Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi

Chương 8788: 87: Angel 5 88: Angel (6)


87: Angel 5

Tá Nguyệt trở về phòng trong đêm, dưới sự giám sát của Rosalia cậu leo lên giường ngủ, ngạc nhiên thay hôm nay Alex ở trong phòng, cậu ấy ngủ trông có vẻ không được an ổn lắm, chờ Rosalia rời đi rồi Tá Nguyệt mới chậm rãi ngồi dậy quan sát Alex, có vẻ vì cậu thọc cho lão già kia một lỗ trên người nên đêm nay lão không gọi Alex đến nhưng đó chỉ là kế hoãn binh, vết thương sớm muộn gì cũng có ngày lành, con mồi vĩnh viễn không thoát khỏi lưỡi hái của thợ săn.

Cậu tiếc nuối vì bản thân không thể quay ngược trở về quá khứ để làm lại tất cả, nhưng việc đó là điều không thể, cho dù có là dị năng giả thời gian đi chăng nữa…

Tá Nguyệt thở dài, nếu như có Elrey ở đây thì tốt quá, càng lục tìm ký ức bị mất lại càng cảm thấy trống rỗng vô cùng, bởi vì tất cả người tồn tại ở trong quá khứ đều không thể đến được thế giới hiện tại cậu đang sống, người bạn quan trọng thuở thơ ấu như Alex cậu cũng không cứu được, bản thân thì như con cừu non mặc cho người khác điều khiển.

Nếu như cậu không xuyên không và gặp được cơ hội lấy lại ký ức thì có lẽ cậu sẽ sống lay lắt vô định một mình ở thế giới cũ mất.

Úp mặt vào chiếc gối bông mềm mại, Tá Nguyệt biết rõ bây giờ có làm gì cũng đã muộn rồi, cậu chỉ còn biết một cách là phải nhớ lại tất cả mọi thứ rồi bắt đầu trả thù cho Alex, cho dù bản thân không còn tồn tại ở thế giới cũ nhưng cậu vẫn muốn biết rốt cuộc là ai đứng sau cái cô nhi viện này, cậu không tin một người lưu giữ thuốc cấm như Rosalia lại chọn nơi này để ẩn náu mà không có bất cứ sự dàn xếp nào.

Vậy thì khả năng những đứa trẻ ở đây sẽ không thể bình yên mà trưởng thành được.

Đặc biệt là Tá Nguyệt, việc sử dụng thuốc cấm lên người cậu chứng tỏ đối phương không muốn cậu biết được sự thật, nếu như không giết thì hẳn cơ thể cậu còn có giá trị đối với bọn chúng.

Thế là cậu tiếp tục cuộc sống trong cô nhi viện, Rosalia vẫn luôn âm thầm quan sát cậu, nhìn thấy đứa bé không có vẻ như là nhớ lại thì bà cũng dần dần buông lỏng canh phòng đi.

Nửa tháng sau Alex lại bị gọi đi tiếp, lúc cậu ấy khẽ khàn bước xuống giường thì bị một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy, Alex giật mình nhìn Tá Nguyệt, đôi mắt trong suốt sáng rực trông không giống người mới tỉnh dậy, ngay khi cậu ta rời giường thì nhóc con này liền túm áo mình ngay, Alex nhận ra Tá Nguyệt không ngủ mà đang đợi mình…

Cậu ấy đã biết rồi ư? Alex bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Tá Nguyệt nhìn ra biểu tình của Alex, cậu chậm rãi thả áo Alex ra, ngồi nghiêm chỉnh trước giường nhìn chăm chú đối phương, khoảnh khắc đó Alex cứ ngỡ là mình lại nhìn thấy đứa bé gầy còm bẩn thỉu của hai năm trước, lần đầu tiên được dẫn đến nơi này, ánh mắt kia trống rỗng vô hồn nhưng sắc bén đáng sợ vô cùng, hoàn toàn không giống mắt của một đứa trẻ.

Chỉ thấy nhóc con tóc đen mìm cười nhỏ giọng nói với Alex: “Anh đi tè à?”

