài cao trầm giọng quát: “Thế nào? Ngươi nhìn rõ ràng chưa?”

Mộc Đức trường lão đững trên đài cao, khiếp sợ, ngạc nhiên, chỉ tay, miệng há hốc, nhưng một chữ cũng không nói ra được, bởi vì giờ phút này trong đầu hắn trống rỗng chỉ cảm thấy choáng đầu hoa mắt trời đất quay cuồng, ngay cả đứng đều có chút đứng không vững đến nỗi thở cũng cảm thấy không thể thở nổi.

Hắn như vậy, bên cạnh là Quảng Nguyên một bộ dáng không thể ngờ được, sắc mặt tái mét khó coi vô cùng, mà cách đó không xa Âu Dương Phi Nguyệt thần sắc hoảng sợ nhìn qua, không dám hít thở mà cũng quên cả hít thở cứ nhìn như thế tựa như mất cả linh hồn.

“Nếu như chưa thấy rõ ràng, vậy ta lại cho ngươi thêm một cơ hội!”

Cũng không thấy Cổ Thanh Phong có động tác gì, ánh sáng đục ngầu quanh thân bỗng ngưng tụ lại, như lửa cháy hừng hực trong đó xen lẫn sấm chớp, chỉ thấy hắn tung lên song chưởng, hai tay trước người kết động, mười ngón tay múa loạn, ngón giữa có tia sét rung động một đạo linh quyết, mười đạo, trăm đạo, trong nháy mắt mà đánh ra hơn ngàn đạo linh quyết.

Trời ạ!

Trông thấy một màn này, Âu Dương Phi Nguyệt chỉ cảm thấy da đầu tê dại không chỉ có hô hấp bị đình chỉ, giờ khắc này đến trái tim nàng cũng run rẩy, bởi vì thực sự quá điên cuồng!

“Trợn to mắt chó ngươi ngươi mà nhìn cho rõ!”

Cổ Thanh Phong hai tay mở ra, mười đạo ánh sáng bay lên ngút trời.

Một đạo hóa thành kinh đào.

Một đạo hóa thành sóng biển!

Một đạo như núi cao, một đạo như cuồng sa, một đạo như hổ gầm, một đạo như chim bay.

Đây là mười đạo tiên nghệ, Kinh Đào thuật, Hải Lãng thuật, Sơn Nhạc quyền, Cuồng Sa kiếm quyết...

Đây là mười đạo tiên nghệ Mộc Đức trưởng lão không có thay đổi trước vì Cổ Thanh Phong mà chuẩn bị, hắn vậy mà đánh ra toàn bộ, mà mỗi một đạo tiên nghệ đều ẩn chứa chín chín tám mươi mốt tầng huyền diệu, đều là hoản hảo, kinh khủng nhất là mười đạo tiên nghệ này hắn vậy mà… vậy mà trong nháy mắt toàn bộ đánh ra.

Đúng thế.

Trong nháy mắt!

Không có ai biết hắn như thế nào làm được.

Chính là không có ai biết như thế nào mà hắn liếc mắt một cái có thể đem mười bộ tiên nghệ lĩnh hội triệt để, lại không biết như thế nào mà đem mười bộ tiên nghệ đánh ra hoàn hảo.

Không có ai biết, không nghĩ ra được nghĩ mãi mà không thể hiểu nổi.

Bởi vì đây không phải là vấn đề biết hay không biết, càng không phải là vấn đề muốn nghĩ hay không muốn nghĩ.

Mà là một chuyện không có khả năng!

Không thể nào nói là tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấy ngay cả đến những chuyện truyền kỳ kí sự thời Thượng Cổ cũng không có chuyện điên cuồng như thế!

Đây chính là hai mươi bộ tiên nghệ đó, người bình thường đừng nói là tu luyện dù cho là tìm hiểu cũng cần phải mấy trăm năm, mà hắn nhìn một chút liền có thể lĩnh hội triệt để nhìn một chút là có thể đánh ra hoàn hảo.

Ông trời ơi!

Hắn rốt cục có phải là người không?

Đúng vậy, làm sao có thể kinh khủng như thế!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tôn Thượng