Tôn Thượng

Chương 63: Cạnh tranh thủ tịch


Ba ngày thoáng một cái đã trôi qua.

Cuộc phân tranh thủ tịch Thập nhị viện đặc sắc nhất mỗi năm một lần hôm nay cử hành.

Ngày hôm nay thời tiết rất đẹp, bầu trời trong xanh mặt trời vừa mọc lên, sân thí luyện đã chật kín các đệ tử khắp nơi chỗ nào cũng chen chúc toàn người là người.

“Này! Nghe nói chưa, Xích Viêm công tử Cổ Thanh Phong kia cũng muốn tham gia cạnh tranh thủ tịch lần này.”

“Hai ngày trước chuyện này đã lan truyền ầm ĩ, chỉ sợ toàn bộ phái Vân Hà không ai không biết, tên kia thực sự quá cuồng vọng nói gì mà thủ tịch Thập nhị viện đều là một đám con nít, còn nói cái gì mà trong nháy mắt có thể quật ngã thủ tịch Thập nhị viện... đúng là... quá không biết trời cao đất rộng.”

“Không thể nói như vậy, họ Cổ mặc dù trúc cơ thất bại, nhưng người ta là cơ thể dị biến cơ thể vô cùng mạnh mẽ còn tu luyện Viêm Lôi Thuật đến Đại Viên Mãn cực kì lợi hại, lúc khảo hạch Lý Xán chẳng phải bị hắn đánh bại sao? Nếu như ta nhớ không lầm tu vi của Lý Xán hình như là Trúc Cơ tứ trọng, xếp thứ hai mươi ba trong nội môn.”

“Lý Xán là Lý Xán so sánh với thủ tịch Thập nhị viện hắn căn bản không đáng nhắc đến được chưa? Dù là tu vi hay là tiên nghệ hắn đều kém xa lắm, bất cứ một vị thủ tịch Thập nhị viện nào đều có thể áp đảo Lý Xán, họ Cổ kia tưởng rằng đánh thắng được Lý Xán là có tư cách đấu với thủ tịch Thập nhị viện? Đúng là nực cười.”

“Bây giờ rất nhiều người nói họ Cổ kia có lẽ không chấp nhận được hiện thực trúc cơ thất bại, dẫn đến đầu óc xảy ra vấn đề vẫn luôn sống trong thế giới ảo tưởng thật sự đáng tiếc cho Âu Dương đại mỹ nữ.”

“Đúng vậy, thật là đáng tiếc nghe nói Phi Tuyêt chân nhân vẫn luôn khuyên bảo, còn Âu Dương đại mỹ nữ hình như vẫn còn tình cảm với họ Cổ kia.”

Đám người đang bàn tán, đám đông bỗng trở nên huyên náo nhìn qua lại có một hàng bảy tám người đi vào sân thí luyện.

Mấy người kia đều là người có tiếng tăm ở phái Vân Hà, có đệ tử nội môn Vân Hồng, Diệp Hủy, còn có hai vị công tử Phong Ảnh Lý gia, Lý Xán và Lý Sâm, còn chính giữa là một vị nam tử chừng ba mươi tuổi.

Nam tử này có mấy phần giống Lý Xán và Lý Sâm, nhưng khí chất lại sắc lạnh hơn hai người kia, khoác áo mãng bào màu xanh ánh mắt âm hiểm nặng nề có vẻ cũng không phải hạng người dễ chọc vào.

Mà hầu hết mọi người ở đây đều biết nam tử này tên là Lý Tranh.

Phong Ảnh Lý gia có bốn vị công tử đang tu hành ở phái Vân Hà, được gọi là Lý gia tứ kiệt, Lý Sâm, Lý Xán, còn có Lý Tranh và Lý Võng.

Lý Võng là chính là đệ tử thân truyền Cửu điện, đã nổi danh bên ngoài từ lâu.

Mà danh tiếng của Lý Tranh cũng không nhỏ, chính là thủ tịch Thập nhị viện hơn nữa còn là thủ tịch xếp thứ hai.

Quan trọng hơn là hắn cũng là Trúc Thải Sắc căn cơ.

“Nghe nói lần này Lý Tranh bế quan một năm, không những tu vi tăng vọt trình độ võ công cũng đột nhiên tăng mạnh.”