Alex chua xót xoa tóc cậu: “Ừ, anh đi rồi về”

“Em chờ anh nhé”

“…Không cần đâu, em cứ ngủ tiếp đi nhé”

“…”

Tá Nguyệt nhìn theo bóng lưng gầy của Alex biến mất sau cánh cửa, lồ ng ngực dậy lên cảm giác nặng nề đến khó thở.

Không có gì đau đớn hơn cảm giác bất lực khi bản thân không thể làm gì cho bạn bè của mình.

“Elrey, em khó chịu quá…”

Nhiều đêm liên tiếp Tá Nguyệt luôn không ngủ, cứ đến ban đêm thì Alex lại rời đi rồi không còn về nữa, quãng thời gian đó Tá Nguyệt như một quả bóng bị căng hơi, vừa trướng vừa đau lúc nào cũng có thể phát nổ, nhưng cậu lại chẳng thể tấn công viện trưởng bởi vì Rosalia sẽ đề phòng cậu hơn, nếu để bà ta phát hiện thêm lần nữa thì việc tìm kiếm kẻ đứng sau màng lại càng thêm khó.

Nhịn rất lâu, đến mức cậu muốn phá tan cái nơi này thì rốt cuộc cái đêm định mệnh đó đã tới.

Chính là ký ức duy nhất còn xót lại trong đầu của Tá Nguyệt, cậu tuân theo nhu cầu s1nh lý của cơ thể, leo xuống giường đi vệ sinh, và rồi bất ngờ nhìn thấy khung cảnh như địa ngục, lão ác ma kia đang ghê tởm gặm nhấm Alex nhỏ bé một cách man dại.

Nhưng khác với khung cảnh trong ký ức đã bị thuốc chỉnh sửa qua, giờ đây những gì sắp sửa xuất hiện mới là sự thật diễn ra trong quá khứ…

Linh hồn trưởng thành của Tá Nguyệt một lần nữa bị đẩy ra khỏi cơ thể mười tuổi, một lần nữa trở thành người đứng xem toàn bộ quá khứ của chính mình, Tá Nguyệt nhỏ bé nhìn thấy cảnh tượng đó, cả cơ thể nhóc căng cứng như dây đàn, hai giây sau thân thể mập tròn như một viên đàn rời khỏi nòng súng, lấy một tốc độ nhanh đến kinh người hung hăng xông đến trước mặt lão viện trưởng tung một cước trời giáng vào mặt lão, lão già bị đá đến gãy cả răng cửa, máu me đầy mồm ngã lăn xuống đất.

Nhóc Tá Nguyệt nhảy lên bàn, hung hăng rút cây bút máy trên bàn ra, lọ mực đổ lên những trang giấy chi chít hàng chữ xinh xắn, lão khốn nạn kia đã chà đạp thiếu niên Alex ngay trên bài kiểm tra của cậu…

Phải ghê tởm đến mức nào mới có thể làm ra chuyện đồi bại với một đứa bé mười hai tuổi…

Tá Nguyệt nhỏ như một cỗ máy giết chóc, với gương mặt non nớt xinh đẹp như búp bê, nhóc vô cảm đâm cây bút máy vào mắt của lão viện trưởng, tiếng la thảm thiết của lão gần như chọc thủng cả trần nhà đồng thời cũng thành công đánh thức Rosalia đang ngủ, bà ta bật dậy, khoát áo che đi mã vạch trên cơ thể mình rồi nhanh chóng chạy đến phòng của viện trưởng.

Alex cũng bị bất ngờ bởi hành động của nhóc Tá Nguyệt, cậu ta đứng sững một lúc mới nhớ ra mình phải ngăn lại em ấy, thế là nén đau chạy đến ôm lấy Tá Nguyệt từ phía sau, dùng hết sức ngăn lại hành động của nhóc.

