Tôn Thượng

Chương 36: Cổ đại tổ tông


Âu Dương Dạ chạy thật nhanh tới Linh Ẩn Viên phía sau núi, phát hiện thấy đại chấp sự Quảng Nguyên chưa tới liền thở phào trong lòng, vội chạy vào trong vườn. Nhưng khi vào trong, nàng bỗng ngây người ra.

Nàng thấy Cố Thanh Phong đang nằm ngửa trên chiếc ghế Thái Sư đã cũ kĩ, nhắm mắt thư thái tắm nắng và uống chút rượu

Nhưng đây không phải nguyên nhân khiến nàng kinh ngạc, mà là cảnh Hỏa Đức lão gia ở bên cạnh khom người, vừa cầm quạt quạt nhẹ cho Cổ Thanh Phong vừa rót rượu cho hắn.

Âu Dương Dạ nghi ngờ mình bị hoa mắt, nàng nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra vẫn thấy Cổ Thanh Phong nằm đó, còn Hỏa Đức lão gia thì đứng bên quạt.

Trời ạ!

Đây là…

Đây là tình huống gì vậy?

Hỏa Đức lão gia sao lại.

Lão gia ấy là đại trưởng lão của phái Vân Hà, còn là chân nhân Hỏa Đức uy vũ của Thanh Dương Địa giới. Một viên kim đơn đã tu luyện bảy tám trăm năm, tu vi thâm hậu, linh lực ngút trời, không ai là không kính nể. Một tiền bối cao nhân như vậy mà giờ lại như một nô tài khom người bên Cổ Thanh Phong quạt mát cho hắn, rót rượu hầu hạ hắn?

Bộ dạng đó thật quá giống một nô tài hầu hạ chủ nhân, cẩn thận quạt khẽ sợ gió mạnh ngay cả rót rượu cũng rón ra rón rén.

Cổ Thanh Phong chẳng phải là một vật thí nghiệm của Hỏa Đức lão gia sao?

Giờ sao lại hầu hạ hắn như thiếu gia thế kia?

Trời đật ạ!

Chuyện này rốt cuộc là thế nào.

“Âu Dương tiểu nha đầu?” Phát hiện thấy Âu Dương Dạ, Hỏa Đức chân nhân liền hỏi: “Sao ngươi lại đến Linh Ẩn Viên của lão phu làm gì?”

“Lão gia, ngài… ta…”

Âu Dương Dạ có chút ngây dại, nàng đã bị cảnh tượng trước mặt làm cho lúng túng.

Cố Thanh Phong khẽ mở mắt. Hỏa Đức chân nhân ở bên cạnh vội đưa chén rượu cho hắn. Cổ Thanh Phong cũng không khách khí, đón lấy chén rượu nhấp một ngụm cụp đầu xuống, lười nhác nhìn ra Âu Dương Dạ hỏi: “Âu Dương muội, hôm nay đến tìm ta có việc gì?”

“Ngươi… ta…”

Âu Dương Dạ khẽ mở miệng muốn nói nhưng không được, suy nghĩ có chút chậm chạp.

“Ta nói Hỏa Đức ngài vậy được rồi, chút thể hiện thế thôi, ta sẽ nghiêm túc suy nghĩ vài ngày, ngài cũng đừng ở đây lãng phí tâm sức làm gì thì làm đi. Ngài dù gì cũng là trưởng lão của phái Vân Hà, để những đệ tử môn phái nhìn thấy vậy không hay.”

“Lão phu ngần này tuổi rồi còn sợ người khác nhìn chắc?”

Hỏa Đức chân nhân toét miệng, cười hề hề vẫn khom lưng cúi đầu. Những người biết ngài ấy thì biết đó là đại trưởng lão của phái Vân Hà, những ai không biết còn tưởng đó là nô tài của Cổ Thanh Phong cơ, nhất là nụ cười bợ đỡ trên gương mặt già nua đó, tay vẩy quạt nịnh nọt hắn.