“Ta cũng nghe nói rồi, nói là Lý Tranh tu vi đã là Trúc Cơ cửu trọng, hơn nữa năm loại võ công cũng tu luyện đến cảnh giới Hoàn Mỹ bảy chín, hắn đây là chuẩn bị sống mái với Mộ Tử Bạch đấy!”

“Đúng vậy, Mộ Tử Bạch tinh thông kiếm pháp tu luyện bảy loại kiếm pháp đến cảnh giới Hoàn Mỹ bảy chín, mà Lý Tranh bế quan một năm tu luyện năm loại võ công đến cảnh giới Hoàn Mỹ bảy chín hai người này thật sự là... quá kinh khủng.”

“Một năm trước hắn bại bởi Mộ Tử Bạch, năm nay không biết giữa hai người ai sẽ hơn ai một bậc.”

“Khó nói, Mộ Tử Bạch tu vi cũng là Trúc Cơ cửu trọng, hai người đều là Thải Sắc căn cơ Mộ Tử Bạch tinh thông kiếm pháp, Lý Tranh lại tinh thông võ công, ai mạnh ai yếu thật đúng là không xác định.”

Đám người đang bàn tán, lại có ba người đi vào sân thí luyện.

Ba người cũng là những người nổi danh ở phái Vân Hà, hơn nữa đều là thủ tịch Thập nhị viện Hoàng Diệu, Lý Kim Động, đứng giữa không phải ai khác, chính là thủ tịch Thập nhị viện Mộ Tử Bạch phong độ ngời ngời dáng vẻ hiên ngang.

Cái gọi là kẻ thù gặp nhau càng thêm hận, Mộ Tử Bạch và Lý Tranh mặc dù không phải kẻ thù nhưng so với kẻ thù còn thù hằn nhau hơn.

Một thủ tịch đứng thứ nhất, một thủ tịch đứng thứ hai nhập môn nhiều năm, Lý Tranh vẫn luôn bị Mộc Tử Bạch đè đầu cưỡi cổ hắn trông thấy Mộ Tử Bạch tự nhiên vô cùng khó chịu.

“Mộ Tử Bạch, năm nay ta nhất định sẽ khiến ngươi phải nhường lại vị trí thủ tịch đứng đầu!”

“Thật sao?” Đối mặt với sự khiêu khích của Lý Tranh Mộ Tử Bạch dường như cũng không thèm để ý, hơi cười nhạt nói: “Vậy liền rửa mắt chờ đợi.”

“Mộ Tử Bạch, ngươi chớ đắc ý tam ca của ta bế quan một năm, trình độ võ công đột nhiên tăng mạnh năm nay nhất định sẽ lật đổ ngươi.” Lý Sâm đứng ra vênh váo hống hách nói.

“Cũng chỉ là tu luyện năm loại võ công đến cảnh giới Hoàn Mỹ bảy chín mà thôi.” Mộ Tử Bạch không nói gì, người lên tiếng chính là Hoàng Diệu hắn khinh thường mà nói: “Tử Bạch đã tu luyện bảy loại kiếm pháp đến cảnh giới Hoàn Mỹ bảy chín từ lâu...”

“Hoàng Diệu! Nơi này lúc nào đến phiên ngươi nói chuyện? Ngươi cũng chỉ là tên rác rưởi nhất trong thủ tịch Thập nhị viện mà thôi.”

Lý Sâm mặc dù tu vi không cao nhưng ỷ vào thế lực Lý gia, hắn đương nhiên không sợ tên thủ tịch yếu kém nhất trong đám thủ tịch là Hoàng Diệu.

“A! Hoàng Diệu ta dù là thủ tịch yếu kém nhất thì cũng mạnh hơn ngươi.” Hoàng Diệu cười lạnh nói: “Ta lại nghe nói trước đây không lâu, ngươi bị một tên phế vật đánh trọng thương ở Hồng Diệp sơn cốc nghe nói về sau Lý Xán báo thù cho ngươi... kết quả cũng bị đánh hộc máu không ngừng thật sự là trò cười!”

“Hoàng Diệu! Ngươi muốn chết!”