“Tá Nguyệt, dừng lại… dừng lại đi em! Đừng làm thế!!” Rosalia sẽ đến đây mất…

Tá Nguyệt nhỏ vẫn như cũ, lạnh lùng cắm sâu cây bút vào trong mắt lão, máu tuôn ra như suối thấm ướt nửa gương mặt của lão già, sức của cậu mạnh đến kinh người, ngay cả một gã trung niên như lão cũng không thể đẩy ra được…

Tá Nguyệt nhỏ mặc dù đang điên cuồng nhưng vẫn nghe thấy giọng Alex, nhóc bật khóc trong vô thức, nước mắt nước mũi giàn dụa, Alex ôm chặt nhóc bằng lồ ng ngực gầy gò của mình, mực đen đổ ra trên bàn nhuộm đen những con chữ xinh đẹp, Alex không tìm thấy thứ gì có thể lau mặt cho cậu bèn xé tạm tờ giấy chưa dính mực lau bớt máu và nước mắt cho em.

Chứng kiến cảnh tượng này, lòng Tá Nguyệt đau như cắt, thì ra ký ức vụt thoáng qua vào hôm nhìn thấy mảnh giấy vụn do Cican để lại là tình cảnh như thế này, vốn dĩ cứ tưởng là một khung cảnh đẹp nào ngờ sự thật lại tàn nhẫn đến mức tận cùng…

“Mày… thứ quái vật như mày… mau buông tao ra! Tao sẽ giết mày, giết mày!!”

Đáp trả lại lời nói của lão chính là đầu gối của Tá Nguyệt, nhóc tàn bạo ấn lực lên cổ của lão, tiếng xương bị đè ép vang lên tiếng ‘răng rắc’ giòn tan, nghe vào tai sợ hãi đến kinh người…

Lúc đó, Alex còn tưởng rằng lão ta sẽ bị đứa bé này gi3t chết… như vậy địa ngục sẽ không còn nữa, lực tay của Alex cũng giảm dần, cậu ta nhìn lão già chó chết kia đang hấp hối như một thứ bẩn thỉu đang giãy chết, bỗng nhiên sinh ra kh0ái cảm trả thù.

Nhưng mà lúc này Rosalia đá cửa xông vào, bà ta trực tiếp rút cả súng ra bắn về phía Tá Nguyệt nhỏ.

Tá Nguyệt ở dạng linh hồn nhìn thấy liền cau mày, nữ tu mà mang súng theo bên mình ư? Thôi nghỉ đi chứ còn tu gì nữa, chúa nào mà độ nổi bà ta.

Thật sự muốn bắn Tá Nguyệt nhỏ ư?

Rosalia thật sự bóp cò bắn thẳng vào đầu Tá Nguyệt nhỏ, súng đã lắp ống giảm thanh nên tiếng động không lớn, máu phun ra bắn lên mặt Alex, Tá Nguyệt nhỏ trúng đạn ngã xuống ngay trước mặt cậu ta, đôi mắt xanh lục của Alex trở nên trống rỗng mờ mịt, cậu ta nhìn em ấy nằm bất động trên sàn nhà, không thể tin được nhìn vũng máu ngày một lan dài trên mặt đất, cảm thấy thế giới sắp sửa vỡ vụn tới nơi rồi…

Cây bút máy dính máu bị cắm ngập trong hốc mắt lão viện trưởng, lão hung hăng tính đẩy Tá Nguyệt ra nhưng bị Rosalia bắn cho một phá vào tay: “Cấm đụng vào nó!”, lão chỉ đành nén đau nhịn xuống cảm giác sợ hãi muốn đẩy con quái vật này xuống.

Alex ôm Tá Nguyệt lên đặt trong lòng mình, mặc dù biết em ấy sẽ không chết nhưng nhìn tình cảnh này của Tá Nguyệt khiến Alex bắt đầu cảm thấy lo lắng lỡ như em ấy không tự chữa khỏi được thì phải làm sao đây…

Rosalia thu súng lại, đi đến gần muốn đẩy Alex ra nhưng lại không ngờ thứ bà ta chạm vào lại là tay của một người phụ nữ khác, Rosalia kinh ngạc nhìn đôi đồng tử vàng kim xinh đẹp đang đối diện với mình, tay cô đã đặt lên vai Alex từ lúc nào chẳng hay, mái tóc dài xinh đẹp cuống lấy cơ thể nhỏ nhắn của Alex, bên tai Rosalia lại nghe thấy giọng nói khàn khàn của Alex: “Petunia, tôi đưa cả cơ thể và linh hồn cho cô, giúp tôi gi3t chết mụ đàn bà này đi…”

Petunia rất cao, thân thể đen tuyền phủ lấy Alex, chất giọng nhẹ nhàng du dương nói với Alex nhưng đôi mắt lạnh lẽo âm độ: “Được”

Tá Nguyệt ở dạng linh hồn chứng kiến tất cả, kể cả người phụ nữ tên là Petunia, cậu khó tin nhìn vào người phụ nữ kia: “Dị khủng… sao?”.