“Hơn nữa giờ ngài là Tổ Tông, là Tổ Tông ruột thịt của ta, ta lại dám không hầu hạ sao? Ta và sư huynh đều trông chờ vào ngài, không dám bê trễ… Ngài nói phải không, Cổ Đại Tổ Tông.”

Hỏa Đức biết Cổ Thanh Phong trước giờ thích ngọt nhạt chứ không ưa mạnh, chỉ cần cứ ve vãn hắn như vậy cứ làm hắn ghê tởm như vậy thì tiểu tử này sớm muộn cũng chấp thuận.

“Ngươi cứ làm ta buồn nôn…”

Hỏa Đức biết Cổ Thanh Phong tính cách như thế nào.

Giống như vậy, Cổ Thanh Phong cũng không phải không biết lão già này đang diễn trò gì, chỉ có điều chẳng buồn để ý mà thôi.

Tuy nhiên hình ảnh này đập vào mắt Âu Dương Dạ càng khiến suy nghĩ của nàng thêm rối bời.

Nàng hoàn toàn không hiểu rốt cục việc này là thế nào.

Lúc này một đám người hùng hùng hổ hổ xông vào Linh Ẩn Viên. Âu Dương Dạ nhìn ra mặt biến sắc. Nàng thấy trong đám người đó có Vân Hồng, Dạ Hủy, còn có cả sư tỷ Đàm Tư Như của nàng cùng Lý Sâm.

Sắc mặt bốn người đều trắng bệch, tinh thần tiều tụy rõ ràng là vết thương hai hôm trước vẫn còn chưa phục hồi. Đặc biệt là Lý Sâm, gần như được dìu đến đây, cổ tay vẫn còn băng bó.

Đi cùng bốn người họ là mấy vị chấp sự của phái Vân Hà.

Trong đó có sư phụ của Vân Hồng, sư phụ của Diệp Hủy, còn có cả sư phụ của mấy đệ tử bị đánh. Một vị trung niên to béo đi ngay trên cùng là sư phụ của Lý Sâm, bên cạnh là Quảng Nguyên đại chấp sự và một cụ lão y phục cao quý, chính là gia gia của Lý Sâm, đồng thời cũng là trưởng lão ngoại môn của môn phái, Lý Tử Hoành.

“Sư phụ! Gia gia! Chính là hắn! Hắn chính là tên phế vật đã đánh bị thương ta!”

Nhìn thấy Cổ Thanh Phong đang nằm trên ghế thái sư, Lý Sâm bỗng hỏa bốc tam trượng.

Có lẽ những cảnh tượng trước mặt kì lạ quá nên đại chấp sự Quảng Nguyên và trưởng lão Lý Tử Hoành đều bất giác chau mày, bốn mắt nhìn nhau tỏ ý không hiểu.

“Bọn nhãi ranh các ngươi đến chỗ của lão phu làm gì?”

Hỏa Đức cũng có chút chưa hiểu tình hình.

“Hỏa Đức trưởng lão, sự việc là như thế này. Cổ Thanh Phong hai ngày trước đã đến Hồng Diệp sơn cốc đánh trọng thương tôn nhi của ta, còn khiến cổ tay tôn nhi…”

Lý Tử Hoành bước ra, chắp tay mà nói. Tuy ngài ấy là trưởng lão nhưng trưởng lão với trưởng lão cũng có sự khác biệt. Ngài ấy chỉ là trưởng lão ngoại môn, bên trên còn có trưởng lão nội môn, điện đường trưởng lão, nghị sự trưởng lão… mà Hỏa Đức là nghị sự trưởng lão, lại còn là đại trưởng lão của nghị sự trưởng lão. Có thể nói trong cả phái Vân Hà này, nếu luận về thứ bậc thì ngoài chưởng môn ra không ai có thể vượt qua Hỏa Đức.