Chuyện ở Hồng Diệp sơn cốc là vết sẹo của Lý Sâm, lúc này bị Hoàng Diệu bóc trần Lý Sâm sao có thể không giận, chỉ là hắn không hề kích động khóe miệng cũng treo nụ cười lạnh, quát.

“Đừng tưởng ta không biết, một tháng trước ba người các ngươi bị người ta đánh gần chết ở một hang động.”

Lời này vừa nói ra, không chỉ Hoàng Diệu kinh hãi Lý Kim Động, thậm chí Mộ Tử Bạch sắc mặt cũng hơi biến đổi.

Nếu như chuyện ở Hồng Diệp sơn cốc là vết sẹo của Lý Sâm, vậy thì chuyện xảy ra ở hang động chính là vết sẹo của ba người Mộ Tử Bạch, Hoàng Diệu, ba người vì tránh cho việc này lan truyền ảnh hưởng tới thể diện, không những xin Thanh Ninh không nói chuyện này cho người khác mà còn cho Hoắc Dũng ở phái Phong Hỏa rất nhiều lợi ích, Lý Sâm làm sao mà biết được? Lẽ nào Hoắc Dũng không giữ lời hứa?

“Ha ha, ngươi tưởng rằng mua chuộc được Hoắc Dũng là có thể giấu giếm chuyện này?”

Lý Sâm cố ý nói rất lớn tiếng, sau đó lại xoay người nói cho tất cả mọi người nghe: “Chư vị chỉ e là chưa biết? Mộ Tử Bạch đường đường là thủ tịch phái Vân Hà chúng ta, còn có Lý Kim Động, Hoàng Diệu một tháng trước bị người ta đánh cho mặt mũi bầm dập ở một hang động ba người sợ mất mặt, cố ý ở bên ngoài dưỡng thương hơn một tháng, mới dám quay về ha ha ha...”

Lý Sâm vừa dứt lời, đám đông quanh sân thí luyện lập tức trở nên ồn ào mọi người đều đang bàn tán.

Vẻ mặt Hoàng Diệu xám ngoét, chỉ ước có thể giết Lý Sâm tại chỗ, mà Lý Kim Động sắc mặt cũng không tốt lắm dù sao đây là chuyện mất mặt, Mộ Tử Bạch có vẻ vẫn bình tĩnh nghiêm mặt nói.

“Người kia là cao thủ tu hành nhiều năm, là tu vi Kim đan lúc đầu ta niệm tình hắn là tiền bối, mới dẫn hắn cùng vào hang động sau khi phát hiện một số tài nguyên trong hang động, ác nhân kia nổi lòng tham động thủ đánh Hoàng Diệu, ta mới động thủ nhưng tu vi hắn quá cao, chúng ta không phải đối thủ, mặc dù bị thương không nhẹ nhưng ác nhân kia trúng kế của ta bị nhốt trong hang động.”

Mộ Tử Bạch ngược lại là một người thông minh, lời nói không kiêu ngạo không tự ti, lại biến mình thành người hữu dũng hữu mưu dám đánh nhau với cao thủ Kim Đan, chỉ là hắn vừa nói xong Lý Tranh phía đối diện liền bật cười ha hả.

“Mộ Tử Bạch à Mộ Tử Bạch, ngươi thật đúng là biết bịa chuyện còn ác nhân tu vi Kim đan? Còn cướp đoạt tài nguyên của các ngươi? Ha ha ha! Hoắc Dũng gì đó đã nói cho ta biết, người kia căn bản không phải cao thủ Kim Đan, chỉ là một người trẻ tuổi đạp một cước liền khiến các ngươi miệng mũi phun máu!”

“Còn nói người ta nổi lòng tham? Rõ ràng là các ngươi lòng tham nổi lên cướp đoạt tài nguyên của người ta, lại bị người ta đánh nằm như con chó, Mộ Tử Bạch ngươi thực sự quá dối trá!”

Mộ Tử Bạch ra vẻ bình tĩnh, đáp lại: “Đó chẳng qua là Hoắc Dũng cố ý chửi bới ta mà thôi.”

“Cố ý chửi bới? Có muốn bây giờ ta mời Hoắc Dũng đến đây, đối chất nhau?”

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tôn Thượng