88: Angel (6)

Ngươi là ai?!"

Rosalia lần đầu tiên nhìn thấy sinh vật như Petunia, cường đại, mạnh mẽ, máu lạnh, súng đạn không làm gì được Petunia, tất cả viên kẹo đồng bay đến đối phương đều bị chặn lại bởi chất lỏng đen ngòm bốc lên dưới chân cô.

Petunia không mất nhiều sức để tiếp cận Rosalia, một tay bẻ gãy cổ bà ta, tiếng xương gãy vang lên giòn tan báo hiệu mạng sống của bà ta đã kết thúc, Petunia hất cái xác xuống đất rồi tiến lại gần Alex.

"Đứng dậy được không?" Petunia từ trên cao nhìn xuống Alex, thiếu niên run lên một chút rồi chậm rãi đứng dậy đứng đối diện với Petunia, cô rất cao, Alex chỉ đứng đến ngực cô.

Tóc Petunia rất dài, cô cúi xuống sát với mặt Alex, mái tóc đen như dải lụa che lấy toàn bộ thân thể Alex, mấy phút sau cậu liền ngã xuống đất, hai mắt nhắm chặt lại, trên môi còn có vết máu, trông có vẻ như là đã chết...

Trên tay Petunia xuất hiện một quả cầu trong suốt, bên trong là một ngọn tảo biển xanh biết mềm mại lơ lửng như đang đằm mình trong đại dương, khóe môi Petunia cũng chảy ra dòng máu đen, cô thè lưỡi li3m nó đi rồi mang theo quả cầu đó biến mất trong bóng đêm.

Tá Nguyệt chứng kiến toàn bộ hành động của cô, cậu chắc chắn Petunia là dị khủng, tuy nhiên cô lại không ăn Alex...

Dị khủng cũng có tình cảm ư?

Bỗng nhiên lại có tiếng giày da dẫm lên mặt gỗ vang lên bên tai, một người phụ nữ khác xuất hiện ở trước cửa, ả ta đạp lên mảnh vụn cửa gỗ để tiến vào, tiếng gãy nát dưới chân nghe vào tai khiến người khác nổi hết cả da gà, một gương mặt giống hệt Rosalia xuất hiện dưới ánh đèn mờ tối...

Tá Nguyệt sững sờ nhìn bốn năm người phụ nữ với gương mặt giống nhau như đúc bước vào, trên người đều mang quần áo nữ tu, và tất cả đều là Rosalia...

Cử chỉ, hành động, tóc tai tương đồng đến mười phần, đáng sợ là biểu cảm dịu dàng và đôi mắt đầy bao dung yêu thương kia cũng chẳng khác nhau là bao...

Mỗi người đều có tính cách và cảm xúc của riêng mình, cho dù có là song sinh cũng thế, nhưng mà những người phụ nữ này lại có thể mô phỏng ra từng Rosalia y hệt như bản gốc, ngay cả dáng đi cũng thế...

Những Rosalia đi vào liền không nói với nhau một lời nào liền bắt tay vào thành thục kéo xác của người phụ nữ trên sàn đi, trông như đã làm chuyện này rất nhiều lần, lão viện trưởng đang hôn mê trên đất được hai người khiên lên vai như cái bao tải, tiếp đó một Rosalia khác lại gần Alex, bà ta dùng một tay túm áo cậu lên, mở cửa sổ ra rồi ném thiếu niên từ trên lầu ba xuống...