“Hỏa Đức gia gia, sự việc không phải như vậy, là họ ức hiếp Cổ Thanh Phong trước. Cổ Thanh Phong chỉ là bất đắc dĩ nên phải động thủ thôi!” Âu Dương Dạ vội vàng nói lại sự tình một lượt, hi vọng lão gia có thể làm chủ cho Cổ Thanh Phong.

“Âu Dương Dạ, việc này ngươi cũng có trách nhiệm. Môn phái niệm tình ngươi còn nhỏ tuổi không hiểu biết nên tạm thời chưa xử lý ngươi. Ngươi đừng lắm lời nữa lui ra.”

Đại chấp sự Quảng Nguyên là một vị trung niên to béo. Ngài ưỡn chiếc bụng phệ, hai tay đỡ sau lưng, đôi mắt híp lại vẻ mặt cao ngạo, đầu hơi hơi cúi xuống, giọng nói thản nhiên: “Mong Hỏa Đức trưởng lão giao lại tên tiểu tử này.”

Hỏa Đức trưởng lão liếc nhìn Cổ Thanh Phong, hỏi: “Có việc này không?”

“Có.”

Cổ Thanh Phong vẫn nằm ngửa trên ghế như cũ, chân vắt lên đầu hơi hơi nghiêng phong thái ung dung bình thản.

Hỏa Đức trưởng lão bước tới xem qua vết thương của Vân Hồng, rồi xem cả vết thương của Lý Sâm, Đàm Tư Như, cười nói: “Không có vẻ giống ngươi ra tay nhỉ, tiểu tử ngươi đã khi nào nhẹ tay vậy đâu?”

Câu nói này của Hỏa Đức khiến tất cả không phản ứng kịp.

Cái gì gọi là nhẹ tay?

Thế này còn là nhẹ?

Lý Sâm bị nội thương, Đan Điền bị khó khăn, đoạn cổ tay như vậy mà còn bảo nhẹ tay?

“Cái gì mà ta nhẹ tay như vậy?”

Cổ Thanh Phong nâng chén rượu lên, lông mày hơi nhếch nhếch, nói rất nghiêm túc: “Ta ra tay luôn rất nhẹ đấy.”

“Ha ha ha ha!”

Hỏa Đức trưởng lão như nghe được câu chuyện cười hay nhất thế gian liền ngoác ra cười ha hả.

Đúng thế. Lời này thốt ra từ miệng Cổ Thanh Phong có cảm giác buồn cười như một lão ma đầu giết người không ghê tay mà lại nói mình là người tốt vậy.

Cổ Thanh Phong là lão ma đầu giết người không ghê tay ư?

Không! Dĩ nhiên không phải.

Bởi hắn còn ma đầu hơn cả lão ma đầu.

Ngươi ra tay luôn rất nhẹ nhàng ư!

Giỡn gì vậy?

Một con người đã từng nhuộm đỏ hoang vực, giết người vô số máu chảy thành sông khiến tháng sáu mà tuyết máu tung bay giữa trời lại có thể nói rằng mình ra tay luôn rất nhẹ nhàng? Trên thế gian này chẳng có chuyện cười nào buồn cười hơn thế.

“Hỏa Đức, ngươi có cần phải cười như điên dại thế không? Hay lắm không?

Cổ Thanh Phong lắc lắc đầu nhìn điệu cười như trúng tà của Hỏa Đức.

“Rất hay, rất chi là hay… lâu lắm chưa được nghe chuyện cười hay như vậy, xém chút nữa mà lão phu cười trật cả khớp cằm.” Hỏa Đức chân nhân nắn nắn chiếc cằm của mình rồi hỏi: “Ta nhớ trước đây chỉ cần có ý định giết ngươi là bất luận già trẻ trai gái ngươi sẽ không để sót một ai sao lần này lại…”

“Xéo đi! Nhà ngươi hết chuyện chưa!”

“Thôi được, không nói nữa.”

Nhìn thấy Cổ Thanh Phong có chút bực tức, Hỏa Đức chân nhân biết ý ngậm miệng lại.

Chỉ có điều những hình ảnh này lọt vào mắt của tất cả những người ở đây khiến họ không ai là không chau mày.

Trong mắt họ thì Cổ Thanh Phong này chỉ là con chuột bạch được Hỏa Đức lão gia tìm đến để thí nghiệm trận pháp vì ai cũng biết Hỏa Đức lão gia muốn tìm một tên người phàm mạnh mẽ hung hãn để làm chuột bạch cho mình nhưng vẫn chưa tìm được. Bây giờ Cổ Thanh Phong xuất hiện, lại do trúc cơ phế thể, da thịt phàm tục mạnh mẽ hung hãn đúng với ý của lão gia.

Nên tất thảy mọi người đều cho rằng như thế.

Thế nhưng chuyện bây giờ là như thế nào?

Con chuột bạch này sao giờ lại như đại gia được nằm trên ghế thế kia.

Vì sao Hỏa Đức chân nhân lại hầu hạ con chuột bạch này như kẻ hầu thế.

Còn câu nói của Hỏa Đức chân nhân là bất luận già trẻ trai gái đều không bỏ sót là ý gì? Là đang nói con chuột bạch này sao?

Điều khiến mọi người trợn mắt há mồm nhất là vừa nãy khi con chuột bạch này quát một câu xéo đi mà Hỏa Đức chân nhân không những không tức giận mà còn ngoan ngoãn im bặt.

Đây… rốt cục là vì sao?

Không biết.

Không một ai biết.

Tất cả những thứ này đều hết sức quỷ quái, dị thường.

“Được rồi, sự việc này lão phu biết cả rồi.” Hỏa Đức xua xua tay: “Tất cả về hết đi.”

Về ư?

Ý gì?

Chẳng lẽ vậy là xong ư?

Đại chấp sự Quảng Nguyên và Lý Tử Hoành đưa mắt nhìn nhau. Cả hai đều cảm thấy hoài nghi sâu sắc.

Thế nhưng..

Lúc này, Lý Sâm đột nhiên phẫn nộ bước ra, thét lớn: “Hỏa Đức trưởng lão, ta bị tên phế vật này đánh cho như vậy, lẽ nào cứ thế mà thôi? Không được! Hôm nay ta nhất định phải phanh thây hắn ra trăm mảnh!”

“Ngươi tính phản à!”

Hỏa Đức trưởng lão trừng mắt tức giận, giơ tay cho một cú bạt tai lên mặt Lý Sâm khiến hắn ngã lăn trên đất ngài mắng lớn: “Tên nhãi ranh kia, ngươi có biết nói tiếng người không, ngươi gọi ngài là phế vật? Nhà ngươi đúng là không biết cái gì gọi là trời cao đất dày. ”

Không ai nghĩ được Hỏa Đức trưởng lão đột nhiên động thủ như vậy. Nhìn thấy tôn nhi bị đánh, Lý Tử Hoành bước ra, hét lớn:

“Hỏa Đức trưởng lão, ngài làm gì vậy sao có thể…”

Lời còn chưa dứt, Hỏa Đức trưởng lão đã chỉ mặt ngài lớn tiếng mắng: “Lý Tử Hoành, tên cháu nhãi nhép của ngươi, lão phu khuyên ngươi tốt nhất là rút về, đừng có cả ngày giương oai đắc chí với ta, nói cho ngươi biết hôm nay cháu ngươi sống được thì mẹ nhà ngươi ở nhà phải thắp hương lễ tạ đi. Nếu như trước đây thì đừng nói cháu ngươi mà cả nhà ngươi từ lớn đến bé đều sớm đi gặp Diêm Vương rồi! Còn dám đến đây lấy số lấy má? Các ngươi muốn chết lắm à!”

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tôn Thượng