Sau khi tận mắt xác nhận Alex đã tan xương nát thịt rồi mới quay trở về nhìn người duy nhất còn lại trong phòng này-Tá Nguyệt nhỏ.

Bà ta nâng đầu nhóc Tá Nguyệt trong vũng máu lên quan sát lỗ đạn bên thái dương của cậu sau đó lấy ra một chiếc bộ đàm ấn nút gọi, chờ bên kia kết nối liền nói:"Đã bị số 50 bắn vào đầu"

Người bên kia im lặng một lúc lâu mới từ tốn trả lời, là giọng nam, có vẻ khá trẻ:"Không sao, cũng không chết được, cô tiếp tục tiêm thuốc cho nó đi, tuyệt đối không để nó nhớ ra chuyện ngày hôm nay, kể cả chuyện lúc trước."

"Tiến sĩ, cậu ấy bị tổn thương ở đầu, nếu còn dùng thuốc nữa khả năng sẽ bị ảnh hưởng đến nhận thức."

"Có ngu đần luôn cũng chẳng sao, thứ tôi cần là cơ thể nó, cô cứ làm theo lời tôi là được, số 2"

Rosalia biệt hiệu số 2 rũ mắt, không rõ tâm tình bây giờ của bà như thế nào chẳng qua bà vẫn trả lời đối phương:"Đã hiểu"

Thế nhưng số 2 đã không tiêm thuốc vào người cậu, bà ôm nhóc Tá Nguyệt lên rồi chậm rãi bế cậu đến phòng của mình.

Thật ra số 2 chính là người đã đưa Tá Nguyệt từ khu ổ chuột về, cũng là người đã chăm sóc cho cậu hai năm nay, chẳng qua lần này bà có chuyện nên bên kia gửi Rosalia biệt hiệu số 50 đến thay bà, nào ngờ lại bắn luôn đứa nhỏ này...

Rosalia nhìn Tá Nguyệt, trong đôi mắt lạnh lùng xuất hiện tia sáng khó hiểu, bà là vật thí nghiệm, có hàng trăm Rosalia giống như bà, tất cả được tạo ra chỉ vì nhóc con trong lòng này đây, bà may mắn được ở bên cạnh cậu nhưng cũng là xui xẻo của bà khi đã sinh ra tình cảm yêu thương với Tá Nguyệt.

Bà đã không làm theo lệnh tiêm thuốc vào cho Tá Nguyệt, bởi vì bà không nỡ.

Đúng như tiến sĩ nói, Tá Nguyệt không chết được, cho dù đã bị đạn bắn xuyên qua đầu thì tim cậu vẫn còn đang đập...

Máu cũng đã ngừng chảy, chỉ trong hai tiếng nữa thôi cậu bé này lại mở mắt một lần nữa...

Rosalia đặt cậu lên giường mình, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc dính máu của nhóc con:"Tá Nguyệt à, thiên thần và ác quỷ con chọn bên nào?"

Không ai trả lời bà cả, Rosalia cũng chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, bà cầm lấy ống thuốc rồi rời đi, hướng đến phòng của lão viện trưởng.

Tá Nguyệt ở dạng linh hồn nhìn nhóc con nằm trên giường một cái rồi đi theo Rosalia số 2.

Bà đuổi tất cả người nhân bản ra ngoài hết rồi tự mình rút thuốc vào ống tiêm, truyền toàn bộ nước thuốc vào trong người lão viện trưởng.

Thứ vốn dĩ phải ở trong người Tá Nguyệt nay tặng lại toàn bộ cho lão.

Rosalia làm xong tất cả liền bình tĩnh rời đi, tất cả người nhân bản không ai nghi ngờ bà.

Cuối cùng cậu cũng hiểu ra tại sao lão viện trưởng lại bị mất một mắt, tại sao Alex lại nhảy lầu, tất cả đều do gã đàn ông đứng sau màng thao túng tất cả, mà mục tiêu của gã chính là cậu.

Không phải do Alex đâm mà là do cậu làm, Alex có lẽ vẫn chưa chết, cái người nằm ở dưới đó chỉ là một cái xác không hồn.

Tá Nguyệt quay trở về bên cạnh nhóc Tá Nguyệt, ngồi bên cạnh nhóc chờ thời gian trôi qua, mọi chuyện ngày càng phức tạp, mà cậu lại có thể quên đi tất cả chuyện này nhờ thuốc mà Rosalia tiêm cho mình.

Bây giờ có cơ hội nhớ lại chắc hẳn cũng nhờ Rosalia lòng phát từ bi không tiêm thuốc vào trong lúc cậu bị bắn vào đầu, phá hỏng não bộ của cậu.

Cái kết của bà có lẽ cũng không được tốt, trong đầu mơ hồ vẫn còn nhớ bà chết như thế nào. Bị siết cổ chết.

Vốn dĩ cho rằng là lão viện trưởng làm nhưng sau khi biết được chuyện ngày hôm nay thì hẳn là bà ấy bị cấp trên phát hiện rồi bị giết diệt khẩu.

Hai tiếng dần dần trôi đi, khả năng sống dai lỳ lợm của cậu không phải sau khi xuyên không mới có mà là bẩm sinh từ nhỏ, cái kiểu vết thương chí mạng như vậy mà vẫn liền lại được thì bảo sao thằng cha tiến sĩ gì đó lại chẳng 'mê mệt' cậu.

Cảm giác chóng mặt lại lần nữa xuất hiện, Tá Nguyệt mơ màng ngủ đi, đến khi tỉnh lại thì trời đã sáng, linh hồn cũng nhập vào thân xác nhỏ của mình, đầu cậu đau như búa bổ, cậu chống thân mình lồm cồm ngồi dậy, suýt chút đã lộn cổ xuống dưới giường, Tá Nguyệt xiêu xiêu vẹo vẹo nén nhịn cơn đau bén nhọn ở đầu đi vào nhà tắm, cậu vén tóc lên nhìn thái dương của mình, nơi đó chỉ còn một vết sẹo mờ nhạt không đáng chú ý.

Máu me trên người đã được rửa sạch, hẳn là Rosalia làm giúp cậu, Tá Nguyệt bước ra bên ngoài nhìn dãy hành lang sáng sủa bên cạnh, âm thanh náo nhiệt rôm rả truyền ra từ phòng ăn, cậu theo thói quen bước đến.

Đứng trước cánh cửa cậu chậm rãi đẩy nó ra, tiếng gào như quỷ sứ của lũ trẻ như thủy triều đập vào tai khiến cơn đau đầu trở nên dữ dội hơn, tuy nhiên cũng làm cậu tỉnh táo hơn.

Rosalia thấy Tá Nguyệt thì thân thiện nở nụ cười với cậu rồi bảo cầu vào chỗ ngồi đi.

Lão viện trưởng mang theo con mắt bị băng kín mít bước vào, thấy Tá Nguyệt nhìn mình chăm chú liền nở nụ cười hiền hòa dắt theo một vài đứa nhỏ mặt mũi xanh lét đi vào, có vẻ như chúng đã nhìn thấy thảm trạng của Alex, Tá Nguyệt nhìn lão cười mà mắc ói, nhưng có vẻ như lão đã quên toàn bộ chuyện tối hôm qua rồi.

Lão bước vào ngồi ở ghế chính diện rồi bày ra vẻ mặt bi thương thông báo về cái chết của Alex, xung quanh im lặng vài giây rồi khóc òa lên như ong vỡ tổ, Tá Nguyệt cũng có chút lo lắng nhưng với lòng tin Alex chưa chết nên cậu không làm lố như lũ trẻ, cậu vừa khóc vừa quan sát lũ nhóc, bỗng nhiên nhận ra thiếu thiếu gì đó.

Tá Nguyệt vỗ nhẹ cậu bé ngồi cạnh mình:"Heli, Emily đâu rồi?"

Heli khóc méo hết cả mặt nói:"Em ấy được đưa đi rồi huhuhu"

"Đi đâu cơ?"

"Hức... đến một nhà... huhu... nhà trẻ... khác đó anh ơi huhu Alex chết rồi oaaaaaaaaaaaa"

Tá Nguyệt tái mặt, còn có cô nhi viện khác ư?

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi